Đừng Lo, Anh Vẫn Bên Em

Chương 45: Chương 45




-Cậu lại chọc giận người đẹp chuyện gì sao ? (Tiểu Văn tò mò)

-Không.

_Doãn Thiên tỏ vẻ không quan tâm..bình thản trả lời xong tiếp tục ngồi dựa lưng đọc sách, nhưng ánh mắt thì cứ ngó ra bên ngoài cửa phòng.

-Càng lúc cậu càng khác xưa đấy Doãn Thiên. (Tiểu Văn khẽ cười)

-Gì ? (anh nheo mắt)

-Chịu để ý những người xung quanh, nhất là đối với Ái Nhi đấy.

-Nói nhãm (Doãn Thiên lạnh lùng đáp)

-Sách để ngược nảy giờ vẫn đọc được, còn chối nữa. (Tiểu Văn lắc nhẹ đầu)

_Lúc này Doãn Thiên mới để ý, thì ra anh mãi ngó ra ngoài nên cuốn sách trên tay để ngược lúc nào không hay..vội chỉnh hướng lại nheo mắt nhìn Tiểu Văn lên tiếng.

-Có phát hiện gì mới ?

-Đúng như suy luận, cả 5 nạn nhân trước khi xảy ra chuyện họ đều có hóa đơn mua hàng từ 1 công ty giao hàng đến. (Tiểu Văn nghiêm giọng)

-Nói tiếp đi. (Doãn Thiên nhìn vào cuốn sách)

-Công ty Ngô Tín, cảnh sát cũng đã điều tra..trong bộ phận giao hàng có 6 nhân viên phụ trách vận chuyển.

-Ai là người giao hàng đến nhà 5 nạn nhân? (anh đáp)

-Trương Hữu Nhiên, cảnh sát đã mời hắn về trụ sở lấy lời khai..tuy nhiên do không đủ bằng chứng nên chẳng làm gì được hắn. (Tiểu Văn nheo mắt)

_Doãn Thiên ngước lên nhìn về phía Tiểu Văn đang ngồi, tiếng gõ cửa bên ngoài phòng cất lên..cọc, cọc, cục trưởng Trịnh khẽ gật đầu chào xong bước vào.

-Phó giáo sư, thật làm phiền cậu nghĩ ngơi quá.

-Chuyện gì ? (Doãn Thiên đáp)

-Chúng tôi đã theo suy luận của phó giáo sư mà tìm ra nghi phạm, nhưng không biết hung khí hắn gây án đang ở đâu. (cục trưởng Trịnh lên tiến)

_Doãn Thiên vẫn ngồi dựa lưng ngó vào cuốn sách, Ái Nhi lúc này cũng mang sữa về đến..mắt cô đỏ nhòe, tuy nhiên vẫn khẽ cười chào bác Trịnh.

-Hung khí rất có thể còn ở hiện trường, nghĩa là trong nhà nạn nhân..lấy hết các loại dao mang về xét nghiệm, cho dù bị cháy xén nhưng nếu có dính máu người thì pháp chứng sẽ biết ngay. (Doãn Thiên bình thản trả lời)

-Doãn Thiên, đâu có tên nào ngốc đến nổi để lại hung khí gây án ở hiện trường. (Tiểu Văn thắc mắc)

-Vậy có tên nào ngốc mà mang dao bên mình trong lúc làm việc để người khác nghi ngờ không ? (Doãn Thiên hỏi ngược lại)

_Ờ..chuyện này, có vẻ Tiểu Văn cứng họng trước câu hỏi của Doãn Thiên..và ngay cả cục trưởng Trịnh cũng ra vẻ gật đầu nhẹ đồng tình với suy luận của anh, quả đúng không ai nghĩ đến hung khí lại là của chính nạn nhân.

-Hèn gì Trương Hữu Nhiên lại thoải mái khi cảnh sát đến khám xét nhà hắn. (cục trưởng Trịnh khẽ nói)

-Với sự tiến bộ của pháp chứng hiện tại.. ngoài tìm ra dấu vết nếu loại dao có dính máu người thì việc phục hồi dấu vân tay đã từng tiếp xúc cũng không phải là khó. (Doãn Thiên đáp)

-Nhưng nếu hắn có dùng bao tay hoặc biện pháp khác để tránh để lại vân tay thì phải làm thế nào ? (cục trưởng Trịnh lên tiếng)

-Công việc của tôi là suy luận hướng đi phạm tội chứ không phải dạy cho các người điều tra.. câu hỏi đơn giản này tự có chuyên môn của cảnh sát trả lời. (Doãn Thiên ngó chổ khác)

-Tôi hiểu rồi, chúng tôi sẽ kiểm tra ngay.

_Cục trưởng Trịnh có vẻ khá vội vàng chào mọi người xong ra về, không gian hiện tại khá tĩnh lặng, cô ngồi yên không nói 1 câu gì..anh đưa mắt nhìn sang phía Ái Nhi.

-Em khóc à ? (anh nheo mắt)

-Đâu phải (Ái Nhi khẽ cười)

_Ngồi nói chuyện với Tiểu Văn và Doãn Thiên được 1 lúc thì cô phải lên phòng làm thủ tục xuất viện sớm cho anh, do Doãn Thiên cứ một mực muốn về sớm..khuyên thế nào cũng không được nên đành làm theo ý anh, trong phòng lúc này chỉ còn anh với Tiểu Văn.

-Cậu thấy Ái Nhi có gì lạ không ? (Doãn Thiên lên tiếng hỏi)

-Ừm..suy nghĩ của con gái thì biết đâu mà lần. (Tiểu Văn nhấp ngụm trà đáp)

-Chắc chắn Death đã làm gì với cô ấy. (anh nheo mắt)

-Sao cơ ? (Tiểu Văn hỏi lại)

-Tâm lý của Ái Nhi có vẻ bất thường từ khi bị Death tấn công. (anh khẽ giọng)

-Nhắc tôi mới để ý, có lần cô ấy hỏi tôi đã bao giờ thấy cậu hành động gì khác thường hay không ?

_Nét mặt Doãn Thiên có vẻ trầm lắng 1 lúc, anh nhẹ nhàng đứng lên khẽ bước ra phía ngoài cửa..Tiểu Văn nhìn theo đằng sau với nét mặt tò mò.

-Hỏi tôi có hành động gì khác thường ư ? (anh nheo mắt)

-Có vẻ cô ấy lo sợ chuyện gì đó, nhưng lại không nói ra. (Tiểu Văn đưa tay vuốt vuốt trán)

-Tôi sẽ làm cho Ái Nhi phải nói ra, nếu không Death rất dễ nắm giữ suy nghĩ cô ấy.

-Doãn Thiên, cậu tính dùng...(Tiểu Văn thắc mắc)

-... (anh khẽ gật đầu)

_Giúp Doãn Thiên thu dọn vài món đồ để chuẩn bị xuất viện trở về biệt thự nghĩ ngơi, Tiểu Văn vừa lái xe đến đón..ngồi trên xe nét mặt của Ái Nhi vẫn trầm tư khẽ đưa mắt về hướng Doãn Thiên đang đeo kính râm ngồi cạnh bên mình, trông bộ dạng anh rất bình thản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.