Đừng Làm Phiền Tui

Chương 11: Chương 11: Không cần bồi bổ






Nhà của Lục Ngôn nằm tại một khu dân cư tương đối yên bình.

Lúc hắn mở cửa bước vào nhà, Lâm Cửu Cửu đứng ngoài đã bắt đầu khẩn trương. Nói thế nào thì đây cũng là người đang theo đuổi cậu nha, cậu ở lại nhà của người đang theo đuổi mình cả đêm, động thái này có phải hay không sẽ khiến cho người khác nghĩ rằng cậu và 'anh Lục Ngôn' đã chính thức ở bên nhau?

Bằng không, ở nhà người ta mà chưa chấp thuận sự theo đuổi của người ta, điều này thật kì lạ.

Lục Ngôn đi vào nhà lấy ra một đôi dép lê cho Lâm Cửu Cửu – người đang đứng ngẩn ngơ nghĩ ngợi trước cửa nhà – "Không thích để anh đi đổi?"

Lâm Cửu Cửu hoàn hồn lại, vội vàng xua tay, cậu ngồi xổm trên mặt đất mà thay giày, chưa từng ngẩng đầu lên.

Lục Ngôn mỉm cười, cởi áo khoác treo lên trên móc, sau đó phát hiện Lâm – đeo cặp trên lưng – Cửu Cửu vẫn đang bất động trước cửa nhà.

Lục Ngôn lại cười – "Lâm Cửu Cửu, chính em đề nghị tới nhà anh mà. Hiện tại sao giống như anh ép em tới vậy?" – Hắn nói xong còn vươn tay véo má Lâm Cửu Cửu một cái, cậu lập tức che kín mặt mình lại, đặc biệt nhỏ giọng làm cho hắn phải dừng tay.

Thanh âm quá nhỏ, còn mơ hồ cố ý hạ giọng, Lục Ngôn căn bản không nghe rõ.

"Quên đi, mau lại đây"

Lục Ngôn dẫn Lâm Cửu Cửu vào một căn phòng dành cho trẻ con.

Căn phòng đó đúng là căn phòng dành cho trẻ con, giấy dán tường bên trong đều là hình anime, còn có xe nôi. Trên giường được trải chiếu tatami (*), nhưng trên mặt thì không có chăn đệm.

Lâm Cửu Cửu miệng nhanh hơn não – "Anh Lục Ngôn, anh có con rồi a!"

Đã có con, còn theo đuổi mình?

Lục Ngôn ngớ người, phụt cười một tiếng.

Lâm Cửu Cửu nói xong liền hối hận, rõ ràng trong phòng không có trẻ con, cậu còn nghe được tiếng 'anh Lục Ngôn' đang cười nhạo mình ngoài kia.

Lục Ngôn từ trong ngăn tủ ôm ra một tấm chăn đệm, dò hỏi Lâm Cửu Cửu – "Nếu như anh có con, Cửu Cửu em có muốn trở thành phụ huynh của bé không, em muốn làm ba ba hay ma ma?"

Lâm Cửu Cửu giúp Lục Ngôn trải chăn lên giường, bị hắn nói tới đỏ mặt, thề sống thề chết không trả lời Lục Ngôn.

Nhưng Lục Ngôn, hắn vẫn nhây tới cùng.

Lâm Cửu Cửu đỏ mặt, tự mình sa đọa – "Ba ba. Anh mới là ma ma, mỗi ngày đều cho em bé uống sữa"

Hắn nghẹn cười, ra vẻ phiền não nói – "Nhưng anh không có sữa, hay là đêm nay tụi mình thử tìm cách làm ra sữa nha?"

Lâm Cửu Cửu chau mày, nghiêm nghị phản bác – "Ý của em không phải như vậy, không phải nói loại sữa đó. Chỉ là đơn thuần cho em bé bú. Ai da, không phải......"

Lâm Cửu Cửu nói tới hơn nửa khuôn mặt đều nóng rực, cậu hơi ngẩng đầu, phát hiện Lục Ngôn đang nín cười, khóe mắt cong lên.

Lâm Cửu Cửu –.........

Nhấn nút tự hủy, không muốn quan tâm thế giới nữa.

Hai người cùng nhau sửa sang chăn đệm xong, Lục Ngôn đem cặp sách của cậu ở trên ghế sô pha đặt lên bàn học.

"Phòng khách không có bàn, em tắm rửa xong thì cứ ở đây đọc sách, làm bài tập nha"

Lâm Cửu Cửu dạ một tiếng rồi hỏi hắn – "Phòng tắm ở đâu hả anh?"

Lục Ngôn dẫn đường cậu đi tới phòng tắm, bên trong có bàn chải đánh răng và khăn lông mới.

Lục Ngôn lại tìm cho cậu một bộ đồ ngủ.

"Bộ đồ ngủ này là?" – Lâm Cửu Cửu thử hỏi.

Lục Ngôn cười, hiểu được tâm tư của cậu – "Anh mua nhầm số nhỏ, còn chưa mặc qua đâu"

Lâm Cửu Cửu thở phào nhẹ nhõm, tiếp nhận áo ngủ. Nhưng cậu lại phát hiện có một chiếc quần lót được ở giấu bên trong.

Lâm Cửu Cửu vô cùng xấu hổ – "Cái.....cái này?"

Lục Ngôn xoa nhẹ đầu cậu – "Đừng nghĩ xấu anh Lục Ngôn của em như vậy chứ. Đều là đồ mới cả"

Khuôn mặt cậu đỏ ửng, vẫn rất xấu hổ.

Phòng tắm này thường chỉ có một mình Lục Ngôn sử dụng, phía bên trong có một số đồ dùng cá nhân và dép đi trong nhà. Bày trí chỉnh tề, sắp xếp ngay ngắn, thời điểm Lâm Cửu Cửu tắm rửa cũng không dám dịch chuyển quá nhiều.

Trước kia, cậu đã từng cùng với Hứa Văn tắm chung, cởi trần hay gì đó đều không có ngại ngùng. Như thế nào hiện tại chỉ tắm rửa một chút liền cảm thấy gò bó quá chời, huống hồ 'anh Lục Ngôn' chắc sẽ không đứng ngoài rình coi cậu tắm.

Nghĩ tới đây, Lâm Cửu Cửu thức thời đi tới gần cửa phòng tắm, nhỏ giọng hô lên một tiếng – "Anh Lục Ngôn" – sau đó nghiêng lỗ tai lắng nghe.

Không ai đáp lại.

Mặt cậu vô thức đỏ lên, cảm thấy hổ thẹn, càng cảm thấy có lỗi với 'anh Lục Ngôn'.

Cậu hình như đã nghĩ xấu 'anh Lục Ngôn' quá nhiều.

Đồ ngủ tuy là do Lục Ngôn mua nhầm số nhỏ, nhưng đối với Lâm Cửu Cửu mặc ở trên người vẫn rất rộng, tay áo cùng ống chân dài thượt, buộc lòng cậu phải xắn lên mấy vòng.

Nhưng mà quần lót lại không thể làm vậy, 'chim nhỏ' có một chút lạnh lẽo. Lòng tự tôn của đàn ông khiến cho Lâm Cửu Cửu nghi ngờ Lục Ngôn cố ý, tuy nhiên cậu vẫn còn trong giai đoạn phát triển cơ thể.

'Anh Lục Ngôn' coi ra đã xem thường mình rồi.

Lâm Cửu Cửu nghĩ vậy, tâm trạng liền cực kì sảng khoái.

"Anh Lục Ngôn, em tắm xong rồi" – cậu mở cửa phòng tắm bước ra, nhỏ giọng kêu Lục Ngôn.

Bởi vì cậu kêu lên quá nhỏ nên không có ai nghe thấy.

Lâm Cửu Cửu gõ cửa phòng ngủ chính, không có ai trả lời. Cậu liền hét lớn – "Anh Lục Ngôn?"

"Anh đây"

Phía đối diện bỗng dưng vang lên một giọng nói.

Lâm Cửu Cửu xoay người, 'anh Lục Ngôn' đứng ở trong phòng khách, trên tay cầm theo một ly sữa bò. Đèn trong nhà đi theo tông màu ấm, khi chiếu xuống người khác sẽ mang lại cảm giác vô cùng ấm áp, lúc này lại chiếu thẳng từ đầu tới chân Lục Ngôn.

Ly sữa đó?

Trong lòng Lâm Cửu Cửu bất động, áp chế tâm tư của chính mình, rũ mắt xuống – "Em tắm xong rồi, anh Lục Ngôn cũng đi tắm đi"

Lâm Cửu Cửu đang mặc quần áo của hắn, giống như trộm đồ người lớn mà mặc vào.

Đáng yêu.

Lục Ngôn đi qua, đưa ly sữa bò cho Lâm Cửu Cửu – "Bồi bổ cho cao hơn nè bé"

Không biết là lần thứ mấy mặt của Lâm Cửu Cửu đỏ lên, vô thức tiếp nhận ly sữa bò, phủ nhận – "Em mới 17 tuổi, rất nhanh sẽ cao tới 1m8. Không cần bồi bổ"

Sữa bò còn nóng, Lâm Cửu Cửu ngạc nhiên, 'anh Lục Ngôn' vừa mới đi hâm ly sữa này cho cậu sao?

Đều là 'anh trai', tại sao người anh trai 'thiệt hơn chữ thiệt' nào đó của cậu lại kém xa hắn như vậy?

Lục Ngôn nhướng mày, không có ý định đả kích lòng tự trọng của bạn nhỏ Lâm Cửu Cửu, liếc mắt nhìn tới đầu tóc ẩm ướt của cậu – "Anh đi lấy máy sấy cho em"

Lâm Cửu Cửu đi theo sau Lục Ngôn, không nhịn được tò mò mà hỏi – "Anh Lục Ngôn có biết nấu cơm không?"

Lục Ngôn nhẹ giọng cười, vẫn đang tìm máy sấy – "Em đói bụng rồi?"

Lâm Cửu Cửu lắc đầu, nhìn vào ly sữa bò trên tay – "Nhà của anh có phòng bếp, vừa mới nãy còn hâm nóng sữa cho em. Anh nhất định là biết nấu ăn nha"

Lục Ngôn bật cười – "Đúng là anh biết nấu ăn, nhưng hai chuyện này đâu có liên quan gì tới nhau"

Cậu cười lên, cái miệng nhỏ uống xuống một ngụm sữa bò.

'Anh Lục Ngôn' này cái gì cũng biết làm nha! Anh trai họ Lâm kia cái gì cũng không biết làm nha!

Lục Ngôn cắm điện máy sấy tóc, ngoắc Lâm Cửu Cửu lại đây muốn sấy tóc cho cậu.

Cậu lắc đầu – "Em tự làm được rồi"

"Ngoan nào, uống sữa của em đi không lại nguội đó"

Ỏooo.

Lâm Cửu Cửu ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế, 'anh Lục Ngôn' xuyên tay qua tóc cậu, Lâm Cửu Cửu cảm thấy da đầu mình tê dại, thật là kì quái.

Hôm nay, thực sự quá kì quái.

Lâm Cửu Cửu lấy lại tinh thần uống hết ly sữa bò, khóe miệng dính lại chút sữa.

Lục Ngôn thất thần một lát, nội tâm của kẻ lưu manh rất khó chịu, cưỡng ép suy nghĩ của chính dừng lại ở trên đầu tóc của Lâm Cửu Cửu – "Chờ một chút, để anh lau miệng cho, dính sữa rồi"

Lâm Cửu Cửu đỏ mặt, ra vẻ bình tĩnh dạ một tiếng.

Thật là mất mặt quá đi!!!!!

Lời của tác giả:

Trong lòng Lâm Cửu Cửu: Anh trai đại hạ giá không đáng một đồng.

Lâm Thường phẫn nộ ném đi: 'Củ cải trắng' này mình không cần nữa.

Lục Ngôn đuổi theo nhặt được 'củ cải trắng' mà Lâm Thường vứt bỏ.

(*) Tatami





(Hình này là có chăn đệm ở trên nà)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.