Đừng Làm Ôsin Nữa, Làm Người Yêu Anh Đi !
- Alô_Jenny nghe điện thoại sau tiếng chuông. - Cho hỏi đây có phải người nhà bệnh nhân Nguyễn Mạnh Hùng không ạ?_Là giọng một cô gái trẻ. - Dạ phải, tôi là con gái ông ấy. Có chuyện gì ạ?_Jenny. - Thưa cô, ông Hùng bị tai nạn đang trong phòng cấp cứu ạ._Cô gái kia. Lúc này Jenny không còn bình tĩnh được nữa. Và rồi 1 giọt...2 giọt...3 giọt... Nước mắt của cô lại rơi nữa rồi. Nhưng cô cố giữ bình tĩnh, đáp lại với giọng nhgẹn ngào: - Ở bệnh viện nào ạ? - Dạ, bệnh viện ABC_Cô gái kia nhanh chóng đáp. Không nói gì thêm Jenny cúp máy và lao thẳng ra khỏi phòng. Vội lấy chiếc xe SH và đi đến bệnh viện mà cô gái kia đã nói. Tâm trí của cô giờ đây đang rất rối, cứ thế hàng nghìn câu hỏ hiện ra trong đầu cô. Cô có linh cảm như một tai hoạ sắp ập đến gia đình cô, nhưng cô không thể nào đoán trước được. Cô vẫn đi mà vẫn suy nghĩ lung tung. Và.............”kíttttttttttttttttt“. Đó là tiếng phanh xe của cô. - cô đi đứng kiểu gì đấy hả?_Một anh chàng từ trong xe bước ra. Anh chàng này trông rất đẹp trai à nha. Nhìn thôi đã biết là con cái nhà quý tộc rồi.Nhưng bây giờ Jenny chẳng còn tâm trạng để ý người con trai đó nữa. Jenny tự đứng dậy, dựng xe lên và nói: - Tôi xin lỗi. Không để người con trai đó nói gì thêm, cô nhấn ga đi luôn. Cô đã đi khuất mà anh chàng vẫn còn đứng đơ người ở đó. Được và phút sau anh cũng lên con mui trần của mình và đi luôn. Tại bệnh viện ABC Jenny lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, 10' sau 1 người phụ nữ với vẻ mặt lo lắng chạy đế́n. - Con à, có chuyện gì vậy?_Người phụ nữ hỏi Jenny.Con cũng không biết nữa mẹ à._Jenny. Người phụ nữ đó tên Trang Hạ, là mẹ của Jenny. Bà đã ngoài 40 nhưng trông vẫn còn khá trẻ. Bà mệt mỏi ngồi xuống hàng ghế ở đó. Đã 1h đồng hồ trôi qua vẫn không thấy bác sĩ ra. Jenny lo lắng đứng ngồi không yên. Thấy con gái mình như vậy, bà Trang Hạ ôm con vào lòng an ủi rằng sẽ không sao cả. Nói vậy để con gái đỡ lo thôi chứ lòng bà còn rối hơn cô. Jenny xà vào lòng mẹ, lúc này cô không kìm được nữa mà khóc nấc lên. Thấy con gái mình như vậy bà xót xa vô cùng. 1h đồng hồ nữa lại trôi qua, vẫn chưa thấy bác sĩ ra. Bây giờ tiếng nấc của Jenny đã yếu dần, đôi mắt sưng húp lên. Đến lúc này bà Trang Hạ cũng đã rơi nước mắt. 15' sau, tít tít, cửa phòng cấp cứu mở. Bác sĩ bước ra. -Bác sĩ ba/ chồng tôi sao rồi?_Hai mẹ con chạy lại hỏi Bác sĩ im lặng 1s...2s....3s....10s. Trong 10s đó, 2 mẹ con dường như nín thở. Bác sĩ khẽ thở dài rồi nói: - Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, gia đình vào gặp bệnh nhân lần cuối đi. Câu nói của bác sĩ như tiếng sấm bên tai làm tai Jenny như ù đi và không tin nhưng gì mình vừa nghe nữa. Còn mẹ cô thì quá sock sau khi nghe tin này, và rồi 1 màu đen bao trùm lấy bà, bà đã ngất di. Jenny gọi mấy cô y tá đưa mẹ đi nghỉ, sau đó bước vào phòng cấp cứu. Mở cửa đi vào, ngay lập tức cô nhìn thấy 1 người đàn ông với hơi thở thoi thóp nằm trên giường. Jenny lê từng bước chân không còn vững đến bên ông. Ông gắng nở 1 nụ cưởi khi thấy cô. Còn cô thì ngược lại, cô nức nở nói chuyện với ông: - Ba...hức...ba phải...hức...cố...hức...lên. Ba không được...hức...bỏ con...hức...và mẹ như thế. Ông lại cườ và đáp lại cô với giọng yếu ớt. - Con à...con phải mạnh...mẽ lên. Hãy...giúp...ba chăm sóc...mẹ...nhé. Chúc...hai...mẹ...con...sống...tốt. Vĩnh...biệt...co Câu nói chơa dứt mà đôi mắt của ông đã nhắm nghiền. Có lẽ sẽ chẳng bao giờ mở ra nữa. Trong phòng chỉ còn lại tiếng khóc của Jenny. Bà Trang Hạ cũng đã tỉnh và dần chấp nhận sự thật rằng chồng bà đã mất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.