“Tiểu Du, đây là trợ lý của cậu, Lý Hoài Nhân.” Cục trưởng chỉ vào nam sinh ngốc ở sân bay hôm qua.
“Cậu ta… phản ứng hơi chậm.” Du Kinh lễ phép không nói thẳng là tư duy chậm chạp mà dùng phản ứng chậm để hình dung.
“Không sao, cậu mới về nước, rất nhiều chuyện còn chưa quen thuộc, cậu cứ để
cậu ta đi theo giúp cậu làm vài chuyện. Cậu ta là sinh viên thực tập,
vừa khéo lại là sinh viên đại học Q, cũng quen thuộc hoàn cảnh.” Cục
trưởng cười híp mắt nói, hoàn toàn khác với dáng vẻ nóng tính thường
ngày.
“Lên xe.” Du Kinh quay đầu không băn khoăn vấn đề này nữa.
“À… vâng…” Nam sinh nào đó bị ghét bỏ đứng một bên cảm động đến rơi nước mắt, lên xe ngồi bên cạnh Du Kinh.
“Chỉ đường.” Du Kinh phun ra hai chữ, khởi động xe.
Khi hai người tới đại học Q là lúc đang lên lớp, trên đường không có nhiều
người, xe rất thuận lợi lái thẳng đến bên dưới tòa nhà có phòng thí
nghiệm tâm lý học. Bởi người chết trong vụ án là nữ sinh, hai người mặc
thường phục tới điều tra, hỏi ở trên kí túc xá có phần bất tiện, cho nên Lý Hoài Nhân đề nghị nhờ giáo viên trong trường cho mượn một nữ sinh.
Lý Hoài Nhân giải thích mục đích với giáo sư, ông liếc mắt nhìn đám nữ
sinh đang thò đầu ra ngoài, bọn họ đang cố gắng nhìn xem người đàn ông
phía sau đàn anh Lý Hoài Nhân mặt mũi thế nào. Chỉ có một nữ sinh vẫn
cúi đầu viết số liệu, giáo sư suy nghĩ một lát rồi không chút do dự gọi
một tiếng, “La Bích.”
Lúc này, Du Kinh đang bao quát toàn bộ vườn trường cũng quay đầu lại nhìn về phía nữ sinh được giáo sư điểm danh.
Cuối cùng nữ sinh cũng ngẩng đầu lên, ngồi cuối cùng, cột tóc đuôi ngựa,
gương mặt sạch sẽ xinh xắn, đôi mắt mèo mê người lười biếng nhìn về phía giáo sư cùng đàn anh Lý Hoài Nhân… và cả người đàn ông bắt mắt sau lưng nữa.
Dường như có một tiếng hít sâu kinh ngạc, một nữ sinh trong lớp tự động đứng lên, “Thưa thầy, em tự nguyện giúp bọn họ!”
“Đừng quấy rối, ngồi xuống!” Giáo sư nhìn bề ngoài của anh chàng đứng ngoài
cửa liền cảm thấy nên chọn một nữ sinh bình tĩnh một chút thì tốt hơn,
cho nên giáo sư lại gọi một tiếng, “La Bích.”
La Bích đứng lên, từ cuối phòng học đi lên, La Bích mặc quần sóc ngắn lộ
đôi chân dài, cao 1m72, làn da nâu nhạt có vẻ sáng ngời chói mắt dưới
ánh mặt trời.
Trong một giây La Bích đứng lên, Du Kinh tựa như nghe thấy âm thanh hoa nở.
Tế bào yên lặng 26 năm giống như tìm được cơ hội kích hoạt, không ngừng
chuyển động. Cô càng tới gần, ánh mắt trong vắt và cách ăn mặc năng động làm mắt anh choáng váng, choáng cả tim anh nữa. Đó là một cảm giác
không biết miêu tả thế nào, 26 năm qua anh chưa từng cảm thấy hormone
mãnh liệt điều khiển cơ thể mình như thế. Trước kia Du Kinh coi thường
nhất tiếng sét ái tình, “Đấy chẳng qua trùng hợp lúc hàm lượng adrenalin trong cơ thể bỗng tăng cao gây ra ảo giác mà thôi.”
Nhưng hiện giờ, anh cũng vì adrenalin đột nhiên tăng cao mà cảm thấy ý thức mơ màng.
“La Bích, giới thiệu với em, đây là cố vấn trong cục bọn anh, Du Kinh.” Rồi xoay người nói với Du Kinh, “Đại ca, đây là đàn em của em, La Bích.” Lý Hoài Nhân vui vẻ đổi giọng gọi đại ca.
La Bích nhìn người đàn ông đối diện cao hơn cô một cái đầu, quay lưng về
phía mặt trời khiến cho đường nét không rõ ràng, nhưng ngũ quan đẹp đẽ
như được khắc trên gương mặt kia thật sự là… đẹp trai chẳng kém gì bố
cô.
Trong thế giới của La Bích, người đàn ông tốt nhất trên thế giới chính là bố
cô, những người khác cô đều chướng mắt. Đón ánh nắng, La Bích nghiêng
đầu, híp đôi mắt mèo, chủ động đưa tay ra,”Chào anh.”
Sau đó Lý Hoài Nhân nhìn thấy chuyện càng đáng sợ hơn chuyện đàn em của anh chủ động, Du Kinh vậy mà lại CẦM! TAY! La Bích!!! Cái người lạnh lùng
cao ngạo siêu cấp khó gần, bọn họ chưa có ai dám chạm tới “ngọc thể” của anh ta. Trong nháy mắt đó, Lý Hoài Nhân vô cùng muốn… xông tới cầm tay
anh ta một cái, vinh hạnh được bắt tay với thần tượng hẳn là vô cùng
kích động. Nhưng mà… anh không dám. Anh mở to mắt hâm mộ nhìn bọn họ nắm tay nhau, trong lòng nghĩ, thật ra người như Du Kinh cũng là… rất tốt
đúng không? Nhưng anh nghe nói đã từng có một cô gái kéo tay áo Du Kinh
muốn tỏ tình, sau khi bị ép phải buông tay dưới ánh mắt lạnh lùng của
anh ta, Du Kinh lập tức ném chiếc áo khoác kia vào thùng rác trong cái
lạnh dưới 0 độ.
Là một fans trung thành, Lý Hoài Nhân tự an ủi mình, đó là giả, đó là giả…
Hai người đang nắm tay bên kia, trong lòng không kích động như Lý Hoài
Nhân, mà chỉ mang theo cảm giác rất kỳ diệu kết thúc thời gian làm quen
của cuộc gặp mặt này.
La Bích cảm thấy, lòng bàn tay hơi tê tê. Du Kinh cảm thấy, cảm giác trong tay thật sự là… Wonderful.
Hai người điều tự lấy lại dáng vẻ trước mặt người khác, nhìn về phía Lý
Hoài Nhân. Lý Hoài Nhân phản ứng lại, nói cảm ơn giáo sư rồi dẫn hai
người đi.
“La Bích, em tìm hiểu qua về vụ án trước đi.” Lý Hoài Nhân đưa kẹp tài liệu cho cô.
“Là vụ án tuần trước một nữ sinh của viện nghiên cứu sinh tử vong ạ?” La Bích nhận lấy tài liệu.
“Chính là chuyện đó.” Lý Hoài Nhân nói, “Vì chuyện này mà gần đây trị an trong trường thay đổi rất nhiều, nhiều người cũng lo sợ bất an, cho nên
trường học và cục cảnh sát đều muốn chúng ta nhanh chóng phá vụ án này.”
Không nghe tiếng đáp lại, anh biết La Bích đang nghiêm túc xem vụ án liền
xoay người hỏi Du Kinh, “Đại ca có muốn uống gì không ạ?”
Du Kinh nhíu mày, vốn định nói không cần sau lại nghĩ lại, “Mua mấy chai nước lọc đi.”
Giờ nghỉ trưa yên tĩnh, ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu vào trên người
ngồi ở ghế sau. Du Kinh nhìn cô gái yên tĩnh, nghiêm túc và chăm chú cúi đầu đọc tài liệu đặt trên đầu gối qua kính chiếu hậu. Ai nói đàn ông
chăm chỉ làm việc rất mê người? Dáng vẻ cô nàng kia nghiêm túc đọc tài
liệu cũng dễ nhìn đến đáng ghét.
Bên này, La Bích nghiêm túc đọc vụ án kia. Thảm án xảy ra ở hoàn cảnh cô
quen thuộc, cô cũng muốn nhanh chóng kết án, kết thúc những ngày lòng
người lo sợ.
Ngày mùng ba tháng năm. Sáng sớm, người chết được một đôi tình nhân phát
hiện trong rừng cây, mặc trên người quần áo đẹp đẽ như đi hẹn hò, trên
người bị đâm nhiều nhát dao. Sáng sớm, khi được phát hiện, một phần máu
đã đông lại, pháp y giám định thời gian tử vong khoảng từ 12 giờ đêm đến 2 giờ sáng. Nguyên nhân cái chết rất rõ ràng, bị dùng dao đâm liên tiếp nhiều nhát dẫn đến mất máu quá nhiều, trên người còn phát hiện nhiều
vết máu bầm, chính vì sau khi bị đâm bị đấm đá hành hung làm tăng tốc độ tử vong.
Sau khi sự cố xảy ra, nhà trường lập tức báo cảnh sát, cảnh sát phong tỏa
hiện trường, hiện trường chưa bị phá hoại. Thế nhưng sau khi lục soát
vẫn không phát hiện hung khí hoặc bất cứ dấu vân tay nào. Cảnh sát suy
đoán, hung thủ vẫn còn giữ hung khí hoặc đã ném đi chỗ khác. Sau khi xác nhận danh tính người chết là sinh năm nhất hệ nghiên cứu sinh khoa kinh tế của đại học Q, Đan Vân San. Sau khi điều tra, kết quả như sau.
Đan Vân San có một người bạn trai, hai người đều là con nhà giàu. Nghe bạn
học xung quanh kể lại, nạn nhân trước khi chết đeo vàng đeo bạc, cuộc
sống tương đối xa hoa, đặc biệt là sau khi có người bạn trai nhà giàu
này. Theo bạn cùng phòng nhớ lại, đêm đó nạn nhân ăn mặc rất đẹp đi ra
ngoài mà không nói với bọn họ đi đâu. Tách riêng kiểm chứng đều có chứng cứ ngoại phạm, đêm đó bạn trai của Đan Vân San thuê phòng khách sạn
cùng một người bạn gái khác, hai người bạn cùng phòng ở ký túc xá đọc
sách và đi ngủ rất sớm. Chỉ có bạn cùng phòng Lý Thiếu Vân là không thể
chứng minh chứng cứ ngoại phạm của mình. Theo lời kể của hai người bạn
cùng phòng, sau khi Đan Vân San ra ngoài không lâu thì Lý Thiếu Vân cũng xách cặp đi theo, nói là tới thư viện trả sách, thư viện thật sự tra
được Lý Thiếu Vân trả sách buổi tối lúc 8 giờ hơn, Nhưng thời gian sau
đó lại không có chứng cứ ngoại phạm, hỏi Lý Thiếu Vân lại được câu trả
lời trả sách xong đã trở về ký túc xá, cuối cùng thức dậy ở ký túc xá.
Tuy nhiên, hai người bạn cùng phòng khác lại nói trước khi ngủ không
nhìn thấy Lý Thiếu Vân trở về phòng. Đã tiến hành kiểm tra phát hiện nói dối đối với Lý Thiếu Vân, không phát hiện biểu hiện nói dối.
Tới đây, vụ án đã không còn tin tức hữu dụng gì nữa, La Bích đọc xong nhíu mày, luôn cảm giác có điểm gì đó kì lạ.
“Có suy nghĩ gì không?” Du Kinh mở miệng trước. Để người ngoài nhìn thấy
chắc chắn sẽ lại miệng chữ O, cá voi lạnh lùng cao ngạo mà lại bắt
chuyện trước, trăm năm khó gặp.
“Rất kỳ quái, nhìn có vẻ rất đơn giản lại cảm thấy có điểm phức tạp.” La Bích thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình
“Sao lại nghĩ vậy?” Dường như Du Kinh đang hỏi ý kiến của La Bích.
“Khi em xem chứng cứ hiện trường và đoạn ghi âm thẩm vấn, theo trực giác em
cảm thấy hung thủ chính là…” La Bích liếc nhìn vẻ mặt không có biểu cảm
gì của Du Kinh, tiếp tục nói, “Lý Thiếu Vân.”
Sau đó, Du Kinh nhìn cô một cái khen ngợi, khóe môi nhếch lên, “Không tệ.”
Một cái nhếch khóe môi này nếu để nữ sinh khác nhìn thấy nhất định sẽ vô
cùng điên cuồng, lại khiến người nào đó đang mua nước bên ngoài phải sợ
hãi lần nữa. La Bích nhìn khuôn mặt vốn không có biểu cảm kia đột nhiên
vì khóe môi hơi mỉm cười mà trở nên rạng rỡ chói mắt, làm cho trái tim
của La Bích suýt nữa không thể khống chế.
La Bích tạm thời an ủi nhịp tim hỗn loạn, “Nhưng cô ấy đã thông qua bài
kiểm tra phát hiện nói dối, hơn nữa có vẻ cũng không có bất cứ động cơ
nào để làm thế…”
“Có một số việc mặt ngoài chỉ là giả tạo, sự thật bị khóa bên trong, chúng
ta chính là người vén màn sự thật.” Du Kinh thản nhiên nói.
Người nào đó mua nước đã trở về, “Đàn em, đại ca, thế nào rồi?”
“Đi tìm cha mẹ Lý Thiếu Vân trước.” Du Kinh nhắm mắt lại dựa lưng vào ghế,
chỉ huy Lý Hoài Nhân vừa mới trở về. La Bích ngồi phía sau cũng không có ý kiến gì, trước mặt đại thần mình đây chỉ là trẻ mầm non không có chút kinh nghiệm nào.