Đúng Lúc Gặp Đúng Người

Chương 27: Chương 27: Sức Mạnh Của Internet




Một giáo sư thuộc trường đại học của La Bích bị sát hại, rất nhiều truyền thông ùa đến phòng làm việc của ông ta phỏng vấn những đồng nghiệp xung quanh, thậm chí sinh viên đi ngang qua cũng bị truyền thông phỏng vấn.

Không bình thường, La Bích nghĩ thầm trong lòng, trước kia cho dù xảy ra chuyện thế này cũng không nhiều người quan tâm đến vậy.

La Bích ở trong phòng học dùng điện thoại lên internet đọc một chút tin tức, đầu đề tin tức dùng chữ màu đỏ nổi bật như khắc vào màn hình.

Trong tin tức có một phóng viên nào đó tìm hiểu được: Nghe nói hơn hai mươi năm trước, Lăng giáo sư đã bắt đầu bồi dưỡng Cổ Vinh Đạt. Sau khi được nhận nuôi từ cô nhi viện, từng hành vi cử chỉ của Cổ Vinh Đạt đã được cố ý bồi dưỡng, sau đó trở thành ma cà rồng sát hại hai cô gái trẻ. Cuối cùng, hôm qua Lăng giáo sự được phát hiện đã bị giết tại nhà bằng phương thức tương tự. Dân mạng gọi đây là trừng phạt đúng tội, loại người này chết không có gì đáng tiếc. Hung thủ ngược lại thành người được người dân khen ngợi.

La Bích nhanh chóng lên mạng tìm kiếm mấy từ khóa, phát hiện rất nhiều bài viết cũng đang thảo luận chuyện này.

Lăng giáo sư đáng chết! Không được phép khống chế cuộc sống của người khác! Ông ta đã hại thanh niên xã hội!…

Dường như hành vi phạm tội của Cổ Vinh Đạ đều bị đổ lỗi cho Lăng giáo sư. La Bích nhíu mày. Đêm qua, Du Kinh đã tìm được một con chip dữ liệu trong nhà của Lăng giáo sư, cũng đã được bảo mật. La Bích không dám tưởng tượng, chẳng may những số liệu này bị công khai, xã hội này sẽ rung động đến mức nào. Mấy người đã bàn bạc trước, sau khi kết thúc vụ án sẽ lập tức tới những gia đình đó giải quyết vấn đề này.

La Bích tắt điện thoại, nghiêm túc học bài, không nghĩ tới chuyện này nữa.

Bên kia, Du Kinh cũng đang xem lướt qua những bình luận nóng hổi kích động trên mạng và độ quan tâm chưa từng có.

“Hung thủ bí ẩn này gây ra tranh cãi rất lớn, một nửa lòng đầy phẫn nộ, cho dù hung thủ dùng phương pháp tàn nhẫn tương tự để trả thù nhưng những người đó vẫn giữ thái độ ủng hộ. Một nửa còn lại cho rằng như vậy gây ảnh hưởng không tốt tới xã hội. Nhưng bất kể thế nào, hắn đã nổi danh.” Lý Hoài Nhân ở bên cạnh nói.

“Hắn ta hẳn đang rất vui vẻ.” Ánh mắt Du Kinh rời khỏi màn hình, “Trong tình huống ở bên ngoài có phóng viên còn có thể lẻn vào trong sát hại Lăng giáo sư. Hắn muốn càng nhiều người nhìn thấy việc hắn làm, hắn cần sự khẳng định, cho nên trong cuộc sống bình thường hắn rất ngoan ngoãn vâng lời.”

Du Kinh viết toàn bộ tin tức về hắn ta lên bảng đen.

Tính cách hướng nội, công việc dễ bị lãng quên.

Còn lại trống không. Nếu hắn ta muốn đứng ở một vị trí được chú ý, chọn vụ án được quan tâm gần đây nhất để tiến hành phạm tội, quả thật hắn đã thành công. Thế nhưng… một người ngủ đông trong cuộc sống lâu như vậy, vì sao lại chọn vào lúc này? Như vậy, nhất định hắn ta đã bị kích thích ở một phương diện nào đó, hoặc là… tới một điểm bùng phát.

Du Kinh đột nhiên nghĩ tới dữ liệu mà Lăng giáo sư để lại.

Vì vậy, Du Kinh và Lý Hoài Nhân xem tài liệu cả một ngày, đọc hết báo cáo về tám người còn lại một lượt, lần báo cáo cuối cùng là hai tháng trước.

Du Kinh không tìm thấy tư liệu mà anh cần ở trong đó, bởi trong đó không có tấm hình mà anh muốn.

“Theo lý mà nói, mỗi một bố mẹ nuôi đều sẽ giấu con mình là con nuôi, hơn nữa cũng không có dấu hiệu gì tỏ vẻ đã bại lộ. Trọng điểm là, ngoại trừ chúng ta, còn ai biết về tài liệu này nữa?” Lý Hoài Nhân biết mục đích của Du Kinh, sau khi xem xong nêu lên suy nghĩ của bản thân.

Du Kinh không lên tiếng, chỉ tắt máy tính, dụi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Hắn sẽ còn gây án. Thời gian không rõ, nhân vật không rõ. Hắn là một quả bom hẹn giờ.” Du Kinh để lại một câu, đọc được tin nhắn của La Bích liền cầm chìa khóa rời khỏi cục cảnh sát.

“Phần lớn dân mạng không hiểu động cơ của hung thủ, chỉ cảm thấy đây là một hành động trả thù.” La Bích lên xe bèn nói tới bài viết cô đã đọc hôm nay.

“Hắn ta sẽ không cam lòng dừng lại ở đây. Ở đây có tất cả những thứ hắn cần – hư vinh và tiếng khen ngợi.” Du Kinh đánh tay lái sang đường.

“Lẽ nào phòng giám định không tìm được chút xíu dấu vết nào?” La Bích cảm thấy khó tin, gây ra động tĩnh lớn như vậy mà không có sơ suất nào sao?

“Đây chính là điểm hắn tự hào nhất. Nhìn từ một góc độ khác, trong cuộc sống, hắn là một kẻ sợ đầu sợ đuôi.” Du Kinh giải thích, “Phạm tội thường là hành vi bùng phát những ý định bị một người giấu trong lòng không muốn người khác biết, sau khi được người khác quan tâm, ham muốn bắt đầu bành trướng, cho nên mới nói, hắn sẽ còn tiếp tục.”

Khi Du Kinh dừng xe, La Bích đột nhiên nhào tới cắn mạnh lên môi anh. Du Kinh thấy tư thế của La Bích như vậy vội vàng che bụng cô, đỡ eo cô, bắt đầu triền miên.

“Ừm, nếu đây là phạm tội thì ham muốn của em cũng bắt đầu bành trường rồi.” La Bích hôn xong nằm xấp trong ngực Du Kinh thở gấp, cười khanh khách ra tiếng.

“Quỷ nghịch ngợm.” Du Kính nhéo má cô.

Hai tuần qua đi, dường như tất cả đều sóng êm gió lặng. Mà hôm nay, trò chơi mèo vờn chuột mới thật sự bắt đầu.

Tin tức trên mạng có xu hướng lắng xuống, thế nhưng cũng có không ít người lên tiếng hỏi, vì sao cảnh sát vô dụng đến mức không bắt được tên hung thủ đang không ngừng gây rối?

Không phải vô dụng mà là đang chờ đợi. Còn Du Kinh không phải đang đợi, mà là đang tìm manh mối.

Nhưng mà, một tin sét đánh làm cả thành phố phải rung động.

Bởi vì lần này, người chết là thị trưởng thành phố.

Tám giờ tối, một tòa biệt thự lưng chừng núi đột nhiên bốc cháy. Nhân viên đội phòng cháy chữa cháy vội vàng chạy tới dập lửa, thế nhưng ngọn lửa quá lớn, nhân viên chữa cháy cũng không nghe thấy tiếng hô hoán bên trong. Bọn họ tích cực phun nước, khói bốc lên nồng nặc bao trùm cả bầu trời, khi nhân viên chữa cháy cẩn thận vào nhà kiểm tra thì phát hiện một thi thể kỳ quái gương mặt đã bị cháy hoàn toàn biến dạng, bọn họ lập tức liên lạc với cục cảnh sát.

Khi cảnh sát nhận được điện thoại, nhân viên phòng cháy chữa cháy do dự một lúc rồi mới nói: “Thi thể có chút kỳ quái, ở tư thế đang quỳ.”

Lúc đó Du Kinh không ở trong cục, đang ở nhà xem phim với La Bích, La Bích khóc nước mắt nước mũi ròng ròng. Phụ nữ có thai quả thật không bình thường, La Bích nghĩ, trước kia cô là bách độc bất xâm đấy.

Du Kinh đang cầm khăn tay bất đắc dĩ lau khô nước mắt trên mặt cô thì Lý Hoài Nhân gọi điện tới. Du Kinh thầm nghĩ, cái gì cần tới đã tới rồi.

“Ở đâu?”

Bên kia, Lý Hoài Nhân không ngờ câu đầu tiên đã là thế này, giật mình một thoáng rồi mới trả lời.

“Biệt thự lưng chừng núi, tạm thời chưa biết người chết là ai, Lâm Giai đã tới đó, nghe nói khi nhân viên chữa cháy vào nhìn thấy thi thể quỳ trên mặt đất mới báo cảnh sát.”

“Quỳ…” Du Kinh ngẫm nghĩ một lát, “Chuộc tội à?”

“Điều tra gần đây trên mạng…”

“Để em, để em.” Người nào đó vẫn ở bên nghe Du Kinh nói chuyện vội vàng tự đề cử.

Du Kinh liếc mắt nhìn cô một cái, La Bích chắp hai tay trước ngực, bĩu môi làm nũng, tỏ vẻ mình ở nhà quá buồn chán, không thể bóc lột hết mọi thứ cô có thể làm.

“Được rồi, cậu tới đây đón tôi.”

“Vậy em tìm hiểu xem gần đây có xuất hiện chuyện gì bất ngờ không, chính xác là những chuyện lớn vì nguyên nhân con người gây ra thương vong, việc này còn khiến nhân dân ồn ảo thảo luận, lát nữa báo với anh. Hung thủ của chúng ta lại muốn giơ ngọn cờ trả thù rồi.” Du Kinh hôn lên trán La Bích, mặc một chiếc áo khoác rồi đi ra ngoài.

Khi Du Kinh và Lý Hoài Nhân tới, hiện trường đã bị phong tỏa.

Thi thể đã bị lửa đốt cháy đen, không thể nhận rõ gương mặt. Lâm Gia đã bắt đầu cầm dụng cụ làm việc.

Dưới ngọn lửa mãnh liệt, thi thể vẫn giữ nguyên một tư thế. Lý Hoài Nhân cầm đèn chiếu tới từ phía sau, Du Kinh thấy rõ ràng toàn bộ tư thế.

Hai đầu gối quỳ dưới đất, hai bàn tay đặt trên mặt đất, đầu cúi thấp. Phía trên mặt đất bôi rất nhiều keo dính cao su công nghiệp, dính chặt đầu gối và hai bàn tay, cho dù bị ngọn lửa mạnh bao trùm cũng không thể di chuyển.

Lâm Giai đang kiểm tra xung quanh, mày mò thi thể… đây là thói quen của cô ấy.

Lúc này, Du Kinh có tin nhắn, là mấy kết quả điều tra của La Bích:

Cá voi lớn, dưới đây đều là những chuyện gần đây được bàn luận nhiều nhất trên mạng, anh xem đi.

Chuyện thứ nhất là sự kiện đụng phải người sứ, một bà lão vốn có bệnh trong người đột nhiên lao ra đường, bắt chẹt một gia đình vừa mới mua ô tô. Gia đình này gia cảnh bậc trung, một nhà ba người lái xe mới đi du lịch, kết quả là đụng phải người sứ, đòi bồi thường với giá trên trời, cuối cùng kéo nhau ra tòa. Có người nhìn thấy nhưng không muốn ra tòa làm chứng, sau đó gia đình kia bị phán bồi thường mười vạn phí chữa bệnh. Kinh tế của gia đình kia không thể gánh được kết quả này, dân mạng tranh luận rất sôi nổi, không hài lòng với kết quả phán quyết, lớn tiếng mắng cả nhà bà lão kia và phán quyết của pháp viện.

Chuyện thứ hai là bố dượng đánh con trai trọng thương nhập viện. Bố dượng say rượu về nhà nhìn thấy con trai đang chơi game, trút hết cơn giận thua bạc lên con trai, người mẹ trở về nhìn thấy, lao ra ngăn cản rồi đưa con đi bệnh viện. Bác sĩ bệnh viện khuyên người mẹ nên kiện ông bố dượng, người mẹ không đồng ý, vẫn đón đứa trẻ về nhà.

Chuyện thứ ba liên quan tới mấy trăm mạng người và vô số gia đình. Một cái cầu mới xây chưa được một năm trong thành phố vừa mới sập cuối tuần trước, hơn một trăm chiếc ô tô đang chạy trên đó rơi xuống sông. Cho dù rất nhiều đội cứu hộ nhanh chóng xuất hiện, nhưng rất nhiều người chết đuổi. Theo điều tra, là vì chi phí công trình bị quan viên cao cấp rút lõi quá nhiều, nói khó nghe một chút là tham ô quá nhiều. Trong đó, thị trưởng được điều tra ra tham ô hơn một nghìn vạn.

Du Kinh đọc xong, nhìn quanh một vòng, cho dù xung quanh đã bị đốt cháy nhưng vẫn nhận ra lúc trước ở đây rất xa hoa, Du Kinh đột nhiên chuyển hướng về nơi thi thể đang quỳ.

“Cây cầu mới xây ở hướng nào?” Du Kinh hỏi đệ nhất soái ca đi qua bên cạnh.

Đệ nhất soái xa đứng tại chỗ, suy nghĩ một lúc, dường như nghĩ ra cái gì, nhìn hướng thi thể quỳ, cau mày chỉ vào đó, “Chính là hướng này.”

Quả nhiên, Du Kinh nghĩ không sai, xuất hiện trong mắt mọi người mang theo ý nghiêm phạt, thổi kèn lệnh chính nghĩa,

“Nơi này có phải biệt thự đứng tên thị trưởng không?”

“Không phải, đứng tên vợ trước của ông ta, Lê Khả Đồ.”

“Vậy vợ trước và con ông ta ở đâu?”

“Nước ngoài. Sau khi phát sinh chuyện cây cầu đã ra nước ngoài.”

“Bình thường ông ta ở đâu?”

“Bình thường thị trưởng ở trong một khu có đầy đủ hệ thống an ninh.”

“Du Kinh, tốt nhất anh nên tới đây nhìn xem ở đây có gì.” Lâm Giai luôn ngồi bên cạnh thi thể mày mò đột nhiên dùng giọng nói trầm trọng nói.

Du Kinh giây lát đã nghĩ tới đó là cái gì.

Lâm Giai cầm trên tay một tờ giấy, một tờ giấy không bị đốt cháy. Du Kinh nhìn thấy xong không nhìn xem tờ giấy viết gì mà chạy ra khỏi cửa tìm nơi đội phòng cháy chữa cháy tập kết. Đội trưởng đang triệu tập đội viên, Du Kinh đi nhanh tới, kéo đội trưởng hỏi: “Vừa rồi ai trong số các anh đi vào?”

“Có chuyện gì vậy?” Đội trưởng không hiểu.

“Vừa rồi hung thủ ở ngay trong số các anh.” Du Kinh cau mày giải thích.

“Vừa rồi… chúng tôi đi vào kiểm tra tình hình dập lửa ở các góc, ai cũng đội mũi đeo khẩu trang, không nhận ra ai với ai.” Một nhân viên chữa cháy trẻ tuổi nhớ lại rồi nói.

“Vậy khi đi ra thì sao? Lẽ nào các anh không chú ý tới?”

“Ai cũng bận như vậy, thật sự không kịp chú ý.” Đội trưởng có phần tự trách.

Du Kinh không nghe tiếp nữa, vòng tới phía sau xe cứu hỏa, nhìn con đường biến mất trong bóng đêm, hung thủ ngang nhiên để lại lời nhắn rồi đào tẩu.

“Gọi người tới chỗ camera giám sát của bảo vệ, nơi này không có đường núi, hắn chỉ có thể ra ngoài từ cổng chính.” Du Kinh dặn dò Lý Hoài Nhân, bản thân thì đi vào, nhận lấy tời giấy trắng dính tro bụi trong tay Lâm Giai.

WHALE? WELL!

Cá voi? Được lắm!

Khiêu khích rất ngạo mạn, Du Kinh nghĩ thầm, vụ giết người lần trước quả nhiên tăng thêm không ít sự tự tin cho hắn ta, nên lần này hắn ta mới có thể to gan xuất hiện trước mắt mọi người rồi biến mất như thế.

“Trong cơ thể có một lượng thuốc ngủ lớn. Thị trưởng là bị thiêu sống.” Lâm giai ngồi xổm dưới đất nhìn lớp da bị cháy đen, cau mày nói.

Các hãng truyền thông lớn tranh nhau đưa tin về vụ việc trọng đại này —

Cảnh sát khẳng định vụ án này do cùng một hung thủ với vụ án Lăng giáo sư thực hiện, hung thủ ngang nhiên lẻn vào biệt thự lưng chừng núi, thiêu rụi biệt thự, giết chết thị trưởng rồi bỏ đi.

Hình ảnh dừng lại tại hình ảnh trên camera an ninh, một người đàn ông mặc quần áo đen, đầu chỉ đội một cái mũ đen che nửa mặt, đẩy hai cái thùng rác đi ra.

Internet bùng nổ.

Độ quan tâm cao trước nay chưa từng có.

Phần lớn bọn họ vỗ tay khen ngợi người không biết tên này.

“Người như thế đáng chết! Chính ông ta đã hại chết rất nhiều người!” Dân mạng bình luận, “Anh ta đang cứu vớt thành phố này!”

“Thái dương! Anh ta chính là thái dương! Từng chút một xua đuổi những thứ dơ bẩn núp trong bóng đêm!”

“Dáng chết của thị trưởng khiến tôi nhớ tới Tần Cối đến chết còn quỳ để chuộc tội với Nhạc Phi…”

“Tuy phương pháp này rất không tốt nhưng cũng rất hả giận.”

… Rất nhiều bình luận có thể khiến vầng “thái dương” vô hạn này soi sáng vạn người.

Đương nhiên, cũng có một số giọng nói khác biệt.

“Các người đều là hung thủ!”

“Cho dù phạm lỗi, không nên dùng máu để thể hiện giữ gìn công chính.”

“Bạo lực và hung ác không thể giải quyết vấn đề!”



Du Kinh viết lại tất cả thông tin trên bảng đen.

Cao 1m75, trong công việc gặp phải chèn ép, tính cách hướng nội, nội tâm kiêu căng, hiếu thắng, suy tính cặn kẽ, không sống chung với bố mẹ.

Thông tin như vậy tùy tiện tìm một người trên đường cũng đều có đặc điểm phù hợp, thế nhưng nếu đồng thời xuất hiện ở cùng một người thì lại rất ít. Trong biển người mờ mịt, gã kia, đang quan sát từng hành động của bọn họ.

“Rốt cuộc hắn làm thế nào… thiêu sống thị trưởng?” Trình Đan Đan nhớ tới hình ảnh kia có chút không đành lòng.

“Căn cứ vào kết quả suy luận, chúng ta không tìm được di động của thị trưởng, hung thủ đã lấy đi, không còn ai khác. Trong điện thoại có nội dung hung thủ uy hiếp thị trưởng, điều này không cần suy đoán. Trước đó hung thủ đã bỏ một lượng thuốc ngủ lớn vào hệ thống cung cấp nước của biệt thự, liều lượng đủ để giết chết một người. Thị trưởng ngã xuống ở chỗ uống nước, hung thủ nhân cơ hội lẻn vào, đổ lên mặt đất một lượng lớn keo cao su công nghiệp. Hung thủ cải trang thành công nhân quét rác, công cụ nhất định được giấu trong thùng rác, kéo thị trưởng hơi mập mạp, cao chưa đến 1m70 tới chỗ có keo cao su cũng không khó. Nhân viên phòng cháy chữa cháy đã kiểm tra, trong nhà thật sự có một lượng lớn chất dẫn cháy. Vì thế… mọi chuyện đã xảy ra như vậy.” Lời này do Lý Hoài Nhân nói, Du Kinh gật đầu tỏ vẻ tán thành.

“Lẽ nào chúng ta thật sự không tìm được một chút thông tìn nào sao?” Đệ nhất soái ca khe khẽ hỏi.

“Tên… hung thủ này thật sự rất cẩn thận, tất cả chứng cứ đã bị thiêu hủy trong đám cháy.” Lý Hoài Nhân trả lời, Du Kinh vẫn giữ im lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.