* Giới thiệu nhân vật: Trương Quế Trân: 16t, cao 1m70. Em họ của Jun. Xinh, tính cách giống Jun. Thông minh IQ 190/200. Học tại trường Star
----------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tiết học trôi qua khá nhanh, sau khi cô giáo ra khỏi lớp Jenny định đi ra ngoài thì một đám người vây quanh cô. Một cô gái có vẻ như đứng đầu đám người đó lên tiếng với giọng điệu mỉa mai:
- Chào cô Jenny, tôi là Lily.
- Ùm, chào cô._Jenny
- Tôi thấy cô vào nhầm trường rồi đó Jenny à._Lily
- Tôi thấy mình học ở đây chả có gì sai cả._Jenny
- Cô mạnh miệng nhỉ._Lily
- Vâng, cô quá khen._Jenny
- Tôi nhắc cô nên rời khỏi trường này sớm đi._Lily
- Cảm ơn cô đã nhắc, nhưng xin lỗi tôi sẽ không đi đâu._Jenny
- Cô cứ đợi đấy._Lily
- Vâng, tôi sẽ đợi._Jenny
Jenny đứng dậy bỏ ra ngoài để lại phía sau một tràng cười của đám người kia vì sự gan dạ mà ngu ngốc của cô. Còn Lily nở một nụ cười khinh bỉ và nghĩ thầm" cô cứ đợi đấy, động vào Lily này là không xong đâu, Jenny à." Jenny đi thẳng lên sân thượng vì cô đang muốn được yên tĩnh. Tiến đến hàng ghế cô ngồi xuống và suy nghĩ vu vơ. Ông trời đang muốn chơi đùa với cô sao? Cô biết lớp A1 chỉ dành cho những người sau này thừa kế các tập đoàn lớn thôi. Còn cô? Cô là gì chứ? Cô còn không xứng học ở lớp C. Chắc cô sẽ phải sống trong sự ghẻ lạnh của những người kia vì trong mắt họ cô chỉ là vịt ghẻ mà thôi. Cô sẽ phải sống thế nào đây? Cô chỉ là một cô gái yếu đuối thì làm sao mà chống lại được cả đám người kia chứ. Rồi chạnh lòng cô lại nghĩ đến ba. Mắt cô mờ đi vì một thứ chất lỏng vừa mặn vừa chát cứ tuôn rơi một cách vô tình. Ngước mắt lên nhìn bầu trời trong xanh, cô nghẹn ngào nói:" Ba à, ba luôn dõi theo con mà. Đúng không? Vậy ba hãy cho con thật nhiều sức mạnh để con có thể tiếp tục nhé. Con yêu ba nhiều lắm." Nói xong cô nở một nụ cườ đầy chua xót. Những giọt nước mắt đắng, chát kia vẫn cứ rơi. Phải, vẫn rơi vì sự nhớ nhung người ba đã khuất của mình, vẫn rơi vì sự tủi thân, cô đơn, buồn tủi của bản thân. Tiếng trống vào lớp kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô lấy tay gạt những giọt nước mắt còn đọng lại trên gò má rồi đi về lớp. Cô không hề hay biết ở góc bên đó một người con trai đã dõi ttheo từng cử chỉ, hành động của cô.