Đừng Lỡ Hẹn Ước

Chương 26: Chương 26: Cuộc cãi vã trên giường




Xe dừng trước cửa khách sạn, Vương Triệu Thần tắt máy vòng qua cửa ghế lái phụ có ý muốn bế Dương Mạc Nhi lên, nhưng tay còn chưa chạm vào vạt váy, cô bước xuống khỏi xe tay cầm đồ mua sắm của mình, chân khập khiễng bước vào đại sảnh.

Vương Triệu Thần nhìn hành động trẻ con của cô liền mím môi cười khó xử. Đóng cửa xe lại, anh nối đuôi theo cô phía sau. Đi thang máy cũng chẳng ai lên tiếng với ai, chỉ lo làm việc của mình. Dương Mạc Nhi mệt mỏi, đặt đồ xuống đất, tay cởi đôi giày cầm trên tay.

Nãy giờ cô đã bị đôi giày ép mang đến nóng chân khó chịu, thậm chí đã đổ mồ hồi nóng dưới lòng bàn chân rồi! Vương Triệu Thần đứng đằng sau xem một màn, môi cong lên một đường, cô đúng là có rất nhiều thói quen xấu.

Thang máy “ding” một cái rồi dừng lại ngay tại hành lang tầng của phòng hai người, vẫn là Dương Mạc Nhi đi trước, Vương Triệu Thần đi sau. Đến cửa phòng, anh rút thẻ mở cửa, Dương Mạc Nhi uể oải bước vào trước.

Cô bước đến phòng ngủ, đặt giỏ xách xuống sàn nhà, quay người đến giường tay với lấy chiếc đầm ngủ. Chân đã bước được một bước, bên hông cô đã có một hơi ấm của vòng tay ôm lấy eo cô đẩy xuống giường.

Cả hai người ngã xuống giường, Vương Triệu Thần đè lên cô, ép cô phải nhìn mình. Hơi thở đàn ông phả lên cổ cô, hơi thở ấy xen lẫn giữa tức giận và dịu dàng. Dương Mạc Nhi tay chống lên ngực anh, muốn đẩy anh ra.

“Anh buông ra”

“Em là người phụ nữ đầu tiên to gan làm trái lệnh của tôi” Vương Triệu Thần tức giận không che giấu, thẳng thắn ngẩng lên quát cô.

“Thế đúng là vinh dự của tôi rồi!” Dương Mạc Nhi nhăn mặt nói lớn, vùng vẫy muốn tránh xa vòng tay của anh, nhưng vẫn bất lực bị anh nắm lấy không cho cô ngọ nguậy.

“Em đừng bướng bỉnh nữa có được không?”

“Hừm, tôi đã nói với anh rồi, tôi không phải là tình nhân hay là Dương Khải Hoàn của anh, đừng có giở giọng dịu dàng đó” Dương Mạc Nhi giằng co, tay cố giằng khỏi cái nắm cổ tay của anh, đáng tiếc cô càng làm vậy anh càng nắm chặt cô hơn, không cho cô con đường thoát.

“Dương Mạc Nhi, tôi cảnh cáo em, đừng khiêu khích sự nhẫn nại của tôi” Vương Triệu Thần gọi cả tên cô ra, giọng mất kiên nhẫn quát lớn.

“Sao? Khiêu khích ư? Anh làm gì tôi? Chẳng lẽ cầm dao giết chết tôi sao?” Mạc Nhi cười lạnh nhìn anh, động tác giằng co của cô cũng dừng lại, cô cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể anh, liền rút ra một điều cô càng động dậy càng khiến cho “cậu nhỏ” của anh bên dưới thức dậy.

“Mạc Mạc, em đùa với ai không đùa, đùa với lửa thì em phải dập lửa” Vương Triệu Thần hạ giọng, gần như anh đã gầm lên với cô.

“Anh nói quái quỉ gì thế?” Mạc Nhi hiểu rõ anh đang nói gì, càng thấy anh mạo phạm, tay lần mò vào đùi cô, tay giơ lên đánh vào bả vai anh “Anh liêm sỉ, bỏ tôi ra”

“Mạc Mạc, con gái như em đúng là chẳng dịu dàng chút nào” Vương Triệu Thần không buông ra ngược lại đánh vào mông cô một cái.

“Vương Triệu Thần” Mạc Nhi hét lên, anh còn biết tới liêm sỉ nữa không vậy? “Bỏ tôi ra, tôi muốn đi ngủ”

“Tại sao lại không nghe lời?” Anh vuốt tóc cô sang một bên, nhỏ nhẹ hỏi cô.

“Anh không phải là ba mẹ tôi” Mạc Nhi hất tay anh ra chỗ khác.

Vương Triệu Thần mím môi cười “Lần sau em còn dám trái lời tôi, sẽ không đơn giản như hôm nay đâu”

“Vương Triệu Thần, tôi nhắc anh một câu cuối, giữa tôi và anh là không thể, nếu anh muốn thì anh về với Khải Hoàn thân yêu của anh đấy” Mạc Nhi nhăn mặt nhìn anh, không hiểu vì sao khi nói về anh và Khải Hoàn, cô rất khó chịu.

“Mạc Mạc” Vương Triệu Thần có chút thay đổi sắc, vẻ mặt không còn ôn hòa như ban nãy nữa “Khải Hoàn và tôi chưa hẳn là vợ chồng”

“Thì sao? Không phải vợ chồng thì không phải là vợ chồng sắp cưới sao? Anh nghĩ tôi là ai? Là người để anh thỏa mãn sao?” Mạc Nhi nóng giận thở hắt ra mắng anh.

“Nếu em đã nghĩ như thế, tôi cũng sẽ giúp em toàn tâm toàn ý thực hiện” Vương Triệu Thần thật không ngờ Mạc Nhi có thể nói như thế, đầu mày anh hơi nhướng lên nhìn cô, đôi mắt lạnh lùng ẩn chứa bao suy nghĩ.

Cô là chỗ để anh thỏa mãn thôi sao? Đối với anh thì không, nhưng lời nói của Dương Mạc Nhi đã khiến anh không thể kiềm chế được, anh mất bình tĩnh, cuồng bạo mà đụng chạm vào cơ thể cô.

Môi anh cuốn lấy môi cô, ngăn cho cô không được nói thêm câu nào. Tay nhanh chóng luồng vào vạt váy, chạm đến nơi tư mật của Dương Mạc Nhi khiến cô bật ra tiếng thở hổn hển khó khăn.

Vương Triệu Thần rời bỏ môi cô, nâng người cô lên một chút, kéo khóa đầm phía sau lưng cởi bỏ lớp áo che đậy trên cơ thể cô, quăng xuống sàn nhà. Kỹ thuật giường chiếu của anh quả là rất điêu luyện, còn cô chỉ là một người đi theo sự dẫn dắt của anh, từng chút từng chút một!

Khi cả hai cơ thể hoàn toàn không còn thứ gì có thể che đậy, anh di chuyển xuống bầu ngực căng tròn cô, khiến cô không thể không bật lên tiếng ngâm nga mê hồn.

“Đừng” Cô van xin anh, cả hai người không thể mạo phạm thêm được nữa, vì sao anh cứ ép cô phải chìm vào nhũng gì anh mang đến. Anh biết rõ cả hai người không thể cứ mãi giữ tình trạng này, anh xem cô là gì? Là dụng cụ làm ấm giường? Hay là tình nhân? Cô không biết, cũng không muốn biết, cô chỉ muốn anh dừng lại và trả cho cô một khoảng không tự do như trước khi gặp anh. Anh và cô quá khác nhau, không thể nào bám dính như thế này mãi được.

Cả hai cơ thể dính sát vào nhau, Duong Mạc Nhi nhận ra sự gấp gáp của anh liền đỏ mặt, mà cô cũng từ bỏ ý định giằng co như ban nãy, đắm chìm vào những gì anh mang đến cho cô.

Vật đàn ông hiên ngang nằm giữa hai bên đùi cô, không ngừng kích thích lấy cơ thể đang khó chịu của cô. Bụng cô bắt đầu co rút dữ dội, lòng thầm xin anh nhanh nhanh muốn cô, bởi vì cô sắp bị anh chọc đến chết rồi! Anh cứ mãi vân vê bầu ngực của cô, mà lại không cho cô một cảm giác thỏa mãn, cơ thể đang dâng lên một ngọn lửa cháy hừng hực, khao khát anh chiếm lấy cô.

Nhận ra cơ thể cô đã bắt đầu có nhịp thở không ổn định, bụng cũng co rút không ngừng, anh cong môi cười.

“Mạc Mạc” Anh khẽ gọi tên cô, tiếng nói có chút khao khát, có chút gấp rút.

Cô khẽ ưm một tiếng, xem như đáp lại anh.

“Thử cảm nhận tôi” Tay anh nắm lấy tay cô, ép cô lần mò về phía dưới nơi con quái thú của anh đang nóng bừng vì dục vọng.

Tay cô có chút không biết làm sao, cơ thể cũng run lên với hành động của anh. Kinh nghiệm giường chiếu của cô làm sao có thể bằng được anh cơ chứ? Thế mà anh cứ ép cô phải tự tay làm như thế, lỡ như làm sai mang lại tai họa cho sau này thì sao?

Tay anh dẫn dắt cô xuống tới phía dưới, bảo cô nắm lấy nó, sống lưng cô cứng đờ, nắm lấy nó? Cô cắn môi nghe lời anh, tay cầm lấy thứ đang sừng sỡ đứng thẳng trên người anh.

“Á” Của anh... quá lớn!

Chỉ vừa chạm thôi cô đã rét run người rồi, vậy mà anh còn bảo cô nắm chặt lấy nó vuốt ve? Làm sao được? Lỡ như cô làm hư nó thì sao?

“Mạnh lên” Anh ra lệnh cho cô, tiếng thở đục ngầu phả vào cổ cô.

Cô không thể cự tuyệt lời nói của anh, chỉ biết nhắm mắt đi theo sự hướng dẫn của anh. Một lần rồi lại có hai lần, anh ép cô nắm chặt vào cũng như mạnh tay hơn, sau đó anh còn áp xuống bên tai cô, ám muội khen ngợi.

“Mạc Mạc, em đúng là tiểu yêu tinh”

Tuy không mở mắt nhưng cô biết người đàn ông trên người mình đang nhìn cô với ánh mắ nóng bỏng, thế nên cảm nhận được như vậy mặt cô đỏ như trái cà chua đã chín. Cô không dám mở mắt, chỉ sợ khi đã mở mắt, cô lại bị anh hấp dẫn. Anh là người mang đến nhiều điều mới lạ với cô, đồng thời cũng mang những lỗ hỏng của cuộc đời. Cô không thể cứ mãi phạm sai lầm với anh.

“Đừng” Hơi thở của anh phả vào tai cô, khiến cho ngọn lửa trong ngừng đang không ngừng hừng hực muốn anh điên cuồng chiếm lấy cô, nhưng cô ép bản thân mình phải lấy lại một chút lý trí, một chút thôi cũng được, xin anh đừng tiến sâu thêm nữa, anh đã có ý định muốn có cô, cô hiểu rõ, từ đêm qua cô đã hiểu.

“Đừng gì?” Vương Triệu Thần quay lại hôn lên môi cô, anh cắn môi cô đến tê dại mới chịu buông cho cô lên tiếng.

“Đừng... dừng lại...” Dương Mạc Nhi thừa nhận, mình thua rồi! Mình thua trước người đàn ông này rồi, cô không thể cự tuyệt anh thêm nữa, cô cần anh, ngay bây giờ.

Mà bây giờ cô mới nhận ra ban nãy mình nói cái gì. Sao cô có thể nói như thế được chứ? Cô bắt đầu sợ bản thân rồi. Sợ mình đi theo những cảm giác đó, sợ mình biết đó là sai lầm nhưng vẫn tiếp tục sai lầm.

“Mạc Mạc, em rất đẹp!” Vương Triệu Thần cong môi cười với cô, khi nghe cô nói câu đó, lòng anh đã sớm tan chảy rồi, ngọn lửa dục vọng đã thành công bị cô phá vỡ.

“Ưm” Mạc Nhi uốn éo cơ thể vì ham muốn của bản thân, không thể kiềm chế được ngọn lửa đang khao khát có anh trong người.

“Cho tôi không?” Vương Triệu Thần càng ngày càng ép cô nói ra những câu mà cô cho rằng vô cùng liêm sỉ, anh rõ ràng đang muốn làm nhục cô.

Cuối cùng ngọn lửa trong cơ thể đã bùng phát, lý trí đã bị đánh tan bởi con tim rồi, cô cắn môi giọng nhỏ nhẹ, có phần ngượng ngập “Muốn tôi đi... Vương Triệu Thần”

Chỉ cần chờ câu nói đó, anh đã bắt đầu đi vào cơ thể cô. Hết lần này đến lần khác khiến cô chìm đắm với sức mạnh của anh. Hầu như anh chỉ biết ở trong cơ thể cô, không chịu đi ra. Cô đã không ít lần cầu xin anh tha cho cô nhưng đều bị anh bỏ ngoài tai, tận cùng của những lần vận động mạnh, anh đi sâu thêm một bước, đến khi tiếng thở đục ngầu khó khăn của anh bị tiếng rên rĩ ngâm nga mê người của cô lấn áp, anh mới dừng lại, cho cô nghỉ ngơi.

“Vương Triệu Thần” Dương Mạc Nhi thở hổn hển nằm úp mặt vào lồng ngực anh, gọi tên anh không ra hơi sau đó còn mắng anh “Anh là đồ xấu xa”

“Có xấu xa thì em cũng thích điều đó” Vương Triệu Thần ôm cô vào lòng.

“Hàm hồ” Mạc Nhi mệt mỏi nhắm mắt nói.

Chỉ kịp nghỉ vài phút mà anh lại tiếp tục muốn cô. Cô không biết anh đã bao nhiêu lần ở trong cơ thể cô khiến cô như chết đi sống lại. Cũng không thể nhớ được anh và cô đã cùng nhau đi lên tận đỉnh mấy lần hay cả bao nhiêu lần cô cầu xin anh tha cho cô.

Trong căn phòng lớn, ánh đèn phòng chỉ có thể chiếu được bóng của đôi tình nhân điên cuồng quấn lấy nhau. Người đàn ông chiếm hữu người phụ nữ cho đến trời tận sáng cũng chưa chịu dừng lại. Tiếng ngâm nga của Dương Mạc Nhi hòa vào tiếng gầm của Vương Triệu Thần, tạo nên một âm thanh như dàn nhạc giao hưởng chưa bao giờ dừng lại.

Khi anh gần như lấy hết sức lực của cô, thúc đẩy cơ thể sâu vào nhất có thể, đẩy toàn bộ tinh lực vào trong người cô khiến cho các dây thần kinh trong cơ thể cô đều tê liệt, nước mắt từ tận đáy lòng mang cảm xúc vừa hạnh phúc mà có đau đớn chảy dài, có giọt rơi xuống gối, có giọt rơi xuống má hay rơi xuống bả vai anh.

Đến cuối cùng, anh mệt mỏi thả lỏng cơ thể mất sức nằm đè lên người cô thở hồng học, mà cô cũng không thua kém gì, thở hổn hển, nước mắt vẫn chảy mãi không ngừng.

Dương Mạc Nhi nằm trong lồng anh rất lâu, lâu đến mức cô đã in hằn mùi hương trên người anh. Cô yên lặng không nói tiếng nào, ôm chặt lấy bả vai anh cắn răng không cho phép mình bật tiếng khóc lớn, nhìn cảnh tượng ấy rất đau thương. Trước tình cảnh đó, Vương Triệu Thần giơ tay lên lau vội những giọt nước mắt ấy.

Dường như anh chưa bao giờ nghĩ mình vì ai đó mà lo lắng. Nhưng từ lúc gặp Dương Mạc Nhi đến giờ cũng chẳng biết mình vì cô mà khẩn trương bao nhiêu lần? Suy nghĩ của anh có chút ngơ ngẩn, chẳng lẽ anh đã cảm động trước người con gái nằm trong lòng anh rồi sao?

“Lần đầu tiên gặp em, em cũng đã khóc như vậy, khiến tôi rất đau lòng” Vương Triệu Thần giọng nhỏ nhẹ, ấm áp lan truyền sang tai cô.

“Tại sao lại đau lòng?” Mạc Nhi ôm anh, lồng ngực thở phập phồng.

“Không biết, nhìn em như vậy tôi không cam lòng”

“Vương Triệu Thần, tôi muốn nhắc cho anh rõ, tôi không phải là tình nhân hay là Dương Khải Hoàn, nên những lời dịu dàng ngọt ngào đó, anh kiệm lời tặng cho cô ấy đi” Dương Mạc Nhi thừa nhận, khi mình nói mấy lời này lòng cô nhói đến tận xương tủy, như rằng có ai cầm dao đâm vào tim cô, đau đến điên cuồng.

Vương Triệu Thần tách người lên một chút, giơ tay lau đi mồ hôi lấm tấm dính trên trán cô và nhưng giọt nước mắt còn đọng trên mi “Mạc Mạc, là tôi thật lòng quan tâm em”

“Tôi không cần sự quan tâm ấy, cảm giác như tình nhân vụng trộm của anh tôi gánh không nổi” Những lời như thế này là lần đầu tiên cô nói với một người như vậy, cô cũng không hiểu bản thân mình bị làm sao nữa, hay là vì cô đã quá quen với tình cảnh sống một mình không ai biết đến cảm nhận của cô?

“Mạc Mạc, hiện tại là em đang phủ nhận lời nói của tôi, nhưng trong tương lai tôi nhất định sẽ không để em thất vọng” Vương Triệu Thần vuốt má cô, nói.

Cô mở mắt nhìn thẳng lên anh, ngơ ngác nghiêng đầu “Anh nói thế là sao?”

Vương Triệu Thần chỉ cười, không nói gì thêm nữa. Ôm cô vào lòng, xoay một cái cả hai đã đánh một giấc đến khi mặt trời lên tận đỉnh cao.

Dương Mạc Nhi đích thực là một con sâu ngủ. Ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ cố đánh thức cô dậy, đến mức vậy mà cô vẫn trùm mền nằm yên tĩnh ngủ ngon lành. Gương mặt trắng trẻo xinh đẹp chui rút vào gối.

Vương Triệu Thần trên người mặc quần áo nghiêm trang, tay chỉnh sửa lại vạt áo và tay áo, mắt liếc thấy Dương Mạc Nhi vẫn nằm ngủ li bì, lắc đầu gọi cô dậy “Mạc Mạc”

“Hửm?” Dương Mạc Nhi nghe tiếng người gọi mình dậy, chỉ trả lời cho có còn cả cơ thể vẫn cứng đơ nằm ngủ.

“8 giờ rồi, dậy đi”

“Ừm” Vẫn chưa ý thức được mình đang nghe cái gì, đáp lại một tiếng xem như đã biết.

Thời gian vẫn tích tắc trôi qua rất nhanh. Vương Triệu Thần đã chuẩn bị sẵn tất cả cho Dương Mạc Nhi, đầu tiên là thức ăn sáng, thứ hai là quần áo, cuối cùng là nước ấm để tắm rửa. Chỉ cần cô thức dậy là có thể sửa soạn nhanh chóng, vậy mà cô vẫn nằm ngủ im lìm trong chiếc chăn không một động tĩnh.

Một lần nữa anh lại gần cô, lần này anh táo bạo hơn, tay luồn vào bên trong chăn chạm đến cơ thể ngọc ngà trần như nhộng của cô mà vuốt ve, miệng áp sát tai.

“Bây giờ tôi mới biết, em có rất nhiều thói quen xấu”

“Ưm” Dương Mạc Nhi đang say giấc bỗng nhiên có người phá liền nhăn trán bật lên tiếng ngâm nga.

“Dậy đi, nếu không lại trễ giờ” Đặt môi xuống ngần cổ trắng, anh dùng miệng cắn nhẹ vào cổ cố gắng kích thích thần kinh của cô.

“Tôi rất mệt, để tôi ngủ thêm một chút đi” Dương Mạc Nhi tay chống lên ngực anh, có ý đẩy anh ra khỏi cơ thể mình.

“Không được, dậy đi” Vương Triệu Thần thẳng thừng đánh vào mông cô.

“A” Cô bị anh chọc dậy, mặt nhăn như khỉ, mắt nhắm mắt mở nhìn anh “Đêm qua anh không cho tôi nghỉ ngơi, mới sáng sớm lại bắt tôi thức, đừng có quá đáng!”

“Em tự nhìn đồng hồ đi, đúng là sáng nhưng không còn sớm nữa” Vương Triệu Thần giơ cổ tay mình lên để trước mặt cô “8 giờ 35 rồi”

“Thì đã sao? Đâu phải 8 giờ 50 đâu chứ?” Cô khó chịu nhìn anh, không cam lòng ngồi dậy “Anh có biết là mình rất phiền phức hay không?”

“Em là người phụ nữ đầu tiên nói như thế” Vương Triệu Thần ngồi dậy vuốt tóc cô.

“Anh thật sự không có liêm sỉ” Dương Mạc Nhi với tay mặc áo ngủ đi vào phòng vệ sinh.

.lo;��R��x

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.