Đừng Lỡ Hẹn Ước

Chương 2: Chương 2: Chân thành nên tổn thương




“Tại sao?” Giọng nói có phần run rẩy, nhưng đã bị Dương Mạc Nhi nén lại, cô không cho phép mình gục ngã trước ván cờ này. Nụ cười của cô, sao lại mạnh mẽ đến vậy? Đã bao lần rồi Dương Mạc Nhi không được khóc, nhưng đến lúc muốn khóc, tại sao nước mắt lại chỉ đọng trong lòng thôi chứ? Thà là nó chảy đi, như vậy mới đỡ hơn là câm lặng cười!

“Mạc Nhi, tôi xin lỗi, để nể tình chúng ta từng là bạn rất thân, thế nên tôi muốn nói lời cuối. Cô, chỉ là một con tép riu thôi. Thể xác anh ấy thuộc về cô, nhưng trái tim hướng về tôi, thì cô cũng thừa thãi thôi!” Người phụ nữ ngồi đối diện Dương Mạc Nhi khoanh tay cười khinh bỉ với cô, giọng nói cũng tôn lên vẻ kiêu ngạo.

“Tôi nói rồi, cuộc đời này có rất nhiều loại người, như cô, là loại người chuyên đi cướp tình yêu của người khác thì tôi nói cho cô biết, anh ta bỏ tôi để theo cô, thì sau này, hắn cũng đá cô đi theo người khác thôi! Để giữ chân hắn bằng cái thai giả, thì tôi khuyên cô bỏ đi, đối với tôi mà nói, cô đang nhặt thứ “rác rưởi” của tôi để “xài” thôi! Giờ thì tôi có hẹn rồi, ở yên đó giữ lấy cái thứ gọi là “tình yêu chân thành” của hai người đi” Có trời mới biết, cô đau thế nào khi nói ra những lời nói đó. Cô mệt rồi, thật sự mệt rồi, cô nên dừng cuộc chiến giành lấy “tình yêu đích thực” này lại thôi.

Khi Dương Mặc Nhi dứt lời, liền lập tức đứng dậy cầm theo túi xách đi nhanh ra khỏi bàn, chân vừa bước khỏi chiếc ghế nãy giờ ngồi ê ẩm, cô chợt nhớ ra gì đó, liền mở miệng nói với Trương Gia Mẫn.

“Này hồ ly tinh, tôi và cô, chưa từng là bạn thân, không có loại bạn thân nào lại đi bò lên giường của người đàn ông của bạn thân mình cả, trừ phi, đó là thứ quăng đi không xài nữa, ít nhất đối với tôi là vậy”

Dương Mạc Nhi đi thẳng ra khỏi quán cà phê ấy, rời đi bỏ lại một người con gái đang tức đến đỏ mặt, đôi mắt không hề giấu được liền trợn tròn nhìn theo bóng Mạc Nhi đang quay đầu đi về hướngTây.

Có lẽ, không ai biết rằng, bản thân cô đã phải trải qua bao nhiêu chuyện trong ba tháng này. Bởi vì, cô chưa từng nói cho ai biết, dù là Lệ Vy – người bạn duy nhất còn lại của cô. Cô im lặng giải quyết một mình, cô không thể hiện quá nhiều cảm xúc của mình đối với thế giới bên ngoài kia. Cô là loại người giấu kín tâm tư của mình, không cho phép ai bước vào cuộc đời của mình, vì cô, không muốn chia sẻ nó cho người khác biết, cho dù là một chút cũng không.

Đối với cô, cô không như những người con gái khác, cô không bao giờ để cho người khác thấy sự yếu đuối của mình. Cô sống khép kín đến mức bạn bè duy chỉ còn lại một người, mà người đó lại luôn mang đến những tấp nập và ồn ào của cuộc sống, đối lập với cô hoàn toàn.

Hôm nay, khi đang trong say giấc trong chiếc mền đáng yêu của mình thì tiếng chuông điện thoại trên đỉnh đầu reo inh ỏi, đó là một số lạ, Dương Mạc Nhi tiện tay nhấn nghe. Và sau cuộc điện thoại đó, Mạc Nhi tỉnh giấc khỏi cơn buồn ngủ của mình. Là của cô bạn mà thời trung học cô từng rất thân – Trương Gia Mẫn. Đã bao lâu rồi không gặp nhau nữa nhỉ! Có lẽ hơn 6,7 năm rồi cũng nên.

Nội dung không gì nhiều, chỉ là câu nói đơn giản “Bạn trai của cậu, làm tớ có thai rồi“. Đúng là phiền mà! “Bạn trai” mà cô ta nhắc đến là người mà Dương Mạc Nhi yêu sâu đậm từ thời học trung học. Cũng là người mà Gia Mẫn yêu đến điên đầu.

Hai người bạn thân cùng yêu một người, cho dù là tình bạn tốt đến bao nhiêu, thì sau này cũng sẽ rạn nứt thôi. Và rồi nó đã đến, Dương Mạc Nhi đã lường trước được điều đó, cuối cùng thì câu chuyện mà Mạc Nhi lo sợ đã tìm đến cô.

Mạc Nhi lựa quần áo thoải mái cho mình, một bộ áo thun và quần jean. Và thêm cả một chiếc áo khoác khá dày để ra ngoài trời đang rơi tuyết. Ngược với Mạc Nhi, Gia Mẫn chọn cho mình một chiếc đầm trắng, ba vòng chuẩn được khoe ra. Mạc Nhi không phủ nhận rằng Gia Mẫn quá đẹp, đúng, cô ấy rất đẹp. Nếu ví Gia Mẫn như hoa hồng thì không gì sánh bằng, mặt tròn, mắt to, lại còn xinh đẹp, thời còn học cùng nhau, hộc tủ của Gia Mẫn, ngày ngày chất chồng thư tình của nam sinh.

Đã ví Gia Mẫn là hoa hồng thì phải ví Mạc Nhi như hoa anh túc, thật sự cô đẹp không thua kém Gia Mẫn. Chỉ khác chỗ Gia Mẫn là hoa được nuôi trồng trong nhà kính, tìm như thế nào cũng sẽ thấy, còn Mạc Nhi là loài hoa sống hoang dại, khó tìm! Mạc Nhi rất thông minh và sắc sảo, lại còn xinh đẹp như tiên giáng trần thậm chí lấy được rất nhiều trái tim của nam sinh không thua gì Gia Mẫn. Tiếc là, cả hai lại cùng nhắm vào một người để yêu.

K.J.John – Một nam sinh được nhiều người ái mộ. Hoàn cảnh gia đình tốt đẹp, giàu có, học giỏi, và anh ta, là thần tượng của nhiều nam sinh.

Ban đầu, Mạc Nhi không để ý nhiều, cũng không biết rằng người được anh ta chú ý tới chính là mình. Bởi vì, cô rất ghét loại người như thế, háo sắc và đa tình. Nhưng chuyện gì đến rồi đến, anh ta ngỏ lời tỏ tình với cô, lần thứ nhất cô từ chối, lần hai cũng vậy, cho đến khi cô phát hiện ra, sau những phiền phức anh ấy mang đến cho mình, sau câu nói của Gia Mẫn nói với cô “Tớ rất hâm mộ cậu đấy, được anh ấy chú ý đến, vậy mà còn từ chối á? Tiêu chuẩn cao quá đấy bạn hiền à. Tớ yêu anh ấy đến bao nhiêu, anh ấy lại yêu cậu đến bấy nhiêu, ganh tỵ thật”, lúc ấy trái tim cô rất khó chịu khi nghe Gia Mẫn nói rằng cô ấy yêu John. Và cô phát hiện ra, mình cũng đã yêu John rồi!

Thế nên, khi John một lần nữa ngỏ lời tỏ tình, Mạc Nhi liền đồng ý. Chuyện đó đến tai của tất cả học sinh của trường, kể cả Gia Mẫn, cô ấy chúc phúc cho cô và John, trước đó cô còn hỏi Gia Mẫn rất vớ vẩn “Cậu ổn chứ?” và đáp lại cho cô chỉ là nụ cười miễn cưỡng của cô ấy, cô biết mình đã làm tổn thương Gia Mẫn rồi, nhưng trong tình yêu con gái luôn rất ích kỷ. Gia Mẫn đã đi du học sau hơn một tháng Mạc Nhi và John yêu nhau.

Tình yêu của cả hai người diễn ra trong 4 năm, và đã kết thúc sau hôm nay. Gia Mẫn đã tìm đến cô, và có những câu chuyện bí ẩn sau lưng tình yêu của cô và John. Đúng là ông trời có mắt mà. Thật sự rất đau lòng nhưng vẫn phải nhẫn nhịn.

“Mạc Nhi, cậu đừng ngu ngốc nữa, anh ta yêu cậu chỉ vì vẻ ngoài thôi, cậu không biết hay là giả vờ không biết đây? Những ngày tháng anh ta bỏ cậu đi làm ăn, cậu nghĩ là anh ta làm ăn thật sao? Không đâu, anh ta đi tìm tớ đấy, tìm tớ để ân ái, để làm chuyện “ấy” thôi! Cậu không hiểu sao? Tớ có thai rồi, buông tha cho anh ấy đi, anh ấy chỉ yêu thể xác của cậu thôi. Trái tim thì sao? Là thuộc về tớ. Lúc bên cạnh tớ, anh ấy luôn nói yêu tớ, luôn mua quà cho mình, còn những món quà cậu cầm, là thứ tớ đã xài qua, chẳng hạn như, chiếc đầm đen cậu mặc trong buổi sinh nhật của anh ấy. Sau mọi thứ, anh ấy chỉ yêu cậu vì vẻ ngoài. Nhưng tiếc thay, người con gái mạnh mẽ không hợp với người đàn ông yếu đuối, cậu nên tìm bờ vai khác đi, cậu không hiểu sao? Tình bạn của chúng ta kết thúc rồi, chúng ta không còn là những đứa trẻ với tình yêu đầu nữa đâu. Cậu quá mức bình tĩnh và thông minh, không hợp với anh ấy đâu, xin cậu đấy, từ bỏ anh ấy xem như là mở đường cho tương lai cho cả hai.” Những lời nói ấy, đã nói rõ cho tình yêu 4 năm của cô và John. Gia Mẫn đã thẳng thắn nói hết thì không có cớ gì cô không đồng ý.

Đúng, cô ta nói đúng, mở đường cho cả hai. Là tự mình cô đa tình, là cô giả vờ không biết, là cô tự lừa dối bản thân. Cô sai rồi, cô đã quá chân thành cho một tình yêu vô nghĩa, vậy thì kết thúc thôi.

Cà phê lúc mang ra rất nóng và thơm ngon, đến khi nguội rồi, vừa đắng lại còn rất khó uống. Cũng như tình yêu của cô, ban đầu rất đầm thấm, rất sâu đậm, đến cuối cùng nó lại tàn đi và đau đớn.

Cứ cho là em không biết đi, em quá mất chân thành với tình yêu của chúng ta nên em tổn thương, giờ thì anh tự do rồi, em đã bước đi, không ngoảnh lại nữa. Cho dù là thế nào người cuối cùng anh chọn cũng không phải là em, em chọn rút lui không có nghĩa em hèn nhát, mà em biết điểm dừng cho mình.

Một mình cô bước trên con đường quen thuộc ấy, tuyết vẫn rơi như thế, cảnh vật vẫn yên lặng như thế, vậy mà lòng người thay đổi rồi.

Mạc Nhi, cô cũng thay đổi rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.