Trên sân thượng, ba chàng nhà mình đã chuẩn bị nguyên một
bàn tiệc ngọt thịnh soạn, xung quanh được trang trí cực đẹp,
tất cả là dành cho ba nàng. Trong khi Jenny và Mary còn đang
đứng người, miệng cười, mắt rưng rưng cảm động trước những gì
ba chàng làm thì Emily đã nhanh chóng ngồi xuống ghế liếm môi,
mở mắt to tròn nhìn cả bàn ăn. Đúng là ham ăn quá mà, nhưng
dáng của Emily vẫn max chuẩn dù ăn nhiều, lười tập gym. Kiểu
như này chắc phải nói là ăn bao nhiêu cũng không béo được, nhất Emily rồi. Henry chỉ lắc đầu cười cho sự trẻ con của Emily thôi chứ chẳng biết phải nói gì, chỉ quay sang nói nhỏ với Kelvin
một câu:"Hai người có phải anh em không vậy?" Henry hỏi thế vì
thấy Kelvin người lớn, chững chạc bao nhiêu thì Emily trẻ con
bấy nhiêu á. Không nói gì, Kelvin chỉ cười nhẹ nhìn Emily.
- Emily, anh có quà cho em này._Henry tặng cho Emily một hộp quà
nhỏ màu đỏ, bên trong là chiếc nhẫn hôm qua cướp được của hai
thằng bạn.
- Ừm, anh để đó đi. Mà anh ơi, ăn được
chưa._Emily không rời mắt khỏi bàn tiệc, miệng trả lời Henry,
thái độ còn kiểu như không quan tâm lắm đến quà Henry tặng, chỉ quan tâm tới đồ ăn thôi. Cái này làm Henry phát cáu luôn.
- Em quá đáng vừa thôi, ăn quan trọng hơn anh hả, vậy thì anh đi
về, em ở lại mà ăn đi nhé._Henry tức quá, quát cho Emily luôn
Sau câu quát của Henry, Emily mới nhận ra mình có hơi quá đáng
thật. Thế nên ngay lập tức Emily quay lại, mắt long lanh, mặt tỏ ra rất rất biết lỗi của mình rồi và mong được tha thứ.
- Em xin lỗi mà. Hay giờ anh làm lại đi._Emily buông một câu như thật ý
- Đây không phải trò chơi, làm lại sao được, mất hết ý nghĩa._Giọng Henry đã dịu nhẹ hơn nãy rồi
- Trời ơi, cảnh trong phim người ta còn phải diễn nhiều lần nó
mới hay. Mình vừa có làm lại lần hai thôi mà. Anh nha._Emily cứ trưng cái khuôn mặt đó ra làm Henry không thể bỏ đi về được mà phải làm lại.
Henry cốc đầu Emily một cái sau đó
bước ra mấy bước. Emily hiểu ý cũng giả vờ quay lại bàn ăn.
Chả hiểu bà Emily bị sao nữa, tặng quà mà còn bày đặt tặng
lại, bó tay với bà này luôn.
- Emily à, anh tặng quà em nè._Henry từ đằng sau quàng tay qua cổ ra phía trước Emily, trên tay cầm theo hộp quà.
- Em cảm ơn._Emily quay lại ôm lấy Henry._Thịt anh chắc ăn ngon hơn bánh nhỉ? Hay để em cắn thử một miếng nha._Emily
- Thôi thôi, em ăn bánh đi, được ăn rồi đó._Henry gặt tay Emily ra như sợ Emily cắn thật ý.
Emily chỉ bụm miệng cười, không nói thêm gì nữa. Ở đằng sau, cũng
như ai kia, cũng có quà nhưng tình cảm hơn đôi này nhiều.
- Anh tặng em._Kelvin lấy ra một hộp quà cũng nhỏ thôi, nhưng to hơn của Henry một chút, tặng Jenny.
- Yêu anh nhiều lém luôn._Jenny chẳng biết từ khi nào mà sến súa như thế.
- Được tặng quà là biết nói như thế à? Thôi, cất đi, không tặng nữa._Ngày thường thấy Jenny ít nói mấy câu như này nên Kelvin
muốn trêu tí.
- Có đâu. Cho em đi mà._Jenny cầm tay Kelvin lắc lắc năn nỉ
- Anh có điều kiện._Kelvin cũng lắm trò ghê cơ, tặng quà cho bạn gái mà còn bày đặt điều kiện.
- Điều kiện gì nào?_Jenny
- Hôn anh một cái và ngày nào cũng phải nói câu "em yêu anh"._Kelvin được đà làm tới
Kiễng chân lên, Jenny hôn nhẹ vào má Kelvin thay cho câu trả lời. Kelvin xoa đầu con mèo nhỏ ngoan ngoãn của mình rồi đưa hộp quà cho
Jenny. Emily và Jenny đều có quà rồi, không biết Mary thế nào
nhỉ?
- Ken, quà của em đâu._Mary giật giật áo Ken khi nhìn hai con bạn có quà hết rồi mà Ken chưa có động tĩnh gì.
- Không có, hôm qua bị Henry cướp rồi._Ken thản nhiên trả lời
- Thằng ngu này, bị cướp thì mày không biết mua cái khác à.
Mày có biết là con vợ mày nói tủi thân không hả?_Mary quát
thẳng vào mặt Ken. Có lẽ một điểm khác biệt giữa Mary và
Emily, Jenny là những lúc tức giận Mary thường có những lời
nói rất thô. Chắc tại vì làm trong mafia nên mới không dịu dàng được như hai nàng kia.
- Hở một ít là chửi tao. Ai cho xưng hô "mày" với chồng như thế hả?_Ken cũng không chịu thua mà đốp lại.
- Thế ai cho xưng hô là "tao" với vợ như thế hả. Đấm cho rụng
hết răng bây giờ._Mary vừa nói vừa giơ nắm đấm lên trước mặt
Ken
- Khoan đã. Thế muốn có quà không?_Ken
- Có._Mary quay trở lại cái giọng nhè nhẹ như thường.
- Muốn thì bỏ cái tay xuống._Ken
Thế là Mary cũng có quà rồi. Sau phần tặng quà là...ăn
thôi....hihi. Trước khi ăn cả nhóm cùng nâng ly để chào mừng
Jenny và Emily trở về. Uống xong ba nàng nhà ta bắt đầu chiến,
Ken thì chẳng biết đi đâu đó. 2 phút sau Ken trở về với một
giỏ to bự, bên trong là bóng bay nước. Ken cầm lên ba quả.
- Jenny, Emily, Mary anh có quà cho tụi em nè._Ken
Sau câu nói của Ken, mỗi nàng nhà mình được hứng một quả bóng bay nước.
- Anh...._Cả ba nàng đồng thanh
Mary tinh mắt nhìn thấy giỏ bóng bay nước đằng sau Ken liền ra hiệu cho Jenny và Emily ra lấy. Để trả thù Ken, ba nàng hợp tác với nhau. Nhưng chắc là bạn thân nên hiểu ý nhau lắm, ba nàng chả
bàn bạc gì mà vẫn phối hợp rất ăn ý. Mary cầm phần bánh kem
mình đang ăn dở úp vào mặt Ken.
- Cho anh chết nè._Mary
Trong lúc Ken còn đơ người thì "bụp" "bụp"...hai tiếng bóng bay nước vỡ vào mặt Ken.
- Hahahahaha....._Ba nàng đập tay cười cho âm mưu trả thù thành công trên mong đợi của mình.
Mặt Ken vừa dính kem vừa dính nước, Kelvin và Henry nhìn thấy cũng không thể nhịn cười được.
- Cười nè._Emily và Jenny đồng thanh, đồng thời hai quả bóng bay
nước cũng đáp cánh an toàn trên mặt Kelvin và Henry.
Hành động của Emily và Jenny như một lời tuyên bố cuộc chiến tranh
nhóm Kelvin thứ nhất bùng nổ. Chẳng còn ai ngồi ăn nữa, tất
cả đứng dậy lấy bóng bay nước về ném. Tình hình là ba nàng
nhà ta làm một đội, ba chàng nhà ta làm một đội. Cứ thế từng quả bom(bóng bay nước) nổ tung toé trên sân thượng kèm theo
những tiếng cười vang vọng cả khu nhà. Cuộc chiến kết thúc khi cả hai bên đều hết bom, và đó cũng là lúc ai nấy đều ướt như con chuột lột. Cơ mà ai cũng thấy vui.
Cả nhóm đi
tắm, thay đồ sau đó cùng nhau đi ăn tối. Ăn xong lại đi chơi đủ
chỗ. Tiệc vui nào cũng có đến lúc tàn thôi. Jenny về nhà thấy mẹ vẫn chưa ngủ.
- Mẹ yêu của con chưa ngủ à?_Jenny bỏ chiếc vali ra rồi tiến tới ôm lấy mẹ
- Tưởng cô mải chơi mà quên bà già này rồi._Bà Trang Hạ trách yêu con gái
- Có đâu. Mẹ của con còn trẻ chán._Jenny
- Dẻo miệng quá ha. Đi tắm rồi ngủ đi, mai còn đi học._Bà Trang Hạ
- Mẹ...._Jenny đột nhiên gọi mẹ khi bà ấy định đi về phòng.
- Sao thế con gái._Bà Trang Hạ quay lại ân cần hỏi Jenny
- Người đàng ông à nhầm bác Hoàng gì đó chỉ là cấp dưới của mẹ thôi sao?_Jenny
- Mẹ...ưm...bác ấy là bạn thời sinh viên của mẹ và hiện giờ
đang là cấp dưới của mẹ._Bà Trang Hạ nói với cái giọng run
run
- Chỉ vậy thôi sao?_Jenny ngờ vực hỏi lại
- Mẹ...._Bà Trang Hạ không biết phải nói thế nào. Chẳng nhẽ
lại nói thẳng đó là người đàn ông mới của bà sao? Jenny sẽ
nghĩ thế nào?
Jenny vòng tay ôm lấy thân hình đang run lên vì sợ một điều gì đó của bà Trang Hạ.
- Mẹ à, con không cấm mẹ đi thêm bước nữa đâu, chỉ cần bác ấy đem đến cho mẹ hạnh phúc là đủ rồi._Jenny
Jenny nghĩ mẹ chịu cô đơn suốt thời gian qua là đủ rồi. Nếu mẹ đi
thêm bước nữa cũng chẳng sao nếu người đàn ông đó tốt với mẹ. Như thế ba Jenny ở bên kia thế giới cũng thấy vui, Jenny đi đâu
xa cũng yên tâm hơn.