Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 55: Chương 55




Trong lòng tổ xử lý thông tin của Sở quản lý thật khổ, nhưng bọn họ không có cách nào nói ra.

Trời vừa sáng truyền thông đã bắt đầu đưa tin gì mà cướp biển đụng độ thuyền ma, tàu cướp biển không hoạt động được, tự động dâng lên cho tàu quân đội bắt lấy. Doanh tiêu hào truyền thông nói như tất cả đều đúng, hành văn sinh động, không khí được thổi phồng đúng chỗ, một câu chuyện thần quái, nhân quả, người xấu cuối cùng cũng bị báo ứng.

Có phóng viên nhiều chuyện đề ra ý kiến muốn đi phỏng vấn đám cướp biển bị bắt kia, sau khi bị cảnh sát từ chối, viết một tin mang tính chất nghi ngờ kích động, còn có thể gợi lên sự hứng thú của mọi người.

Có cư dân mạng Giáp nói: Ma ở trên biển quả thật biết tuân thủ pháp luật, không dọa chết đám cướp biển này, cũng không ăn luôn bọn họ, ngược lại làm cho bọn họ đụng độ tàu quân đội, không phải là có khó khăn thì tìm tới quân đội hay sao?

Cư dân mạng Ất trả lời: Ma cũng là do người biến thành, lỡ như con ma này khi còn sống là người biết tuân thủ pháp luật thì sao?

Từ trước giờ cư dân mạng não bổ vừa nhiều vừa đáng yêu, thảo luận nhiều rồi, vẫn còn có người thực sự cảm thấy con ma trong truyền thuyết này rất dễ thương, vẽ cho nó một bức tranh, thêu dệt nên câu chuyện vừa ấm áp vừa dễ thương. Có lẽ anh là binh sĩ mấy trăm năm trước bại trận chết trên biển, cho dù linh hồn trôi dạt trên biển, cũng muốn bảo vệ người qua lại. Có lẽ anh là một vị dũng sĩ, khi còn sống thấy việc nghĩa hăng hái làm, sau khi chết vẫn không quên ý muốn ban đầu.

Câu chuyện không quan trọng ở việc có thật hay không, quan trọng ở chỗ nó có thể làm cảm động một người hay không.

Nhân viên của tổ thông tin xem xong câu chuyện quân nhân từ mấy trăm năm trước hóa thành hồn thiêng, bảo vệ lữ nhân trên biển, cảm động tới đỏ cả vành mắt, lén lút share câu chuyện này lên diễn đàn tu chân, ghi chú rõ tên tác giả, lại thưởng cho tác giả vẽ bức tranh này một khoản tiền.

“Tại sao những cư dân mạng này lại biết cách sáng tác truyện như thế?” Nhân viên dụi vành mắt đỏ hồng, quay đầu liên hệ với bộ phận liên quan, tra rõ sự việc đã xảy ra.

Đáp án nhận được làm cho cậu có chút bất ngờ, cậu cho rằng chuyện này chỉ là do tàu bị trục trặc thông thường, không ngờ rằng lại thực sự gặp ma, hơn nữa nghe nói sau khi tàu hải tặc bị kéo vào bờ, nhân viên kỹ thuật đã đi kiểm tra, tất cả các máy móc đều bình thường.

Lẽ nào thực sự gặp được hiện tượng phi khoa học?

Tuy rằng trong lòng hoài nghi, nhưng nhân viên của tổ thông tin xử lý vô cùng thành thục với loại dư luận thế này. Đầu tiên dùng một tài khoản phổ cập khoa học rất có nhân khí trên mạng, biên soạn ra mấy sự kiện linh dị nổi tiếng trong lịch sử, cuối cùng lại công bố chân tướng sự thật, tiến hành tuyên truyền khoa học.

Sau đó lại dùng tài khoản được công chứng tin tưởng, nói rằng chuyện tàu cướp biển xảy ra vấn đề là do ảnh hưởng của hải lưu mới có thể trôi tới trước tàu quân đội. Còn tại sao đám cướp biển lại ồn ào bảo gặp quỷ, có thể có hai khả năng, một là vì bọn họ trôi nổi ở trên biển quá lâu rồi, ăn thức ăn biến chất, làm cho bọn họ sinh ra ảo giác. Hai là do bọn họ giả ngây giả ngốc, có ý muốn né tránh chế tài pháp luật.

Sau đó phổ cập một chút tiếng xấu của tàu hải tặc này, từng cướp tàu hàng nào, giết những thủy thủ nào. Cư dân mạng bị những hành vi điên cuồng mất trí của những hải tặc này dọa sợ ngây người, tức giận mắng bọn chúng không có nhân tính, chuyện ma quỷ cũng quên sạch.

Trên thế giới này, không có thứ gì mà không dùng khoa học để giải thích được. Nếu như có, vậy sáng tạo ra điều kiện, làm cho nó trở nên khoa học.

“Đúng rồi, mấy ngày này hình như không thấy lão đại đi làm.” Sau khi xử lý xong chuyện dư luận mạng, nhân viên Giáp của tổ thông tin nói, “Trước đây nếu như xảy ra chuyện này, lão đại thế nào cũng tới đây tự mình xem xử lý tới đâu rồi, mấy ngày nay còn chẳng nhìn thấy bóng dáng.”

Nhân viên Ất lắc đầu: “Hình như là bị thương, mấy ngày gần đây nhiều việc, đều là đội trưởng và anh Phù cùng nhau đi giải quyết.”

“Ai, tôi nói chuyện này với cậu, cậu đừng nói ra ngoài.” Đồng nghiệp Giáp lại gần đồng nghiệp Ất, nhỏ giọng nói, “Cậu có cảm thấy anh Phù rất có tiếng tăm với cán bộ cấp cao của bộ phận chúng ta không?”

“Đó là vì anh không biết, anh Phù là ân nhân cứu mạng của mấy cán bộ cấp cao liền.” Đồng nghiệp Ất nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói, “Video tối hôm tết Trung Nguyên ấy, với bản lĩnh của anh Phù trừ lão đại ra sợ rằng không ai trong Sở chúng ta có thể một đấu một với anh ấy.”

“Hai người đang châu đầu làm gì đấy?” Trương Kha đi vào văn phòng, cầm tập tài liệu gõ lên đầu bọn họ, “Làm việc cẩn thận, đừng có buôn chuyện.”

Hai người cười lúng túng, xem ra Trương Kha đã nghe thấy lời bọn họ rồi, thính lực của anh Trương trở nên tốt như vậy từ bao giờ?

“Có phải hai người đang rất tò mò tại sao tôi lại nghe được hai người nói chuyện không?” Trương Kha đưa tài liệu tới trước mặt hai người, “Người có tu vi cao, mắt nhìn xa vạn dặm, tai nghe được tám hướng cũng không thành vấn đề, các cậu cảm thấy những lời này, liệu anh Phù có thể nghe thấy không?”

“Anh Trương, chúng em chỉ tò mò chút thôi, không có ý gì khác.” Đồng nghiệp Giáp có chút căng thẳng nhìn xung quanh, sợ Phù Ly đột nhiên xuất hiện, “Anh Phù tu vi cao như thế, đương nhiên mọi người khó tránh được tò mò.”

“Người già có câu, lòng tò mò hại chết mèo.” Trương Kha dang cánh tay ra, một trái một phải ôm lấy đầu vai hai người, “Còn có câu là không nghe lời người già, thiệt hại ngay trước mắt, có hiểu không?”

Hai người liên tục gật đầu, cho dù không hiểu cũng nhất định phải hiểu.

“Được rồi, khi tu hành hai người có gì không hiểu có thể đi xin anh Phù chỉ bảo.” Trương Kha ngưng trêu đùa, “Chuyện khác không được nhiều lời, tài liệu này là quy tắc thao tác an toàn trên internet mới nhất vừa được công bố, hai người xem cẩn thận.”

Thấy Trương Kha không có ý tiếp tục truy cứu nữa, hai người thở ra một hơi, nhìn thấy tập tài liệu quy tắc thao tác an toàn dày cộm kia, lại có vài phần bệnh trạng vui vẻ chịu đựng.

Trương Kha hài lòng rời khỏi văn phòng, mấy thằng nhóc này không dọa một chút thì không biết tốt xấu. Chẳng qua anh Phù đâu có nhàm chán tới nghe bọn họ nói gì, mấy ngày nay không biết anh ấy đã đụng phải họa gì, không chỉ bị trừ tiền lương còn chạy qua chạy lại giữa văn phòng và biệt thự của lão đại.

Nghĩ tới cái gì tới cái đó, vừa đi tới cầu thang xoay tròn, Trương Kha nhìn thấy Phù Ly đang vươn tay ngoắc ngoắc cành hoa quả xuống, hái quả có vẻ tốt nhất. Cây ăn quả này không biết đã trồng bao nhiêu năm rồi, tuy rằng chưa hóa hình nhưng mà nó cũng đã có một chút linh trí, bình thường nếu như có người muốn hái quả, đều bị dây leo trên thân nó quất cho, không ngờ rằng anh Phù lại có thể dỗ được nó cúi đầu.

Trái cây màu đỏ au nhìn có vẻ rất bắt mắt, đợi Phù Ly đi qua, Trương Kha mặt dày xin Phù Ly, không ngờ rằng lại bị từ chối.

Từ trước tới giờ anh Phù luôn hào phóng nhưng bây giờ cả một quả cũng không cho, lẽ nào ở cạnh lão đại quá lâu nên trở nên keo kiệt rồi?

“Số trái cây này tôi mang về cho Trang Khanh ăn, nếu như cậu thích, ngày mai tôi hái thêm phần cậu.” Phù Ly lấy điện thoại ra xem giờ, “Sắp đến giờ tan ca rồi, tôi đi trước nhé.”

“Anh Phù, anh Phù.” Trương Kha vội vàng túm lấy cánh tay Phù Ly, “Anh đừng đi vội, em có chuyện muốn hỏi anh.”

“Chuyện gì?” Phù Ly lại lấy điện thoại ra nhìn.

“Mấy ngày nữa là đại thọ một trăm năm mươi tuổi của môn chủ nhà em, ông ấy vẫn luôn ngưỡng mộ anh, không biết anh có thể tới đó ăn bữa cơm không?” Trương Kha cũng muốn nhân cơ hội này, để Phù Ly mở rộng mối quan hệ với tu chân giới. Xã hội hiện tại, có nhiều bạn bè thì đi đường tốt, đừng chỉ đi theo lão đại, lại biến thành phiên bản Grandet của quốc nội.

“Được.” Phù Ly đồng ý ngay, Trương Kha nhân cơ hội nhét thiệp mời vào trong tay cậu.

Xe bus không đi qua biệt thự của Trang Khanh, Phù Ly chỉ có thể xuống xe ở ven đường, đi qua một con phố mới có thể đi vào cổng khu dân cư. Bảo vệ khu dân cư nhìn thấy cậu, lộ ra nụ cười: “Cậu Phù, cậu tới rồi.”

“Xin chào.” Phù Ly cười thân thiện với bảo vệ cổng, đi mấy bước, cậu quay đầu nhìn lại bậc thang bốt bảo vệ, tùy ý chà chà chân, đi về hướng biệt thự nhà Trang Khanh.

Trong khu biệt thự cao cấp thái độ của quản lý đặc biệt tốt, nhân viên quản lý nhìn thấy người đều cười, thái độ này làm cho những chủ nhà cam tâm tình nguyện bỏ ra phí dịch vụ cao rất nhiều so với khu dân cư khác.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Trang Khanh nhanh chóng đi tới, kéo cánh cửa ra, mặt lạnh nói: “Tại sao cậu lại tới nữa?”

“Cá câu được mấy ngày trước vẫn còn chưa ăn hết phải không?” Phù Ly lấy hoa quả đặt lên khay đựng trái cây ở bàn trà, “Tôi thấy hoa quả trong Sở trông rất ngon, đáng tiếc không có người ăn.”

“Rốt cuộc cậu tới thăm người bệnh hay là tới ăn chực hả?” Trang Khanh nhắc tới điều này liền tức giận, trưa qua Phù Ly nói muốn nấu cơm, thiếu chút nữa đã đốt sạch cả nhà bếp, làm chuông báo cháy ở biệt thự kêu inh ỏi, làm cả đám quản lý kéo tới.

“Không cần nói chuyện nghiêm túc như thế chứ.” Phù Ly gọt hoa quả, “Trên thế giới lấy đâu ra yêu quái thập toàn thập mỹ, tôi chỉ hơi kém ở phương diện nấu ăn một chút thôi………”

“Chỉ có nấu ăn kém một chút thôi hả?” Trang Khanh cướp lấy hoa quả đã gọt sẵn trên tay Phù Ly, đưa tới bên miệng cắn một miếng, hừ một tiếng đi vào trong phòng bếp. Không biết kiếp trước anh đã tạo nghiệp gì, đời này phải mệt sống mệt chết quản lý cục diện rối rắm như vậy, thật vất vả mới có một người biết đánh nhau tới cũng không bớt lo.

Sống hơn bốn nghìn năm, cơm không biết làm, viết chữ thì xấu, tiêu tiền như nước, quả thực chẳng có mấy ưu điểm.

Thuần thục cạo vảy cá, Trang Khanh lạnh mặt đổ dầu nóng vào trong nồi, cái gì mà chăm sóc anh, cuối cùng còn ăn nhiều cá tôm hơn cả anh, chơi tetris cũng có thể kêu to gọi nhỏ, bốn nghìn năm nay đều sống uổng phí cả.

Chiên xong cá, anh xụ mặt đưa cá tới trước mặt Phù Ly: “Ăn trước lót dạ.”

Quay lại phòng bếp, Trang Khanh nhíu mày, lẽ nào ngũ hành của anh thiếu tiện (1), tại sao còn chưa nấu xong cơm đã đưa cá chiên cho cậu ta trước?

Có bệnh hả.

Cá sốt, cá hấp, cá nấu dưa chua, đầu cá cay.

Trên bàn bày đầy cá, Phù Ly tự giác tới phòng bếp xới cơm, lấy bát đũa. Đồ ăn đều dọn lên rồi, Phù Ly mới đột nhiên nhớ ra một chuyện, lấy ra ba bình ngọc, “Cái này cho anh.”

Ba bình đặt chỉnh tề lên bàn, Trang Khanh liếc mắt xuống: “Tại sao cậu lại lấy thứ này nữa, không phải tôi đã nói với cậu tôi không cần uống thứ này sao?”

“Không thể ngưng uống được.” Phù Ly đẩy bình tới trước mặt Trang Khanh, “Bây giờ con người khai phá tự nhiên quá nhiều, chất lượng Linh Tủy cũng không được như trước nữa, chỉ có thể để anh thiệt thòi uống những thứ này.”

Trang Khanh nhìn Linh Tủy trước mặt, cố gắng làm ra vẻ không quan tâm.

Phù Ly liếc nhìn anh, chỉ vào cá sốt ở chính giữa: “Con này béo quá, tôi câu được con cá này khi nào nhỉ?”

“Đương nhiên là do tôi câu rồi.” Trang Khanh lạnh mặt nói, “Ăn cơm không được nói chuyện.”

Phù Ly rất nể mặt Trang Khanh, ăn hơn phân nửa cá sốt, lại bắt đầu lải nhải: “Ưu tú như thế, đợi lần cuối cùng lột xác xong rồi, nhất định sẽ có rất nhiều giống cái cầu anh làm bạn đời.”

“Sự nghiệp chưa thành, bạn đời cái gì?” Trang Khanh liếc mắt nhìn Phù Ly, “Hay là cậu có ý này?”

“Tôi thấy cô gái ở khách sạn Duyên Nguyệt ấy, còn cả Phó Tư nữa đều không tồi.” Trang Khanh đặt đũa xuống, “Bây giờ tu chân giới cũng không phản đối người và yêu đến với nhau, cậu có thể đi tìm bọn họ.”

“Không hợp.” Phù Ly lắc đầu, “Tuổi thọ của con người ngắn ngủi không quá trăm năm, đối với họ đối với tôi mà nói đều không xứng.”

“Theo như cậu nói, nếu như tuổi thọ bọn họ thích hợp cậu sẽ ở cùng với bọn họ?” Trang Khanh mặt không cảm xúc đứng dậy, “Ăn xong cơm thì rửa bát.”

“Tôi đang nói lý lẽ với anh, không phải là muốn ở cùng bọn họ.” Phù Ly đứng dậy thu dọn bàn, “Thôi bỏ đi, nói chuyện ngày với người chưa thành niên cũng không hiểu được.”

Trang Khanh làm mặt lạnh không để ý tới cậu.

“Hơn nữa người tên Phó Tư kia căn bản không có quan hệ gì với tôi cả, chỉ bị âm mưu làm liên lụy, tôi đã lấy bọt nước của Thận trong đầu anh ta ra rồi, từ nay trở đi, tôi với anh ta là người xa lạ không quen.” Phù Ly bê bát vào phòng bếp, cúi đầu rửa bát.

Trang Khanh ngẩng đầu nhìn phòng bếp, chỉ thấy bóng dáng Phù Ly đeo tạp dề cúi đầu. Nghe Phù Ly ngâm nga ca khúc không rõ tên, Trang Khanh đi tới phòng sách lấy mấy quyển sách cổ ra, bên trong có ghi chép liên quan tới nhân gian và tu chân giới thời thượng cổ.

Trên thực tế anh đã xem qua những quyển sách này vài lần rồi, những mô tả về yêu thú bên trong không hề có một cái nào khớp với đặc điểm trên người Phù Ly. Trong số thần thoại của con người, ‘Sơn Hải Kinh’ là phổ biến nhất, nội dung bên trong thật thật giả giả, có thật có giả, nhưng cũng không có yêu quái truyền thuyết nào giống như Phù Ly.

Tùy ý mở ra một trang, bên trên là hình ảnh có chút bị bóp méo, Trang Khanh cười tự giễu. Nội dung được ghi lại trên quyển sách này, đều không phải là những thứ tồn tại mấy nghìn năm trước, Phù Ly chẳng qua chỉ là một yêu quái hơn bốn nghìn tuổi, hơn nữa những năm tháng ấy đều sống ở trong núi sâu, sao có thể có tư liệu ghi chép của con người liên quan tới cậu.

Lật ra một quyển sách cổ đã ố vàng, bên trong ghi lại rất nhiều câu chuyện dân gian thú vị, những thứ này đa phần là do dân gian bịa đặt ra, không có giá trị văn hóa gì cả, cho nên ngoài sách trong tay anh ra thì những quyển khác đã sớm thất truyền trong nhân gian rồi.

Mở ra một trang, là một câu chuyện cũ chẳng thú vị chút nào.

Nhà Tân, có một đại phu gặp được một con thỏ, cõng một người tới, nói ra tiếng người, đại phu kinh hãi. Tỉnh dậy, không biết là thật hay giả?

Nhà Tân…… có lẽ là tầm năm thứ mười sau công nguyên, triều đại ngắn ngủi này cũng chỉ là hoa phù dung sớm nở tối tàn trong lịch sử, ghi chép liên quan về triều đại này rất ít, sao có thể có những câu chuyện quỷ quái lưu truyền lại tới nay.

Cái gì mà nông dân gặp yêu quái, thư sinh gặp diễm quỷ, sớm đã không còn là câu chuyện gì mới mẻ, đa phần là do thư sinh bịa đặt ra, ảo tưởng có thể có một cuộc gặp gỡ đẹp mà thôi.

“Trang Khanh.” Phù Ly đứng cạnh cửa gõ gõ, “Nghỉ ngơi sớm đi, đừng quên uống Linh Tủy, tôi về trước đây.”

“Đợi đã.” Trang Khanh cầm điện thoại, “Cậu biến về nguyên hình đi.”

“Hả?” Phù Ly sững sờ, “Anh muốn làm gì?”

“Không phải cậu cảm thấy bản thân mình là một con thỏ thần kỳ sao?” Trang Khanh nói, “Tôi chụp ảnh lại rồi từ từ tra.”

Phù Ly không được tự nhiên biến về nguyên hình, Trang Khanh cầm điện thoại chụp ở mọi góc độ một lần, anh xách con thỏ để lên bàn: “Nếu như cậu vẫn duy trì nguyên hình, tối nay tôi có thể cho cậu mượn sô pha ở phòng khách để ngủ.”

“Thôi bỏ đi.” Phù Ly nhảy xuống bàn, biến thành hình người nói: “Tôi vẫn thích ngủ trên giường hơn.”

Cạch.

Phù Ly nhìn thấy cánh cửa vô tình đóng lại ở đằng sau mình, rũ vai nói: “Yêu quái trong kỳ phản nghịch thật phiền phức.”

Trang Khanh đứng sau cánh cửa sổ, nhìn Phù chậm rãi đi ra khỏi khu dân cư, vươn tay kéo rèm lại.

Đi tới cổng khu dân cư, Phù Ly phát hiện ở cửa có không ít người đang đứng, có cả cánh sát vội vàng tới hiện trường.

“Những kẻ cặn bã uống rượu say rồi còn lái xe, quả thực hại người hại mình.” Bành Hàng chụp một tấm ảnh hiện trường, cúi đầu nhìn đài bốt gác ở trước mặt, nếu như không có bốt canh gác này cản lại một chút, tài xế say rượu lái xe sẽ đâm thẳng vào cổng.

Khu biệt thự xa hoa như thế này, mỗi cổng đều có ít nhất bốn bảo vệ trực ban, nếu như xe đâm thẳng vào, vậy có lẽ sẽ mất mấy mạng người.

Pháp chính đang chụp ảnh hiện trường, nói với Bành Hàng: “Đội trưởng Bành, dựa vào dấu vết lốp xe ở hiện trường, lái xe không có dấu hiệu phanh xe lại.”

“Thằng cặn bã!” Bành Hàng mắng một câu, “Muốn chết thì chết một mình, đừng có hại thêm người khác.”

“Đội trưởng Bành nhỏ giọng thôi, xung quanh vẫn còn quần chúng mà.” Pháp chính nhỏ giọng nói, “Tốt xấu gì anh cố nhịn về cục rồi hãy mắng.”

Bành Hàng hít một hơi thật sâu: “Người bị hại ở khu dân cư sao rồi?”

“Nghe những người trên xe cứu thương nói, người bị hại may mắn, trước khi xe lao tới, đột nhiên bị vấp ngã, vừa vặn tránh được đường chiếc xe lao tới, chỉ bị thương ở lưng, nhưng không nghiêm trọng.”

“Vậy là tốt rồi.” Đồng nghiệp ở cục giao thông bên cạnh đang lấy lời khai, lái xe say rượu đã được đưa tới bệnh viện, Bành Hàng có chút cáu kỉnh cào tóc, quay đầu nhìn qua đám người phát hiện ra một bóng dáng quen thuộc.

Anh chen ra khỏi đám người, gọi Phù Ly lại: “Cậu Phù, cậu đi đâu đấy?”

Mấy tháng trước còn làm khuân vác ở công trường, nhanh như vậy đã vào ở biệt thự cao cấp rồi? Trúng hạng nhất xổ số Đại Lạc Tú hay sao?

“Cảnh sát Bành.” Phù Ly cười chào hỏi Bành Hàng, “Tôi ở ký túc xá cho nhân viên, đây là nơi ông chủ công ty chúng tôi ở.”

Đến công ty chưa được bao lâu, đã có thể tới thăm nhà riêng của ông chủ, xem ra Phù Ly rất được công ty xem trọng. Bành Hàng cũng không biết bản thân sao lại gọi Phù Ly lại, bây giờ đối diện với vẻ mặt tươi cười của phù Ly, anh lại có chút ngại ngùng.

“Ban nãy nơi này xảy ra chút chuyện, cậu Phù đi đường ban đêm nên chú ý an toàn.”

“Cảm ơn.” Phù Ly gật đầu, “Tôi sẽ chú ý.”

Nếu như đụng hỏng xe người khác, cậu không đền nổi.

Chờ bận rộn xong, Bành Hàng chui vào xe nằm, hận không thể lập tức ngủ luôn. Anh đã liên tục tăng ca hơn ba mươi tiếng rồi. Đột nhiên, anh bật dậy từ trên ghế, làm cho đồng nghiệp giật mình hoảng sợ.

“Đội trưởng Bành, anh sao thế?”

“Mọi người nhìn thấy một nơi nào đó có rất đông người vây quanh, còn có cảnh sát ở hiện trường, liệu có tò mò tới nhìn một chút không?”

“Người sống luôn có lòng hiếu kỳ, cho dù không chạy qua xem náo nhiệt cũng sẽ liếc nhìn mấy cái.”

Đúng, đây là phản ứng bình thường của đại đa số người, cho dù không tới góp vui cũng sẽ bất giác nhìn một chút. Cuối cùng anh cũng cảm thấy có gì đó sai sai rồi, người tên Phù Ly đó từ đầu tới cuối đều không có hứng thú gì với hiện trường vụ tai nạn cả, khi nói chuyện với anh cũng không có hành động liếc nhìn.

Người trẻ tuổi tên Phù Ly kia, dường như không có sự tò mò. Người phụ nữ nhảy lầu, con rắn lớn, chủ nhà trọ, tai nạn……….

Bành Hàng xoa cánh tay mình, Phù Ly dường như có chút bất thường.

Người nói chuyện quá vẹn toàn, thường thường rất dễ bị mất mặt.

Buổi tối Phù Ly còn thề son sắt rằng Phó Tư chỉ là một người bị âm mưu liên lụy, ngày hôm sau khi cậu ra ngoài điều tra hiện trường quỷ quái ở một trường đại học nào đó, chạm mặt với Phó Tư ở cầu thang.

Bên cạnh Phó Tư có cả đám lãnh đạo trường, bên cạnh Trang Khanh và Phù Ly cũng có hiệu trưởng tự mình dẫn đường.

“Trang Tổng.” Phó Tư và Trang Khanh thường hay qua lại trên thương trường, bắt tay hữu nghị với Trang Khanh, sau đó ánh mắt của anh dừng lại trên người Phù Ly, vẻ mặt có chút ngẩn ngơ: “Vị này là?”

“Là trợ lý của tôi.” Trang Khanh rút tay về, biểu tình vô cùng lãnh đạm, còn không thèm giới thiệu tên của Phù Ly.”

“Trợ lý của Trang tổng rất quen mặt, hình như tôi đã gặp cậu ấy ở đâu rồi.” Phó Tư lấy một tấm danh thiếp đưa cho Phù Ly, “Hi vọng lần sau chúng ta có cơ hội hợp tác.”

Phù Ly nhận lấy danh thiếp: “Có lẽ mặt tôi tương đối phổ thông.”

Những người bên cạnh: ………..

Người có dáng vẻ đẹp luôn không sợ hãi gì, những người đàn ông bản thân đẹp lại luôn nói rằng mình có khuôn mặt quần chúng quả thực không biết xấu hổ.

“Cậu thật biết nói đùa.” Ánh mắt Phó Tư dịu dàng, khi anh chú ý nhìn một người nào đó, luôn làm cho người ta có lỗi giác như bản thân mình đang được yêu, người đàn ông này rất được phụ nữ yêu thích, cũng rất được đàn ông hoan nghênh.

“Phó tổng cứ tự nhiên, chúng tôi còn có việc phải làm, không thể đi cùng.” Trang Khanh khẽ gật đầu với Phù Ly, trong lễ phép mang theo vài phần cao ngạo, nhưng bằng địa vị trong giới thương nghiệp của Trang Khanh, có thể có thái độ như vậy trong mắt người khác cũng có thể coi là lịch sự tao nhã.

Người ở địa vị khác nhau, hành động làm ra trong mắt người khác cũng có giải thích không giống nhau.

“Mời.” Phó Tư đi sang bên cạnh nhường đường, anh quay người nhìn theo Trang Khanh và Phù Ly đi lên tầng, ánh mắt vẫn luôn dõi theo Phù Ly.

Ngay khi Phù Ly sắp biến mất ở góc tường, dừng lại nhìn xuống, đúng lúc chạm ánh mắt Phó Tư.

Phó Tư hơi sững sờ, trong ánh mắt mang theo vài phần mờ mịt cùng xa lạ.

“Tạm biệt.” Phù Ly cười với Phó Tư, đuổi theo Trang Khanh.

Phó Tư mở miệng, muốn trả lời gì, bỗng nhiên đầu óc choáng váng, sau khi đứng vững lại, cảm thấy bản thân mình có chút khó hiểu.

“Thời gian đi làm không được thất thần.” Trang Khanh đứng ở ngoài cửa sân thượng, hất cằm, “Đi mở cửa.”

Hiệu trưởng lấy chìa khóa chuẩn bị tiến lên, bị Trang Khanh cản lại.

“Mọi người đừng cử động.” Anh rút chìa khóa trong tay hiệu trưởng, đưa cho Phù Ly, “Cậu đi.”

Đợi Phù Ly nhận lấy chìa khóa, anh bổ sung thêm một câu: “Có việc làm thì khó suy nghĩ linh tinh.”

Phù Ly:?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.