Tiếng bước chân ngày càng gần, Âm Sai cùng Phù Ly đồng thời nhìn về hướng phát ra tiếng bước chân, một người đàn ông tướng mạo tuần tú xuất hiện ở góc tường. Nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, Âm Sai lộ ra vẻ mặt kính sợ: “Anh Trang Khanh.”
Trang Khanh gật đầu, ánh mắt quét qua người Phù Ly, dừng bước, không muốn tiến lên tham gia vào cuộc nói chuyện giữa hai người.
Địa phủ và ban quản lý có qua lại, có Trang Khanh ở hiện trường, Âm Sai trở nên thận trọng hơn. Nhưng mà nhìn thấy Phù Ly lại khiến anh nhớ đến chuyện đã qua rất lâu về trước. Năm đó anh mới làm Âm Sai, còn chưa nhìn quen sinh ly tử biệt, có đôi khi người thân quỷ hồn đau khổ, buồn bã trong lòng anh cũng rất khó chịu. Anh đã từng gặp qua những yêu quái có chút tu vi còn có ý định cướp đoạt quỷ hồn người chết, không cho bọn anh mang quỷ hồn tới địa phủ.
Biết được bản thân mình phải tới nơi ở trong núi của một con yêu tu để dẫn quỷ hồn của một nhân loại, trên đường đi anh vô cùng sợ hãi, nhưng khi anh tới nơi, yêu tu ngồi cạnh thi thể của người chết, mặc cho người đó một chiếc áo gấm xinh đẹp, nghe nói loại áo gấm này là do tơ của linh tằm dệt thành, có thể giữ cho thi thể trăm năm không hỏng. Vừa nhìn thấy bộ dáng đó, Âm Sai cảm thấy chuyện này hỏng rồi, ngay cả áo gấm như vậy cũng lấy ra, hôm nay anh mà mang quỷ hồn đi thể nào cũng rất khó khăn.
Cũng may quỷ hồn không khóc nháo không muốn chết, yêu tu dường như cũng không miễn cưỡng, từ đầu đến cuối yêu tu đều không nói chuyện, chỉ khi anh buộc tỏa phách liên, yêu tu mới nói một câu bảo anh nhẹ tay một chút.
Anh làm theo, cả đường quỷ hồn không nói chuyện, cho đến khi tiến vào cửa lớn địa phủ, từ đôi mắt quỷ hồn chảy ra hai hàng nước mắt máu. Nước mắt màu đỏ tươi, gương mặt không có biểu tình, bộ dáng đó quả thật làm người khác chấn động, cho nên dù bao nhiêu năm trôi qua, anh vẫn nhớ rõ quỷ hồn đó và yêu tu.
“Hai nghìn năm trước,tôi cùng cậu có gặp mặt một lần.” Âm Sai không nhắc đến quỷ hồn của con người, sợ yêu tu hỏi anh, người đó đã đầu thai chuyển thế thành ai.
“Hai nghìn năm trước...” Phù Ly suy nghĩ rất lâu, nhớ ra vị Âm Sai mà lần đầu tiên mình gặp, “Anh là vị Âm Sai tới tử minh phủ?”
Âm Sai cười xấu hổ, năm đó lá gan của anh rất nhỏ: “Tôi tên Lịch Tư, cách biệt nghìn năm vẫn còn có thể gặp lại, tính ra cũng là duyên phận.” Anh nhìn thấy quần áo Phù Ly mặc, đây là... làm bảo vệ ở thế giới loài người?
Phù Ly thấy Lịch Tư quần áo trên người Phù Ly, cùng người Âm Sai ban nãy gặp không giống nhau, hiểu ra: “Xem ra hai nghìn năm trôi qua, cậu thăng chức rồi.”
Lịch Tư cười cười, lấy trong bao một điếu thuốc đưa cho Phù Ly, bị cậu từ chối, anh đốt thuốc: “Tôi cứ nghĩ rằng cậu cũng giống những yêu quái sống trên núi đó, bị...” Anh liếc nhìn Trang Khanh đứng đằng xa, đem những lời định nói nuốt trở về.
Anh chỉ đi dẫn hồn ở ngọn núi đó một lần, một trăm năm sau anh hỏi những vị Âm Sai khác về những yêu quái ở ngọn núi đó, mới biết rằng tám mươi năm sau khi anh dẫn hồn, có vài con rồng đến đó chơi, tạo thành mưa to bão lớn liên miên, những con yêu tu trên núi không nhẫn tâm nhìn nhân loại chịu khổ, tìm mấy con thanh long này cầu xin, ai biết được lại làm thanh long giận dữ, những con yêu tu kia kẻ chết, kẻ bị thương, cả ngọn núi gần như bị san phẳng. Anh nghĩ rằng con yêu quái kia cũng chết rồi, không ngờ rằng thế sự xoay vần, con yêu quái kia vẫn còn sống.
Phù Ly hạ mí mắt, nhắc lại chuyện cũ ngữ điệu không mấy biến đổi: “Lúc đó tôi đang ngủ.”
Lịch Tư hiểu ra, có lẽ chính vì như vậy, con yêu quái này mới có thể thoát chết một lần.
“Đùng!” Ở phía không xa phát ra nổ, ánh lửa đầy trời.
Lịch Tư vứt điếu thuốc, dẫm nát dưới chân: “Tôi phải đi làm đây.”
“Đợi đã.” Phù Ly gọi anh lại.
Lịch Tư trong lòng khẩn trương, lẽ nào đối phương muốn hỏi về chuyện của con người kia?
“Không được vứt rác lung tung.” Phù Ly chỉ vào mẩu thuốc dưới chân anh ta, lại chỉ về thùng rác có dán khẩu hiệu.
Lịch Tư:...
Anh đành cam chịu cúi đầu nhặt mẩu thuốc lên, ném nó vào trong thùng rác các đó vài mét.
“Anh đẹp trai, anh đang nói chuyện với ai đó?” Cô gái lễ tân thấy Phù Ly nói chuyện với không khí, chợt lạnh gáy, cho rằng bản thân cuối cùng đã nhìn thấy mấy chuyện linh dị như trong truyền thuyết. Dương như mỗi khách sạn, đều lưu truyền trong nội bộ vài câu chuyện kỳ quái, định luật này không khác gì những câu chuyện trường học được xây dựng trên bãi tha ma, chùa miếu.
“Một người bạn của tôi.” Ánh mắt Phù Ly hướng về phía Trang Khanh, “Anh ấy có chuyện tìm tôi.”
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Phù Ly, Trang Khanh bước lại gần, xuất hiện dưới tầm nhìn của cô gái lễ tân.
Chỉ liếc mắt một cái, cô gái liễn nghĩ rằng dạo gần đây nhẹ nhiều mấy câu chuyện quỷ quái quá rồi, lấy đâu ra con quỷ nào đẹp trai như vậy, cô trực tiếp khuất phục trước thế lực cái đẹp.
Đúng lúc này có người đến làm thủ tục thuê phòng, cô gái lễ tân dù có muốn thèm thuồng nhan sắc của soái ca cũng phải hoàn thành công việc trước đã.
“Anh Trang mời ngồi.” Phù Ly mang đến cho Trang Khanh một ly nước, dẫn anh đến sô pha nghỉ ngơi công cộng ngồi.
“Hôm nay có nghệ sĩ chết ở khách sạn các cậu?” Trang Khanh đi thẳng vào vấn đề nói, “Lúc ấy cậu có mặt tại hiện trường không”
Phù Ly lắc đầu: “Tôi là người mới, trừ khi khách hàng yêu cầu nếu không thì không có quyền tới phòng của khách quý.”
“Tôi hiểu rồi.” Trang Khanh đứng dậy, người trước nay không thích xen vào việc của người khác như anh, thấy dáng vẻ chính trực của Phù Ly khi mặc đồng phục bảo vệ, không nhịn được nói thêm vài lời, “Cậu chuẩn bị làm bảo vệ?”
“Không, lý tưởng của tôi là thi đỗ công chức.” Phù Ly thấy Trang Khanh không uống nước, liền trực tiếp cầm lên uống, “Đáng tiếc vẫn thiếu một ít đồ.”
“Thiếu cái gì?” Trang Khanh hỏi.
“Bằng đại học.”
Trang Khanh có cảm giác nghẹn họng không nói lên lời, khi muốn hỏi thêm cậu một vài vấn đề, Phù Ly đã đi giúp khách hàng mang hành lý rồi. Anh quay người rời khỏi khách sạn, ngước mắt nhìn về phía xa, thấy các đây hơn trăm mét xảy ra một vụ tai nạn liên hoàn, tỏa phách liên trên tay Âm Sai trói một chuỗi quỷ hồn.
Hiện trường một mảng hỗn loạn, xe cảnh sát, xe cứu hỏa, xe cứu hộ qua lại không ngớt, xe cá nhân nhường đường dẹp vào một bên, tình cảnh vô cùng thê thảm.
Có xe cứu hộ như tên bắn lướt qua trước mặt anh, anh mặt không đổi sắc đút hai tay vào túi quần, cho đến khi Âm Sai dẫn nhóm quỷ hồn xuất hiện trước mặt anh. Gió đêm thổi, mang theo mùi máu tanh nhàn nhạt.
“Anh Trang?” Lịch Tư thấy Trang Khanh đứng yên ở đó, nghĩ rằng anh có việc tìm mình, dừng lại hỏi: “Anh có việc tìm tôi?”
Trang Khanh nhìn những quỷ hồn này, già, trẻ, gái, trai đều có, chỉ nhìn qua một chút rồi thu hồi tầm mắt, “Địa phủ các người hôm nay đến khách sạn Duyên Nguyệt dẫn hồn có phát hiện gì điều gì khác thường không?”
“Vẫn chưa thấy nói,ông chủ khách sạn Duyên Nguyệt có quan hệ với tu chân giới, người bình thường đâu dám vào khách sạn làm loạn.” Lịch Tư nói, “Tên minh tinh đó cũng không phải dạng tốt lành gì, những việc xấu mà hắn ta làm khi còn sống chất thành cả đống lớn, e là hắn phải ở địa phủ khổ sai mấy trăm năm. Kiếp trước không tích phúc, kiếp này không tu đức, kiếp sau không biền đầu thai thành cái gì.”
“Lão đại!” Sở Dư lái xe qua đây, nhìn thấy Lịch Tư, cười nói: “Ồ, Âm Sai trưởng đại nhân, hôm nay sao lại đích thân tới đây dẫn hồn?”
“Đồng nghiệp bận không thể qua đây, tôi giúp cậu ta đi một chuyến.” Lịch Tư biết hai người này có việc cần làm, rất thức thời nói, “Tôi đi trước, hai vị cứ tiếp tục.”
Đợi Lịch Tư rời đi, Sở Dư nhìn Trang Khanh lắc đầu.
Trang Khanh ngồi vào trong xe, nghiêng đầu nhìn tầng cao đằng xa, tấm bảng hiệu sáng lấp lánh, từ đằng xa là có thể nhìn thấy bốn chữ “Khách sạn Duyên Nguyệt“.
“Em ở khách dạn Duyên Nguyệt đi một vòng, không cảm nhận được một chút sát khí. Lúc nãy em đã liên hệ với Vương Hàn rồi, cậu ấy nói khách sạn này chỉ có một nhân viên là yêu quái, hình như tên là...”
“Phù Ly.” Trang Khanh mở miệng, nói ra hai từ này, ngữ khí vừa xa lạ vừa cứng nhắc, dường như đang nói với hòn đá ven đường, hay với một bông hoa không ai để ý tới, “Ban nãy tôi đã gặp cậu ta rồi.”
Sở Dư vô cùng mẫn cảm với yêu khí hay sát khí, người khác không hề nhận ra, cậu lại dễ dàng phát hiện. Nếu như nguyên hình của cậu không phải là cá mà là chó, cậu nhất định có thể đi đến sở cảnh sát làm cảnh khuyển kiếm cơm ăn. Cậu ở bên cạnh khách sạn không phát hiện bất cứ thứ gì, nên chỉ có thể kết luận là bọn cậu bấm đốt ngón tay sai, cái chết của Lục Nhậm Gia không liên quan đến người khác.
“Chuyện này không cần tra xét thêm nữa, lấy lý do tự nhiên chết kết thúc vụ án đi.” Trang Khanh nhắm mắt lại, “Về nhà.”
Trang Khanh đứng tên một căn biệt thự vô cùng xa hoa, phong cách trang hoàng càng vô cùng lộng lẫy, nhưng những người từng đến nhàn anh đều bị bài trí trong phòng dọa ngốc. Các thể loại bảo thạch sáng lấp lánh, san hô, trân châu..., ngay cả nhà giàu có trong phim truyền hình cũng ngại sắp xếp thế này, sợ người ta mắng là khoe của.
Một chiếc đèn thạch anh tự nhiên to đùng treo ở phòng khách, mỗi góc đều khúc xạ ánh sáng rực rõ, đều biểu đạt một hàm ý.
Nó đắt, nó rất đắt.
Rèm cửa đều trang trí ngọc, toàn bộ đều là những viên trân châu tím to bằng cỡ ngón tay cái, gió đêm vừa thổi, chúng liền nhẹ nhàng đong đưa.
Sở Dư bị ánh sáng từ các thể loại bảo thạch làm đau mắt, cậu để hoa quả mang theo xuống mặt bàn, “Lão đại, em về đây.”
“Ừ.” Trang Khanh gật đầu đáp ứng, anh không có thói quen lưu lại người khác ở tại nhà mình.
Sở Dư vội vàng ra khỏi cửa, ngồi vào một chiếc xe taxi, một lúc sau, cậu cảm thấy xe đi sai hướng rồi liền nói: “Bác tài, hình như bác đi nhầm đường rồi.”
“Không vấn đề gì.” Tài xế xe taxi cười nhẹ nói, “Nguyệt hắc phong cao, rất thích hợp để giết cá.”
Thấy Sở Dư tính toán bỏ chạy, lái xe cười cứng ngắc nói, “Chiếc xe này là tôi cố ý vì cậu làm ra, có thể ngăn chặn yêu khí, quỷ khí, đương nhiên cũng có thể cầm tù yêu loại. Cái con cá tinh tự xưng mình linh cảm xuất chúng như cậu, dùng nó để chôn cùng cậu là rất thích hợp.”
“Ngươi là quỷ họa bì?” Lòng bàn tay Sở Dư chảy mồ hôi lạnh.
Một khoảng thời gian trước cậu phát hiện một con quỷ họa bì giả trang thành người bình thường đi lừa lọc, cậu mang theo đồng đội đi bắt giữ, con quỷ họa bì kia muốn chạy trốn, cuối cũng bị lão đại dùng sét đánh chết, con quỷ họa bì này chắc là nuốn báo thù thay cô ta?
Cậu tuy linh cảm xuất chúng, nhưng khả năng chiến đấu còn không bằng một con ngan, thế này thì xong đời.
Xe taxi tốc độ như bay, quỷ họa bì đã bóc ra lớp da giả trên khuôn mặt, lộ ra lớp xương trắng bóc.
Sở Dư hơi tuyệt vọng nghĩ, nếu như màn này bị camera quay lại, bọn họ làm sao có thể làm người ta tin tưởng lái xe không phải bộ xương khô, chẳng qua chỉ đang diễn một trò đùa quái đản? Không đúng, mạng của cậu sắp không giữ được rồi, ai còn muốn quản những chuyện nhỏ nhặt này?
Cậu tuyệt vọng nhìn ra ngoài cửa sổ, muốn ngắm nhìn thế giới này một lần nữa, chỉ nhìn thấy tấm biển hiệu quảng cáo “Khách sạn Duyên Nguyệt“.
Cậu ghét quảng cáo.
Đêm khuya trên đường, xe không nhiều người càng ít, khi có người đứng ở bên đường kiên trì vẫy xe, cũng không sợ hãi khi tài xế là một bộ xương khô, bầu không khí càng trở nên kỳ dị.
Quỷ họa bì dừng xe, cho người có lá gan lớn này lên xe.
“Bạch cốt tinh các người buổi tối còn phải lái taxi kiếm tiền?” Phù Ly ngồi lên ghế phó lái, thắt dây an toàn cho mình thật cẩn thận, “Kiếm sống cũng thật khó khăn.”
Quỷ họa bì:...
Sở Dư: Vô cùng tuyệt vọng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Dư: Tôi là một con cá tuyệt vọng tới từ biển sâu~~