Đừng Lỡ Hẹn Ước

Chương 15: Chương 15: Sự cố kinh hoàng trong buổi lễ thời trang




Mọi người ai cũng nhìn chằm chằm vào Mạc Nhi. Bộ váy được ánh đèn chiếu sáng lên, một màu trắng tinh phù hợp với cơ thể đầy đặn của Mạc Nhi. Đôi mắt đẹp mở to tỏa sáng cả một gương mặt. Lớp phấn đánh nhẹ đã đủ khiến người khác say mê, Mạc Nhi như một nữ thần Hy Lạp. Rất đẹp, rất thu hút người nhìn.

Đây là lần đầu tiên cô diện thế này, nên có phần không quen, bước chân có phần lệch lạc, đến một lúc lại lỡ dẫm phải một góc váy, cả người đứng không vững liền té nhào xuống phía mặt đất trước sân khấu, mặt đã sắp chạm đất, may mắn rằng đã có người dang rộng vòng tay ôm lấy eo cô đỡ dậy, người đó không ai khác chính là Vương Triệu Thần.

Cả hai ánh mắt nhìn nhau hồi lâu Mạc Nhi mới đứng lên xin lỗi. Đến đó chưa xong, mọi thứ dường như vừa bắt đầu, mọi người hết chuyển sự chú ý của mình vào cô và anh, liền nhìn về phía màn hình to lớn ngay sân khấu, nó đang chiếu một đoạn phim vô cùng mờ ám, những hình ảnh được quay với một góc độ vừa đẹp lại vừa chuẩn, ngoài nam diễn viên chính là Vương Triệu Thần, nữ diễn viên chính là Dương Mạc Nhi thì chẳng còn bất kỳ ai ở trong đó.

Đoạn phim có chút kì lạ, điều kì lạ ở đó chính là một cảnh xuân vận động kịch liệt của đôi tình nhân. Gương mặt phóng đãng của người phụ nữ thở gấp, nếu là Mạc Nhi, cô biết đó không phải là mình, nhưng với ánh mắt của mọi người đó chính là cô. Kỹ thuật ghép hình, chính là thứ che đậy mọi việc.

Dương Mạc Nhi bất giác quay sang nhìn Vương Triệu Thần, anh cũng chăm chú xem hết đoạn phim, nhưng đôi mày đã nhướng lên một đường, gương mặt cũng bắt đầu chuyển sắc.

Đoạn phim lên sóng chỉ có 5 giây, nội dung chính là một người phụ nữ ngồi trên bụng người đàn ông, bật ra những tiếng rên mê hồn. Mạc Nhi chắc chắn có kẻ đã cố tình làm thế, người đầu tiên cô nghĩ đến chính là Michelle, nhưng sau một hồi lại bỏ ý nghĩ đó. Cô ta nhất định không có gan làm như thế, bởi vì chuyện này mà xảy ra, một khi cảnh sát nhúng tay vào, thì cả cuộc đời làm người mẫu của Michelle xem như cũng sẽ đi đến hồi kết.

Mạc Nhi gấp gáp liền nhanh chóng kéo tà váy lên, định bụng đi ra hỏi người chỉnh nhạc thì cô và Vương Triệu Thần bị bao vây bởi đám phóng viên kia. Lúc này, anh một tay ôm cô vào lòng, gương mặt Mạc Nhi cũng chỉ biết rút sâu trong lòng ngực anh.

Một giây sau, vệ sỹ của anh cũng bắt đầu hành động, ngăn cản đám săn tin chụp hình. Vương Triệu Thần liếc mắt vào đám phóng viên dày đặc, ánh mắt lướt sang một bóng hình của người đàn ông, đôi mắt sắc bén nheo lại, chợt nhớ ra hắn là ai.

“Bám chặt lấy tôi, rời nửa bước là cô sẽ có trò chơi mới đấy” Vương Triệu Thần cúi thấp xuống nói vào tai Mạc Nhi.

Chính xác là cô nghe rất rõ, rất rất rõ, với một người như Vương Triệu Thần, cô biết anh không bao giờ đùa giỡn, lời nói của Vương Triệu Thần đã rõ, có kẻ hại cô và Vương Triệu Thần, nhưng cô vẫn chưa nghĩ ra người đó chính là ai, một giây trước cô và Vương Triệu Thần như kẻ thù không đội trời chung, một giây sau lại trở thành người phải đồng cam cộng khổ.

Đám phóng viên chen lấn đặt câu hỏi, không ai nhường đường ai, thậm chí đám vệ sỹ cũng đã bao vây thành một vòng tròn, che chở cho anh và cô. Chẳng biết Vương Triệu Thần đã nói gì với tên vệ sỹ trước mặt, nhưng nhìn ra anh rất khó chịu với không khí hiện tại, chưa định thần kịp, cô nghe có tiếng súng lớn bắn lên trần nhà, giật mình hết hồn ngồi sụt xuống đất, Vương Triệu Thần đang ôm lấy bờ vai cô cảm thấy cô chuyển người, anh có chút ngạc nhiên nhìn cô, chân quì xuống hỏi cô có sao không, cô lại lắc đầu.

Thật ra trong lòng cô rất hoảng loạn, tiếng súng này, khiến cô nhớ đến giấc mơ đó, giấc mơ cứ ám ảnh cô mấy năm trời không buông, khi nghe tiếng súng của tên vệ sỹ, cô chỉ giật mình không biết vì sao, nhưng đồng thời, khi Vương Triệu Thần hỏi tới, cô bỗng cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc.

Đám phóng viên bị tiếng súng lấn áp cũng yên lặng hẳn, dần dần, khi không khí có lại oxi, Mạc Nhi chỉ nghe thấy tiếng nói lạnh lùng và điềm tĩnh của Vương Triệu Thần vang dội.

“Lập tức xóa tất cả ảnh và ghi âm”

Một người trong cả đám phóng viên lên tiếng.

“Nhưng đó là nghề nghiệp của chúng tôi, anh có thể cho chúng tôi biết quan hệ giữa anh và nhà thiết kế Dương được không? Nghe nói anh đã có vị hôn thê rồi? Tổng giám đốc Vương?”

“Xin lỗi anh, xin anh vui lòng bỏ tất cả máy quay và ghi âm xuống, nếu không chúng tôi sẽ sử dụng bạo lực” Tên vệ sỹ đeo kính râm đen giơ tay chặn người phóng viên kia.

“Làm sao có thể, chúng tôi làm việc của chúng tôi, các anh có quyền hạn gì ngăn chặn chúng tôi” Hắn ta không những không sợ hãi mà còn ngang ngược giở giọng hóng hách nói.

“Nếu hắn ta đã muốn vậy thì làm đi” Lần này người lên tiếng chính là Vương Triệu Thần.

Dương Mạc Nhi cũng ngỡ ngàng, anh có thể tiếp nhận phỏng vấn sao?

“Ồ, được được, tôi rất hân hạnh, thật sự cảm ơn anh, tổng giám đốc” Người phóng viên to gan bước lên, chụp vài tấm hình, đặt câu hỏi.

“Xin anh hãy cho tôi biết, vì sao anh lại có những hành động thân mật như đoạn phim ban nãy với nhà thiết kế Dương, trong khi đó anh đã có vị hôn thê?” Hắn vừa chụp vừa hỏi, đám phóng viên bên dưới ngồi xem tên to gan cãi lệnh Vương Triệu Thần, ngoài hắn ra cũng chẳng còn ai dám động đậy.

Rõ ràng người đàn ông này nhìn ra chỉ vừa vào nghề, chưa hiểu rõ về tính cách của Vương Triệu Thần nên mới to gan bước lên làm anh hùng trong những người lép vế. Nhìn ra hắn cùng lắm cũng chỉ 22 tuổi, trên người mặc bộ áo bình dân, trông vẻ bảnh bao không kém mấy tên nam diễn viên trên đài truyền hình, những điều đó đã thể hiện rằng hắn rất lanh lợi nhưng cũng rất... ngu ngốc.

“Liệu anh có đáng để biết câu chuyện của tôi?” Vương Triệu Thần lạnh lùng thốt lên.

Chàng phóng viên cảm thấy câu nói của anh khá kỳ lạ, dừng động tác đang chụp hình lại mặt ngẩng lên nhìn anh, tròn xoe hai mắt ngơ ngác nhìn. Chỉ trong chớp mắt, Vương Triệu Thần chuyển động thân thể, tay móc cây súng một trong những tên vệ sỹ đang đứng bảo vệ anh và Dương Mạc Nhi, cây súng trên tay anh vững chắc không sơ suất, quay người một cái, họng súng nhắm thẳng vào giữa trán tên phóng viên kia.

Ngay tại căn phòng đã tắt hết máy lạnh và điều hòa, tên phóng viên trẻ bắt đầu đổ mồ hôi lạnh ngay sống lưng, hắn ta không dám nhúc nhích, chỉ biết trợn mắt nhìn anh, miệng lắp bắp nói không ra hơi.

“Này... này... anh... anh làm gì thế? Bỏ... bỏ ra, nếu không... cảnh sát sẽ tìm đến anh... để hỏi thăm đấy”

“Cứ để chúng tìm đến, ai là người thiệt hại, rồi anh sẽ biết” Vương Triệu Thần nhếch mép cười lạnh, lắc đầu tay thả súng xuống, đôi mắt sắc bén nhìn anh phóng viên.

“Xóa” Vương Triệu Thần ra mệnh lệnh.

“Được được, tôi xóa... nhưng mà, có nhiều tấm rất đẹp, tôi có thể không xóa không?” Hắn ta tay nhanh chóng lướt trên nút nhấn máy ảnh, trong đầu nghĩ gì nói đấy.

“Xóa toàn bộ, kể cả ghi âm”

“Được được” Hắn ta không dám đối đầu với Vương Triệu Thần nữa, tay không còn bình thường như ban nãy, cứ run cầm cập.

Mọi thứ rơi vào yên tĩnh. Tên phóng viên xóa xong lập tức nói với anh, cười một tiếng.

Vương Triệu Thần cũng cười nhếch mép, anh thả họng súng xuống, nhìn trân trân anh ta. Tên phóng viên tưởng chừng mình đã thoát, miệng thở phào nhẹ nhõm với những gì đã xảy ra với mình, đưa tay quẹt mồ hôi.

“Đoàng”, mọi người trong hội trường chỉ kịp nghe tiếng súng nổ lớn, mà nó xuất phát từ họng súng của Vương Triệu Thần đang cầm. Tiếng súng lớn vang dội, khiến mọi người sợ hãi run lên, chỉ có đám vệ sỹ, anh và Mạc Nhi là bình tĩnh nhất.

Hiện trường yên lặng, viên đạn bay từ họng súng sang não bộ của tên phóng viên, xuyên một đường thẳng qua khỏi đầu cắm thẳng vào tường phía bên kia. Máu chảy dài xuống đất, tạo nên một vùng ướt đẫm, thấm xuống mặt đất lạnh, hắn đã chết, mắt nhắm chặt không còn sinh khí, người đã yên lặng, nhưng máu vẫn tuôn trào không ngưng.

Ban đầu hắn đã nghĩ anh nhất định sẽ tha cho mình, nhưng lại không ngờ khi mọi thứ trở về yên tĩnh anh lại ra tay độc ác đến như vậy. Thật ngu ngốc!

Đám phóng viên hoảng loạn hét lên, có kẻ nói anh giết người diệt khẩu, có kẻ sợ hãi run lên chỉ thẳng vào mặt bảo anh sát nhân. Nhưng đối với mọi lời nói đó, Vương Triệu Thần như bỏ lơ không quan tâm. Anh đã kết liễu một mạng người, súng trả về cho tên vệ sỹ, đi lại nơi Mạc Nhi đang ngồi nhìn cái xác chết của tên phóng viên.

“Nhanh chóng cho tôi biết quyết định của cô” Vương Triệu Thần quì xuống lạnh lùng nói với Mạc Nhi.

“Sao anh lại giết hắn? Hắn ta xóa hết hình ảnh rồi mà?” Mạc Nhi ngẩng lên nhìn anh.

Vương Triệu Thần phì cười lắc đầu “Xem ra cô vẫn chưa xem chiếc CD.”

Đó không phải là câu hỏi, mà chính câu khẳng định tự tin của anh, Mạc Nhi nghiêng đầu thắc mắc “Hắn và chiếc CD có liên quan với nhau sao?”

“Đến công ty của tôi, ngay bây giờ” Anh lạnh lùng ra lệnh.

“Tại sao?” Mạc Nhi khó hiểu hỏi anh, đôi mắt nhướng lên một đường.

“Nếu như cô đã xem nó, thì đây chính là câu hỏi dư thừa”

“Được, vậy đến công ty anh” Mạc Nhi gật đầu nhanh chóng.

Cô và anh bước đi, bỏ lại bao lời oán trách của mọi người. Đám phóng viên gọi ngay cảnh sát và xe cứu thương cho tên phóng viên kia. Chỉ tiếc là, hắn đã nằm yên lặng không một chút hơi thở.

Một buổi lễ thời trang chết chóc, mùi máu tanh bắt đầu lan tỏa khắp hội trường, hiện trường chỉ có tiếng ồn ào khóc lóc thảm thiết của đám phóng viên, những người phụ trách cũng đi đến giúp một tay dọn hiện trường.

Dương Mạc Nhi lên xe công vụ màu đen của Vương Triệu Thần, sau khi ngồi yên tĩnh trên chiếc ghế trắng cạnh bên anh, não bộ bắt đầu kích thích mọi giác quan hoạt động trở lại. Bộ váy trắng nhàu nát, không còn nguyên vẹn như lúc ban đầu, ban nãy khi đám phóng viên nhào về phía cô, tay không cẩn thận chạm vào cạnh bàn, một vết thương mới tanh, nơi tay váy cũng đã rách một phần.

Thượng Hải, 11 giờ đêm.

Lệ Vy vừa kịp hoàn thành xong tài liệu trong công ty. Cô mệt mỏi nằm trên giường, tay với điện thoại mở WeChat, bấm gọi cho Mạc Nhi nhưng bên kia lại không có người nhận. Có lẽ lại bận rồi.

Lệ Vy ngồi dậy lấy quần áo ngủ cho mình đi tắm. Tiếng chuông nhà làm gián đoạn việc cô sắp đi làm, cả người cũng không còn mảnh vải che thân đành với tay lấy áo choàng tắm khoác lên người. Tóc cũng búi gọn lên. Chân khập khiễng bước ra mở cửa.

Trước cửa nhà là một người đàn ông giấu mặt tay cầm một bó hoa hồng xinh xắn đắt tiền chìa ra cho Lệ Vy, người tặng hoa ló đầu ra, đập thẳng vào mắt cô chính là khuôn mặt tươi cười hồn nhiên của Đinh Thừa Hạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.