La Bích và Lý Hoài Nhân một trước một sau đi trên phố, đi qua hết cửa hàng này đến cửa hàng khác.
Khi đi tới tiệm trang sức, bốn người đeo mặt nạ đen cầm súng bỗng lao ra từ chiếc ô tô màu đen bên tay trái La Bích. Lúc này La Bích đã không kịp
trốn nữa, người cầm súng đã đối mặt với cô. Đột nhiên, một người đàn ông dáng dấp tương đối cao lớn bước nhanh tới cản đường La Bích, một tay
bắt lấy hai tay La Bích ra phía sau, đầu La Bích tự nhiên ngửa ra, họng
súng đen chĩa vào thái dương của cô.
“La Bích!” Lý Hoài Nhân có chút hoảng loạn, không hiểu nổi vì sao hai người ra ngoài gặp mặt một chuyến mà cũng gặp phải tình huống này, biết ăn
nói sao với đại ca bây giờ! Lý Hoài Nhân lập tức theo vào, xen lẫn trong đám người.
“Cướp đây! Đưa hết tiền ra đây!” Tên bắt La Bích bước vào trong cửa hàng,
“Đứa nào định báo cảnh sát sẽ có kết cục giống con nhỏ này!” Dứt lời,
hắn chọc mạnh khẩu súng vào đầu La Bích, “Bòm!”
La Bích cảm thấy đầu óc hỗn loạn, cánh tay bị kéo căng ra sau, thái dương
cũng đau nhói, hẳn là trầy da rồi. Vốn cho là khả năng tự bảo vệ của
mình không tệ, nhưng trong lúc sức mạnh nam nữ chênh lệch thế này lại
hoàn toàn không thể sử dụng khả năng tự vệ.
Tiệm trang sức hơn 200 mét vuông có khoảng 15 người, bao gồm cả khách và
nhân viên cửa hàng. Mười hai nữ, bốn nam, một người trong số đó còn là
Lý Hoài Nhân vừa mới trà trộn vào. Bốn tên cướp mang súng, con tin hoàn
toàn không có khả năng kháng cự. Cho dù bị bắt, La Bích đảo mắt nhìn
hiện trường, bình tĩnh phân tích.
Từ khi bọn họ vào, ngoại trừ người đàn ông cao lớn này, ba tên còn lại đã
bắt đầu cướp đoạt tiền bạc, cả đồ trên người khách hàng.
Toán cướp này rất cấn tiền, nhìn vòng trang sức vàng chóe, nhẫn kim cương
lấp lánh mà ánh mắt sáng rực lên, hành động nóng vội, có một người thậm
chí còn run tay. Đám cướp này không phải kẻ tái phạm, kẻ tái phạm sẽ
không biểu hiện mất bình tĩnh thế này, rất có thể vì gặp vấn đề gì đó về tiền bạc mới nảy sinh ý đồ cướp bóc. Cảm nhận được sức nặng của họng
súng trên thái dương, La Bích không dám mạo hiểm nhìn sang, không thể
phân biệt đây là súng thật hay súng giả.
Có một nhân viên nữ len lén lùi ra sau, ngón tay đang sờ tìm nút báo động. La Bích còn nhìn thấy hành động của cô gái đó, huống hồ là tên cướp
phía sau! Trong nháy mắt đó, La Bích cảm nhận được họng súng bối rối rời đi, cảm giác đè nén trên thái dương biến mất, rồi cô nghe “bòm” một
tiếng rất lớn, đây là súng thật!
Nữ nhân viên muốn báo cảnh sát kia bị bắn trúng bụng, hai tay ôm bụng muốn cầm máu, nhưng máu giống như nước mở van, chảy ra ồng ộc.
Phát súng làm ba tên cướp đang giật đồ của những người khác giật mình, một
người phụ nữ bị máu đỏ dọa sợ, không nhịn được khóc lên. Tiếng súng dẫn
tới người đi đường bên ngoài, gã cao to liếc nhìn qua, gầm lên với người phụ nữ kia, “Câm miệng! Tao nói không được phép nhúc nhích! Đây là kết
quả! Ba chúng mày nhanh tay lên!”
Người phụ nữ bị quát càng không cách nào ngừng phản ứng sinh lý của bản thân, ngược lại càng khóc to, gã cao lớn thô bạo buông lỏng hai tay La Bích,
một tay đẩy La Bích ngã xuống đất, Lý Hoài Nhân nhanh chóng đón lấy cô.
Tên cướp túm lấy mái tóc dài của người phụ nữ kia, kéo cô ấy đứng dậy,
thô bạo dùng khẩu súng vừa bắn một viên đạn đè lên trán cô ấy, “Còn khóc nữa, đứa tiếp theo chính là mày.”
Người phụ nữ kia sợ tới mức mắt trợn to, hô hấp dồn dập, thân thể run rẩy,
mặc nước mắt chảy xuống lại không dám phát ra âm thanh.
“Làm sao bây giờ.” La Bích nhịn đau thấp giọng nói với Lý Hoài Nhân.
“Chờ.” Lúc này Lý Hoài Nhân đã bình tĩnh lại.
“Nếu bốn bọn chúng đều có súng thật, có tiền mua súng thì cần gì đi cướp.” La Bích xoa tay nói với Lý Hoài Nhân.
Lý Hoài Nhân cẩn thận nhìn súng trên thắt lưng ba người còn lại, lúc khom
lưng súng rất dễ tuột xuống, đúng là rất nhẹ, là hàng nhái chất lượng
kém. Nhưng ở đây có một khẩu súng thật, vẫn rất nguy hiểm…
“Ba người còn lại quả thật chỉ có súng giả, hơn nữa, em có thấy tên cầm
súng thật có chút căng thẳng không?” Hai người yên tâm một chút, hệ số
nguy hiểm đã thấp hơn.
Người đàn ông cầm súng luôn thúc giục ba người kia, thường xuyên tuôn ra
những lời thô tục, tay cầm súng luôn ma sát báng súng, mơ hồ thấy được
mồ hôi phản quang.
“Có mấy viên đạn nhỉ?” Lý Hoài Nhân lẩm bẩm.
Mười phút sau, trong tiệm đã gần như bị cướp hết, được cho vào mấy cái túi
lớn. Toán cướp đang định rút lui thì còi cảnh sát vang lên. Là người dân bên ngoài báo cảnh sát, mọi người đang đứng bên ngoài chỉ trỏ.
“Đại ca…” Ba tên còn lại căng thẳng gọi tên cầm đầu.
“Khốn kiếp!” Tên cao to chửi thề một tiếng, “Chúng ta dùng con tin để trao đổi!”
“Người ở trong nghe đây, hiện giờ các ngươi đã bị bao vây, buông vũ khí của
các ngươi xuống, giơ hai tay lên đầu hàng!” Bên ngoài vang lên tiếng
cảnh sát qua loa phóng thanh.
Tên cao to nhìn có vẻ không sợ hãi chút nào, giơ súng lên trời nã một phát. Trần nhà màu xám bị đạn xuyên qua, bột phấn màu trắng rơi xuống rào
rào.
“Đại ca!” Có một tên đeo mặt nạ hoảng hồn kêu một tiếng.
“Cho chúng mày mười phút, thông đường để bọn tao đi, nếu không qua năm phút sẽ giết một người!”
“Được, các ngươi bình tĩnh một chút, chúng tôi hết sức chuẩn bị, đừng vọng
động!” Cảnh sát khuất phục, bọn họ không chịu trách nhiệm nổi nếu mười
mạng người biến mất trước mắt nhiều người thế này.
Mười phút sau, bên ngoài không có bất kỳ động tĩnh nào, tên cao to nã một
phát súng vào quản lý nam, đạn bắn vào vai, không trí mạng nhưng tiếng
kêu to đủ để người ngoài cửa cảm thấy hoảng sợ.
“Tao nói, năm phút!” Gã cao to hô, ba người đàn ông phía sau rõ ràng đã rất căng thẳng, đi lại trong không gian có hạn.
Một chiếc xe tiến đến, người bên trong và cả quần chúng bên ngoài đều nín thở nhìn người trong xe đi ra.
Cửa xe mở ra… đôi chân thon dài đặt xuống đất… La Bích và Lý Hoài Nhân thấy có chút quen mắt.
Là Du Kinh! Người vừa tới là Du Kinh!
Sao anh ấy lại về sớm như thế?
Du Kinh xuống máy bay, đang lái xe về nhà, định cho La Bích một sự ngạc
nhiên. Nhưng trên đường lại nhìn thấy băng cảnh giới của cảnh sát, còn
nghe thấy tiếng còi cảnh sát mơ hồ. Du Kinh nghĩ một lát vẫn quyết định
đi xem xem sao. Anh đưa giấy chứng nhận cho cảnh sát canh giữ ở băng
cảnh giới kiểm tra, sau đó được bọn họ nói cho biết đang xảy ra một vụ
cướp, bởi vì trong đó có rất nhiều con tin, băng cướp dùng súng bắt cóc
con tin, hiện giờ đang dẹp đường theo yêu cầu của băng cướp.
Sau khi xuống xe, trong lúc trao đổi với cảnh sát, Du Kinh liếc mắt nhìn vào trong rồi ngây dại! La Bích ở trong đó!
Từ khi Du Kinh xuống xe, ánh mắt La Bích không rời khỏi anh, nhìn anh đến
gần nhân viên cảnh sát trò chuyện, cho đến khi anh quay đầu nhìn lại,
bốn mắt nhìn nhau! La Bích đang tóc tai rối bời, sắc mặt hơi tái, bởi vì khớp xương dường như hơi trật ra mà đau toát mồ hôi lạnh. Dáng vẻ có
chút thảm hại này khiến ánh mắt Du Kinh tối sầm xuống, anh không có bất
cứ biểu cảm gì khác, vì lúc này là lúc anh nên giữ tỉnh táo nhất.
Anh chuyển tầm mắt tới gã cao lớn cầm súng, gã đột nhiên hạ súng xuống, đẩy người phụ nữ sắc mặt tái nhợt, hơi thở mỏng manh ngã xuống đất, một
mình đi ra phía ngoài vài bước, vừa nhìn Du Kinh vừa mắng, bảo bọn họ
nhanh chóng hoàn thành yêu cầu của bọn chúng, nếu ngươi người ở trong sẽ phải chết hết!
Hắn ta rất nôn nóng.
Khi anh lại hướng tầm mắt về phía La Bích, La Bích nhẹ nhàng mở miệng, im lặng nói, “Giả.”
Nhìn khẩu hình của La Bích, Du Kinh suy đoán lời cô nói. Giả? Cái gì giả?
Trong đầu nghĩ tới vô số loại khả năng, kết hợp với tình hình biết được từ
chỗ cảnh sát, có khả năng nhất chính là súng của ba người chưa dùng đến
súng là giả.
Cách lần nổ súng trước đã qua hơn nửa tiếng, gã cao to không nổ súng nữa.
Thời gian trôi qua từng giây, một tên cướp dường như bị dày vò, không
nhịn nổi mở miệng.
“Đại ca, chúng ta đầu hàng đi.” Giọng nói trẻ tuổi mang theo chút nghẹn ngào.
Người được gọi là đại ca không đáp lại, cúi đầu không biết nghĩ gì. Cô gái
vừa khóc nằm dưới đất bị mất nước, gương mặt dán trên nền gạch lạnh lẽo, miệng lẩm bẩm, “Nước, nước. . .”
Gã cao lớn di chuyển, một tay cầm khẩu súng thật, đi tới chỗ bình nước,
rút một chiếc cốc giấy trên thùng đặt dưới vòi nước, ấn nút, mọi ngưởi
lẳng lặng nghe tiếng nước rót vào cốc giấy dần đầy lên, đều nghĩ xem
bước tiếp theo hắn ta sẽ làm gì.
Nước ngừng, gã cao lớn tay trái cầm cốc nước đi tới chỗ cô gái nằm dưới đất, đặt cốc nước trước mặt cô ấy.
“Uống đi.” Giọng nói thay đổi từ hung ác biến về bình thường.
Sau đó hắn ta đứng lên, nhìn ba đồng bọn đang nhìn nhau rồi lại nhìn người đàn ông đứng bên ngoài.
“Vào được rồi.” Du Kinh đút tay vào túi áo khoác, đứng ngoài cửa tiệm nói.
“Vì sao? Bọn chúng còn có súng!”
“Hắn muốn đầu hàng.” Du Kinh yên lặng một lát, thấy gã cao lớn đẩy cửa ra.
“Chúng tôi đầu hàng.” Người đàn ông bỏ súng xuống, thân súng đập lên nền gạch tạo ra tiếng vang lanh lảnh bên tai.
Mọi chuyện thay đổi quá nhanh, nhân viên cảnh sát đứng bên cạnh xe cảm thấy không chân thật, vẫn nâng súng nhắm vào bốn người đứng ở cửa, đảm bảo
trên người bọn họ không có vũ khí rồi mới xông tới đè trên mặt đất.
Lúc này Du Kinh không nhịn nổi nữa, chạy vọt vào, đi theo phía sau nhân viên cấp cứu.
La Bích được Lý Hoài Nhân đỡ đứng lên, ngẩng đầu một cái đã bị người vừa xông tới ôm chặt vào lòng.
“Đau, đau.” La Bích ở trong lòng Du Kinh suýt chút nữa thở không nổi.
“Đau chỗ nào?” Kéo khoảng cách giữa hai người ra, nhìn sắc mặt tái nhợt của La Bích, anh đau lòng, dịu dàng hỏi.
“Hình như tay trật khớp rồi.” Lý Hoài Nhân cướp lời.
Du Kinh liếc nhìn Lý Hoài Nhân, “Sao hai người lại gặp phải chuyện này,
chẳng may…” Du Kinh không dám nghĩ tiếp, chẳng may những người này là kẻ tái phạm, là kẻ ác dính mấy mạng người, bọn họ phải làm thế nào?
“Hôm nay ra ngoài quên xem lịch.” La Bích bĩu môi nói.
Du Kinh thấy La Bích còn có thể nói đùa chứng tỏ tình hình không tệ lắm.
“Sao anh đã về rồi? Hôm qua không phải anh còn ở bên kia à?” La Bích muốn hỏi rất lâu rồi, vì sao anh đột nhiên xuất hiện ở đây.
“Cứ tưởng sẽ cho em một sự kinh ngạc, ai ngờ hai người cho anh một sự kinh
sợ.” Du Kinh xoa chân mày mệt mỏi, thân hình cao lớn mặc một chiếc áo
gió, nhìn hơi gầy.
“Có phải anh gầy đi không?” La Bích tự động dựa tới, có chút đau lòng.
“Nào có, Hoài Nhân, cậu lái xe, chúng ta tới bệnh viện trước đã.” Dứt lời
anh ném chìa khóa xe cho Lý Hoài Nhân còn đứng một bên áy náy, mình thì
khom người bế La Bích lên.
“Em bị thương ở tay, không phải chân!” La Bích giãy dụa, bên ngoài có bao nhiêu người kia kìa! Làm sao mặt dày thế được!
“Ngoan, anh rất mệt.” Một câu nhẹ bẫng bóp chết tất cả xấu hổ của La Bích, biến thành đau lòng, vùi đầu trong lòng Du Kinh.
Người bên ngoài vội vàng qua lại, có phóng viên đang đưa tin, có nhân viên y
tế đang thăm hỏi người bệnh, có cảnh sát đang quản lý trật tự… sắc trời
mờ tối, tất cả đều đã được khống chế.
Ở lại bệnh viện một lát, tay bó thạch cao không thể động đậy, nghe bác sĩ dặn dò xong đi ra khỏi cửa phòng cấp cứu đã bị cảnh sát yêu cầu tới cục cảnh sát lấy khẩu cung.
Du Kinh nghĩ lúc này La Bích hẳn là đói bụng rồi, liền bảo Lý Hoài Nhân
lái xe đi ăn gì đó trước. Bởi vì La Bích bị thương cho nên hai người
đồng ý ăn cháo. Trong lúc ăn cháo, Lý Hoài Nhân kể lại toàn bộ câu
chuyện không sót chút nào cho Du Kinh nghe, Du Kinh nghe xong trên mặt
không có biểu cảm gì.
“Đại ca, là lỗi của em, nếu em không hẹn La Bích ra ngoài…” Lý Hoài Nhân chủ động nhận lỗi.
“Chuyện này không liên quan tới cậu, ăn cháo đi.” Du Kinh thật sự không trách
Lý Hoài Nhân, chỉ tại hai người thật sự quá xui xẻo.
La Bích đang ăn như sấm ở bên cũng gật đầu, “Đúng rồi, không liên quan tới anh.”
“Ăn từ từ thôi, không có việc gì phải vội, cẩn thận lại sặc cháo.” Du Kinh trách cô ăn quá nhanh.
“Không phải cảnh sát vừa rồi nói bảy giờ phải tới cục cảnh sát sao, anh xem, bây giờ là 6h45 phút rồi.”
“Muộn một chút cũng không chết người.”
Lý Hoài Nhân không nói gì.