Đừng Làm Phiền Tui

Chương 16: Chương 16: Một ngụm liền say




Đây không phải là lần đầu tiên Lâm Cửu Cửu đi siêu thị, cậu đã từng đi cùng với anh trai, cũng đã từng đi cùng với Hứa Văn. Nhưng đi cùng với Lục Ngôn thì lại là lần đầu tiên.

Hơn nữa, những người đi siêu thị sẽ nghĩ như thế nào khi thấy cậu và 'anh Lục Ngôn' đi cùng nhau?

Cho rằng bọn họ là tình nhân, hay là anh em?

Lâm Cửu Cửu bắt đầu suy nghĩ vớ vẩn, trong lúc lơ đãng tay nhỏ đã bị người ta nắm đi. Bất đồng với hơi ấm trên cơ thể, Lâm Cửu Cửu bừng tỉnh. Cậu giật mình phát hiện bản thân bị Lục Ngôn nắm lấy tay, hắn nắm còn rất chặt.

“Siêu thị đông người lắm, nắm như vậy mới không bị lạc” – Lục Ngôn vẫn thẳng thắn như cũ, cách nói mỗi lần đều giống nhau như đúc.

Lâm Cửu Cửu đỏ mặt, ừ nhẹ một tiếng.

Thế nhưng, nội tâm của cậu không còn rõ ràng như lần trước, thậm chí còn không muốn hắt tay Lục Ngôn ra. Bàn tay của 'anh Lục Ngôn' lớn lớn, nắm vào rất thoải mái.

Chỉ là lòng bàn tay của cậu lại đổ mồ hôi rồi, hình như không được tốt lắm?

Lâm Cửu Cửu cố ý tránh né. Cậu không muốn vì mình ra mồ hôi tay mà làm phiền tới Lục Ngôn. Nhưng Lục Ngôn lại nắm tay của Lâm Cửu Cửu kéo đi lấy một chiếc xe đẩy.

“Tiên sinh, mặc dù bạn nhỏ bên cạnh ngài nhìn có vẻ trẻ hơn, nhưng cậu ấy không thích hợp để ngồi vào xe đẩy đâu”

Nhân viên siêu thị thân thiện mà nhắc nhở.

Lâm Cửu Cửu ngây ngốc một chút, chật vật một chút. Lục Ngôn thay cậu trả lời – “Không có chuyện đó đâu, bạn nhỏ này da mặt rất mỏng”

Nói xong còn cười, nắm tay Lâm Cửu Cửu dẫn đi.

Nhân viên siêu thị ở phía sau còn lẩm bẩm – “Sao lại không có chuyện đó? Ngày hôm qua có một nam thanh niên ngồi trên xe đẩy để cho bạn gái kéo đi, thiếu chút nữa là hư xe luôn”

Lâm Cửu Cửu xấu hổ rốt cuộc cũng có lại phản ứng, đối với Lục Ngôn hờn dỗi – “Em đã lớn rồi, vóc dáng như vậy làm sao ngồi được vào xe đẩy!”

Lục Ngôn mỉm cười.

Bé nó còn rất sĩ diện đi?

“Ừm, sẽ không ngồi. Cửu Cửu là ngoan nhất”

Lâm Cửu Cửu –......

Này, đang dỗ trẻ con sao?

Lâm Cửu Cửu tức thì ngậm miệng, mặt đỏ, được khen. Lục Ngôn nắm tay Lâm Cửu Cửu kéo xe đẩy đi, tới khu nguyên liệu nấu ăn.

“Em muốn ăn gì? Chọn đi”

Tay nhỏ bị buông ra.

Bò viên, thịt bò, thịt dê, đùi gà, cá phi lê, gạch cua, rau cải xanh......

Chọn một xe đầy, lại mua thêm gia vị nấu lẩu. Cuối cùng là mua một cái nồi uyên ương. Bởi vì, cậu thích ăn cay còn 'anh Lục Ngôn' thì không.

Lần thứ hai tới nhà Lục Ngôn.

Lần thứ hai rồi, không được quá tam ba bận. Lần thứ ba tới nhà Lục Ngôn, cậu nhất định phải có được một danh phận đàng hoàng. Lâm Cửu Cửu nghĩ tới chuyện này liền có chút phiền não.

Nhưng Lục Ngôn lại hoàn toàn không biết được Lâm Cửu Cửu suy tư cái gì, hắn giao cho cậu một nhiệm vụ, chính là ngồi canh nồi lẩu trên bàn, đợi tới khi nước lẩu sôi lên thì hét lên báo cho hắn đang bận ở trong bếp biết.

Rất đơn giản.

Lục Ngôn đem đồ ăn bày ra đĩa, đặt lên bàn. Lâm Cửu Cửu cũng chạy tới hỗ trợ – “Anh Lục Ngôn, để em giúp anh”

Lục Ngôn trên tay cầm hai cái đĩa, nghe vậy thì cười nói – “Giúp anh xắn tay áo lên đi. Lục gia trước giờ có truyền thống không để con dâu chưa qua cửa động tay vào việc nhà”

Con dâu chưa....chưa qua cửa!!!

Lâm Cửu Cửu giống hệt một chàng chồng nhỏ đang đứng xắn tay áo cho Lục Ngôn, thỉnh thoảng lại vô tình chạm vào cánh tay của hắn.

“Lâm Cửu Cửu, em lại chạm vào anh rồi, em cố ý phải không?” – Lục Ngôn kéo dài âm cuối.

Lâm Cửu Cửu lập tức rút tay về – “Em không có”

Lục Ngôn cười một tiếng, đặt nguyên liệu nấu lẩu lên bàn – “Trong tủ lạnh có sữa chua đó”

Lâm – vẫn còn đang chật vật – Cửu Cửu, chậm chậm chạy qua, có chút tò mò hỏi – “Anh Lục Ngôn cũng thường hay uống sữa chua sao?”

Tủ lạnh được mở ra, ngăn ngoài cùng chính là bia, giữa mấy lon bia có một kẽ hỡ để sữa chua.

Lục Ngôn đi ngang qua, khóe miệng cong lên – “Đã thấy chưa? Lấy cho anh lon bia nha. Sữa chua là anh mua cho em. Bạn nhỏ phải uống nhiều sữa mới cao lên được, anh nghe người ta nói như vậy đó”

Lâm Cửu Cửu lấy sữa chua và bia ra khỏi tủ lạnh, bĩu môi – “Em 17 rồi, không phải bạn nhỏ”

Lục Ngôn hỏi – “Vậy còn cao lên được không?”

“Còn nha”

“Không phải bạn nhỏ mà?”

Lâm Cửu Cửu nhíu mày, nhỏ giọng phản bác – “Vậy sao anh lại theo đuổi bạn nhỏ?”

Lục Ngôn cười, thấy nước lẩu sôi thì thêm đồ ăn vào – “Theo đuổi bạn nhỏ?” – Trong lúc lơ đãng nhìn thoáng qua Lâm Cửu Cửu.

Lâm Cửu Cửu ngoan ngoãn ngồi ở một bên, mặt đỏ không nói lời nào.

Hắn cũng không bức ép Lâm Cửu Cửu, thả miếng thịt vừa chín tới vào trong chén của cậu. Lâm Cửu Cửu cũng tiện tay nhận lấy đồ ăn, vốn dĩ không định mở miệng nói chuyện khi đang ăn, nhìn thấy Lục Ngôn khui bia, nhịn không được muốn uống thử.

“Em cũng muốn uống” – Lâm Cửu Cửu cúi đầu nói.

Lục Ngôn từ chối cậu – “Anh cũng muốn cho em uống lắm, nhưng anh của em sẽ tìm anh tính sổ đó”

Lâm Cửu Cửu vẫn kiên trì – “Là tự em muốn uống, anh của em sẽ không tìm anh tính sổ đâu”

Lục Ngôn hỏi – “Em muốn uống thật à?”

Lâm Cửu Cửu ừ một tiếng, giương to đôi mắt chờ đợi.

Lục Ngôn cười nhẹ – “Đi, đi lấy một cái ly tới đây”

Lâm Cửu Cửu trộm cười, chạy tới tủ lấy một cái ly có đế cao tinh xảo. Tay cầm dưới đế ly, giống hệt như một đứa trẻ ham vui.

Bạn nhỏ gia giáo nghiêm, vị thành niên không được uống rượu. Lục Ngôn lại dạy hư bạn nhỏ. Thế nhưng, đây là bia, lại không có cồn, cậu sẽ không tới mức say ở nhà hắn.

“Uống bia mà lại dùng ly uống rượu, Cửu Cửu em đáo để thật” – Lục Ngôn trêu chọc, rót cho Lâm Cửu Cửu nửa ly, không nhiều lắm.

Lâm Cửu Cửu chờ mong tiếp nhận ly bia, nhấp một ngụm.

Uống không ngon lắm, nhưng rất tươi mát.

“Anh Lục Ngôn, chúng ta cạn ly” – Hai mắt sáng rực như một chú cún con.

Đúng thật là bạn nhỏ.

Lục Ngôn rất phối hợp với Lâm Cửu Cửu.

Sau khi ăn lẩu tới no nê, Lục Ngôn là người thu dọn “tàn cục“. Lâm Cửu Cửu muốn trợ giúp nhưng hắn lại không cho.

“Đi làm bài tập đi, một lát nữa anh đưa em về”

Lâm Cửu Cửu nghe vậy nhíu mày, Lục Ngôn ở đâu cậu ở đấy – “Anh Lục Ngôn, đêm nay không về đâu”

Lục Ngôn sửng sốt, có chút kinh ngạc.

Lục Ngôn đem đồ ăn thừa để trong bếp, quay đầu nhìn thoáng qua “chiếc đuôi nhỏ” sau lưng mình, đỏ mặt nhưng kiên định, bày ra ánh mắt thương lượng.

Uống say rồi?

Mới có nửa ly mà?

Lục Ngôn thử hỏi – “Em muốn ở đây hả?”

Lâm Cửu Cửu nghiêm túc gật đầu.

Lục Ngôn cố ý hỏi thêm câu nữa – “Không sợ anh chiếm tiện nghi của em sao?”

Lâm Cửu Cửu đột nhiên cười lên hắc hắc, ôm lấy Lục Ngôn, ngẩng đầu nói – “Hổng sợ đâu!”

Eo của Lục Ngôn bất ngờ bị ôm, cứng đờ một giây. Lập tức mỉm cười – “Bé tin tưởng anh dữ vậy sao?”

Lâm Cửu Cửu gật đầu không ngừng.

Uống say thật rồi.

Nửa ly bia liền có thể chuốc say Lâm Cửu Cửu. Tửu lượng của bé nó như vậy, khó trách không được uống rượu.

Lục Ngôn vẫn cười, đùa giỡn Lâm – say bia – Cửu Cửu – “Anh tự nhiên muốn hôn em, phải làm sao bây giờ?”

Lâm Cửu Cửu ôm Lục Ngôn, ngước mắt nhìn hắn – “Hôn em?”

Lục Ngôn ừ một tiếng.

Lâm Cửu Cửu nhíu mày thật sâu, qua một lúc thì quay đầu sang một bên, nửa khuôn mặt đối diện Lục Ngôn.

Đây là cho hắn hôn?

“Nhanh lên nào”

Còn thúc giục nữa.

Lục Ngôn ôm ngược lại Lâm Cửu Cửu, đỡ cậu đứng vững – “Có biết anh là ai không?”

“Anh Lục Ngôn”

Lâm Cửu Cửu mới được đỡ vững lại ngã vào trong lòng ngực của Lục Ngôn, ngẩng cao đầu, đôi mắt sáng lấp lánh.

Đây là?

Cậu muốn làm hắn khó xử có phải không?

“Còn muốn anh hôn em, không biết anh có mưu đồ với em sao?” – Lục Ngôn hạ giọng hù dọa.

Lâm Cửu Cửu đuôi mắt cong lên, ôm chặt Lục Ngôn – “Biết!”

Hắn thở dài một hơi, lần nữa đỡ cậu – “Em còn như vậy nữa, anh liền hôn em đó”

Lâm Cửu Cửu ừ ừ gật đầu, nghiêng mặt nói – “Hôn đi”

Lục Ngôn –.......

Lời của tác giả:

Lục Ngôn là một lão lưu manh rất có nguyên tắc nha ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.