Sáng ngày hôm sau.
Nam Cung Hân Vũ cùng Lãnh Hàn Phong, Cô Ngạo Hiền cùng Hiên Viên Tư Triệt
sớm đã có có mặt tại Khôn Ninh cung. Sau khi chẩn mạch lần nữa để xác
định mẫu cổ vẫn còn sống, nàng quay lại gật đầu với Hiên Viên Tư Triệt,
ngụ ý có thể bắt đầu.
Giờ ngọ tới, Hiên Viên Tư Triệt
phất tay ám hiệu với lão công công thân cận mình, người kia vừa thấy
liền lui ra ngoài sảnh, lấy trong ống tay áo ra một ống pháo chỉ thiên
bắn lên trời.
”Chíu....bụp..!!” Ánh sáng màu đỏ lóe lên rồi biến mất trên bầu trời. Cái gì rồi cũng phải được làm rõ mà thôi.
Nam Cung Hân Vũ lấy ra một cây sáo ngọc dài, nhìn qua liền nhận ra đây là
một trong Thập đại Thần khí - Tiêu Ngọc Kiếm. Đặt lên môi, tiếng sáo nhẹ nhàng du dương vang lên trong Khôn Ninh Cung, sau đó truyền xa vang
khắp hoàng cung. Vừa da diết, trầm bổng, hơn nữa cảm xúc trong đoạn sáo
đều mang nặng tình mẫu tử khiến lòng người nôn nao xúc động, giống như
tiếng mẹ gọi con, con gọi mẹ, thật sự vô cùng hay, vô cùng hay.
Trong lúc tất cả mọi người đang mê mẩn chìm trong tiếng sáo tuyệt đỉnh đó,
cánh cửa Khôn Ninh cung từ từ mở ra, Nam Cung Hân Vũ thấy vậy, nâng cao
âm điệu của khúc tiêu, tiếng sáo lập tức lên cao như đang thôi thúc,
thúc giục. Cánh cửa mở ra, bước vào chính là bộ dạng chật vật, ánh mắt
đờ đẫn vô hồn của một nữ nhân. Nam Cung Hân Vũ là người ngoài hành tinh
có thể không biết, nhưng những người tỉnh táo không thể không nhận ra,
người vừa bước vào chính là Hoàng Hậu Minh Nguyệt quốc - Cẩm Lan Thư.
Tất cả mọi người đều mắt chữ O miệng chữ A nhìn người vừa bước vào, miệng
to đến nỗi có thể nhét nguyên quả trứng gà vào. Cũng không biết ruồi
nhặng liệu có liệng vào trỏng ngồi chơi một lát hay không, nhưng có thể
nhìn ra được bọn họ đang rất bất ngờ, không, là vô cùng, vô cùng, vô
cùng bất ngờ! Quả thực đã chịu một cú đả kích không nhỏ, Hoàng Hậu dưới
một người trên vạn người, là người đứng đầu hậu cung, sống trong nhung
lụa châu báu, nắm quyền quản lí phi tần trong tay, tại sao lại ra tay
với Thái Hoàng Thái Hậu?
Dĩ nhiên phần ngạc nhiên kia là
có ngoại lệ, bốn mỗ nào đó luyện được tâm vững như thạch bàn, sóng to
gió lớn bão bùng như thế nào cũng không thể quật ngã hạ knock out bọn
họ, làm sao có thể lấy ra vẻ mặt kinh hãi chứ?
Ừ thì mỗ
nữ ta đang làm việc, là đang bận đó, ai thèm quan tâm kẻ tới là ai? Hơn
nữa vốn dĩ Nam Cung Hân Vũ hoàn toàn mù tịt về những vị tai to mặt lớn
trong hoàng cung, làm sao mà biết mặt vị phu nhân của Boss Hoàng thượng?
Về phần Lãnh đại gia, ngài căn bản không để ý đến việc này, bây giờ hắn là đang nhập tâm nghe Nam Cung Hân Vũ thổi tiêu, những thứ khác đều là mây bay!
Còn trong mắt của Cô Ngạo Hiền, khuôn mặt hồ ly lưu manh giả danh con nít kia đang nhắm thẳng tới con mồi là mỗ nữ nào đó,
ánh mắt hắn lộ ra vẻ say mê, có cả bất ngờ, có tán thưởng. Chà, tại sao
hắn càng nhìn nương tử càng thấy thuận mắt nhỉ?
Người
cuối cùng có thể giữ khuôn mặt không bị kích thích chính là Hiên Viên Tư Triệt. Vẫn là khuôn mặt yêu nghiệt, hoàn mĩ nhưng lạnh lùng, ánh mắt
hắn híp lại thâm sâu vô cùng. Ai mà biết được vị đại boss này đang nghĩ
gì? Vẻ mặt bình tĩnh thưởng trà kia giống như đã biết trước kẻ nào là
chủ mưu, bây giờ chỉ đợi kẻ đó sa bẫy.
Ài, rõ ràng bốn vị tổ tông này đã luyện tới trình độ lão làng, không chỉ ném bơ giỏi mà
cái gì cũng giỏi. Này đúng là yêu nghiệt, đúng là yêu nghiệt!
Nam Cung Hân Vũ lại một lần nữa chuyển âm lên cao hơn, trong căn phòng vang lên âm thanh cô lỗ... cô lỗ... Trên trán của Hoàng Thái Hậu xuất hiện
một khối đỏ nho nhỏ di chuyển dần dần xuống miệng, sau đó một con trùng
nhỏ toàn thân đỏ như máu bò ra. Trên người Hoàng hậu cũng tương tự, chỉ
là kích thước của Huyết cổ lần này to hơn một chút. Tiếng tiêu của Nam
Cung Hân Vũ dẫn mẫu tử Huyết cổ vào trong một chiếc bình. Sau khi chúng
bò vào, nàng ngay lập tức dừng thổi, sai người đốt lửa cho vào trong
bình.
Mọi chuyện rốt cuộc cũng kết thúc, Hoàng hậu cùng
Hoàng Thái hậu tỉnh lại. Bất quá nó chưa kết thúc trong yên bình. Sáng
hôm sau, khắp Minh Nguyệt quốc đều biết Hoàng hậu tâm tư độc ác, là
người đầu độc Hoàng Thái hậu đáng lẽ phán tội chết nhưng Hoàng thượng
niệm tình phu thê lâu nay, chỉ tước hậu vị đày vào lãnh cung. Còn lí do
là đầu độc mà không phải hạ cổ, đó là quyết định của sếp lớn, hắn nghĩ
gì chỉ có trời biết, đất biết, hắn biết và ta ( tác giả ) mới biết.
Ngày hôm sau, phủ Quốc công, nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu bị phát hiện tàng trữ
long bào, nuôi quân có ý đồ tạo phản, Thánh nhan phẫn nộ, nên hạ lệnh
tịch thu gia sản, người làm quan trong Cẩm Lan gia bị chém đầu thị
chúng, còn lại nam làm nô dịch nữ xung quân kĩ. Chỉ một ngày mà biết bao chuyện xảy ra, một hồi tinh phong huyết vũ làm lòng người chấn động.
Tuy nhiên, theo mỗ nữ nào đó nói thì chuyện này xảy ra khẳng định là boss
lớn đứng sau dàn xếp. Thế lực nhà mẹ đẻ Hoàng hậu tồn tại uy hiếp đối
với cái ghế vàng nóng bỏng của Hoàng thượng, vì vậy mà vị sếp này nhân
cơ hội Hoàng hậu hạ độc Hoàng thái hậu mà ra tay nhổ cỏ tận gốc. Rõ ràng Hiên Viên Tư Triệt là một con cáo già thành tinh, không, có vẻ hồ ly
thì hợp hơn, dù gì dung mạo của hắn cũng tuyệt mĩ như vậy! Quả thực
hoàng cung là nơi đầm rồng hang hổ, gần vua như gần cọp mà, aizz!
Bất quá, chuyện này hình như chẳng có gì liên quan tới nàng. Nàng chẳng qua chỉ là lập công lớn một chút, được Hoàng Thái hậu ưu ái một chút, ăn ở
tiêu xài trong này cũng dư dả một chút, những thứ đó góp lại khiến cho
nàng trở thành người nổi tiếng, độ hot kinh người, kèm theo đó dĩ nhiên
không thể thiếu tin gà tin vịt tin lá cải rồi.
Theo như
ai đó nghĩ thì nàng ngất ngưởng trong cung chờ đợi vị thuốc dẫn đầu tiên này không chỉ nhiều fan hâm mộ mà có thêm rất nhiều tỷ muội. Đám oanh
oanh yến yến sắc màu sặc sỡ trong cung phải nói là ghé thăm nàng 25/24,
hết tỷ tỷ này lại đến muội muội kia, ha ha, căn bản là bọn họ vừa bước
ra khỏi cửa của nàng ngay lập tức ai đó cũng quên tên luôn. Không phải
nói chứ có khi nào bọn họ hiểu lầm nàng với hoàng đế có gì đó không bình thường đi? Ách, này là vu khống, đó là điều cực kì nguy hiểm với nàng,
nếu không cẩn thận, mấy vị phi tần ăn không ngồi rồi, rảnh rỗi lại kiếm
trò giải trí kia lôi nàng ra làm mục tiêu, rồi có khi mình chết lúc nào
cũng không hay luôn a.
Tình hình nguy cấp, cực kì nguy
cấp, phải tìm cách trốn khỏi cung vài ngày mới được! Dù gì bây giờ cũng
chưa có vật mình cần. Thôi thì cứ chơi xả láng rồi quay về. Hắc hắc,
nghĩ là thấy vui rồi. Bất quá, Phong ca có việc phải đi từ hôm qua, chỉ
còn Cô Ngạo Hiền là ngồi không, đành rủ hắn cùng ngoạn vậy. Nam Cung Hân Vũ đang cười vì cuộc sống mĩ mãn của mình thì bị tiếng nói bán nam bán
nữ của công công dọa cho hết hồn rớt từ trên trời xuống.
”Nam Cung tiểu thư, Hoàng Thái hậu mời tiểu thư đến Khôn Ninh cung dùng thiện với người ạ!”
Nam Cung Hân Vũ giật mình, chợt nhớ hôm nay mình có hẹn với lão nãi nãi.
Trong khoảng thời gian này, nếu nàng không ngồi buôn dưa lê với mấy vị
tỷ tỷ muội muội kia thì chính là đến chỗ Hoàng Thái hậu chơi. Nàng cùng
lão nãi nãi có thể nói là vô cùng thân thiết, ha ha, có chỗ dựa trong
cung thì rất có lợi đấy.
Dĩ nhiên đó chỉ là suy nghĩ vô
cùng trong sáng của mỗ nữ, sự thật phủ phàng chính là ai đó vị tính kế
mà không biết rồi! Hoàng Thái hậu tốt bụng, hòa ái, dễ gần, nhân từ lại
có chút giống lão ngoan đồng suốt ngày tìm nàng chơi kia, nếu không 'vô ý' gọi Hoàng thượng tới, thì là trên đường 'tình cờ' gặp, ngoài việc
ghép cặp thân càng thêm thân thì còn việc gì? Bất quá, Nam Cung Hân Vũ
vẫn hồn nhiên không hay biết gì. Nàng vui vẻ đi đến Khôn Ninh cung.
Đến nơi, mỗ nữ không khỏi ngạc nhiên khi thấy vị hoàng đế cuồng công việc
nào đó đang ngồi nhàn nhã thưởng trà cùng Hoàng Thái hậu. Này, hôm nay
hắn không phải là lại rảnh rỗi chứ? Sếp lớn như hắn phải nhiều việc lắm
cơ mà? Aiz, đối diện với hắn giống như nàng đang bị một con hồ ly thành
tinh tính kế, cảm giác nguy hiểm vô cùng.
”Lão nãi nãi,
con đến chơi với người. Hoàng thượng vạn tuế!” Ha ha, lại nói nàng được
Hiên Viên Tư Triệt miễn hành lễ với mọi người, bây giờ gặp kẻ tai to mặt lớn cũng khỏi phải quỳ mỏi chân, mà căn bản từ khi vào cung nàng cũng
chưa phải quỳ lạy ai bao giờ. Thứ nhất, mệt người. Thứ hai, tổn thương
lòng tự trọng. Thứ ba, nàng không muốn.
”Nào nào, Vũ nhi, mau đến đây với ta, con bỏ rơi ta từ sáng đó a~” Hoàng Thái hậu vui vẻ
híp mắt cười, bà nhìn cháu dâu tương lai mà cháu trai bà đang để ý, thật là rất tuyệt! Ai chứ, bà không thể không hiểu cháu của bà, nó nạp phi
nhưng chưa bao giờ thị tẩm bọn họ, đều là tắt lửa tối đèn, cho dù là vịt cũng chính là thiên nga, là rắn thì chính là rồng, biết ai với ai? Hơn
nữa, nó giống phụ thân nó, một đời chỉ yêu một người, nhưng bất quá chưa tìm được nữ tử mình yêu. Bây giờ người ta tự động tới cửa, nó chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội. Bà biết cháu trai nhất định có tình ý với Vũ
nhi, chà, vậy là sắp có cháu để bồng a, hắc hắc, Triệt nhi tiến lên,
đánh nhanh thắng nhanh.
”Hắt xì...” Nam Cung Hân Vũ nhìn
lão nãi nãi đang cười đến chói mắt, bỗng dưng hắt hơi một cái. Là ai
đang tính kế nàng vậy? Hay là nói xấu sau lưng nàng? Hiên Viên Tư Triệt
nhìn nàng, sau đó nói, “Nam Cung cô nương, nàng bị cảm lạnh sao? Để ta
truyền thái y!”
Ài ài, hoàng thượng à, người đúng là yêu
rồi? Yêu nên mới lú lẫn, chuyện nhỏ xé ra to đi? Nam Cung tiểu thư chỉ
hắt xì một cái ngài liền nói cảm lạnh? Hơn nữa này đang là mùa hè mà?
Còn có truyền thái y? Làm ơn, nàng ấy chính là thần y, là thần y đó!
Haizz, sao hoàng thượng của bọn họ lại có lúc như thế này a~
Nam Cung Hân Vũ ngạc nhiên nhìn boss lớn vẻ mặt tận tình quan tâm mà nghẹn
họng, ách, hắn... để ý? Nhưng cũng quá vô lí rồi! Nàng không cảm cũng
chẳng lạnh, có bệnh thì nàng phải biết. Hắn có vẻ khác khác a. Thôi,
nhiệm vụ chính là tới xin ra ngoài chơi. Sau đó mỗ nữ nhẹ nhàng nói,“Cảm tạ hoàng thượng quan tâm, ta không có việc gì!”
Dường như nhận ra mình luống cuống, Hiên Viên Tư Triệt “khụ” một cái rồi đáp, “Vậy là tốt rồi!”
Còn lão ngoan đồng già mà ham vui cười càng vui vẻ, nhìn cảnh cháu trai gấp gáp lo lắng cho người thương quên nghĩ trước nghĩ sau mà buồn cười, hai người còn chàng chàng thiếp thiếp qua lại như vậy, ha ha...
Nếu mỗ nữ mà biết ts nghĩ này của Hoàng Thái hậu không khỏi khóc thầm, lão
nãi nãi, bọn con trong sáng không thể sáng hơn a. Bất quá, ai kia không
biết, nàng mỉm cười nói, “Lão nãi nãi, con muốn xuất cung vài ngày!”
Hai người hoàng thượng cùng Hoàng Thái hậu nghe vậy ngây ngẩn người sau đó đồng thanh, “Không được!”
”Ách, hai người... sao vậy a?” Nam Cung Hân Vũ bất ngờ nhìn hai người đồng lòng đồng sức, tại sao không được a?
”Vũ nhi, con xuất cung bỏ rơi ta hiu quạnh ở đây sao?” Hoàng Thái hậu nước
mắt lưng tròng, ủy khuất nói, bộ dạng diễn kịch vô cùng xuất sắc. Thực
ra trong lòng bà đang nghĩ, “Vũ ngi, con xuất cung vậy Triệt nhi biết
làm sao? Hơn nữa lỡ con chuồn luôn thì ta lấy đâu ra tiểu Triệt Triệt,
tiểu Vũ Vũ trắng trẻo mập mạp để chơi?” Được rồi, suy nghĩ của Hoàng
Thái hậu vô cùng cao cả, suy tính cho tương lai cực kì cẩn thận. Mỗ nữ
rơi vào bẫy của thợ săn mà vẫn vui vẻ.
Còn Hiên Viên Tư
Triệt, hắn không muốn nàng đi, vì bên ngoài nhiều người, biết đâu nàng
gặp được ý trung nhân, đến lúc đó thiệt là hắn. Cho nên cứ giữ nàng lại
rồi tấn công dần dần.
”Lão nãi nãi, con chỉ là buồn chán
muốn ra ngoài ngoạn vài ngày, sau đó về cung a!” Nam Cung Hân Vũ nhìn
nhìn lão nhân gia đang ủy khuất làm nũng, tâm liền mềm nhũn, aiz, nàng
không có sức chống cự với người già và các tiểu loli a.
Hoàng Thái hậu nghe vậy dừng hẳn, “Con nói thật?”
”Dạ dạ, con hứa mà!” Mỗ nữ gật đầu lia lịa, thề thốt.
”A... Triệt nhi, không phải con nói sẽ xuất cung vi hành vài ngày sao? Thôi
thì dẫn Vũ nhi cùng đi ngoạn đi!” Hoàng Thái hậu đảo mắt một vòng liền
suy tính, này là cả một gia tộc hồ ly a, người nào cũng đều gian xảo vô
cùng.
Hiên Viên Tư Triệt vừa nghe liền biết hoàng nãi
giúp mình liền gật đầu đồng ý, mặc kệ mỗ nữ nào đó có đồng ý hay không,“Đúng a, thôi thì Nam Cung cô nương, để ta ngoạn cùng nàng!”
”Ách... hoàng thượng, ta không dám phiền người a!” Nam Cung Hân Vũ nhìn một màn kẻ tung người hứng ăn ý mà hồn nhiên không hay, nàng chỉ sợ làm phiền
đến công việc của sếp lớn, ngáng chân của sếp a.
”Không có việc gì! Chúng ta cùng đi!” Hiên Viên Tư Triệt nói, giọng nói làm người ta không thể từ chối.
Nam Cung Hân Vũ đành nhận lời. Sau đó ba người cùng nhau dùng thiện, không
khí vô cùng hòa hợp nếu như không có sự xuất hiện của đám phi tần oanh
yến cùng kẻ chỉ sợ thiẻn hạ không loạn - Cô Ngạo Hiền.