Đừng Làm Phiền Tui

Chương 13: Chương 13: Tương tự như phụ huynh




Lúc Lâm Cửu Cửu vào lớp, Hứa Văn đang cặm cụi chép bài tập. Trái chép một đề, phải chép một đề. Mắt thấy Lâm Cửu Cửu tới gần, Hứa Văn dùng hết mọi kỹ năng mau chóng lẹ làng mượn được vở bài tập của cậu.

Lâm Cửu Cửu lấy vở bài tập từ trong cặp ra, giáo dục Hứa Văn một trận – "Sao cậu lại không làm bài tập nữa! Cậu còn như vậy, không lên lớp được đâu"

Hứa Văn ai du một tiếng – "Một lần cuối cùng, một lần cuối cùng, thề luôn"

Lâm Cửu Cửu đưa vở bài tập toán cho Hứa Văn, sau đó ôm cặp sách không nhúc nhích. Bạn học Hứa cầm lấy mở qua trang sau, khen ngợi Lâm Cửu Cửu – "Câu hỏi cuối cùng còn chưa có ai làm được. Cửu Cửu, cậu thật giỏi"

Cậu đưa mắt nhìn xuống vở bài tập của mình.

Câu hỏi cuối cùng cũng không phải do cậu tự giải được, là 'anh Lục Ngôn' giảng bài cho cậu. Hắn giảng xong cậu liền tự khắc biết làm.

Câu hỏi đó rất khó sao?

Lưu Chí Hoành ngồi ở bàn trước, vừa nghe Hứa Văn nói xong, lập tức quay đầu lại, hai mắt sáng lên – "Lâm Cửu Cửu! Cho tớ xem một chút đi, tối qua tớ suy nghĩ nát óc mà vẫn không làm được"

Thế nhưng, bạn học Hứa không cho.

"Đợi xíu, để tớ chép trước đã"

Lâm Cửu Cửu quả nhiên dung túng cho Hứa Văn tác nghiệp – "Hay là cậu xem tạm giấy nháp đi, ở trên đó cũng có ghi cách giải" – nói xong đem tờ giấy nháp đưa cho Lưu Chí Hoành.

Bạn học Lưu nhận lấy.

"Này không giống chữ của cậu nha"

Lâm Cửu Cửu sờ sờ lỗ tai mình, ra vẻ bình tĩnh nói – "Là anh trai giảng bài cho tớ"

Có chút tự hào.

Lưu Chí Hoành xem xong còn cảm thán anh trai cậu thật thông minh.

Nhưng bạn học Lưu có vẻ đã hiểu lầm người anh trai này thành "người anh trai thiệt hơn chữ thiệt" nào đó của cậu. Lâm Cửu Cửu nghĩ tới 'anh Lục Ngôn' không phải anh trai ruột, lại lắm miệng giải thích một câu – "Không phải anh Lâm Thường, là anh Lục Ngôn"

Lưu Chí Hoành không để trong lòng, trêu chọc – "Cậu hình như có rất nhiều anh trai?"

Lời này vừa hay lọt vào tai của Hứa Văn, bạn học Hứa lại vô cùng để tâm. Ngay khi Hứa Văn vừa chép bài xong, liền bắt đầu ép hỏi Lâm Cửu Cửu.

"Nói! Anh đẹp trai kia như thế nào lại giảng bài cho cậu nha!" – bạn học Hứa điều chỉnh tông giọng xuống thấp, chuyên tâm hóng bát quái.

Mặt của Lâm Cửu Cửu có chút phiếm hồng, cậu do dự vài giây, vẻ mặt nghiêm túc cùng Hứa Văn đáp lời – "Đợi lát nữa sẽ nói với cậu, để cho tớ sắp xếp lại ngôn từ đã"

"Được thôi. Cuối tuần rồi có đúng là tiến triển không ít nha, bạn trai hệ bố đường cũng không tệ lắm đúng không?"

Lâm Cửu Cửu không trả lời.

Hết tiết, Hứa Văn cùng cậu rủ nhau ra ban công phòng học nói chuyện phiếm.

Lâm Cửu Cửu đem sự tình hai ngày nay, bao gồm cả việc tối qua ở lại nhà của Lục Ngôn nói ra hết. Ít nhất, cậu đã giấu đi hành vi lưu manh của Lục Ngôn. Quá xấu hổ, không nói nên lời.

Hứa Văn nghe xong thì toàn thân chấn kinh, lắp ba lắp bắp mà nói – "Cậu......cậu nha, tối qua ngủ cùng với Lục Ngôn? Cửu Cửu, cậu còn chưa.....còn chưa có thành niên đâu a!"

Lâm Cửu Cửu –......

Lâm Cửu Cửu đơ luôn.

Hứa Văn cảm thấy mình có hơi quá khoa trương, khả năng lớn là đã làm tổn thương tới bạn iu dấu.

"Thật ra, tớ không nghĩ chuyện này tệ lắm. Dù sao thì, cậu thật nhanh sẽ 18, cũng khá tốt. Anh đẹp trai đó, rất đẹp trai" – bạn học Hứa nói năng lộn xộn, cuối cùng đè thấp giọng hỏi – "Có mặc đồ không?"

Lâm Cửu Cửu đỏ mặt.

Cậu hít vào một hơi, tận lực bảo trì không tức giận.

"Bạn học Hứa, nghe nè, tối qua tớ và anh Lục Ngôn, ngủ hai phòng"

Hứa Văn kinh ngạc – "Ổng để cậu ngủ riêng sau khi xong việc hả? Khốn nạn ghê ta ơi. Này đâu phải bố đường nữa? Tra nam nha!"

Lâm Cửu Cửu –.......

"Hứa Văn, cậu có nghe kĩ lời tớ nói không vậy?"

Bạn học Hứa chau mày ừ một tiếng.

Sau đó, dường như đã ngộ ra sự tình, sự bối rối tràn ngập từ trên xuống dưới, Hứa Văn giả ho chữa quê – "Thì ra chỉ là cho cậu ở nhờ"

Lâm Cửu Cửu tức giận mà ừ lên.

Hứa Văn hỏi – "Cho nên hiện tại cậu đang phân vân không biết tối nay có nên qua nhà ổng ăn lẩu hay không?"

Lâm Cửu Cửu lại lần nữa ừ lên, tựa người lên ban công, nhỏ giọng nói – "Cậu nói xem tớ có nên đi không?"

Hứa Văn hỏi – "Cậu muốn đi?"

Lâm Cửu Cửu có chút ngượng ngạo, lại cúi đầu, lại lần nữa ừ lên.

Hứa Văn không rõ cậu đang rối rắm – "Cậu đã có quyết định rồi, như thế nào còn ở đây không biết phải làm sao?"

Lâm Cửu Cửu thở dài một hơi – "Nếu hôm nay tớ đi ăn lẩu, đại khái thì phải qua nhà ổng nữa. Ổng thích tớ, tớ còn tới nhà ổng hoài. Cậu nói đi, tớ như vậy còn không phải là cố ý thân thiết với ổng? Khẩu thị tâm phi, ngoài miệng nói không thích, sau đó thì năm lần bảy lượt qua nhà ổng"

Quá tệ hại.

Hứa Văn vẫn là tấm chiếu mới – "Ăn xong kêu ổng đưa cậu về không phải được rồi sao?"

Nhưng cậu không muốn như vậy.

Cậu ở nhà 'anh Lục Ngôn' ăn một cái lẩu, đánh chén no nê xong khẳng định không muốn về nhà.

Lâm Cửu Cửu lại bắt đầu rối rắm.

Trước khi vào lại lớp, Hứa Văn hỏi một câu trí mạng – "Cậu thích Lục Ngôn không?"

Lần này, Lâm Cửu Cửu trả lời là – "Không biết" – không phải không thích.

Hứa Văn hiểu rõ, bạn iu dấu của mình đã động lòng nhưng cậu không biết. Bạn học Hứa cũng không biết nên phải làm gì, dù sao thì tới tận bây giờ mình vẫn luôn là một chú cẩu độc thân.

Tiết học thứ ba dùng để ghi danh hạng mục trong đại hội thể thao.

"Tớ không thể chạy đường dài! Ủy viên thể dục làm ơn tha cho tớ nha! – một bạn học trong lớp lớn tiếng làm nũng với ủy viên thể dục.

Ủy viên thể dục – Từ Thạc thoáng cái rùng mình, lời lẽ chính đáng lấy lại công bằng cho hạng mục chạy đường dài. Bạn học lớn tiếng ban nãy cũng không làm nũng nữa.

"Tớ chơi bóng rổ, Thạc Thạc cho tớ ghi danh"

"Tớ chạy tiếp sức"

"Chạy đường dài thiếu người không? Thiếu người thì ghi cho tớ, nhưng mà tớ chạy chậm lắm"

Chờ tới phiên Lâm Cửu Cửu, cậu nói – "Tớ cùng Hứa Văn chơi bóng rổ"

Ủy viên thể dục cầm bút trong tay, kinh ngạc hỏi lại – "Chơi bóng rổ?"

Hứa Văn cũng kinh ngạc – "Cửu Cửu không phải chạy đường dài sao?"

Khác với Hứa Văn mỗi lần đại hội thể thao đều chọn bóng rổ, Lâm Cửu Cửu lại chọn chạy đường dài. Lâm Cửu Cửu cao cao gầy gầy, bước chân rất nhẹ nhàng, hạng mục chạy đường dài trong lớp lúc nào cũng ghi danh cho Lâm Cửu Cửu.

Lâm Cửu Cửu lại kiên trì muốn ủy viên thể dục ghi danh hạng mục khác.

Từ Thạc thế nhưng rất mừng rỡ, còn tuyên truyền với các bạn nữ trong lớp, lần này nhớ tới đội cổ vũ bóng rổ.

Lớp tiếp theo đi lên ghi danh!

Hứa Văn còn đang hỏi han Lâm Cửu Cửu – "Sao tự nhiên cậu muốn chơi bóng rổ vậy? Kỹ thuật của cậu nếu như tham gia nhất định phải tập luyện thêm đó"

Kỹ thuật chơi bóng rổ của Lâm Cửu Cửu nói tốt không tốt, nói tệ không tệ. Dù sao, cậu cũng thường xuyên cùng nam sinh trong lớp chơi bóng rổ, chỉ là không thích lắm.

Lâm Cửu Cửu không giải thích vì cái gì đột nhiên muốn chơi bóng rổ, chỉ là rất nghiêm túc nói – "Khi nào cậu tập luyện thì gọi tớ. Tớ sẽ không trốn đâu"

Bạn học Hứa ngơ ngác, miệng chữ a mồm chữ o. Lâm Cửu Cửu không biết lại nghĩ cái gì, gọi lớn ủy viên thể dục đang vật lộn ở giữa các bạn nữ.

Các bạn nữ vây quanh Từ Thạc nháy mắt rụt rè, từng người một trở về vị trí.

"Cậu đổi ý hả?" – Ủy viên thể dục mạnh miệng hỏi.

Lâm Cửu Cửu lắc đầu – "Đại hội thể thao có cho người ngoài vào xem không?"

Ủy viên nói – "Có thể, nhưng phải là phụ huynh của học sinh mới được, còn phải nói trước với bảo vệ một tiếng nữa"

Lâm Cửu Cửu đã hiểu, nói lời cảm ơn.

'Anh Lục Ngôn' lớn hơn cậu 9 tuổi, cũng có thể tính là người lớn trong nhà, tương tự như phụ huynh đi?

Editor: chương này có lời của tác giả nhưng mà hổng có liên quan tới cốt truyện nên tui hông 'ê đít' nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.