Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 122: Chương 122: Ghen tị




“Khi yêu quái và con người càng ngày càng gần nhau, sẽ bị con người đồng hóa. Trở nên ghen tị, tham lam, thù hằn, lúc này, cho dù bọn họ có được yêu lực vô hạn, toàn thân vẫn tràn ngập nhược điểm.”

“Đại vương, chỉ cần ngài có được kế thừa Thần Long….”

Một bóng dáng vô cùng lớn trong bóng đêm run lên: “Trong trời đất này, chỉ có ta mới có thể nhận được kế thừa của phụ thân. Năm đó phụ thân và Thần Phượng qua lại thân thiết, truyền thừa của phụ thân nhất định trong tay Thần Phượng.”

“Không ai có thể tranh giành cùng ta.” Quái thú to lớn xấu xí, mở ra con mắt màu vàng tối tăm, sâu trong đôi mắt có một màu xanh biếc quỷ dị.

“Chỉ có ta.”

“Yêu giới quá bình yên.”

“Chỉ có giết chóc, máu nóng mới là yêu tính chân chính, phế vật bán yêu đê tiện kia, đã hủy cả yêu giới rồi.”

“Cuối cùng bản vương sẽ dẫn dắt yêu giới, đi lên trên con đường lớn huy hoàng vô tận.”

Khách sạn Duyên Nguyệt là một trong những khách sạn có tiếng ở Kinh Đô, thường xuyên có người nổi tiếng vào ở, nơi này còn thường xuyên tổ chức một số hội nghị quan trọng. Sau khi sang năm mới, một số hội nghị quan trọng cũng dần dần triển khai, vào ngày mười hai tháng Giêng, có một hội nghị nhà văn toàn quốc rất quan trọng, được tổ chức ngay tại khách sạn Duyên Nguyệt.

Mã Cáp vừa bước vào trong cửa khách sạn, phát hiện ra phong thủy của khách sạn Duyên Nguyệt vô cùng đặc biệt, chỉ tùy tiện một vật bài trí thôi, cũng ở vị trí thích hợp nhất, không hề hời hợt chút nào, không biết là vị cao nhân nào đã giúp bố trí phong thủy cho khách sạn này.

Đưa giấy mời ra, hắn thuận lợi lấy được thẻ phòng từ tay nhân viên tiếp đón, hơn nữa trước khi bước vào trong thang máy, hắn gặp được mấy đồng nghiệp nhà văn cũng tới đây. Mã Cáp rất nổi tiếng trong giới sáng tác, rất nhiều người đều không ngờ rằng Mã Cáp là một người đàn ông trung niên có dung mạo thật thà phúc hậu, không phải là một người già như trong tưởng tượng của mọi người. Nhưng mà Mã Cáp không thích nói chuyện mấy, dần dần mọi người cũng không để ý tới hắn nữa.

Buổi tối ban tổ chức mở tiệc đón tiếp ở khách sạn, Mã Cáp ngồi trong góc, chọn những món ăn hắn thích trên bàn, nhìn những nhà văn có quen biết kính rượu lẫn nhau.

Chẳng được bao lâu, có một nhà văn khoảng tầm hơn năm mươi tuổi dựa vào ghế, nằm bò ra bàn, người bên cạnh gọi ông ta mấy câu, ông ta hi hi ha ha nói mấy lời khi uống say.

Mã Cáp nhìn đằng sau chiếc ghế dựa của nhà văn đã uống say kia, buông đũa xuống nói với người phụ trách mấy câu, chuẩn bị đứng dậy rời khỏi. Ai biết vừa mới đi tới cửa, nhà văn nằm gục trên bàn kia đột nhiên ngồi dậy, nhìn thẳng vào hắn.

Mã Cáp mờ mịt khó hiểu đi tới bên cạnh ông ta: “Anh khó chịu hả, có cần tôi gọi bác sĩ cho anh không?”

Nhà văn này đẩy tay hắn ra, cầm chén rượu lên lắc lư đi về phía người khác. Mã Cáp bị người ta đối xử không lễ phép như vậy cũng không giận, xoay người bước nhanh ra khỏi nhà hàng.

Hắn sờ sờ áo khoác, di động và thẻ phòng đều quên ở trong phòng. Cả người hắn cái gì cũng tốt, chẳng qua là trí nhớ hơi kém, làm sao cũng không sửa được.

Không có thẻ phòng, Mã Cáp không chíp được thang máy, hắn nhìn hành lang trống rỗng, trốn vào trong nhà vệ sinh nam, nhỏ giọng niệm khẩu quyết.

“Hả?!” Vương Hàn đang ở trong văn phòng xem báo cáo cửa phòng tài vụ khách sạn, đột nhiên dừng động tác lại, nhìn đồng hồ cát trên bàn, đồng hồ cát lóe lên ánh sáng màu lam, nhìn vô cùng đẹp mắt.

“Có yêu tu đi vào trong khách sạn?” Anh buông bút xuống, mở máy tính ra, đang chuẩn bị tra tư liệu của khách mới ngày hôm nay, nhưng hôm nay có không ít khách vào ở, trong thời gian ngắn anh cũng không thể nhìn ra rằng ai có vấn đề.

Gọi điện thoại tới giám đốc khách sạn, Vương Hàn mới biết được, mấy ngày tới khách sạn sẽ có hội nghị giao lưu trao đổi giữa các nhà văn, cho nên hôm nay có gần năm mươi vị nhà văn nổi tiếng từ khắp các nơi trên cả nước tới đây tham gia.

“Một đám nhà văn nho nhã….” Vương Hàn vuốt vuốt cằm, “Có lẽ sẽ không có yêu quái đi làm nhà văn đấy chứ, nghĩ không thông thế nào mới đi làm cái ngành này?”

Mã Cáp khởi động yêu lực, sợ bị phát hiện, hắn đi tới lễ tân mượn điện thoại, gọi điện cho ban quản lý.

“Xin chào, cho hỏi đây là ban quản lý sao?” Mã Cáp khi nôn nóng thì dễ bị nói lắp, cũng may nhân viên nhận điện thoại có kiên nhẫn, cũng không coi Mã Cáp là yêu quái quấy rối.

“Có, có yêu quái đang ám trên người con người, các cậu mau phái người tới đây.”

“Được, tôi sẽ ở yên trong phòng, tùy lúc duy trì điện thoại với các cậu.” Tay Mã Cáp run rẩy, lấy thêm một tấm thẻ phòng ở lễ tân, vội vàng trốn lại vào phòng mình.

Sau khi hắn đi, một nhân viên ở quầy lễ tân nhỏ giọng nói: “Nhà văn ban nãy nói cái gì mà có yêu quái ám, có phải là viết nhiều văn quá rồi nên không phân biệt được hiện thực với hư cấu không?”

“Dáng vẻ ban nãy ông ta đi vào thang máy cũng lén lén lút lút, giống như đang sợ thứ gì đó quấn lấy ông ấy vậy, có chút đáng sợ.” Một nhân viện lễ tân khác xoa xoa cánh tay, “Nghĩ lại cũng thấy có chút rùng mình, trong khách sạn nhiều khách như vậy, lỡ như xảy ra chuyện gì, vậy thì phiền phức rồi, chúng ta có cần gọi cảnh sát và bác sĩ hay không?”

“Chúng ta báo cáo chuyện này với giám đốc trước đã.”

Trong nhà ăn, vốn có tiếng nói tiếng, cười giờ đây đã an tĩnh, “nhà văn” uống say đầu tiên chỉnh lại quần áo trên người, hít một hơi thật sâu: “Khát vọng, ảo tưởng, hoài bão, thật sự là hương vĩ tuyệt vời….” Hắn cho rằng chỉ có đứa trẻ loài người mới có tư tưởng đủ mùi vị, không ngờ rằng những người thích viết truyện trong thế giới con người lại có linh hồn thú vị như thế.

Nhóm tác giả đang mê man không hề hiết, linh cảm cuồn cuộn không ngừng của bọn họ, còn có giấc mộng trao cho nhân vật dưới ngòi bút của mình đã bị một con yêu ma coi như lương thực hút cả vào bụng.

“Ồ?!” Yêu ma bỗng nhiên ngừng lại, “Mùi vị của đố kị.” Hắn cười ha ha lên, dường như đang cười nội tâm của con người rõ ràng ôm sự đố kị mạnh mẽ như vậy nhưng lại vẫn duy trì hữu nghị dối trá bên ngoài.

“Thật sự là một sinh vật vừa buồn cười vừa đáng thương.” Hắn nuốt xuống hơi thở mang theo đố kị này, lắc lắc cổ, cổ hắn phát ra tiếng vang nặng nề, “Thiếu một người, con dê nhỏ chạy lạc đàn, đi đâu rồi nhỉ?”

Hắn kéo cửa lớn nhà ăn ra, không thèm nhìn những nhân viên phục vụ ngất xỉu dưới đất, nhìn ngắm thẻ phòng trong tay, ngâm nga một ca khúc bước trên con đường an toàn.

Nhà ăn ở tầng ba, nhóm nhà văn được sắp xếp ở tầng sáu.

Cộp, cộp, cộp.

Nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, Mã Cáp trốn trong phòng tắm run rẩy, trong lòng hắn đã ra quyết tâm, nếu như yêu ma xông vào, hắn sẽ biến về nguyên hình chạy thoát bằng đường ống nước.

Tuy rằng cống thoát nước vừa bẩn, vừa hôi lại vừa buồn nôn, từ sau khi hắn tu thành hình người đã không còn sống ở cống rãnh nữa, nhưng trong thời khắc sống chết, không cần phải quá chú trọng.

“Con dê nhỏ thông minh, ngươi đang trốn bên trong sao?” Yêu ma bên ngoài dịu dàng gõ cửa ba cái.

“Như vậy không lịch sự đâu.” Yêu ma đột nhiên cười ra tiếng, đá văng cửa chính. Mã Cáp trốn trong phòng tắm, nhìn thấy bóng dáng thật dài của yêu ma vặn vẹo dưới đất, giống như vươn móng vuốt quỷ ra, muốn túm hắn ra từ nhà tắm.

Càng gần, càng gần, khi bóng dáng ấy sắp chạm vào, một đôi chân chắn ngay trước cửa.

Là trưởng ban Trang, trưởng ban Trang tới rồi.

Mã Cáp yếu ớt không sức lực ôm bồn cầu ngồi xuống, thiếu chút nữa đã ôm đùi lớn của Trang Khanh gọi cha ơi.

“Rồng?” Bóng dáng rụt rụt lại, hắn thoát khỏi túi da yếu ớt của con người. Đứng ở trước mặt Trang Khanh là một bóng đen trống rỗng, bóng đen ngưng kết thành hình dạng một người đàn ông, “Ta ngửi được mùi đố kị trên người ngươi.”

Trang Khanh không để ý tới hắn, vươn tay vẽ lên khoảng không, ném Mã Cáp mềm nhũn chẳng còn sức lực vào trong đó.

“Đã thời điểm này rồi mà còn muốn cứu tiểu yêu vô dụng, thật sự là một con rồng vĩ đại.” Yêu ma cười lớn ha ha ha, “Yêu giới trước giờ kẻ mạnh làm vua, loại yêu quái như ngươi đã bị con người tẩy não rồi sao?” Yêu ma đột nhiên dang rộng cánh tay, “Cho ta nhìn xem, tâm đố kị của ngươi là gì.”

Trang Khanh nhìn thấy bóng đen ùn ùn đánh lại đây, cuối cùng cũng biết được yêu quái này là gì. Là ảnh yêu Võng Lượng trong truyền thuyết, đi lại trong bóng đêm, có thể cắt nuốt tinh thần và giấc mơ của động vật và con người, rất am hiểu mê hoặc, làm cho người ta bất giác rơi vào thế giới mà hắn tạo nên.

Võng Lượng đã sinh ra từ rất sớm, khi thế giới có ánh sáng, cũng có bóng. Võng Lượng nhờ thế mà sinh ra, vũ lực của hắn không mạnh mẽ, nhưng chỉ cần có ánh sáng, hắn sẽ không chết đi, vô cùng khó chơi.

Trang Khanh cũng có bóng, cho nên sau khi Võng Lượng sử dụng thuật pháp, anh rơi vào trong thế giới ảnh hư ảo.

Hình bóng tối đen, đáng sợ, nhưng lại nhìn rõ tất cả những suy nghĩ chân thật ở nơi sâu nhất trong tim.

Hai nghìn năm trước, quý công tử và con thỏ lông xù gặp gỡ, từ đó quý công tử ở lại trong núi. Con thỏ hóa thành hình người, cùng quý công tử học chữ, vẽ tranh, nghe quý công tử kể chuyện nhân gian.

Trước khi quý công tử lâm chung, ánh mắt sáng bất thường nhìn chằm chằm con thỏ biến thành tiểu công tử, không bằng lòng nhắm mắt lại.

“Bá Liêm.” Tiểu công tử nắm lấy tay của hắn, “Ngươi muốn nói gì, ta đang nghe.”

Khóe môi quý công tử mấp máy, một lúc lâu sau mới nói: “Sau khi ta chết, ngươi có còn nuôi con người khác nữa không?”

“Không nuôi.”

Quý công tử miễn cưỡng cười: “Thật tốt.” Trong mắt hắn vẫn không hề cam lòng, nắm chặt tay của tiểu công tử, “Ngươi…..ta…..”

Tiểu công tử nắm lại tay của hắn, trong mắt là sự dịu dàng mà lại ngây thơ.

“Ngươi….hãy thay ta nhìn ngắm thế giới này, giúp ta nhìn thấy ngày mà nó được phồn hoa an bình.” Sức lực trên tay hắn càng ngày càng lỏng, “Đừng….”

Đừng quên ta.

Tới cuối cùng hắn cũng không nói ra những lời này, hắn muốn tiểu công tử giúp hắn xem hết cảnh thiên hạ phồn hoa, càng muốn khi cậu nhìn hết cảnh phồn hoa trong thiên hạ, có thể nhớ tới hắn.

“Ta đồng ý với ngươi, sẽ vì ngươi xem hết cảnh nhân gian phồn hoa.” Tiểu công tử nhìn thấy quý công tử không thể nhắm mắt, bàn tay run rẩy đưa lên vuốt mí mắt hắn, “Ta sẽ học cách tiếp xúc với sinh hoạt ở nhân gian, sẽ giúp ngươi nhìn ngắm cẩn thận nó.”

Tiểu công tử tìm được vải vóc trân quý, bao lấy thân thể quý công tử, đặt hắn vào trong quan tài ngọc.

Khi âm sai mang hồn phách quý công tử đi, cậu không ngăn cản, nhưng lại đứng bên quan tài ngọc một ngày một đêm, cuối cùng an táng hắn bên bờ sông Hoài.

Sông Hoài chảy qua Vương Thành mà quý công tử sinh ra, lại có linh khí rất dày, tiểu công tử an táng hắn ở chỗ này, hi vọng kiếp sau hắn có được cuộc sống giàu có bình an.

Trang Khanh tỉnh táo lại trong ảo cảnh, anh nghiêm mặt vung kiếm lên: “Trò trẻ con không đáng giá tiền.”

“Ngươi đang ghen tị với con người này.” Võng Lượng tùy ý cười lớn, “Đường đường là Long Hoàng thủy tộc, vậy mà lại đố kị một con người đã chết từ rất lâu rồi, thật sự là buồn cười.”

Trang Khanh không để ý tới hắn, vung kiếm lên rạch nát thân thể hắn, một tiếng rồng thét gào, tất cả linh cảm mà ước mơ mà Võng Lượng nuốt vào bụng đều quay lại thân thể chủ nhân của chúng.

Hình bóng Võng Lượng lung lay, nhanh chóng hợp hai làm một, hắn cắn răng căm hận: “Không ngờ rằng ngươi có thể làm ta bị thương?!”

“Trên thế giới này, không có chuyện gì là không thể.” Trang Khanh vung kiếm, cười lạnh, “Thứ ở trong cống ngầm, thì đừng có cố gắng quay lại mặt đất.”

“Hả?” Người đàn ông cao lớn ăn mặc như khách du lịch dừng bước chân, ngửa đầu nhìn tòa kiến trúc cao lớn xinh đẹp bên cạnh, “Mùi hôi tanh của Võng Lượng.”

Hắn tùy ý đi vào một bốt điện thoại công cộng, hóa thành một luồng ánh sáng, bay vào trong khách sạn.

Người đi đường đang đứng xếp hàng đợi gọi điện thoại: ……

Ban nãy anh nhìn nhầm hay sao, trong bốt điện thoại không có người? Vậy người đàn ông ban nãy đi vào, là thứ gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.