Qua hai ngày, sáng sớm Du Kinh đã nhận được điện thoại nói King đến, cần
anh tới sân bay đón. King là một chú chó Becgie Đức thuần chủng mà Du
Kinh nuôi ở nước ngoài, có người không hiểu, người yêu sạch sẽ như Du
Kinh sao lại nuôi chó?
Du Kinh nói một câu “bởi vì nó là của tôi” hạ sát tất cả nghi vấn của mọi
người trong nháy mắt. Ý là, cô không là cái gì của tôi, tôi sẽ cảm thấy
cô không sạch sẽ. Thật ra nói Du Kinh thích sạch sẽ nghiêm trọng là oan
uổng anh, bản thân anh lý giải là, chỉ không thích người xa lạ chạm vào
anh mà thôi.
Cho nên khi Du Kinh nắm lấy tay La Bích là đã khoanh vùng cô vào phạm vi sở hữu của nhà mình.
Du Kinh lái xe tới sân bay đón King về, thấy còn sớm bèn dừng xe ở khu nhà của La Bích, lại phát hiện ra mình không có phương thức liên lạc của La Bích. Sau đó, anh dẫn King xuống xe, tản bộ ở hoa viên bên ngoài.
La Bích vừa dậy đã nhận được tin nhắn của bố già.
Soái ca: Bé con, ăn sáng chưa?
La Bích: Soái ca, bây giờ mới dậy, lát nữa định nấu cháo ăn.
Soái ca: Mau đi ăn đi, nếu không đau dạ dày bố đau lòng chết mất. Cuối tuần này bố sẽ qua thăm con, đừng có gầy, bố không thích.
La Bích: Cô gái không đùa với chàng trai nữa, chơi với Sugar đây ạ.
La Bích rời giường đánh răng rửa mặt xong, vừa nấu cháo vừa xem tin tức
trên điện thoại. Một căn phòng ước chừng 80 mét vuông chỉ có mình La
Bích ở, bố cô là thương nhân bất động sản, nơi này từ khi khai thác đã
để lại một căn, nói là để phòng hờ, kết quả là khi cô tới học ở đại học
Q, không muốn ở trong ký túc xá cũ đến đáng sợ kia nên chuyển tới đây.
Bố sợ cô cô đơn nên tặng cô một con mèo Scotland tai cụp thuần chủng,
cái chân ngắn cũn, lúc chạy rất đáng yêu. La Bích cũng rất thích, mỗi
ngày dẫn nó xuống dưới đi dạo. Lúc này, ăn sáng rửa bát xong, La Bích
không nhìn thấy bóng dáng mèo con đâu, gọi một tiếng “Sugar~”
Con mèo nhỏ màu vàng nhạt chui ra từ một căn phòng, chân dù hơi ngắn nhưng chạy rất nhanh, sau đó quấn chân La Bích ra ngoài.
Vừa xuống lầu đi tới cửa khu chung cư thì thấy chiếc BMW quen thuộc kia, La Bích đột nhiên nghĩ lại vì sao anh sảng khoái đồng ý đưa cô về nhà đến
thế, hẳn là để biết địa chỉ nhà cô?
Nghĩ tới dáng vẻ lạnh lùng thản nhiên lúc đầu của người kia, sau một màn
nóng bỏng trong rừng cây, mặt mày lại trở nên cực kỳ gợi cảm, trái tim
La Bích không khỏi đập thình thịch.
Thế này không bình thường, đó chỉ là một nụ hôn, người ta cũng không để ý,
mày còn nghĩ cái quái gì? La Bích tự chửi thầm, phát hiện thật ra mình
cũng hơi nhớ nhớ người đàn ông đã 2 ngày chưa gặp kia.
“Không được, mày mới biết anh ấy được một ngày, thế này là thế quái nào, ngay
cả con người thế nào còn chưa rõ đã vội vội vàng vàng tự nhảy vào hố.”
La Bích vừa đi về phía trước vừa lầm bầm lầu bầu.
Cúi đầu nhìn dưới chân, không biết Sugar đã chạy đi đâu chơi.
Lại ngẩng đầu liền thấy một người đàn ông đứng phía trước, một tay đút túi
quần một tay nhàm chán nghịch chùm chìa khóa xe, tay anh rất đẹp, rất
linh hoạt, nắng sớm chiếu trên mặt anh, làm La Bích nghĩ tới cảm giác
thần thánh của các nhân vật thần thoại Hy Lạp… Khoan đã, La Bích, mày
đang tưởng tượng thứ ngu xuẩn gì thế?
“Tiểu Trà.” Giọng nói quen thuộc vang lên.
La Bích cau mày, Tiểu Trà là gọi ai vậy?
“Anh… đang gọi em?” La Bích chỉ mình.
“Ừ, La Bích, bích loa*, không phải có một loại trà tên là bích loa xuân à?
Tiểu Trà, tên này nghe rất hay.” Du Kinh rất hài lòng cách gọi đặc biệt
này của anh, nghe giống như xưng hô giữa người yêu.
*La Bích /luobi/ – bích loa /biluo/ cũng lại đảo từ ấy mà
“Ừm, vậy anh, Du Kinh, cá voi, thế sau này em phải gọi anh là Tiểu Ngư à?” La Bích đón lấy cách lý luận của anh.
Du Kinh có chút buồn cười, dáng vẻ nghịch ngợm của cô bé đối diện khiến anh rất muốn đi tới ôm cô vào lòng.
Không tiếp tục thảo luận vấn đề tên gọi với anh nữa, La Bích trực tiếp hỏi, “Anh tới đây làm gì vậy?”
“Tới thăm em một chút.” Du Kinh cúi đầu nhìn cô bé mang theo hương vị tươi
mát đặc biệt của buổi sáng sớm, nghiêm túc nói, “Có chút nhớ em.”
Gương mặt La Bích chậm rãi ửng hồng sau câu nói của Du Kinh, “Hình như chúng
ta mới quen chưa lâu thì phải. Hay là, trước kia anh vẫn luôn đối xử với con gái thế này?”
“Em là người đầu tiên mà anh hôn.” Du Kinh lại nói một câu, “Anh không thích đụng chạm với người khác.”
Nói vậy, cô không phải người khác? Cô còn là nụ hôn đầu tiên của anh? Thái
độ nóng bỏng kia bất cứ ai thấy cũng không tin là lần đầu tiên, đúng
không?
Lúc này, King không biết từ đâu chạy tới ngồi xổm xuống dưới chân Du Kinh,
La Bích hơi ngạc nhiên, người vừa mới nói không thích bị đụng chạm mà
lại nuôi chó?
“Không phải anh không thích đụng chạm à, sao còn nuôi chó?”
“Nó không phải người, hơn nữa… nó là của anh.” Du Kinh hơi nâng cằm lên
nói, câu nói có chút ý tứ lại đảo loạn tâm trạng cố gắng bình tĩnh của
La Bích.
“Chúng ta mới quen nhau chưa tới một ngày.” La Bích chỉ ra sự thực.
“Có vài người cả đời đều không có cảm giác gì, lại có một loại tình cảm gọi là vừa gặp đã yêu.” Du Kinh không chút che giấu cõi lòng mình, “Anh lớn thế này rồi, lần đầu tiên biết cái gì gọi là dục vọng và kích động. Em
nói xem, Tiểu Trà…”
Bầu không khí giữa hai người thoáng chốc thay đổi, dường như có thứ gì đó
không nhìn thấy được đang nắm giữ hơi thở và nhịp tim của hai người.
Ngay từ lần đầu gặp mặt La Bích đã cảm thấy anh không giống những người
khác. Về phần không giống ở chỗ nào, cô cũng không nói rõ được, cho nên
mới chủ động chào hỏi đàn ông lần đầu tiên trong đời.
Ngừng lại những suy nghĩ mập mờ, để phá vỡ bầu không khí màu hồng phấn này,
La Bích đi tới muốn sờ chú chó của anh, “Nó tên là gì?”
“King——” Du Kinh đang định nói, chó của anh tính tình rất tệ, hoàn toàn không
cho người lạ sờ vào nó, một giây sau đã thấy King cọ cọ tay La Bích.
“Xem ra nó cũng thích em.”
Khụ —— La Bích lưu ý đến anh dùng từ “cũng”.
“Thật ra, em tạm thời không có ý định có bạn trai…” Vừa nói xong này câu, La
Bích cảm thấy miệng khô định mở bình nước uống một ngụm.
“Anh cũng không có ý định có bạn gái, anh có kế hoạch lấy vợ.” Du Kinh thành thật nói.
Phụt —— nước ở trong miệng phun hết ra.
“Ha ha —— Anh nghĩ xa thật đấy —— ha ha ——” La Bích không biết nói gì nữa.
“Anh nghiêm túc, anh luôn luôn vừa ý những thứ tốt nhất.”
“Cám ơn đã khen em.” La Bích nghẹn ra một câu như vậy, hô to một tiếng,
“Sugar!” Một con mèo từ trong bụi cỏ chạy ra, La Bích thấy mèo con đi ra lập tức nói, “Vậy em đi trước đây, tạm biệt.” Rồi chạy chối chết về
nhà.
“Thật đáng yêu. Ừm, xem ra làm cô ấy sợ rồi. Về trước đã, King.” Du Kinh lẩm bẩm nhìn La Bích chạy mất.
La Bích cho rằng hai người sẽ không gặp mặt trong một thời gian, kết quả
hơn 10 giờ đêm nhận được điện thoại của đàn anh Lý Hoài Nhân, “Đàn em,
bắt được hung thủ rồi, em có muốn tới xem thẩm vấn không, nếu đi xem năm phút nữa tới đón em nhé?”
La Bích đáp một tiếng được, trong lòng nghĩ Du Kinh đoán không sai, Lý
Thiếu Vân quả nhiên sẽ tiếp tục hành động. Thay một bộ quần áo, La Bích
vội vàng cầm chìa khóa đi ra ngoài.
Khi chạy tới dưới lầu, xe còn chưa tới, đợi một hồi, Lý Hoài Nhân ngồi trên ghế lái của chiếc xe BMW quen thuộc lớn tiếng gọi đàn em. La Bích nghĩ
thầm, nhanh vậy đã lại gặp mặt rồi, vừa nghĩ vừa chạy tới.
Không thấy anh ngồi ở vị trí phó lái cô hơi nghi hoặc, mở cửa sau ra mới phát hiện anh ngồi ghế sau… thì ra là đang chờ cô. La Bích cũng không làm
kiêu mà thẳng thắn ngồi xuống cạnh anh.
Dường như anh đang suy nghĩ vấn đề gì, La Bích cũng không lên tiếng, một đường chạy thẳng tới cục cảnh sát.