Đừng Lỡ Hẹn Ước

Chương 7: Chương 7: Cứ từ từ suy nghĩ




Sau khi được Vương Triệu Thần đưa đến tiệm sửa xe, trong lòng vẫn còn bực bội nhưng vẫn cảm ơn anh ta theo một cách lịch sự.

Lúc đi vào tiệm, anh thợ đêm qua nhận ra cô liền nhanh chóng đi ra chào hỏi rồi nói vào vấn đề chính.

“Xe của cô tôi đã sửa xong rồi, chỉ cần cô thường xuyên kiểm tra hộp số là được, nếu nó báo “nên thay mới” thì cô hãy bơm dầu vào tránh bị như lúc đêm qua” Anh thợ sửa xe nhắc nhở.

“À, vâng, cảm ơn anh nhiều! Chi phí tổng cộng là bao nhiêu ạ?” Mạc Nhi vừa nói, tay vừa rút bóp tiền.

“Chi phí sửa xe của cô đã được thanh toán rồi ạ” Anh thợ mỉm cười với cô.

“Nhưng tôi chưa trả cho anh mà?” Mạc Nhi ngạc nhiên hỏi.

Anh thợ sửa xe chỉ tay sang Vương Triệu Thần đang cầm điện thoại gọi điện cho ai đó “Là anh ấy trả cho cô”

Mạc Nhi ngẩn người “Sao? Bao giờ? Sao tôi không biết?”

“Lúc cô đi kiểm tra xe ấy, anh ấy đã đi thanh toán” Anh thợ nói xong, nghe khách gọi mình liền quay đầu đi.

Mạc Nhi đứng thẫn thờ ra đó, cảm thấy thật kỳ lạ, sao lại giúp cô trả tiền nhỉ? Rõ ràng cô đâu nhờ? Nhưng cũng thật may mắn, Mạc Nhi cười thầm, cô không cần rút bóp mà lại dùng xe miễn phí, thật sung sướng.

Cô bước lại gần Vương Triệu Thần, mở lời cảm ơn, mọi bực dọc bỗng chốc tan biến, chỉ còn lại cái cảm giác sung sướng vì không mất đồng xu nào.

Vương Triệu Thần kết thúc cuộc gọi đã lâu, quay sang nhìn Mạc Nhi vừa nói cảm ơn với mình, giọng dịu lại “Lên xe đi, tôi đưa cô đến công ty”

“Á? Công ty? Không cần không cần, tôi có xe rồi, vả lại công ty của tôi anh không biết đâu” Mạc Nhi giơ tay lắc lắc từ chối.

“Tôi không nói là tôi đưa cô đến công ty của cô” Vương Triệu Thần nói như thế khiến cô ngạc nhiên.

“Vậy đến đâu?” Mạc Nhi tò mỏ hỏi.

“Đến Shine”

Mạc Nhi khó chịu nhăn mặt hỏi anh “Sao lại là Shine? Này thật ra anh là ai mà sao lại bảo tôi đến Shine? Tôi và anh chẳng quen biết nhau cơ mà?”

“Dương Mạc Nhi, 26 tuổi, nhà thiết kế tiếng tăm lẫy lừng cho hãng Hoa Trạch, 5 năm học ở nước ngoài, thân phận bí mật không ghi rõ nguồn gốc” Vương Triệu Thần thẳng thắn nói hết cho cô biết.

“Làm sao có thể? Rốt cuộc anh là ai?” Mạc Nhi nhăn mặt hỏi.

“Vương Triệu Thần, tổng giám đốc tập đoàn Shine” Cũng đã tới nước này rồi, không làm quen e là Mạc Nhi suốt đời còn không biết anh là ai.

“Tổng giám đốc Shine? Cái gì?” Hèn gì cô cảm thấy anh ta quá quen mắt, nhưng lại không nhớ ra đã gặp ở đâu.

Mạc Nhi trợn tròn mắt nhìn anh, đôi môi lắp bắp nói không lên lời. Lòng ngực thở phập phồn không thôi. Chết thật! Đi một vòng lớn, vậy mà vẫn chạm phải những người liên quan đến nhà họ Dương.

“Lên xe, tôi đưa cô đến công ty” Vương Triệu Thần nhẫn nại đợi cô, nhìn cô thờ thẫn bổ sung thêm “Xe của cô sẽ có người đến lấy lái về giúp cô”

Mạc Nhi không còn gì để nói nữa, chỉ biết ngoan ngoãn đi theo anh ta lên xe. Suốt dọc đường từ tiệm sửa xe đến Shine, cô và anh không ai nói câu nào với ai cả. Anh im lặng lái xe, cô đờ đẫn suy nghĩ, tạo nên một không khí ảm đạm trong xe.

Xe anh dừng trước cửa chính của Shine, liền đó có nhân viên giúp anh chạy đi đỗ xe. Cả hai người, một trước một sau đến thẳng văn phòng của Vương Triệu Thần. Khi thang máy dừng lại, Mạc Nhi nhìn thấy một cô gái đứng đợi ở trước cửa, đó là cô gái hồi sáng nay vội vã đến khách sạn. Ban đầu Mạc Nhi cứ ngỡ là vợ của anh, nhưng sau khi thấy cô gái đó ở đây, suy nghĩ của cô chuyển sang hướng khác, cô ấy là trợ lý của anh.

Thẩm Ninh đứng đợi Vương Triệu Thần và Dương Mạc Nhi, khi thang máy dừng lại cô mỉm cười gật đầu chào cả hai. Sau đó sải bước theo cô và anh đến phòng làm việc.

Thẩm Ninh đặt tài liệu lên bàn cho Vương Triệu Thần, quay người ra khỏi phòng đi pha cà phê. Lúc này đây, Mạc Nhi đang cảm thấy ngột ngạt vô cùng, tại sao cô lại có thể bước chân vào Shine thế này?

Cô từng nghe qua ông Hòa nói tập đoàn Shine muốn hợp tác với cô đưa “Hoa nở” ra thị trường, nhưng lý do thì không rõ vì sao, ông Hòa chỉ nói giám đốc của Shine sẽ nói cho cô biết khi cả hai cùng bàn bạc.

Đúng như lời ông Hòa nói, anh gặp cô để bàn bạc, nhưng anh không cho cô biết nguyên nhân vì sao.

“Dương Mạc Nhi, tôi muốn biết vì sao cô lại giấu việc học ngành tâm lý của mình cho mọi người biết?” Vương Triệu Thần vẫn không ngẩng mặt nhìn cô, mắt đọc tài liệu chăm chú, miệng thì cất giọng nói lạnh lùng.

Dương Mạc Nhi bị thêm một cú sốc kinh hoàng, chuyện học ngành tâm lý, ngoại trừ cô, Lệ Vy và ông Hòa ra, cô chẳng còn nói cho ai biết, thế mà hiện tại hắn lại là người thứ ba biết đến. Cô tin rằng Lệ Vy không bao giờ bán đứng cô, mà Lệ Vy cũng chẳng biết đến Vương Triệu Thần là ai. Chỉ còn mỗi ông Hòa.

Sau hai năm ba mẹ Mạc Nhi mất, cô nhận được học bổng sang nước ngoài du học. Ngành thiết kế thời trang là ngành nghề cô học chính, bên cạnh đó cô còn học thêm khóa tâm lý học.

Với cô, việc học ngành thiết kế thời trang luôn là môn cô đặt trên đầu sau đó mới đến tâm lý học. Cô chọn lấy nó là vì khi còn nhỏ, mẹ cô nói nhất định sau này lên đại học, cô học ngành nào cũng được, mẹ cô vẫn luôn ủng hộ, nhưng bắt buộc phải tự học lấy ngành tâm lý học, cô hỏi đến lý do, mẹ cô chỉ bảo muốn tốt cho cô, thế nên khi mẹ cô mất rồi cô quyết định đi theo con đường mẹ mở cho mình, học thêm một môn này!

Dần dần trở về sau, cô thích học môn này! Nhưng khóa học của cô rất ít, cô không có thời gian để học hỏi nhiều, thế nên sau một năm học, cô từ bỏ để tiếp tục dồn sức vào ngành thiết kế thời trang. Mặc dù là học rất ít, nhưng đủ để cho cô hiểu rõ về ngành nghề này.

Khi về nước, lai lịch đi du học của cô, cô chỉ ghi trọn vẹn là ngành thiết kế thời trang, không nhắc đến ngành tâm lý học. Mạc Nhi nhăn mặt khó chịu, muốn nói gì đó thì Thẩm Ninh bước vào phòng đưa cho cô và Vương Triệu Thần mỗi người một ly cà phê nóng.

Thẩm Ninh đứng trước mặt Vương Triệu Thần lịch sự hỏi han “Tổng giám đốc, anh có gì cần gì nữa không?”

“Không cần, cô đi được rồi” Vương Triệu Thần tay quẹt một chữ ký dài dẳng trong tài liệu nãy giờ anh đọc, song đưa cho Thẩm Ninh mang ra ngoài.

Không khí của căn phòng càng ngột ngạt, tĩnh lặng, Mạc Nhi cũng không dám thở mạnh, cô đưa mắt nhìn Vương Triệu Thần. Đường nét trên gương mặt anh quả thật đẹp đến ngỡ ngàng, cô rơi vào một con đường nào đó không tên, chỉ biết ngồi ngắm nhìn anh trong một buổi sáng tinh mơ. Cô đang tự hỏi, chỉ cần anh nở một nụ cười thôi cũng khó khăn đến vậy sao? Mặt suốt ngày cứ như người bị bệnh, không nhếch lấy một cái môi, vẫn lạnh lùng đến thế.

“Sao lại không trả lời” Vương Triệu Thần nhẫn nại chờ cô đến giờ, thấy cô cứ thất thần nhìn mình liền lên tiếng.

Dương Mạc Nhi giật mình quay về thực tại, lấy lại giọng nghiêm túc thường ngày, nhưng vẫn không che giấu được vẻ lúng túng “À, à, ban nãy anh hỏi gì? Tôi quên mất rồi?”

Một lần nữa, Vương Triệu Thần hạ giọng hỏi lại câu hỏi ban nãy “Vì sao cô lại giấu việc học ngành tâm lý của mình?”

“Đó là chuyện riêng của tôi, anh có quyền gì biết lý do?” Dương Mạc Nhi lạ lẫm hỏi anh.

“Muốn hợp tác với người khác bước đầu tiên phải hiểu rõ người đó như thế nào là chuyện đương nhiên” Vương Triệu Thần như vừa nghe một câu chuyện cười, miệng nhếch lên một đường thẳng hỏi.

Anh đã nhếch môi, đúng như Mạc Nhi diễn tả, quả thật anh rất đẹp! Nụ cười đẹp đến ngây người, nhưng lại rất hiếm xuất hiện.

“Tôi có nói rằng muốn hợp tác cùng anh?” Dương Mạc Nhi cầm ly cà phê uống một ngụm cho ấm giọng.

“Mạc Nhi, cô nên biết một điều, hợp tác cùng tôi là cô tự mở đường cho cô, nếu lần này cô từ chối lời mời của tôi thì sau này nhất định sẽ hối hận” Vương Triệu Thần chống tay lên bàn, các ngón tay khép lại với nhau.

“Vì sao lại phải hối hận? Mạc Nhi tôi đây, chưa từng hối hận vì bất cứ thứ gì cả” Mạc Nhi nhăn mày nhìn Vương Triệu Thần.

“Nếu vậy, có lẽ tôi là người đầu tiên khiến cô hối hận rồi!” Vương Triệu Thần thẳng thắn tuyên bố, một lúc sau tay mở ngăn kéo bàn, tay cầm một chiếc đĩa CD đặt lên bàn đẩy sang cho Mạc Nhi “Đây là lý do tôi muốn hợp tác cùng cô, cô cứ từ từ suy nghĩ rồi cho tôi biết quyết định của cô. Chỉ cần cô muốn, tôi luôn sẵn lòng mở cửa chào đón”

“Nhưng Mạc Nhi, thời gian của tôi có hạn, cũng đừng suy nghĩ quá lâu” Vương Triệu Thần bổ sung câu cuối.

“Nếu như tôi không xem?” Mạc Nhi đưa ra giả thiết của bản thân.

“Nhất định cô sẽ xem” Vương Triệu Thần chắc như đinh đóng cột.

Mạc Nhi đang tự hỏi anh lấy đâu ra cái tự tin cao đến thế không biết. Làm sao có thể biết cô sẽ xem nó? Mạc Nhi nhìn hắn hồi lâu, đôi mắt cứ như ăn tươi nuốt sống anh. Tay cầm chiếc đĩa CD vừa đưa cho cô, đem về làm tượng thì có, cô nhất quyết sẽ không xem đến nó.

Khi ra khỏi Shine, Mạc Nhi mới cảm nhận được cảm nhận cảm giác được sống là như thế nào. Ban nãy ở trong phòng làm việc của Vương Triệu Thần cô không dám thở mạnh hay làm bất kỳ sơ suất nào. Cả dọc đường đi ra khỏi tập đoàn, ánh mắt của mọi người nhìn cô cũng đã khiến cô khó chịu, lần đầu thấy người ngoài bước vào Shine sao?

Dương Mạc Nhi chạy về nhà Lệ Vy lấy một bộ áo mới, thay bộ công sở chật chội thành bộ đồ ở nhà thoải mái. Mạc Nhi ngâm mình trong bồn tắm hồi lâu. Bất giác những ký ức khi còn đi bên John ùa về.

Ngày đầu tiên gặp anh, chính là ngày vừa tựu trường với mọi người. Lệ Vy phải ra nước ngoài học thế nên bên cạnh cô chỉ có Trương Gia Mẫn.

Mấy cô học sinh của trường chạy như kiến, bu vây quanh anh ta. Chỉ có cô ngồi trong căn tin chờ đợi Trương Gia Mẫn quay lại. Khi cô ấy quay lại, mang theo một nụ cười tươi rói.

“Tiểu Nhi, cậu xem, anh ta đẹp trai đến thế này này” Trương Gia Mẫn đưa tấm ảnh trong điện thoại ban nãy cô chụp cho Mạc Nhi xem.

Mạc Nhi bĩu môi “Anh ta đẹp? Tớ cảm thấy hắn giống công tử bột thì có”

“Ấy, đừng nói thế, mọi người nghe thấy là cậu chết chắc” Trương Gia Mẫn lo lắng nói.

“Nghe thì nghe, họ là ai chứ, chẳng pahri ba má mình, thì mình chẳng quan tâm” Mạc Nhi mặc kệ mọi thứ, cứ nói theo ý kiến của mình.

“Cậu thật là, ăn lẹ đi, còn phải lên lớp” Trương Gia Mẫn hối thúc.

“Từ từ, ăn nhanh mắc nghẹn tớ chết” Mạc Nhi lắc đầu nhìn Trường Gia Mẫn.

Hôm ấy, cũng là ngày John tỏ tình với cô. Hỏi ý kiến cô đã có bạn trai chưa, cho anh ta làm quen. Nhưng Mạc Nhi thẳng thắn từ chối bảo rằng không thích không quen. Một mạch bỏ đi.

Lần hai chính là buổi Noel của trường tổ chức, anh ta đứng trên bục sân khấu, hát tặng cô một bài hát tiếng Anh, còn có tiết mục tỏ tình của anh dành cho cô với một bó hoa hồng. Cô vẫn kiên quyết từ chối, cũng là câu nói không thích không quen, mà nhờ vậy, danh tiếng lạnh lùng của cô được lan truyền khắp trường, những học sinh nữ có người ưa có người không ưa cô, nhưng cô cũng chẳng quan tâm.

Nghĩ đến đây Mạc Nhi cảm thấy những ngày tháng qua là một cuộc sống vô nghĩa của cô.

Ngẩng mặt khỏi nước, Mạc Nhi tắm rửa nhanh chóng. Liền cầm điện thoại gọi cho ông Hòa.

Mạc Nhi xin nghỉ phép ngày hôm nay, chỉ để tìm cho mình một chốn bình yên sau mỗi ngày làm việc mệt mỏi. Cô cho xe chạy đến chung cư mà John từng mua cho cô. Căn nhà vẫn thế, nhưng người thì đi mất rồi.

Nếu có được quay lại thời gian, cô sẽ chọn ngay tại thời điểm anh ta tỏ tình, cô sẽ hiên ngang đứng đó tát anh một bạt tay, nói cho anh mất cả mặt, thối cả chín đời tổ tông. Nhưng chữ “nếu” chỉ là trong mơ thôi. Ở ngoài xã hội kia, không có gì là nếu cả.

Cô cũng vậy, phải biết bước tiếp cho con đường của mình.

Dương Mạc Nhi cô, sống đến từng tuổi này rồi, cũng không phải một chuyện cỏn con mà hạ thấp bản thân từ bỏ cuộc sống. Cô không như những người phụ nữ ngoài kia, sống không quay đầu nhìn quá khứ. Sống với một thế giới mà chỉ có tương lai và hiện tại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.