5.
Lâm Cửu Cửu dạo gần đây vẫn luôn lảng tránh Lục Ngôn, nhưng cậu có tránh thế nào cũng không tránh được. Bất kể là cậu đã cúp một tiết hay hai tiết để về nhà sớm hơn, cậu vẫn có thể nhìn thấy xe của Lục Ngôn đậu cách trường không xa đợi cậu, hơn nữa lúc Lục Ngôn vừa trông thấy cậu thì sẽ không ngừng bấm còi xe.
Nếu như cậu giả vờ không nghe thấy, hắn vẫn sẽ tiếp tục bấm. Bởi vì Lục Ngôn thường xuyên tới trường đón Lâm Cửu Cửu, bảo vệ trường đối với xe của hắn đã vô cùng quen thuộc, luôn sẽ có người thúc giục cậu mau ra về, đừng để tiếng còi xe làm ồn người khác.
Lâm Cửu Cửu đành lòng bất lực, chịu thua, đầu hàng.
Buổi tối hôm đó ở nhà, cậu tới trước mặt anh trai mình mà hỏi, 'anh Lục Ngôn' có phải đã từ chức rồi không?
Lâm Thường chỉ có thể thở dài trả lời cậu – “Buổi chiều ổng không có tới, mỗi ngày chỉ có một mình anh ôm đồm công việc. Cửu Cửu, em vẫn chưa từ chối ổng hả?”
Lâm Cửu Cửu –.......
Cũng trong tối hôm đó, Lâm Cửu Cửu đã suy nghĩ rất nhiều, cậu quyết định muốn cùng với Lục Ngôn nói cho rõ ràng.
Thứ bảy đến, cậu hẹn Lục Ngôn ra một quán cà phê.
Lục Ngôn nhướng mày – “Này là hẹn hò?”
Lâm Cửu Cửu nhất thời đỏ mặt, kiên quyết lắc đầu phủ nhận.
Cậu vô cùng nghiêm túc nói – “Em có chuyện muốn nói với anh”
Lục Ngôn chỉ cảm thấy bộ dạng nghiêm túc của Lâm Cửu Cửu rất đáng yêu, hắn gọi ra cho cậu một ly sữa bò – “Em còn nhỏ, uống cà phê không tốt”
Lâm Cửu Cửu cho rằng đây cơ hội tốt nhất của mình, sau khi người phục vụ rời khi, cậu nói với Lục Ngôn – “Anh cũng biết em còn nhỏ ha”
Lục Ngôn cười ra tiếng, nói một cách tự nhiên – “Đúng vậy, em còn nhỏ. Cái này cùng với việc ở bên cạnh anh đâu có liên quan gì tới nhau? Hay là em chê anh lớn tuổi”
Lục Ngôn 26 tuổi, không tính là quá già, nhưng Lâm Cửu Cửu chỉ mới có 17 tuổi, khoảng cách tuổi tác giữa cả hai vẫn là rất lớn, tận 9 năm.
Ban đầu, Lục Ngôn chỉ đơn giản nghĩ rằng đứa trẻ này còn nhỏ. Nhưng sau khi nhìn thấy Lâm Cửu Cửu, suy nghĩ lại trở nên bất đồng. Đã 17 rồi, cũng nên yêu đương đi thôi, không ai nói điều này với bé nó à? Đây được gọi là 'nước phù sa không chảy ruộng ngoài'. (*)
(*) Phi thủy bất lưu ngoại nhân điền: nước phù sa không chảy ruộng ngoài, tui hiểu nôm na trong cảnh là phải tranh thủ thứ tốt nhất về cho mình không được để cho người khác đoạt lấy.
Lâm Cửu Cửu lại lắc đầu, vẻ mặt tràn đầy đau khổ đáp – “Em không có”
Từ trước tới giờ, cậu chưa từng nảy sinh ý định sẽ chê bai người khác, cho nên lần này cũng không ngoại lệ, phải chừa lại cho Lục Ngôn một chút mặt mũi.
Bỗng nhiên, Lục Ngôn hỏi – “Anh có đẹp trai không?”
Lâm Cửu Cửu thoáng chốc sững sờ trước câu hỏi của Lục Ngôn, lần đầu tiên hai người gặp mặt, cậu đã cảm thấy hắn rất đẹp trai rồi, anh trai Lâm Thường của cậu cũng không tệ, nhưng đặt anh ấy ở gần với Lục Ngôn liền tự động kém đi mấy phần.
“Đẹp trai” – Lâm Cửu Cửu thành thành thật thật trả lời.
Lục Ngôn lại tiếp tục hỏi – “Anh có giàu không?”
Lâm Cửu Cửu gật đầu – “Có”
Lục Ngôn vừa cười vừa nói – “Anh cũng có xe đúng không?”
Lâm Cửu Cửu lại một lần nữa thành thành thật thật gật đầu.
Lục Ngôn dựa lưng vào sau ghế, thản niên bày tỏ – “Ba mẹ anh đã li hôn, anh sống chỉ có một mình. Sau này, chúng ta ở bên nhau, em không cần phải lo lắng vấn đề mẹ chồng chàng dâu. Bất quá, anh cũng có thể đi ở rể. Ba mẹ em có dễ sống chung không?”
Lâm Cửu Cửu còn chưa kịp phản ứng, ngơ ngác mà trả lời 'ba mẹ rất dễ'. Cho tới khi nghe được tiếng cười của Lục Ngôn vang lên, mới phản ứng lại, mặt đỏ bừng bừng, muốn được giải thích, nhưng vào lúc này, người phục vụ lại đang bưng ly sữa bò tới, Lâm Cửu Cửu đành phải cúi đầu giấu mặt, chờ cho người phục vụ rời đi.
Tới khi ngước mặt lên, nhìn thấy trên bàn chỉ có duy nhất một ly sữa bò, Lâm Cửu Cửu mới phát hiện Lục Ngôn vậy mà không gọi đồ uống. Cậu tự nhiên có một linh cảm không mấy tốt đẹp.
Quả nhiên, sau khi cậu uống vào vài ngụm sữa bò, Lục Ngôn cũng theo đó mà đoạt đi ly sữa bò của cậu, dùng chính ống hút mà cậu uống, hút lên một hơi, rồi đem trả lại, để cho cậu uống tiếp.
Lâm Cửu Cửu –.......
Lục Ngôn đắc ý lắc đầu – “Sao vậy? Ghét anh lắm à? Bạn nhỏ này đã bắt đầu chán ghét người khác rồi sao?”
Lâm Cửu Cửu bị trêu ghẹo tới mức phải xấu hổ, đối diện trước cái nhìn chăm chú của Lục Ngôn, bị động hút vào một hơi.
Lục Ngôn chống cằm, cười nói – “Bạn nhỏ, trong người em đã có nước bọt của anh. Sau này anh chính là người của em, em phải có trách nhiệm với anh”
Lâm Cửu Cửu lập tức bị sặc sữa.
Editor: anh Ngôn, người ta không gọi anh là lưu manh cũng uổng lắm....