Đúng Lúc

Chương 42: Chương 42: Anh là của em




Editor + Beta: Basic Needs

Trước khi ra khỏi cửa, Trì Triệt đã đáp ứng với ông Thẩm sẽ đưa Thẩm Ngư về nhà thế nên sau khi hai người không biết xấu hổ vận động một phen ở khách sạn thì lại vội vội vàng vàng chạy về nhà cô.

Có thể thấy ba cô đã là một việc vui, có thể vui vẻ trò chuyện với ông là một sự thu hoạch tuyệt vời nhưng lâu rồi anh đã không gặp cô nên dục vọng bị đè nén vẫn chưa được giải tỏa đã khiến anh cảm thấy hơi khó chịu, đó là chưa kể đến việc dường như cô đột nhiên thông suốt, bắt đầu học cách trêu chọc anh.

Lúc về đến nhà đã không còn sớm nên ba cô đã đi ngủ. Ngày hôm sau, Thẩm Ngư muốn biết chuyện hai người đàn ông đã nói với nhau nhưng ông Thẩm và Trì Triệt đều đã hứa với nhau từ trước, đều dùng một câu “không nói cái gì cả” đuổi cô đi.

Thẩm Ngư chạy đến phòng sách của ba mình nói bóng nói gió một hồi lâu cho đến khi ba bảo đảm chưa nói cái gì nặng lời hay không xuôi tai mới rốt cuộc yên lòng.

Trì Triệt đột nhiên tới nhà cô nên Thẩm Ngư đã hoàn lại vé tàu ban đầu để trở về Thâm Quyến và mua một vé mới cho hai người vào tối thứ bảy.

Trì Triệt và ông Thẩm ngày đó giống như nói chuyện rất vui vẻ nên sau đó lúc nào Thẩm Ngư cũng nghe ba cô kêu Trì Triệt tới nhà nói chuyện. Thế nên bởi vì anh sẽ quay về Thâm Quyến sau hai ngày nữa, ban ngày hai người bọn họ hẹn hò đi chơi ở khắp nơi còn buổi tối sẽ ghé nhà Thẩm Ngư ăn cơm tối với ba cô.

Ở đây vốn chỉ là một thành phố nhỏ nên xác suất gặp người quen trong kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán sẽ không thấp. Chưa kể đến việc hai người đứng trong đám đông đã khá bắt mắt, lúc này lại nắm tay nhau cùng đi.

Cho nên ngày cuối cùng cô ở đây đã gặp lại Hoàng Lộ thì cũng không kinh ngạc gì.

Ngay từ đầu cô ta bị Trì Triệt hấp dẫn. Một người đàn ông xuất sắc như vậy theo lẽ thường sẽ hấp dẫn không ít ánh mắt của mấy cô gái thế nên cô ta cũng không ngoại lệ. Ngay lúc ấy thấy bên cạnh anh có một dáng người cao gầy quen mắt, cô ta vô thức gọi với ra.

Từ đầu đến cuối, chỉ có cô ta và Thẩm Ngư nói vài câu trò chuyện ít ỏi. Thẩm Ngư không có ý giới thiệu bạn trai mình mà người đàn ông kia cũng không ngại. Anh ta tuy không nói lời nào nhưng vẫn hấp dẫn ánh mắt của cô ta và bạn bè. Bọn họ lâu lâu lại liếc nhìn anh.

Nhưng tầm mắt của anh chỉ đặt trên người một người, bàn tay đang nắm chặt không buông ra cho dù Thẩm Ngư đang nói chuyện với cô ta.

Đến cuối cùng, thậm chí tên của anh chàng kia là gì cô ta cũng không biết.

Cô ta không cam lòng. Sao lại kỳ vậy? Bạn trai xuất sắc còn không chịu đi khoe, ngay cả cô ta ở đây cũng không chịu khoe sao?

Hoàng Lộ chụp một tấm hình bóng dáng lúc hai người lúc đang rời đi rồi gửi vào group chat. Trong nháy mắt, một đám người bùng bổ bàn tán xôn xao.

Bành Phái cũng thấy được. Anh ta cũng có trong group này nhưng không có lên tiếng. Anh ta tham gia vốn vì có Thẩm Ngư nhưng sau này phát hiện cô cũng không có ở trong này nên thờ ơ để nó ở một góc.

Ảnh chụp nghiêng mặt hai người, một cô gái hơi ngửa đầu cười với một chàng trai đang nói chuyện. Anh ta nhìn trong chốc lát rồi tắt di động.

Trì Triệt bị Thẩm Ngư lôi kéo. Vừa rồi cô ấy thậm chí còn cắt ngang cuộc trò chuyện với người bạn cùng lớp đó một cách thô lỗ. Lúc này đã đi xa nhưng anh vẫn còn cảm nhận được cô có chút không vui.

“Làm sao vậy? Em không thích người hồi nãy hả?” Hai người đi tới một cửa hàng, Thẩm Ngư chuẩn bị leo lên xe thì bị Trì Triệt kéo đi mua trà sữa.

Cô cắn vào ống hút rồi cau mày: “Em không thích ánh mắt bọn họ nhìn anh.”

Anh là của cô

Trong lòng cô trước giờ chưa từng có loại tâm tình như thế này, giống như là khí cầu từ từ được bơm căng, nó càng ngày càng tăng phồng lên.

Cô đứng lại rồi kéo anh xuống, cắn lên môi anh sau đó tuyên bố quyền đặc biệt của mình: “Anh là của em.”

Cô biết anh ưu tú nhưng anh đã là người của cô cho nên cô không cần loại ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh như vậy.

Trì Triệt duỗi tay ôm eo, kéo người cô đến gần mình hơn, vị trà sữa ngọt ngào trong miệng cô truyền đến, khiến anh không khỏi tăng thêm sức mạnh cho nụ hôn; nhưng mà dù thế nào thì vẫn không đủ để truyền tải trọn vẹn niềm vui sướng trong lòng mình.

“Anh là của em.”

………………

Chạng vạng sau khi ăn cơm tối, ông Thẩm đưa hai người đến ga tàu cao tốc. Ông không gửi xe vào bãi đỗ mà chỉ dặn dò Thẩm Ngư tự chăm sóc bản thân mình cho tốt còn cô thì nói ông nhớ uống ít rượu. Lúc bọn họ gần đi thì ông lại nói một câu với Trì Triệt “Lần sau tiểu Trì nếu có rảnh thì lại ghé nhà bác chơi” rồi mau chóng lái xe đi.

“Đây là bác trai đã tán thành cho anh sao?” – Anh hỏi.

Thẩm Ngư nói: “Có lẽ chỉ là ân cần đối với người nhỏ thôi.”

Vừa dứt lời thì cô bị Trì Triệt cắn vào lỗ tai: “Em nói lại lần nữa xem?”

Cô cười né tránh sự trêu đùa của anh.

………………

Trở lại Thâm Quyến, Trì Triệt thuận tiện chở cô về nhà. Vừa mới đóng cửa, cô đã bị anh bế lên dựa vào tường. Ang ngửa đầu gặm môi cô, đầu lưỡi ra vào từng đợt, Thẩm Ngư phối hợp cong chân lại ngang eo anh làm cho anh thuận tiện cởi quần cô ra.

Anh dùng hai tay ấn hông cô xuống, cô cảm nhận được sức nóng và sự căng cứng dưới cơ thể mình, ngay cả khi đã cách mấy lớp vải nhưng cô vẫn có thể cảm nhận rõ sự phấn chấn của anh.

Thẩm Ngư còn có tâm tình cười anh: “Làm gì mà anh cứ gấp gáp như vậy?”

“Từ lúc em nói xong cho tới giờ, anh đã nhịn lâu lắm rồi.” Trì Triệt vén quần áo của cô lên, anh cúi đầu ngậm lấy nụ hồng trắng mịn trước ngực đang câu dẫn anh, nghe được tiếng rên rỉ ngọt ngào thoát ra từ miệng cô.

“Ưm… em nói cái gì…” Cô ôm lấy đầu anh làm cho anh cành liếm sâu hơn, thân dưới không nhịn được mà cọ vào vật nóng hổi của anh; cô chỉ cảm thấy từ chỗ sâu trong cơ thể đang có thứ gì chảy ra làm cho cô trống rỗng.

Trì Triệt phóng thích dục vọng của mình rồi anh cởi quần lót của cô ra. Lúc này cô có thể cảm nhận được sự ẩm ướt trơn trượt khi đỉnh gậy th*t trượt qua cửa động, cô không chịu được sự trêu chọc như vậy nên cái miệng nhỏ ấy đã tự làm chủ mà liếm mút giữ lại vật kia.

Cô cười anh sốt ruột nhưng mà cô đã chuẩn bị từ lâu.

Anh nhẹ giọng cười, trong tiếng cười mang theo dục vọng và khàn khàn gợi cảm làm cho lỗ tai cô dần dần đỏ lên. Anh nương theo cửa động mà đi vào, dòng suối chảy cũng vì thế mà trào ra; sự ấm áp vây chặt lấy dục vọng làm cho anh thoải mái thở ra một hơi.

Tay anh kéo chân cô ra, làm cho cửa động dưới thân cũng vì vậy mà mở lớn ra hơn một chút. Anh hôm lấy hông rồi ghì chặt người trong tay, ngay từ đầu đã tấn công một cách cuồng phong bão táp phảng phất như cũng muốn đưa cả hai hòn ngọc của mình tiến vào để cảm thụ được sự ấm áp của cô.

Vẻ thong dong giả bộ bình tĩnh trước đây đã không còn; lúc này, anh vội vàng giống như một chàng chai mới làm chuyện này lần đầu.

“Anh là ai?”

Chàng trai ấy nhanh chóng trở về lại hình dáng của một người đàn ông mà cô không thể rời mắt khỏi. Anh không buông tha cho cô mà thậm chí còn liếm vành tai dụ dỗ cô trả lời câu hỏi kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.