Kelvin lấy lại bình tĩnh, bỏ qua lời quan tâm, hỏi thăm của
mọi người mà bỏ đi một mạch. Mary, Ken, Henry và Emily đuổi
theo. Jun thì đứng như trời chồng trước những gì đang sảy ra.
- Kelvin, Kelvin, đi đâu vậy?_Henry gọi với theo.
- Mình phải đi tìm Jenny._Kelvin đáp lại nhưng chân vẫn không dừng lại.
- Đợi em với, em biết Jenny ở đâu._Mary nói nhưng Kelvin vẫn chạy đi.
Một lúc sau Kelvin lái xe từ nhà xe ra dừng ngay trước mặt Mary, Ken, Henry và Emily.
- Tất cả lên xe và Mary cho anh biết Jenny ở đâu._Kelvin
- Anh Ken lái xe thay anh Kelvin đi, em sẽ cho anh Kelvin và Henry,
Emily xem cái này. À đến sân bay nhé, nhanh lên hình như Jenny
chuẩn bị lên máy bay qua Mĩ._Mary. Thực ra Sandy đứng ngoài quan
sát mọi chuyện và đã nhắn tin nhanh cho Mary biết Jenny đang ở
sân bay.
Ken lên thay chỗ Kelvin, rồi nhấn ga đi thẳng
tới sân bay luôn. Còn Mary, trên đường đi Mary mở đoạn clip đã cop cho mọi người xem. Rồi kể lại chuyện Jenny là người hiến mắt
và giả làm Hana cho Kelvin nghe. Kelvin lặng người trước những
gì Mary kể. Kelvin thấy thẹn quá, đàn ông con trai gì mà để cho người mình yêu phải chịu khổ như vậy. "Sao em ngốc vậy hả? Em
làm tất cả chỉ vì anh ư? Ngốc quá. À mà không, anh tồi quá
Jenny ơi. Sao anh có thể quên em được chứ? Sao suốt một tuần qua
em đã rất cố gắng mà anh không nhớ ra em hả? Anh sẽ không để
mất em lần nữa đâu Jenny à. Đợi anh và tha thứ cho anh
nhé."-Kelvin không nói gì chì suy nghĩ thôi. Một lúc sau, Ken
dừng xe tại sân bay. Lúc 5 người bước xuống xe cũng là lúc
thông báo máy bay qua Mĩ sắp khởi hành. 5 người cùng chia nhau
ra tìm khắp sân bay. Kelvin vừa chạy đi tìm vừa lẩm bẩm câu:
"Jenny đợi anh". Tìm một hồi lâu, 5 người cùng gặp nhau trong
tình trạng ai cũng mồ hôi nhễ nhại. Rồi cả 5 người cùng hướng mắt ra ngoài, nơi một chiếc máy bay đang dần cất cánh. Đó là
chiếc máy bay qua Mĩ. Kelvin giường như tuyệt vọng khi nhìn
chiếc máy bay đó một lúc một lên cao. Nếu Jenny qua Mĩ rồi thì biết đi đâu mà tìm. Nước Mĩ quá rộng lớn mà với độ bí ẩn
của Jenny thì làm sao tìm đây?
- Mình về rồi tính._Henry đập tay lên vai Kelvin nói.
Sau đó cả 5 người cùng bước ra. Mặt ai cũng xị xuống, ủ rũ. Lúc định lên xe, Kelvin chợt thấy một dáng người quen thuộc. Kelvin
dụi dụi mắt để nhìn lại cho kĩ hơn. Phải rồi, không sai đâu, cô gái vừa bước xuống xe là Jenny. Không đắn đo, không chần chừ
gì nữa Kelvin lao tới ôm lấy Jenny, ôm lấy người con gái anh đang tìm kiếm. 4 người còn lại thấy Kelvin chạy đi mới đánh mắt
nhìn theo. Cả 4 đều ngạc nhiên với sự xuất hiện của Jenny tại
đây. Chẳng phải Jenny đã lên máy bay đi Mĩ rồi sao? Đó là dự
định. Đêm qua, đang ngủ thì Jenny nhận được điện thoại, cần sang bên Nhật gấp để kí hợp đồng, thế nên Jenny đã đổi chuyến bay
qua Nhật sau chuyến bay qua Mĩ. Vậy là một lần nữa hai trái tim lại cùng nhịp đập. Jenny thật sự rất bất ngờ với sự suất
hiện của Kelvin và mọi người. Cái ôm này còn làm Jenny bất
ngờ hơn nữa. "Chẳng phải Kelvin đang làm đám cưới với Jun sao?
Mọi người đến đây làm gì? Anh Kelvin đang ôm mình ư? Rốt cuộc
là có chuyện gì đang sảy ra vậy?" Các câu hỏi cứ nối tiếp
nhau xuất hiện trong tâm trí Jenny.
- Anh xin
lỗi._Kelvin cất tiếng làm Jenny ngừng suy nghĩ. Nếu Kelvin cùng
mọi người lên xe nhanh 1 phút thôi thì đã không được gặp Jenny
rồi. Đây có được gọi là duyên trời đình không? Có hay không
Kelvin chẳng quan tâm nữa, Kelvin chỉ biết người con gái mình
thật sự yêu thương đang trong vòng tay của mình và phải giữ
thật chắc không để tuột mất thêm lần nữa.
-...._Jenny im lặng cảm nhận từng hơi thở ấm áp của Kelvin, lắng nghe lời nói thủ thỉ bên tai, thấy được từng nhịp tim đang đập sau lồng ngực của người con trai cô yêu. Cái ôm này bình dị lắm nhưng 5
năm rồi Jenny không cảm nhận được. Giờ đột ngột khiến sống mũi Jenny cay cay, cổ họng cứng nghẹn với rất nhiều cung bậc cảm
xúc. Trái tim lạnh giá suốt bao năm phút chốc được sưởi ấm.
Vừa hạnh phúc vừ thấy sợ. Sợ viết thương cũ chưa lành hẳn
lại nhuốm đầy máu. Sợ yêu thương không đủ mãnh liệt để tiếp
tục trong cuộc đời lắm bom chen. Sợ tình yêu lại một lần nữa
đổ vỡ. Vì sợ nên Jenny đã bỏ vali và choàng tay lên ôm lấy
Kelvin, ôm thật chặt vì sợ mất.
- Anh nhớ lại và
biết tất cả rồi. Tha thứ cho anh nhé. Cho anh một cơ hội nữa
nha._Kelvin lại tiếp tục nói. Kelvin sẽ không ngại nói, nói bao
nhiêu cũng được hay phải làm gì cũng được, miễn sao Jenny gật
đầu đồng ý tha thứ. Có lẽ khi yêu người ta chẳng trách móc
người mình yêu mà luôn nhận hết lỗi về bản thân. Kelvin bây giờ cũng vậy. Ai bảo Jenny có lỗi Kelvin cũng mặc kệ. Kelvin chỉ
biết trách mình không giữ được người mình yêu, trách mình kém
cỏi, không đủ quan tâm mới khiến Jenny chịu nhiều thiệt thòi như vậy. Lần này Kelvin chắc chắn sẽ bù đắp tất cả cho Jenny.
-...._Jenny vẫn im lặng. Im lặng vì quá bất ngờ, quá hạnh phúc đến độ
không thốt lên lời. Jenny không tha thứ cho Kelvin đâu. Sẽ không bao giờ vì đối với Jenny, Kelvin không có lỗi, không có gì để xin
lỗi và chờ đợi sự tha thứ của Jenny cả.
Vẫn chưa
nhận được câu trả lời của Jenny, Kelvin buông Jenny ra, quỳ xuống trước mặt Jenny, hai bàn tay nắm chặt đôi tay mềm mại của
Jenny.
- Tha thứ cho nha. Hay anh phải làm gì em mới
chịu bỏ qua tất cả? Em bảo gì anh cũng làm, chỉ cần em tha
thứ cho anh thôi._Kelvin nhìn xoáy sâu vào đôi mắt của Jenny, ánh mắt của Kelvin long lanh, đen láy thành thật cầu xin sự tha thứ của Jenny.
- Em bảo anh đi chết anh có đi không?_Jenny đáp lại bằng một câu hỏi khiến những người đứng xung quanh
đứng hình. Jenny và Kelvin đã sớm thành tâm điểm của mọi người tới sân bay rồi. Và với khuôn mặt xinh đẹp của Jenny mà lại
vừa thốt ra câu nói đó khiến một số người trố mắt nhìn, phần còn lại cau mày tỏ ý không hiểu. "Một cô gái trẻ đẹp sao lại có thể nói ra lời đó chứ?"-Đây là câu hỏi chung trong lòng
những người đang chứng kiến.
- Có. Chỉ cần em tha thứ thôi._Ngược lại với mọi người, Kelvin vẫn thản nhiên đáp.
Jenny cúi người xuống kéo Kelvin đứng thẳng lên rồi vòng tay ôm lấy
Kelvin, áp mặt vào bộ ngực săn chắc của Kelvin thì thầm một
câu mà chỉ Kelvin với Jenny nghe được:"Đồ ngốc. Em yêu anh." Một
phép thử nhỏ nhưng đủ để Jenny chứng minh tình cảm của Kelvin.
Và cũng vì vậy mà tình cảm Jenny dành cho Kelvin lại thêm một
bậc.
Kelvin không ôm lại Jenny mà từ từ đẩy Jenny ra, tay lại nắm chặt tay Jenny. Kelvin nhìn chăm chăm khuôn mặt của
Jenny, vẫn vậy, không mấy thay đổi trừ đôi mắt kia. Nhìn một
lúc Kelvin lại cất tiếng nói.
- Làm vợ anh nhé. Anh không có chuẩn bị quà cầu hồn gì cả, anh chỉ có một trái
tim yêu em thật lòng thôi. Đồng ý nha._Kelvin nói không to nhưng
đủ để tất cả mọi người ở đó nghe thấy.
Jenny mỉm
cười hạnh phúc rồi gật đầu nhẹ. Một cái gật đầu nhẹ thôi
nhưng đủ làm ai đó vỡ oà cảm xúc. Kelvin bế bổng Jenny lên,
hét thật to ba chữ "anh yêu vợ" như muốn cho cả thế giới biết
rằng Jenny là của Kelvin, không ai có thể dành được. Tình yêu
chân chính sẽ luôn dành chiến thắng. Và những người yêu nhau
thật lòng, dù khoảng cách có xa nhưng trong tim họ vẫn luôn có
nhau.
Những người xung quanh ai cũng bật cười rồi
thầm chúc phúc cho đôi tình nhân trẻ này. Đây cũng chính là
lúc chiếc máy bay sang Nhật cất cánh. Jenny và Kelvin cùng
khựng lại nhìn chiếc máy bay từ từ lên cao. Rồi cả hai cùng
quay lại nhìn nhau cười thật hạnh phúc. Hợp đồng à? Jenny chỉ
cần 1 cuộc điện thoại thôi cũng sẽ có nhân viên tới kí thay.
Chẳng qua là trước đó Jenny chỉ muốn lấy cớ để đi khỏi đây
thật nhanh thôi. Còn giờ thì không rồi