Sáng hôm sau, Dương Mạc Nhi gọi di động cho Lâm Uyên, bảo cô ấy trở về Thượng Hải trước để xử lý công việc còn đang dang dở, bên đầu dây kia Lâm Uyên một lòng hết sức lo lắng cho hành tung và sức khỏe của cô nên thắc mắc hỏi cô vì sao không về cùng cô ấy, cô giải thích rằng mình cần đi công tác vài ngày nên sẽ về sau, lúc ấy Lâm Uyên mới yên tâm mà quay về Thượng Hải.
Sân bay luôn ồn ào tấp nập như vậy, Thẩm Ninh cùng Vương Triệu Thần đã đi làm thủ tục vé máy bay, anh bảo cô ngoan ngoãn ngồi chờ anh ở quán cà phê trong sân bay chờ đợi cả hai người họ.
Từ đêm hôm qua cho đến sáng nay anh vẫn không nói một lời nào giải thích cho cô biết lí do vì sao anh lại đột ngột muốn đến Anh để làm gì, cho dù có gấp gáp thực sự thì việc này có liên quan gì đến cô sao? Cô còn có công việc riêng của chính mình ở Thượng Hải chưa hoàn thành, cũng như cô không có lí do gì để đến Anh cả. Một bụng nghi vấn của cô vẫn chưa được giải đáp.
Sau một tiếng hơn, Vương Triệu Thần đã hoàn tất thủ tục liền nhanh chóng đến quán cà phê mà Dương Mạc Nhi ngồi chờ anh. Gọi cho mình cốc cà phê đen rồi đi lại bàn ngồi đối diện cô. Trên tay anh còn có hai xấp tài liệu không dày cũng không mỏng, đặt lên bàn trước mặt cô.
“Đây là hợp đồng em đến SHINE làm việc” Vương Triệu Thần buông một câu lạnh lùng cho cô, anh ngồi nghiêm nghị nhìn cô.
“Chẳng phải trước đó tôi đã ký rồi sao?” Dương Mạc Nhi nhâm nhi ly nước cam, thắc mắc hỏi anh.
“Đó chỉ là hợp đồng em làm việc cho SHINE ở Thượng Hải, đây là hợp đồng ở New York và Anh, và còn có, em sẽ là trợ lý đặc biệt của tôi” Anh như một người sếp dặn dò nhân viên của mình, hết sức nghiêm ngặt, mỗi một câu từ của anh thốt ra một cách quyền lực.
“Cái gì?” Cô ngạc nhiên đến mở to tròn hai đôi mắt đẹp.
Vì sao cô phải đến New York và Anh làm việc cho SHINE? Còn có cả trở thành trợ lý đặc biệt của anh? Cô rơi vào trạng thái mơ hồ.
Anh không giải thích nhiều, còn cô cứ mải miết lật tài liệu xem hết trang này đến trang khác. Được một lúc lâu, cô lại lên tiếng hỏi anh.
“Trở thành trợ lý đặc biệt cho anh? Vì sao vậy?”
“Đơn giản thôi, tôi cần một người trợ lý riêng cho mình” Anh cố tình nhấn mạnh từ “trợ lý riêng“.
Cô nhìn anh nghi ngờ, đôi mắt đẹp vài hồi nheo lại “Tôi không hiểu, trong đây ghi rằng trợ lý riêng có nghĩa là sẽ nghe theo các yêu cầu mà bên chủ đưa ra?”
Vương Triệu Thần cười nhếch mép với cô. Cô kiên quyết chờ đợi câu trả lời của anh, tuy rằng trong lòng cô đã sớm nổi lên một dự cảm chẳng lành. Một lúc lâu, anh đút tay vào túi quần, chỉnh tư thế ngồi khác.
“Chính là em sẽ là thư ký của riêng một mình tôi, chỉ được nghe theo lời của tôi căn dặn, ngoài ra những người khác, sẽ không” Anh lãnh đạm nói.
“Sao?” Dương Mạc Nhi sững người với lời yêu cầu của anh.
Một chữ “thư ký riêng” đã nói lên tất cả. Ý của anh chính là muốn cô quản đời sống cá nhân của anh? Lúc này cô nghĩ tới Thẩm Ninh, anh đã có thư ký cho riêng mình rồi còn phải tìm kiếm nữa sao? Cô định lên tiếng hỏi thì bỗng suy nghĩ kỹ lại thì Thẩm Ninh là thư ký của anh ở SHINE, cô ấy cũng chẳng thể quản nổi đời sống của riêng anh. Vậy tức là anh muốn... cô trở thành người đi bên cạnh anh 24/24?
Có nhầm lẫn không đấy?
Cô thở dài nhức đầu cất đi bìa hợp đồng thứ nhất, thuận tay lấy bìa kẹp hợp đồng thứ hai ra đọc. Lả lướt đôi mắt trên từng dòng chữ, một lần nữa cô hạ thấp giọng, hỏi anh “Còn hợp đồng này... anh có ý gì?”
“Đây là hợp đồng của khách hàng sắp tới của em”
“Khách hàng của tôi?” Cô lại một lần nữa không hiểu chuyện, cô cứ cảm thấy cách làm việc của anh chính là không cho đối phương biết rằng mình đang làm gì.
Đúng như lời anh nói, một là hợp đồng của cô đến SHINE ở New York và Anh làm việc, thời gian cụ thể chính là hôm nay. Bản còn lại chính là hợp đồng của một vị khách hàng mang họ Phó, tên là Hoàng Tiêu.
“Tôi vẫn chưa hiểu ý của anh về bản hợp đồng thứ hai!” Mắt vừa đọc, miệng vừa hỏi anh.
“Rất đơn giản, Phó Hoàng Tiêu là đối tác lâu năm của tôi, sau khi nghe tin cô đến SHINE làm việc, ông ta không ngần ngại trích một khoản tiền lớn để mời cô thiết kế trang phục cho ông ta và vợ ông ta” Anh trước nay rất ghét phải giải thích nhưng hôm nay anh lại có kiên nhẫn ngồi giải thích cho cô hiểu.
“Còn nhiều nhà thiết kế giỏi hơn tôi” Tuy rằng là cô rất vui mừng vì tài nghệ của mình được nhiều người biết đến, nhưng không có nghĩa cô yêu thích cách làm việc của Vương Triệu Thần.
Còn một việc cô không hiểu đó chính là, cô là một nhà thiết kế, còn anh là tổng giám đốc của một tập đoàn to lớn. Cả hai việc này hầu như chẳng liên quan gì đến nhau cả. Cô không hiểu vì sao anh lại muốn cô đến SHINE làm việc, cũng như vì sao lại chọn cô ngoài trong khi ngoài kia đầy rẫy những người muốn xin vào SHINE làm việc.
“Tài nghệ của em, không ai không biết đến”
Dương Mạc Nhi vẫn còn bâng khuâng với quyết định của mình thì Vương Triệu Thần lên tiếng “Em không cần suy nghĩ, những thứ em yêu cầu, ông Phó sẵn sàng đáp ứng” Anh chồm người lên trước, nhẹ nhàng thủ thỉ vào tai cô “Kể cả khi ông ta không đáp ứng, tôi sẽ đáp ứng thay ông ta”
Anh trở về chỗ ngồi của mình, ung dung chờ đợi cô. Cà phê ban nãy anh gọi được phục vụ mang đến cho anh, là một cô gái. Không biết vì không khí nóng nực của quán khiến cho mặt cô phục vụ này đỏ lên hay là vì gương mặt điển trai của anh thu hút ánh nhìn của cô ta.
“Cảm ơn” Anh lịch sự nói với cô ta.
“A... À vâng” Bất ngờ với giọng nói của anh, gương mặt đỏ bừng của người phục vụ đã lọt vào mắt Dương Mạc Nhi, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào cô phục vụ trước mặt như vẻ không thích.
Phục vụ đi rồi, trả lại không gian riêng cho cả hai. Vương Triệu Thần cầm cốc cà phê nóng của mình lên nhấp nháy môi.
“Tôi có một thắc mắc cuối cùng. Nếu anh cho tôi câu trả lời tôi cảm thấy hài lòng tôi sẽ ký tên vào đây” Dương Mạc Nhi đặt hai bản hợp đồng lên bàn nước, cầm ly nước cam lên uống một hớp cho đỡ khô cổ họng, sau đó giành quyền chủ động về phía mình, đề nghị với anh.
“Em cứ tự nhiên” Anh cũng không lùi bước với cô, đôi mắt chim ưng mải miết nhìn cô.
Anh đưa mắt nhìn từng đường cong trên người cô qua lớp vải mỏng liền nhớ dáng vẻ của cô đêm qua. Ở trên giường, lớp băng lạnh mà cô toát lên người thường ngày đều được gỡ bỏ. Lúc ấy cô thật sự rất đẹp! Đẹp đến mức say đắm lòng người.
Chiếc miệng nhỏ của cô vì không chịu được sức mạnh to lớn của anh mà rên rỉ một cách yêu kiều. So với cô ở công việc nghiêm khắc, lạnh lùng thì ở trên giường cô như một con thiên nga bị gãy cánh. Trên chiến trường cô dũng cảm, lạnh lùng và kiên cường bao nhiêu thì khi trên giường cô nhỏ bé đến bấy nhiêu.
Với vẻ ngoài của cô, được mệnh danh là hoa anh túc độc đúng quả thật không sai!
“Tôi rõ ràng là một nhà thiết kế, anh là một thương nhân, lí do vì sao anh lại chọn tôi vào SHINE thay vì ngoài kia còn biết bao nhiêu người muốn vào SHINE?”
Vương Triệu Thần không hề kinh ngạc với câu hỏi đó của cô, như rằng anh đã biết trước cô sẽ hỏi như vậy. Anh không cười nữa, nghiêm túc mà ngồi thẳng lên, lạnh lùng nói “Tin tôi đi, rồi sớm muộn em sẽ biết thôi”
“Anh nói sớm muộn tôi sẽ biết, vậy chẳng thà cứ để tôi biết ngay bây giờ. Anh không làm gì sai vì sao lại không dám cho tôi biết?” Cô lạnh lùng nhìn anh, nếu đã hỏi thì phải hỏi cho ra lẽ, đây chính là cách làm việc của cô. Kiên quyết và nhanh chóng.
“Hôm nay không được” Anh dứt lời, đứng thẳng dậy nhìn cô từ trên cao xuống “Em đừng bận tâm đến lí do, cứ việc yên tâm mà làm việc của mình”
Dương Mạc Nhi hoài nghi nhìn anh suốt cả vài phút. Anh hết sức nhẫn nại chờ đợi quyết định của cô, nhưng với thái độ của anh hết sức là bình thản như rằng mình đã nắm chắc phần thắng trong tay. Cô bình tĩnh đọc đi đọc lại tài liệu một cách nghiêm túc nhiều lần để chắc rằng mình không bỏ sót một yếu tố chi tiết quan trọng nào. Cuối cùng thì cô cũng cầm cây bút được đặt sẵn trên bàn, tay vẽ một hàng dài ngoằn ngoèo chữ ký của mình. Chữ ký chứng minh cho sự cô đồng ý với việc đến SHINE làm việc. Cô thỏa thuận thành công với công việc trợ lý riêng của anh.
Cô đưa lại hai bản hợp đồng cho anh. Anh lấy di động gọi Thẩm Ninh đến, giao lại hợp đồng cho cô ấy cất giữ cẩn thận. Thẩm Ninh trước khi rời đi còn đưa cho anh một xấp tài liệu khác và không quên dặn dò anh “Tổng giám đốc, máy bay nửa tiếng nữa sẽ cất cánh”
Anh gật đầu. Thẳm Ninh đi rồi, Vương Triệu Thần vẫn đứng đấy cũng không buồn ngồi lại ghế của mình.
“Đây là thẻ nhân viên của em” Anh đặt tập tài liệu Thẩm Ninh đưa mình lên bàn cho cô, trên cùng là thẻ nhân viên làm việc tại SHINE của cô, đoạn anh nói tiếp “Đây là cấu trúc và bộ phận của SHINE, lên máy bay trong lúc chờ hạ cánh em lấy ra mà đọc, có thắc mắc em cứ việc hỏi tôi”
Cô vào nhà vệ sinh rửa tay, vô tình nghe được cuộc trò chuyện của hai người phụ nữ giấu mặt. Một giọng còn khá trẻ, còn người kia giọng khá trầm. Hai người họ, nói tiếng Trung.
“Chị biết không, ban nãy trong quán cà phê gần tiệm bánh có vị khách hàng kia rất đẹp trai! Chỉ tiếc là đã có bạn gái mất rồi”
Bên kia có vẻ phản kháng lại lời nói ấy, liền nhanh chóng đáp lại “Làm gì có? Cứ lỡ như cô gái đó chính là tình nhân hoặc là một đứa con gái được bao nuôi thôi thì sao? Làm sao em biết được chứ?”
“Cũng đúng! Nhưng em thật sự rất ganh tỵ, nếu như em là cô gái đó, em sẽ không ngồi cách xa anh ta đến như vậy!” Hình như cô ta nghĩ ra được gì liền giật bắn lên nói lớn “Chị, chị, đúng rồi! Em biết vì sao mình cảm thấy anh ta quen mặt rồi! Anh ta chính là tổng giám đốc Vương Triệu Thần của tập đoàn SHINE đấy”
Từ đầu câu chuyện cô đã nghĩ đến nhân vật mà hai người họ đề cập đến chính là cô và Vương Triệu Thần. Vì khi anh bước vào quán cà phê, không một ánh mắt nào không dõi theo nhìn về phía anh. Những ánh mắt háo sắc ấy đa phần là phụ nữ con gái dành cho anh, họ càng ghen tỵ hơn chính là lúc anh đi đến trước mặt cô ngồi xuống một cách tự nhiên.
“Tổng giám đốc SHINE? Chẳng phải tập đoàn lẫy lừng danh tiếng sao? Là Vương Triệu Thần trong truyền thuyết sao?” Bên phòng vệ sinh kia hết sức kinh ngạc, hỏi ngược lại.
“Đúng vậy, đúng vậy. Còn cô gái kia, em đoán không lầm có lẽ chính là Dương Khải Hoàn”
“Cái gì? Dương Khải Hoàn? Hôn thê anh ấy ư?” Giọng điệu hệt như là ganh tỵ có mà ganh ghét cũng có.
“Phải!” Bên kia kiên quyết với câu nói của mình.
“Nhưng chị nghe nói rằng cô Khải Hoàn ấy đang ở Thượng Hải cùng bố cô ta mà?”
“Nếu không phải, vậy là ai nhỉ!?”
Cả hai người họ còn đắn đo suy nghĩ mãi chẳng ra nên từ bỏ đi ra ngoài. Vừa mở cửa ra liền chạm ngay mặt Dương Mạc Nhi đang đứng trước gương nhàn nhã rửa tay.
“Ấy! Là cô ấy” Cô gái đi bên phòng trái nhìn thấy cô liền giật bắn người lên, lấy tay che miệng mình lại.
Dương Mạc Nhi không trả lời hai người họ. Cô lấy giấy vệ sinh lau sạch tay, trước khi ra khỏi cửa ngoái đầu lại nhìn hai người họ, buông một câu lạnh lùng.
“Sau này tìm nơi thích hợp để nói xấu người khác, còn nữa, tôi không phải Dương Khải Hoàn”
Cô mở toang cửa, bước đi ra ngoài bỏ lại hai con người ngơ ngác đứng bên trong.
Đứng một lúc lâu, họ mới nhận ra rằng, người họ vừa tiếp xúc chính là Dương Mạc Nhi tiếng tăm suốt mấy ngày qua vì cô cùng Vương Triệu Thần cùng xuất hiện trên một đất nước, cùng ở chung một khách sạn và cùng nhau dạo phố vô tình rơi vào máy ảnh của paparazzi.