Ấn mà không xẹp. . . . . .
Ấn mãi mà không xẹp này!
Ấn không xẹp thì thôi khỏi ấn!
Chẳng phải con trai sẽ cưỡng chế đè nén ham muốn gì gì đó xuống sao? Nhưng Thẩm Hi cô có phải là con trai đâu. . . . . .
Trong lòng Hà Chi Châu giống như đang có hàng vạn con ngựa gào thét chạy qua, nhưng anh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như cũ, chỉ có điều đôi mắt đen dưới hàng lông mi dày đã sớm chứa đầy vẻ uất nghẹn.
Anh cầm điện thoại di động, bấm từng chữ từng chữ gửi lại tin nhắn: "Cô đừng động tới nó."
Đừng động tới nó. . . . . . Thẩm Hi nằm ở trên giường, đôi mắt thâm trầm nhẹ nhàng chớp vài cái rồi nhắn lại: "Không được động tới? Vậy tôi mặc quần vào kiểu gì?"
Thật là. Ngỏng cao lên như vậy, làm sao cô mặc quần được cơ chứ? Chẳng lẽ đem nó bẻ cong vào. . . . . .
Mặc quần kiểu gì? Nhìn hàng loạt dấu chấm hỏi hiện thị trên màn hình di
động, cuối cùng Hà Chi Châu cũng không kìm nén được nữa, nắm chặt tay
lại thành quyền đập mạnh xuống ván giường, sau đó xốc chăn lên đứng dậy.
Động tác đấm xuống giường của Hà Chi Châu vẫn giữ được sức lực của phái
mạnh, cho nên gây ra tiếng động rất lớn, làm Hạ Duy Diệp giật mình tỉnh
giấc. Cô nàng bực tức đá đá chân trên giường, lầm bầm một câu: "Sáng sớm tinh mơ không để cho ai ngủ nữa sao?" Sau đó lật người quay vào trong.
Hà Chi Châu không nói gì, trực tiếp đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, rửa mặt
xong thì thay quần áo. Hà Chi Châu day day thái dương, nhắm mắt đứng úp
mặt vào tường một lúc, sau đó mới mở tủ treo quần áo của Thẩm Hi ra.
Trong tủ treo rất nhiều quần áo mùa hè, có đủ các loại kiểu dáng, các
chất vải khác nhau, có viền tơ, chiffon , tơ tằm, modal. . . . . .
Màu sắc phần lớn là hồng phấn, vàng tươi, tàn thuốc, xanh nhạt . . . . . .
Hà Chi Châu không lựa chọn nổi, trong cả quá trình xem xét, huyệt thái
dương của anh vẫn không ngừng giật giật. Nhìn thấy bên dưới cùng của tủ
treo quần áo có một cái hộp nhỏ nằm lẻ loi, anh lấy lên mở ra, ngón tay
thon dài hơi run rẩy, lòng bàn tay nóng ran.
Những thứ bên trong
hộp nhỏ có tất cả các loại màu sắc, vô cùng sặc sỡ. Hồng, chanh, vàng,
xanh lá cây, xanh dương, tím…… toàn bộ đều là những thứ quần áo tư mật
nhất của Thẩm Hi. . . . . . Hà Chi Châu nhắm mắt lại, nhất định là kiếp
trước anh đã làm ra chuyện không thể tha thứ được, cho nên hiện tại mới
bị trời phạt như thế này.
Lật tung cả tủ treo quần áo lên, rốt
cuộc Hà Chi Châu cũng tìm được một bộ quần áo thể thao. Sau hơn một
tiếng đồng hồ ngây người trong nhà vệ sinh, mãi lâu sau anh mới thuận
lợi thay xong quần áo. Thời điểm anh bước ra khỏi cửa, gương mặt phiếm
một màu ửng hồng bất thường.
Anh đã là một người đàn ông hai mươi tuổi, thân thể của phái nữ đã sớm được nhìn qua trong ổ cứng của Tráng
Hán, gầy hay mập, màu da nào cũng có cả. Chẳng qua là anh không ngờ,
mình lại nhìn thấy thân thể của con gái bằng phương thức này, còn có thể cảm nhận được rõ ràng sự mềm mại, trơn nhẵn của làn da nữa.
Là
đàn ông, có thể giở trò lưu manh công khai hiển nhiên như thế, có lẽ
cũng chỉ có anh mà thôi. Hà Chi Châu hít sâu một hơi, đem tạp niệm trong đầu thu hết lại.
Ở bên ngoài, Trần Hàn, Hạ Duy Diệp cùng Đậu Đậu cũng lục tục rời giường.
Hà Chi Châu đến bên bàn viết xem xét lại thời khóa biểu, sau đó lên mạng
tìm tất cả thông tin về các giáo sư dạy những môn mà Thẩm Hi theo học.
Anh cần phải làm một bản thống kê tường tận mới được.
Mặt khác,
Hà Chi Châu còn nghĩ: phải mau chóng kiếm một tờ bệnh án, nếu gặp phải
những môn lý thuyết chuyên ngành thì ứng phó cũng không có vấn đề gì.
Chỉ có điều, nếu là khiêu vũ. . . . . .
Hà Chi Châu đè trán. Anh sửa sang cẩn thận lại trang phục, chuẩn bị tốt
thời khóa biểu, ghi nhớ những điều cần chú ý, kiểm tra kỹ càng không sót một thứ gì.
Hai ngày nay, anh đã hiểu rõ một điều, tất cả chỉ có thể dựa vào mình mà thôi.
Hạ Duy Diệp mới sáng sớm đã bị đánh thức, sau khi rời giường vẫn bày ra vẻ mặt khó chịu. Kết quả là nhìn người gây họa mà trên mặt một chút áy náy cũng không có, lại càng thêm tức giận: "Thẩm Hi, khi cậu ngủ dậy có thể để ý tới người khác một chút hay không? Mẹ cậu không dạy cậu phép tắc
cơ bản này à?"
Hạ Duy Diệp nói còn chưa dứt, Hà Chi Châu đã quét
mắt tới, vẻ mặt lạnh lẽo kia khiến cô nàng bị hù dọa, không tiếp tục
phát tác nữa.
Hà Chi Châu liếc nhìn xung quanh một lượt, sau đó
nói với Đậu Đậu: "Hôm nay tôi có việc không thể đi học được, cậu xin
nghỉ giúp tôi nhé."
Đậu Đậu có chút khó xử: "Nhưng A Hi, giáo sư
Ôn rất khó tính, hơn nữa thầy quý cậu nhất, trong tiết học nhất định sẽ
gọi cậu đó."
"Tôi biết rồi."
Hà Chi Châu không muốn ở lâu
trong phòng nữa, anh cầm lấy ví tiền bỏ vào túi quần rồi đi ra cửa. Đậu
Đậu hướng về phía anh hô lên: "A Hi, cậu quên túi xách này!"
"Không cần." Hà Chi Châu trực tiếp cự tuyệt.
——**——**——
"Vênh váo cái gì chứ? Không phải chỉ là có bạn trai thôi sao?" Sau khi "Thẩm
Hi" rời đi, Hạ Duy Diệp bĩu môi oán trách nói, "Còn chẳng phải cả ngày
chạy theo đuôi Lâm Dục Đường à?"
Trần Hàn nhìn Hạ Duy Diệp cười
cười: "Vậy nên cậu phải tranh thủ thời gian bám đuôi Hà Chi Châu đi,
cũng có thể coi như phòng của chúng ta đã cướp mất hai nam sinh ngành kỹ thuật xuất sắc nhất của Đại học S rồi."
Hạ Duy Diệp mím môi
cười, sau đó xông tới trước mặt Trần Hàn giơ giơ cái điện thoại trong
tay, ngọt ngào nói: "Mình nói cho các cậu biết nha, tối hôm qua Hà Chi
Châu có trả lời tin nhắn của mình đó!"
"Oa, thật á, cho mình xem một chút nào!"
Tin tức chấn động như thế, Trần Hàn cùng Đậu Đậu hăm hở lao qua, Hạ Duy
Diệp tìm tin nhắn tối hôm qua mở ra cho Trần Hàn nhìn. Trong điện thoại
di động quả thực có một tin được gửi từ số điện thoại của Hà Chi Châu
——"Ngủ ngon."
Trần Hàn vội thúc giục Hạ Duy Diệp: "Nam sinh nói chúc ngủ ngon với nữ sinh, chính là biến tướng của câu “anh thích em” đấy."
"Cái gì chứ, sao có thể. . . . . ." Hạ Duy Diệp làm bộ không hiểu nhưng trong lòng lại mừng như điên.
Tối hôm qua Thẩm Hi trả lời lại tin nhắn của Hạ Duy Diệp cũng không phải do cô muốn làm vậy. Từ sau khi cầm di động của Hà Chi Châu, cô đã nhận
được hơn mười cái tin nhắn do Hạ Duy Diệp gửi tới, cả khi ngủ cũng không được yên, cho nên mới tiện tay gửi lại một tin nhắn chúc ngủ ngon cho
cô nàng.
Ý tứ là muốn Hạ Duy Diệp tắm xong rồi đi ngủ đi.
Mặt khác, sáng sớm nay Thẩm Hi cũng mở tủ treo quần áo của Hà Chi Châu ra,
đáng tiếc bên trong hầu như chỉ có ba màu đen, trắng, ghi mà thôi. Cô
chán nản tìm mãi mới thấy một cái áo POLO có phong cách phương tây, mặc
với quần jeans đơn giản là thích hợp nhất.
Nhưng vẫn có chút cũ
kỹ. Cô khom người vén quần jeans lên mắt cá chân, quần dài lỗi thời lập
tức biến thành kiểu dáng thời trang tôn lên vẻ đẹp trai bức người cho
người mặc.
Thẩm Hi chuẩn bị trang phục xong, thoáng cái đã trở
thành điểm sáng của cả phòng ký túc xá. Khiến mấy cậu bạn cùng phòng
không ngừng quan sát ngắm nghía, Tráng Hán không nhịn được than nhẹ:
"Lão đại, cậu muốn giết chết toàn bộ đàn ông của trường chúng ta đấy à?"
"Cũng không tệ." Thẩm Hi soi gương, xoay qua xoay lại, cẩn thận xem xét: vẫn
là diện mạo này, lúc trước cô nhìn Hà Chi Châu chỉ có loại một đẹp trai
bình lặng, vậy mà qua bàn tay của cô nó đã được nâng lên một tầm cao
mới.
Cái này muốn có được tất nhiên là phải phụ thuộc vào khí chất, khí chất đó nha . . . . .
Thẩm Hi ngắm chán chê xong thì bỗng nhận được tin nhắn của Hà Chi Châu gửi
đến, nội dung là nhắc nhở cô về lịch học ngày hôm nay; viết rất rõ ràng, dễ hiểu. Thẩm Hi đối chiếu nội dung với thời khóa biểu mình chuẩn bị
mới phát hiện ra hôm qua cô sắp xếp sai hết rồi.
Nhưng cô chép y chang như của Hầu Tử mà, sao lại sai được nhỉ?
Ngày hôm qua, Thẩm Hi chép lại thời khóa biểu của Hầu Tử bị Hầu Tử nhìn
thấy, anh ta cũng cảm thấy rất khó hiểu. Lão đại chép thời khóa biểu của mấy môn mình học lại làm cái gì. . . . . .
Phòng 921 của ký túc xá đại học S có hai nam sinh xuất sắc, và đồng thời cũng có hai nam sinh thành tích dở tệ.
Sáng sớm, Hầu Tử đi cùng Tráng Hán lên lớp, khi Lâm Dục Đường cũng chuẩn bị
rời đi thì Thẩm Hi đang ngồi trên giường uống sữa tươi mở miệng hỏi anh: "Lão Tam, không phải hôm nay cậu không có tiết sao?"
Lâm Dục
Đường vẻ mặt mệt mỏi nói: "Tôi đi thư viện." Tâm tình của Lâm Dục Đường
không tốt là có lý do. Sáng nay, anh gửi cho Thẩm Hi một cái tin nhắn,
nhưng không hề thấy cô nhắn lại, nhìn màn hình di động tắt ngúm, tâm
trạng của anh cũng theo đó mà chán nản.
Lâm Dục Đường đi nốt, cả
phòng ký túc xá chỉ còn lại một mình Thẩm Hi. Cô được nghỉ hai tiết đầu, chỉ có tiết thứ ba là phải tới lớp. Ngồi lật đi lật lại quyển giáo
trình chuyên ngành của Hà Chi Châu, định nghiên cứu kỹ lưỡng xem sao.
Đại khái là nhìn mỗi thứ một chút, nhưng một từ chuyên ngành cô cũng không hiểu nên đành thôi.
——**——**——
Hà Chi Châu cảm thấy anh cùng Thẩm Hi hoán đổi thân thể cho nhau thì vận số của anh cũng kém hẳn đi.
Hệ vũ đạo buổi sáng đều có tiết huấn luyện cơ bản, vốn dĩ Hà Chi Châu muốn bùng học, kết quả xui xẻo lại bị giáo sư Ôn bắt quả tang ngay tại trận, sau đó bị cưỡng chế quay trở về phòng luyện vũ đạo.
Đi tới phòng múa, Hà Chi Châu lập tức bị gương thủy tinh phản xạ ánh sáng bốn phía
làm cho choáng váng cả đầu. Bên trong còn có nữ sinh đang uốn thắt lưng, xoạc ngang, kéo chân.
Lần đầu tiên trong đời Hà Chi Châu mới cảm nhận được cái gì gọi là "chùn bước". Anh đi vào phòng vệ sinh, gọi cho
Thẩm Hi một cú điện thoại. Vừa tắt điện thoại xong thì lại bị bạn học
của Thẩm Hi rối rít chạy vào gọi ra.
"Giáo sư Ôn muốn cậu thực hiện mấy động tác đã học trước kia, muốn thống nhất hoàn chỉnh bài luyện tập, cậu mau ra đi."
Hà Chi Châu nhắm mắt lại, mím chặt môi, tuyệt vọng trong lòng đã dâng chảy thành sông rồi.
Sau khi anh thay xong giày múa đi ra ngoài, đã thấy cả lớp đứng thành một
hàng, ai cũng ngẩng đầu ưỡn ngực. Hà Chi Châu mặt không biến sắc đi tới
góc khuất nhất.
Thật xin lỗi, quả thực anh không làm cách nào để ưỡn ngực cao được như vậy .
Tổng cộng có mười sáu nữ sinh, Hà Chi Châu là người đứng cuối cùng. Theo
hiệu lệnh của giáo sư Ôn, mọi người lần lượt thực hiện động tác đá chân. Động tác này không khó, anh ứng phó được.
Sau đó là giơ cao bắp
đùi, đá thẳng lên trên. Hà Chi Châu đã được học các động tác mạnh từ hồi tiểu học nên động tác này cũng có thể ứng phó qua loa, chỉ bị giáo sư
Ôn điểm danh phê bình một chút, nói anh không chú tâm. Có trời mới biết, để thực hiện động tác đó anh đã dùng hết toàn bộ tôn nghiêm cùng kiêu
ngạo của mình rồi.
Tiếp theo là chạy đà bay lên không trung xoay
người 360°, Hà Chi Châu cảm thấy lần này nhất định mình chết chắc. Anh
trầm mặc nhìn các nữ sinh trước mặt lần lượt làm xong, một hai ba bốn. . . . . . thoáng cái đã tới người thứ mười lăm.
Mười lăm người thuận lợi kết thúc.
Đến lượt anh! Không ít người quay đầu lại nhìn chằm chằm.
Tại sao mọi người lại nhìn chăm chú vào "Thẩm Hi"? Bởi vì Thẩm Hi là người
thực hiện động tác này tốt nhất cả lớp, ai cũng muốn nhìn cô để học tập, rút kinh nghiệm.
Hà Chi Châu cau mày, vẫn đứng im bất động.
Giáo sư Ôn nhắc nhở: "Thẩm Hi, bắt đầu đi."
Hà Chi Châu hít sâu một cái, thôi thì lợn chết không sợ bỏng nước sôi, cứ
làm luôn đi cho xong. Đúng lúc anh muốn chạy lấy đà thì cửa phòng luyện
múa đột nhiên bị đẩy ra.
Là Thẩm Hi “thật” tới.
Thẩm Hi
thở hồng hộc chạy tới tiếp viện, cô nhìn qua các bạn học quen thuộc bên
trong, còn có cả Hà Chi Châu nữa. Cô cười thật tươi đi tới trước mặt
giáo sư Ôn: "Giáo sư Ôn, em chào thầy. . . . . ."
Giáo sư Ôn lúng túng vươn tay: "À, chào em. Em là?"
Thẩm Hi tự giới thiệu: "Em là sinh viên của Đại học S, Hà Chi Châu."
Hà Chi Châu! ! ! ! !
Tất cả nữ sinh trong phòng vũ đạo lập tức cảm thấy nhộn nhạo trong lòng,
nhất là Hạ Duy Diệp, còn chạy nhanh tới bên cạnh "Hà Chi Châu", làm ra
vẻ quen thuộc chào hỏi.
Giáo sư Ôn đã nghe qua thành tích của Hà Chi Châu, trên mặt nở nụ cười rất thân thiết: "Bạn học Hà tới đây có việc gì vậy?"
Thẩm Hi chỉ tay về phía Hà Chi Châu nói: "Dạ, chuyện đó. . . . . . Thẩm Hi, mẹ cô tới đây rồi. . . . . ."
——**——**——
Hà Chi Châu thay lại giày rồi đi ra ngoài phòng luyện múa, Thẩm Hi đi theo sau. Trong lòng cô vô cùng xấu hổ, cố gắng âm thầm trấn an bản thân. Hà Chi Châu không hề nói một câu nào, đến khi hai người đi xuống cầu
thang, điều đầu tiên anh nói với cô là: "Cô có thể đừng xắn quần lên như thế có được không?"
Thẩm Hi nhìn xuống cái quần mình tự chế một cái, ngẩng đầu lên hỏi lại: "Không đẹp à?"
"Không." Hà Chi Châu nhìn thẳng về phía trước, cứ nhìn thấy cái quần là lại thấy khó chịu.
Thẩm Hi vội vàng ngồi xổm xuống, thả hết gấu quần ra, không xắn nữa.
Hai người tìm được một chỗ khá an tĩnh, lúc này hầu hết mọi người đều đang
có tiết học, cho nên nơi yên tĩnh nhất lại là sườn núi tình nhân của Học viện. Thẩm Hi cùng Hà Chi Châu ngồi ở đó cùng nhau tiến hành bàn bạc,
thảo luận để đưa ra phương án, quyết sách ứng phó.
Tuấn nam mỹ nữ, luôn luôn chói mắt, người nào đi ngang qua cũng phải ngoái đầu lại nhìn vài lượt.
Thời gian thoáng cái đã hơn mười giờ, Hà Chi Châu đưa Thẩm Hi về Đại học S
để học tiết thứ ba —— “Chất bán dẫn trong vật lý”. Thẩm Hi nhìn Hà Chi
Châu, tốt bụng đề nghị: "Anh thực sự không muốn đi vào sao? Nếu như anh
cảm thấy ngại thì cứ ngồi bên cạnh tôi là được."
Hà Chi Châu bỗng nhiên cười lạnh, kéo kéo khóe miệng nói: "Nếu không phải vạn bất đắc
dĩ, tôi không muốn bị người khác nghĩ rằng tôi đang đào góc tường của
anh em đâu."
Hừ hừ ~
"Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, tôi
cũng không muốn người khác nghĩ rằng tôi đang hồng hạnh xuất tường đâu." Thẩm Hi cầm giáo trình chuyên ngành chạy nhanh về khu giảng đường.
Thẩm Hi tìm thấy phòng học xong, đứng ở bên ngoài ngó dáo dác một hồi. Sau
khi thấy Lâm Dục Đường thì lập tức vui vẻ ngồi xuống bên cạnh anh. Cô
lên tiếng chào Lâm Dục Đường, sau đó cười cười lấy một quả quýt từ trong túi ra đưa qua: "Có ăn không?"
Lâm Dục Đường thẳng thừng từ chối.
Thẩm Hi nhàm chán mở giáo trình ra, trang đầu tiên có ghi tên "Hà Chi Châu", chữ viết thanh mảnh nhưng rất rắn rỏi. Thẩm Hi bỗng nghĩ tới một câu:
"Quan quan thư cưu, tại hà chi châu"(*) .
Vào tiết học, cô nằm bò ở trên bàn học nhìn Lâm Dục Đường, mở miệng hỏi anh: "Dục Đường, giáo
sư giảng cái gì cậu đều hiểu hết hả?"
Lâm Dục Đường dằn lòng trả lời: "Cậu thật biết nói đùa, chẳng lẽ cậu nghe không hiểu?"
Thẩm Hi quay đầu qua phía bên kia: "Tôi. . . . . chỉ là thấy nhàm chán quá thôi."
Kết quả là một giây tiếp theo, một sự việc tuyệt đối không nhàm chán đột ngột phát sinh.
Trên bục giảng, giáo sư Vương đặt ra một câu hỏi khá khó khăn. Ông liên tục
gọi ba người trả lời, nhưng không một ai đưa ra được đáp án đúng. Giáo
sư Vương không muốn phải chịu thất vọng thêm nữa nên trực tiếp gọi Hà
Chi Châu trả lời, đây chỉ là biến tướng của việc công bố luôn câu trả
lời chính xác.
"Chi Châu, cho thầy biết ý kiến của em về vấn đề này."
Hà Chi Châu bị gọi đích danh, Thẩm Hi đứng lên, đại não vốn đang uể oải
lập tức tỉnh táo lại. Cô nhìn xuống đề mục ghi chữ “PPT”, chả hiểu nó là cái ký hiệu gì cả.
Thẩm Hi há miệng.
Bạn học cùng lớp
thấy nam thần "Hà Chi Châu" lên tiếng, lập tức lấy bút ra chuẩn bị sẵn
sàng, chỉ cần nghe thấy tiếng là viết xuống ngay.
Thẩm Hi đảo mắt qua rồi đảo mắt lại, cũng định nói thẳng là mình không biết, nhưng thấy ánh mắt hiền hòa đầy mong đợi của giáo sư Vương thì thực sự không nỡ
nhẫn tâm. Cô húng hắng vài cái, nhìn giáo sư Vương nói: "Vấn đề này em
đã cùng với Lâm Dục Đường thảo luận qua rồi, đáp án cũng đã nhất trí.
Vừa rồi Lâm Dục Đường nói cậu ấy rất muốn đứng lên trả lời. Vậy nên thầy để cho Lâm Dục Đường trả lời đi ạ. . . . . ."
Giáo sư Vương: "Được, Lâm Dục Đường, vậy em trả lời đi!"
(*) Là 2 câu thơ nằm bài thơ đầu tiên của Kinh Thi do Khổng Tử biên soạn:
“Quan quan thư cưu (Chim thư cưu kêu quang quác)
Tại hà chi châu (Ở trên cồn cát)
Yểu điệu thục nữ
Quân tử hảo cầu”