Đừng Lỡ Hẹn Ước

Chương 29: Chương 29: Người con gái xuất hiện kịp thời




Thật ra có những câu chuyện, kể cả bản thân em còn không nghĩ đến, nhưng cũng có nghĩa là em đang giấu cho riêng em biết thôi, chẳng hạn như, em yêu anh!

***

Nhanh chóng tìm được vị trí của Dương Mạc Nhi là vì trước khi đến buổi lễ, anh đã chuẩn bị chu toàn cho cô.

Chính là trên chiếc váy của cô, anh đã bí mật gắn một con bướm giả trong vài con bướm được trang trí trên tay váy, công dụng của nó chính là có thể định vị được vị trí và ghi hình những sự việc đã xảy ra với thân chủ mang trên người.

Ngay từ đầu, tại buổi lễ thời trang của cô anh đã nghi ngờ đó chỉ là một màn che mắt mọi người, chọn cách nói cô còn mệt cần nghỉ ngơi ở khách sạn chỉ là một cái cớ, cái chính là muốn cô ở lại khách sạn dưới sự giám sát của anh.

Vậy mà anh lại không ngờ đến lúc dầu sôi lửa bỏng như vậy cô lại một mình đi ra ngoài phố bên cạnh không vệ sỹ, không có bất kỳ ai đi theo trong khi chính cô đang bị thương.

Lúc ấy nếu không có Thẩm Ninh, có lẽ anh đã lật tung cả thế giới này lên để tìm cô cho dù từng ngỏ ngách nhỏ cũng phải tìm được cái bóng bé tí của cô.

Đó là lần đầu tiên anh bị sự bướng bỉnh của một cô gái mà phát điên lên, anh đã không kiểm soát cảm xúc của mình trong giây phút ấy chỉ vì Dương Mạc Nhi.

Khi cùng cô bước vào hội trường của buổi lễ hôm nay, thật ra trong lòng anh đã nảy sinh sự bất an khi nhìn thấy Khương Thiên Văn cùng một cô gái phương Tây từ thang máy bước ra đại sảnh tham dự buổi lễ. Vì lo cho sự an toàn của cô nên anh ép cô phải ngoan ngoãn ngồi dưới quyền kiểm soát của anh.

Tính cách cô loi nhoi, phá phách, anh không dám tưởng tượng ra cảnh khi cô rơi vào nguy hiểm mà không một ai cứu vớt.

Nỗi bất an của anh cũng đã thành hiện thực, giờ cô đã thật sự rơi vào nguy hiểm chỉ vì một phút sơ sảy của mình.

Bây giờ anh tự trách mình, không giữ an toàn cho cô một cách chặt chẽ hơn. Cho dù cô phản khách, ghét bỏ anh, anh vẫn phải ép cô nằm trong phạm vi kiểm soát của mình.

Anh không quan tâm cô ghét mình hay không, anh chỉ quan tâm cô được an toàn và mạnh khỏe, như thế cô ghét bỏ anh bao nhiêu đáng.

***

Sau một thời gian dài thuốc đã hết tác dụng, Dương Mạc Nhi như vừa từ cõi chết trở về. Trong lúc cô bất tỉnh nhân sự, cô đã mơ không ít những giấc mơ kỳ lạ.

Đầu tiên là cô của khi bé, bị nhốt tại một căn phòng trắng xóa, trên người cô mặc bộ đồ bệnh nhân. Mái tóc dài được buột thành đuôi ngựa. Gương mặt nhếch nhác đờ đẫn, miệng lẩm bẩm cái gì đó. Dường như nghe ai gọi mình, cô xoay đầu một cái, giấc mơ cũng đi theo cô biến thành một khu rừng rậm rạp.

Trên người vẫn là bộ đồ bệnh nhân đó, chỉ có mái tóc là rối bù xù, đôi mắt ướt đẫm nước. Hình như là đang tìm ai đó, vì cô cứ gọi 'Anh' mãi. Trong khu rừng rậm rạp, mà trời lại tối thế nên cô nhìn không rõ những thứ xung quanh mình.

Ai đó chạy theo cô, cô cũng hoảng sợ chạy về phía trước. Cuối đường là một cây cầu bắt ngang qua bên kia, bên dưới là một dòng sông. Cô vừa khóc vừa nhảy xuống dưới mặt nước đen như mực.

Nhắm mắt một cái đã có một người nắm lấy tay cô chạy vào bụi rậm. Cả hai chỉ là con nít, nhưng có vẻ cô biết người đó, thế nên mới nói cười một cách thoải mái như thế.

Lại có người chạy theo cô, người anh trai ấy gào lên “Nhanh lên, đi đi” với cô còn cô vừa khóc vừa tiếc nuối chia tay người anh trai ấy. Mưa gió bắt đầu nổi lên, cô chạy ra ngoài bìa rừng, chưa kịp tìm người cứu đã có chiếc xe hơi đâm thẳng vào cô, cả cơ thể nhỏ nhắn nằm dưới đất thở gấp gáp.

Còn chưa nhắm mắt, giấc mơ lại chuyển đi, lúc này cô đã là một thiếu nữ 15. Trên người mặc váy hoa mẹ mua, nhảy chân sáo sang nhà bác Lệ cùng Lệ Vy chơi đùa. Khi trời sập tối, nhà cô bốc lửa thiêu rụi cả gia đình cô.

Nước mắt chảy dài hai bên má, không thốt được lời nào liền ngã xuống bất tỉnh nhân sự.

Khi tỉnh dậy, cô phát hiện ra mình đang nằm trong một vòng tay to lớn của đàn ông, cô xoay người lại, gương mặt của Vương Triệu Thần ôn hòa nhìn cô.

Gương mặt của anh quá đỗi quen thuộc, dường như là đã quen anh từ lâu. Cô nũng nịu gọi tên anh, tay còn vòng qua eo anh, nhưng anh hất tay cô ra, anh bảo với cô “Tôi là chồng của Khải Hoàn”, cô khóc, khóc một cách đau đớn.

Nhờ thế mà bây giờ cô đã tỉnh dậy, mí mắt động đậy tập quen với ánh sáng xung quanh.

Cô có nhớ hôm nay Vương Triệu Thần cùng cô đến buổi lễ thời trang thể thao, sau đó cả hai gặp Michael Kors, tiếp đến chính là cô vào nhà vệ sinh gặp Michelle, còn có cả Khương Thiên Văn. Và giờ thì cô ở đây.

Vậy là nãy giờ chỉ là mơ.

Bởi vì câu nói “Tôi là chồng của Khải Hoàn” của anh cứ mãi vang lên trong đầu khiến cô cứ nhói mãi trong lòng. Nếu đó không phải là mơ, thì cô nguyện cứ tiếp tục sống trong những tưởng tượng phong phú ấy.

Tay chân cô đều bị trói gô vào chiếc ghế. Người buộc dây rất chặt, thậm chí cô còn cảm giác được trong cơ thể cạn dần máu.

Trên người cô đã thay một bộ váy, cô nhận ra nó, là bộ váy “Hoa nở” hàng giả.

Cô sững sờ, ai đã thay váy cho cô?

Nhìn có chút kinh dị, vì cô nhớ đến những đoạn video Vương Triệu Thần cho cô xem, những ai mặc bộ váy nhái lại này, đều có cùng một kết cục, là chết.

Bộ trên người cô có màu tím oải hương, cổ áo xẻ sâu ngực chữ V. Trên thắt lưng có đai màu tím đậm, không có tay áo, dạng váy đuôi cá.

Trên miệng còn bị bịt lại bằng một chiếc vải trắng, có la hét cỡ nào chỉ sợ rằng chẳng ai nghe được. Đôi chân cô không mang gì, chỉ để trần.

Cô thử giãy giụa một chút, mới biết rằng đường thoát của mình đã bị bịt kín lại hết, có muốn lui cũng khó khăn.

Với tầm quan sát của cô có lẽ nơi này chính là một căn nhà bị bỏ hoang, bởi vì cấu trúc xây dựng chỉ tới được bốn bức tường trắng ngả màu, có mấy lỗ bị đục khoét. Cửa sổ chỉ duy nhất có một cái, cửa chính ngay trước mặt cô. Cả không gian nơi đây đều bịt kín mít, lại rất yên tĩnh, không một tiếng động, tiếng xe cũng không nghe thấy hay cả tiếng lá cây xì xào cũng im lặng không ra tiếng, xem ra đây chính là căn nhà duy nhất trên con đường này rồi.

Năm phút sau, ngoài cửa đã có người mở ra, Dương Mạc Nhi nhìn chằm chằm về cánh cửa đang được bật mở. Cô không có đường lui thì cũng phải để cô đối mặt.

Gương mặt quen thuộc tựa như Khương Thiên Đông đang nhếch mép nhìn cô, nhưng cô biết rõ đó chính là Khương Thiên Văn. Hắn ta ngày càng lại gần cô hơn, hạ thấp người xuống ngẩng mặt nhìn cô.

“Cuối cùng mày cũng tỉnh rồi!” Một câu cảm thán, hắn giơ tay vuốt ve gương mặt hồng hào của cô, rất nhanh sau đó liền bị cô né đi.

Dương Mạc Nhi đưa ánh mắt kinh tởm nhìn hắn, miệng ngậm khăn trắng phát ra tiếng nói nhưng lại bị vật cản trở tạo thành tiếng 'ưm'.

“Mày cũng chỉ là loại đàn bà dựa hơi mấy tên đại gia để sống, vẫn như năm nào.” Hắn bóp chặt cằm cô, ép cô phải nhìn hắn “Mày đừng mơ mộng ảo huyền thằng Vương Triệu Thần đến cứu mày nữa.”

Cái tên Vương Triệu Thần bật từ miệng hắn như vang vọng khắp cả không gian nơi đây. Hắn cười ha ha nhìn cô một cách dâm đãng. Tay hắn mò mẫn vào nơi nhạy cảm sau lớp váy dài, khiến cô lắc đầu phản kháng mạnh mẽ.

“Mày sợ cái gì? Chẳng phải mày thích nằm trên giường dang rộng hai chân rên rĩ lắm sao?” Hắn càng nói, tay càng làm càng, mơn mớn hai bên má đùi của cô.

Cô biết mình la hét bao nhiêu cũng vô ích, có la cũng chỉ khiến hắn hưng phấn hơn thôi. Nước mắt đã bị cô nuốt ngược lại vào trong lòng, miệng bắt đầu ưm a, điều duy nhất cô có thể làm là để hắn tháo miếng vải xuống cho cô nói chuyện.

“Mày cũng như bao nhiêu đứa đàn bà khác thôi, ngay từ đầu tao đã biết tên Vương Triệu Thần sẽ nhúng tay vào chuyện này mà đẩy tao vào đường chết. Cả mày cũng chẳng hơn gì thằng đó, hai chúng mày là đôi gian phu dâm phụ.” Hắn dừng lại động tác của mình, đứng bật dậy mắt trợn tròn giựt lấy phần đuôi tóc cô bắt cô ngẩng lên nhìn trực diện hắn.

Lời nói của hắn gầm lên dữ dội, sau đó còn giáng một bạt tai vào má phải cô. Một bên má cô đã đỏ chói hằn lên những sợi gân đỏ. Lực tát của hắn rất mạnh, khóe miệng cô cũng bị rách ra, một dòng máu nhỏ len lỏi chảy dài thấm cả một mảng trên chiếc khăn trắng. Dương Mạc Nhi giật mình với hành động của hắn, đôi mắt đẹp trợn tròn nhìn hắn ta.

Hắn là cầm thú.

“Tao thật không hiểu vì sao Thiên Đông có thể vì một con đàn bà bẩn thỉu như mày mà say đắm đến vậy, mày nói đi, mày đáng giá gì chứ?” Lại một cái tát giáng xuống, gương mặt Mạc Nhi đã đỏ ửng lên, cô nhận hai cái tát mạnh mẽ của hắn như vậy đã kiệt sức, vậy mà hắn còn giựt tóc cô lên, cởi khăn trắng ép cô nói chuyện.

Cô hít một ngụm không khí.

“Thiên Đông không như anh” Thốt lên một câu như vậy đã là kỳ tích của cô rồi, nhưng khi nghe câu nói của cô, hắn càng tức giận hơn, đôi mắt trợn hết cỡ nhìn cô.

“Là chính mày bỏ bùa cho Thiên Đông, đời nào anh ấy chịu đi theo mày? Mày có biết, Thiên Đông vì mày mà cực khổ bao nhiêu không? Vậy mà mày còn đi lăng nhăng cùng tên đàn ông khác, đồ đần bà chết tiệt.”

Hắn tăng lực nắm tóc của cô, phần gáy đã bị hắn nắm đến đau rát, mà cô cũng không có ý định từ bỏ, vẫn tiếp tục lên tiếng.

“Tôi chưa từng phản bội anh ấy, người phản bội anh ấy chính là hai người phụ nữ đã bị anh giết chết, đó chính là bạn tốt của anh ấy, vậy mà dàn dựng kế hoạch lừa gạt Thiên Đông.”

“Mày im đi, mày nghĩ tao sẽ tin lời mày nói sao? Loại người như mày tao còn không hiểu rõ thì còn ai hiểu rõ?” Khương Thiên Văn gầm lên như một con dã thú, đôi mắt hắn đã xuất hiện những tia máu đỏ.

“Ai hiểu rõ ai? Khương Thiên Văn, tôi cho anh biết một điều, khi Thiên Đông chết, người khiến anh ấy thất vọng nhất chính là anh” Mạc Nhi gồng mình lên hét lớn với hắn.

“Mày im cho tao” Thêm một bạt tai vào gương mặt xinh đẹp của Dương Mạc Nhi, bên môi bị rách cứ chảy máu không ngừng.

Hắn không biết, đàn ông đánh phụ nữ là một điều rất hèn nhát sao?

“Anh giết hai người phụ nữ kia, thì Thiên Đông sẽ sống lại sao?” Dương Mạc Nhi không từ bỏ, cố gắng lấy hơi nói với hắn.

“Thiên Đông chết rồi thì anh có quyền gì thay anh ấy giết người?”

“Thiên Văn, anh có biết người giết Thiên Đông chính là bản thân anh ấy, nếu anh ấy chịu nghe tôi giải thích, chịu yên lặng suy nghĩ thì Thiên Đông cũng không đâm xuống vực.”

“Anh ấy chính là anh trai anh, anh làm hại người anh ấy yêu nhất cũng như là người hận nhất thì anh nghĩ Thiên Đông sẽ vui sao?”

“Mày im cho tao, im ngay, im đi” Sự công kích tâm lý của Dương Mạc Nhi đã thành công khiến hắn tức giận.

Hắn giơ tay bóp cổ cô. Hắn siết cổ cô rất mạnh, lực không hề nhẹ. Gần như khiến cô tắt thở, cô nhìn hắn, hắn đã bị thù hận che đậy mắt rồi.

Hắn là tên điên!

Cô không đáng chết dưới tay hắn. Nhưng giờ cô phải làm sao, tay chân trói đến mất cảm giác thì cô phải phản kháng gì ngoài cái miệng yếu ớt đây?

Nhưng mà chỉ vài giây sau, thật may mắn, cuối cùng hắn cũng dừng tay. Nhờ cả vào người con gái xuất hiện kịp thời cứu cô một mạng sống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.