Nhìn thấy người mở cửa chính là Phù Ly, Trương Kha liều mạng nháy mắt với cậu, ý bảo Phù Ly đừng đi vào lúc này. Đây chính là ân nhân đã từng cứu cậu, đã từng cho cậu dùng roi đánh yêu, thời điểm giương cung bạt kiếm, cậu không muốn kéo Phù Ly vào vòng chiến đấu còn không rõ lí lẽ này.
Nhưng Phù Ly dường như nhìn không hiểu khóe mắt run rẩy của cậu có ý gì, lập tức đẩy cửa đi vào, còn không thèm nhìn đám Thanh Long đang không ngừng tỏa ra long uy, cậu nói với Trương Kha: “Tôi tới lấy giấy báo danh.”
“Giấy, giấy báo danh gì?” Khi Trương Kha mở miệng, cậu cảm thấy được tất cả sinh vật trong phòng đều dừng ánh mắt lại trên người mình.
“Chính là giấy báo danh tuyển người mới vào ban quản lý của mọi người.” Phù Ly muốn tới gần bàn làm việc một chút, nhìn thấy một con rồng già chắn trước mặt mình, nhân tiện nói: “Ông có thể tránh ra một chút không, ông cản đường tôi rồi.”
Sở Dư đi theo sau Phù Ly vào, rụt rụt cổ, cố gắng giấu bản thân mình phía sau Từ Viện, nhỏ giọng nói: “Ân nhân, anh tới chỗ tôi này.”
Tuy rằng không biết tu vi của ân nhân cao tới cỡ nào, nhưng một mình đấu với bốn con rồng, nghĩ thế nào đều thấy không thức thời.
Thanh Nguyên ngẩng đầu nhìn Phù Ly một cái, không nói gì cũng không nhúc nhích. Phù Ly cúi đầu nhìn ông ta, chờ ông ta dịch cái ghế dựa của mình ra.
Thanh Nguyên Không nhúc nhích, Phù Ly cũng không nhúc nhích. Bốn mắt nhìn nhau, đây là một trận giao chiến không lời.
Đột nhiên, Trang Khanh đứng bên cạnh di chuyển, anh duỗi cánh tay ra, dùng tốc độ cực nhanh kéo Phù Ly về sau lưng mình, tay kia thì chuyển động, tiếp được Bắc Hàn Cực Băng chưởng của Thanh Nguyên bất thình lình đánh úp tới. Chỗ hai bàn tay đối nhau, tỏa ra ánh sáng yếu ớt màu lam.
Đậu má!
Trương Kha bị dọa tới toát mồ hôi lạnh, tộc Thanh Long nguy hiểm quá, không hợp lời liền động thủ, quả thực làm cho người ta khó lòng phòng bị.
“Không ngờ nhiều năm rồi Thanh Nguyên chưởng lão vẫn không thay đổi thói quen này.” Trang Khanh kéo Phù Ly về đằng sau, không nhường một bước, “Làm người ta bái phục.”
“Tiểu bối vô lễ, ta dạy hắn chút quy củ, ngươi còn muốn che chở?” Thanh Nguyên không đánh trúng, liền thu tay về, “Ban quản lý của các ngươi quả thật không có người tài, ngay cả loại tiểu yêu như vậy cũng gọi vào bảo vệ, xem ra rời khỏi long tộc chúng ta, ngươi sống cũng không mấy dễ chịu.”
Mẹ nó, bản đồ này nổ pháo quá lớn. Trong lòng Trương Kha âm thầm mắng, quay đầu nhìn Sở Dư, Lâm Quy cùng với những yêu tu thủy sinh khác, biểu tình bọn họ dường như không quá tốt.
“Không cần biết là người hay là yêu, chỉ cần bọ họn sống ở mảnh đất này, tôi sẽ bảo vệ cho bọn họ.” Nhìn tư thế đứng của Trang Khanh có vẻ tùy ý, kỳ thực đang phòng bị mấy Thanh Long ở đây, “Từ trước tới nay tôi chưa bao giờ thuộc về long tộc, không cần phải nói mấy lời như rời khỏi long tộc, huyết thống long tộc tôn quý, Trang Khanh đây không trèo cao nổi.”
Đứng sau lưng Trang Khanh, được Trang Khanh bảo vệ chặt chẽ, Phù Ly lộ ra vài phần đồng tình. Xem ra con rồng máu lai này từ rất lâu trước đây đã bị người trong tộc bắt nạt rồi, hơn nữa còn bị bắt nạt rất thảm.
“Trang Khanh Long Quân sao lại nói như vậy, tuy rằng huyết thống ngươi không thuần, nhưng cũng coi như là người của long tộc chúng ta.” Thanh Diễn cười nói, “Theo lý mà nói ngươi là hậu duệ duy nhất của tộc Kim Long, ta không nên nói nhiều, nhưng mà, tộc Kim Long bây giờ chỉ còn lại mình ngươi, ta với ngươi cùng thế hệ, lại lớn hơn ngươi một nghìn tuổi, chỉ đành thay thế trưởng bối tộc Kim Long, thảo luận vấn đề tôn ti trật tự với ngươi.”
“Rồng có bảy màu, Kim Long địa vị cao, một con Thanh Long như ông, lấy đâu ra tư cách dạy Kim Long quy củ.” Phù Ly đứng sau Trang Khanh thò đầu ra, giống như một tiểu yêu có chỗ dựa là Trang Khanh rồi nên ăn nói bừa bãi, “Kim, Xích, Tử, Bạch, Huyền, Lam, Thanh, các người xếp cuối cùng. Xếp thứ nhất từ dưới đếm lên trong lớp còn đòi dạy học bá làm đề, đây không phải là chuyện đùa hay sao?”
Toàn bộ sinh vật trong phòng kinh ngạc, long tộc còn có quy củ xếp hạng như vậy, tại sao bọn họ chưa từng nghe qua? Đám người lén lút nhìn về yêu quái hệ biển duy nhất trong căn phòng – Lâm Quy, Lâm Quy khẽ lắc đầu, cậu cũng không biết rõ về trên dưới trong long tộc.
“Nói hươu nói vượn!” Một con Thanh Long tương đối trẻ tức giận nói, “Cả long tộc, chỉ duy nhất tộc Thanh Long nhà ta có rất nhiều con nối dòng, hệ thủy của cả Thần Châu này, phần lớn do tộc Thanh Long nhà ta chưởng quản, thế nhưng ngươi lại nói tộc Thanh Long nhà ta mạt đẳng nhất?!”
Phù Ly có chút không tin, cậu kéo áo sơ mi sau lưng Trang Khanh: “Anh ta nói thật sao?”
Trang Khanh không nói gì gật đầu.
Phù Ly: “Đúng thật là ba nghìn năm Hà Đông, ba nghìn năm Hà Tây. Mấy nghìn năm trước đây, tộc Kim Long các anh là tộc lợi hại nhất được nhiều thế hệ đế vương thờ phụng. Cương Liệt đại vương thường nói với chúng tôi, Kim Long cứng như sắt, đế vương như nước chảy, các anh cầm những quân bài tốt trong tay, rốt cuộc sao bây giờ lại thành như thế này?”
Trang Khanh:...........
Bây giờ là thời gian chê tộc Kim Long tỉ lệ sinh sản thấp hay sao?
Hai Thanh Long trẻ tuổi nóng giận không thể át, nhưng Thanh Nguyên và Thanh Diễn sắc mặt lại lộ ra vài phần ngưng trọng. Mấy nghìn năm trước, quả thật tộc Kim Long vẻ vang nhất.
Nhưng do hơn hai nghìn năm trước xảy ra một đại nạn dưới biển sâu, làm cho rất nhiều long tộc chôn vùi đáy biển, tộc Thanh Long có thực lực yếu nhất, số lượng còn sống sót là nhiều nhất. Cho nên cho dù là 1900 năm trước, tộc Thanh Long còn gặp một trận đả kích vô cùng lớn, làm cho mấy trưởng lão buồn bực sầu não mà chết, vị trưởng lão duy nhất còn sống sót kia, mấy năm nay cũng trốn ở Long Cung đóng cửa không ra ngoài, không gặp người lạ nữa, nhưng cũng không ai lấy chuyện này ra cười nhạo bọn họ.”
Dựa vào rồng đông thế đông, mấy năm nay tộc Thanh Long bọn họ đã từ từ nắm lấy quyền ngôn luận của long tộc, đã không còn nhiều tu chân giả biết chuyện, tộc Thanh Long đã từng là đệm kê chân, những yêu quái biết chuyện đều đã ở ẩn không ra ngoài, sẽ không quan tâm tới việc vớ vẩn này.
Cho nên tiểu yêu được Trang Khanh che chở rốt cuộc là ai, tại sao lại biết chuyện cũ năm xưa này?
Bọn họ không sợ đắc tội loại tiểu yêu này, chỉ sợ đánh nhỏ, lại tới lớn, đắc tội đại yêu đã ở ẩn lánh đời. Tộc Thanh Long hai nghìn năm trước có lưu lại một lời tổ huấn, không dễ dàng chọc vào yêu quái nhìn bình thường nhưng lá gan lại lớn.
Thanh Diễn cười chắp tay với Phù Ly: “Không biết vị bằng hữu này theo vị tiền bối sư phụ nào học tập, tại hạ là vãn bối, nên đi bái kiến mới phải đạo.”
Phù Ly không để ý đến Thanh Long cười lên trông rất đẹp, lại rúc đầu vào sau lưng Trang Khanh, tư thế kia rõ ràng chính là, võ mồm thì để tôi, còn đánh nhau thì Trang Khanh lên.
“Lui về sau chút.” Trang Khanh chú ý tới bốn Thanh Long đã đứng ở bốn góc, anh truyền âm nói với Phù Ly, “Đợi lát nữa tôi sẽ dụ bọn họ ra khỏi ban quản lý, cậu ở lại với Sở Dư. Sở Dư có số mệnh đạo gia, tu chân giả không dám lấy mạng của cậu ta.”
“Không, bây giờ không phải là xã hội pháp trị sao, tại sao không hợp một lời liền đánh nhau?” Phù Ly hỏi, “Giống như loại yêu quái phổ thông như tôi, đánh nhau có tính là trái pháp luật hay không?”
“Đã tới lúc nào rồi, cậu còn có lòng thanh thản nói với tôi điều này, mau trốn qua một bên. Chỉ cần một ngày cậu còn giấy chứng nhận yêu quái lương thiện trên người, ban quản lý chúng ta sẽ bảo vệ cậu tới ngày đó.” Trang Khanh trở tay xác Phù Ly lên, ném tới bên cạnh Sở Dư, quay đầu nhìn bốn tên Thanh Long, “Nơi này không phải nơi nói chuyện, các vị theo tôi đổi chỗ khác nói chuyện, thế nào?”
Thanh Nguyên không nói gì, hắn chỉ nhìn Thanh Diễn.
Thanh Diễn cười như gió xuân nhìn Phù Ly đang đứng chung với Sở Dư, đưa tay làm động tác: “Trang Khanh Long Quân, mời.”
Bốn giờ chiều, vì trời mưa dông mà con người phải tìm chỗ để tránh, trong siêu thị có rất nhiều người đang trú mưa, mọi người bàn luận về thời tiết thất thường gần đây.
“Gần đây không biết làm sao nữa, nói sấm là sấm, nói mưa đá là mưa đá.”
“Dự báo thời tiết chưa lần nào báo chuẩn.”
“Không biết chừng là Long Vương đánh nhau, chúng ta gặp nạn vạ lây.”
“Nếu như thật dự có rồng, chúng ta còn không nhanh chóng cầu nguyện, nói không chừng nguyện vọng lại thành thật.”
Trong mưa to, một cô gái xinh đẹp mặc quần đỏ, đeo giày cao gót, cầm một chiếc ô cung nữ giả cổ chậm rãi đi tới, trời mưa lớn như vậy, nhưng ngay cả giày của cô cũng không bị ướt. Người đàn ông đi bên cạnh cô mặc một cái áo phông đen, cả chiếc ô mang theo cũng mang màu xám đen, hoa văn ô vuông không hề đẹp chút nào, hai người giống như người của hai thế giới khác nhau, nhưng khi đứng cạnh nhau, dường như cũng không làm cho người ta quá ngạc nhiên.”
“Mưa có hơi lớn.” Triều Vân đưa tay hứng mấy hạt mưa, nước mưa lóng lánh chảy xuống qua kẽ tay cô, cô lắc lắc tay: “Bên trên dường như có cao thủ đã tạo kết giới.”
Có đôi khi người tu hành phải dựa vào vũ lực để giải quyết vấn đề, lại sợ bị con người bình thường phát hiện, liền tạo kết giới lên trời đánh nhau.
“Ừ.” Ninh Hiên ngẩng đầu nhìn lên, đột nhiên dừng bước, nhìn khắp xung quanh: “Dường như tôi cảm nhận được một thứ gì khác.”
“Cái gì? Triều Vân có chút hứng thú.
Ninh Hiên không trả lời cô, xoay người đi về phía một khu nhà có chút cũ. Triều Vân do dự một chút, cũng quay người đi theo.
Trong ngôi nhà vắng lặng không có chút hơi người, trên sô pha phòng khách có một con mèo đang nằm, nhìn thấy hai người họ đi vào, con mèo kêu lên một tiếng.
“Xuỵt.” Triều Vân nói với con mèo, “Chúng tôi tới tử ban quản lý, không có ác ý.”
Tuy rằng con mèo này chưa thể hóa thành hình người, nhưng đã tu luyện được thần thức, hơn nữa còn biết sự tồn tại của ban quản lý, không thể coi là động vật bình thường. Quả nhiên sau khi cô nói ra những lời này, con mèo không kêu nữa, chỉ trừng to đôi mắt tròn, giám thị từng động tác của bọn họ.
“Tìm được rồi.” Ninh Hiên tìm được một thứ gì đó chỉ bé bằng móng tay, thoạt nhìn giống như rác rưởi rơi trên đất.
“Đây là cái gì?” Triều Vân ngửi được trên thứ bé bằng móng tay đó, truyền ra một mùi hương rất kỳ lạ, giống như có thể làm cho người ta ổn định tinh thần, lại có thể tẩy trừ đi u buồn trên người.
Nhưng thứ đồ trên tay Ninh Viễn nhanh chóng hóa thành hư vô, cuối cũng không để lại chút tro tàn.
“Tôi từng nghe một lời đồn, có người học được nghề giết rồng, sau này giết chết ác long chôn ở Tây Hải, lấy sừng rồng chế hương, có thể trừ tà loại bỏ ốm đau, nhưng chạm vào kim loại thì tan biến.” Ninh Hiên là do danh kiếm cổ đại biến thành, cho nên thứ này rơi vào tay anh, sẽ nhanh chóng biến mất, “Thứ đồ này vốn có tên là Long Giác Hương, sau đó không biết vì sao, có lẽ là dẫn tới sự bất mãn của long tộc, nên đổi thành Cành Bình An. “
“Lấy sừng rồng mài bột chế hương?” Triều Vân cảm thấy việc này có chút hoang đường, sừng rồng vô cùng chắc chắn, sao có thể có người mài nó thành bột được.
“Còn có một cách nói khác, lấy sừng rồng với gân rồng làm thuốc dẫn, chế tạo thành hương, đốt lên có thể chiếu sáng lối thoát cho những vong hồn chưa được siêu thoát, phù hộ vong hồn kiếp sau được bình an, thông thuận, cho nên mới tên là Cành Bình An.”
Triều Vân bị cách nói làm cho ngây ngốc, thật lâu sau mới hỏi: “Chuyện bí ẩn thế này, tại sao anh lại biết được?”
“Nhìn thấy trong một quyển tiểu thuyết tu tiên.” Ninh Hiên phủi phủi tay, anh trưng ra khuôn mặt nghiêm túc, nhìn không giống như là người mê muội tiểu thuyết, “Mùi hương này rất đặc biệt, nói không chừng đây chính là Cành Bình An.”
“Ha Ha.” Triều Vân cười lạnh, cô biết rằng đây chỉ là mấy lời nói linh tinh.
Biết Triều Vân đang cười chê suy nghĩ viển vông của mình, Ninh Hiên ho một tiếng: “Chúng ta mang con mèo này đi Yêu Minh đăng ký, tránh cho nó bị coi như tà yêu.”
Tác giả có lời muốn nói:
Phù Ly: Tôi chỉ biết võ mồm thôi, lên đi, Pi Ka Long!