Đúng Lúc

Chương 18: Chương 18: Theo đuổi em




Editor + Beta: Basic Needs

Sau khi tan làm thì Thẩm Ngư đi đến một cửa hàng trên đường Nam Nhạc để mua vịt nướng đem về; lúc cô chuẩn bị rời đi lại nghe được một âm thanh quen thuộc.

Cô quay đầu mới phát hiện ra Trì Triệt nên mỉm cười chào hỏi.

“Em chỉ đi một mình thôi sao?” Trì Triệt nhìn thấy cô cầm theo túi: “Em có phải muốn về không?”

“Đúng rồi, tôi mua về nhà ăn.”

“Thật là ngại, không biết em có thể chở tôi về nhà được không?” Trì Triệt nhìn thấy ánh mắt cô nhìn thẳng về phía mình nên nhẹ nhàng mỉm cười:” Tôi có uống chút rượu nên không tiện lái xe.”

Thẩm Ngư không nghĩ ra được lý do gì để cự tuyệt, huống chi cô thấy mặt anh đã đỏ cả lên rồi.

“Được chứ, không có gì đâu.”

Trì Triệt và Thẩm Ngư đi đến nơi anh đang ăn tiệc, cô vốn nghĩ rằng anh sẽ để mình chờ ở ngoài cửa, ai ngờ anh lại mở cửa rộng ra, mời cô cùng tiến vào.

Những khuôn mặt nam thanh nữ tú bên trong khi thấy Trì Triệt mang theo người đến thì sửng sốt nhưng sau đó lại nhanh chóng trêu ghẹo anh.

Thẩm Ngư mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.

Trì Triệt cười ứng phó với bọn họ rồi cầm lấy túi và áo khoác của mình:” Xin lỗi mọi người, tôi về trước đây.”

Anh nắm lấy cổ tay cô dẫn ra ngoài, mặc kệ tiếng ồn ào sau lưng.

Thẩm Ngư thấy anh nhìn như có vẻ lôi lôi kéo kéo mình nhưng vẫn lịch sự mà nắm hờ cổ tay cô.

Tay anh rất rộng, ngón tay lại thon dài làm cho cổ tay cô trông có vẻ nhỏ bé khi được bao bọc bên trong. Dù cho chỉ chạm nhẹ vào nhau thôi nhưng lại làm cho cô không khống chế được mà đỏ bừng mặt.

Giống như từ sau hôm đó, cô rất dễ đỏ mặt.

…………………

Buổi tối hôm đó cô chỉ thuận miệng mời Trì Triệt vào trong nhà ngồi nhưng thật sự không nghĩ tới sự việc lại phát triển theo hướng như vậy.

Anh khen phòng sách của cô không dứt lời, sau đó hai người lại thảo luận về những cuốn sách ở trên kệ.

Thật ra đây là lần đầu tiên có một người đàn ông độc thân vào nhà cô ngoại trừ Canh Vũ An nên lúc đầu Thẩm Ngư có chút dè dặt nhưng Trì Triệt luôn lịch sự dừng lại những đề tài có thể gây khó chịu cho cô.

Điều này làm cho Thẩm Ngư có chút ảo giác rằng anh đang thử điểm mấu chốt của cô.

Cảm giác này không lâu sau được chứng thực ngay tại lúc anh lên tiếng cáo từ.

Cô muốn tiễn anh xuống tận dưới lầu nhưng vì Trì Triệt cự tuyệt nên cô chỉ có thể đưa anh ra tới cửa.

Đứng ở cửa, hai người tuy nhìn nhau nhưng lại không nói một câu nào.

Thẩm Ngư cảm thấy anh chàng đứng trước mặt hình như có chuyện muốn nói nên cô nhẹ nhàng ho một cái.

Trì Triệt thấy cô có chút ngượng ngùng mà nói “Anh còn muốn nói điều gì sao?”

Anh vẫn luôn cố gắng kiềm chế chính mình từ lúc đi vào nhà Thẩm Ngư, lúc này lại nghe cô nói như vậy nên rốt cuộc anh không thể khống chế được.

Anh có rất nhiều điều muốn nói cũng như sự tình muốn hỏi, nhưng điều anh muốn nhất là được hôn cô. Khi ánh sáng ấm áp trong nhà vẫn còn rọi lên người thì anh cuối cùng cũng xâm nhập vào lãnh địa riêng tư của cô.

Anh cúi đầu, nhẹ nhàng lưu lại đôi môi mình ngày đêm thương nhớ.

Cảm xúc thật giống như trong tưởng tượng của anh. Mềm mại ấm áp, mang theo hương vị cà phê lúc vừa nãy cô mới pha làm cho anh say mê muốn nhấm nháp thêm chút nữa.

Nhưng mà…

Trì Triệt dừng lại, anh không xâm nhập sâu hơn.

Hành vi như vậy thì mặc kệ từ phương diện nào mà nói thì đã vượt quá giới hạn.

“Xin lỗi.”

Thẩm Ngư mở to mắt, nhìn anh lui về khoảng cách an toàn.

“Anh thích tôi sao?”

Trì Triệt nheo mắt, câu hỏi bất ngờ của cô làm cho anh có chút trở tay không kịp nhưng anh vẫn nhanh chóng trả lời: “Đúng vậy, tôi thích em, vẫn luôn theo đuổi em.”

Thẩm Ngư kinh ngạc. Cô chỉ thoáng có cảm giác anh đối xử với mình có chút khác với mọi người nhưng lại không nghĩ đến việc anh đang theo đuổi cô. Không biết có phải do cô quá ngu ngốc hay do anh theo đuổi quá mức kín đáo.

Thẩm Ngư chần chờ. Mới vừa kết thúc một mối tình lâu dài chưa tới một năm nên cô vẫn chưa muốn bắt đầu một cuộc tình mới một cách tùy ý. Huống chi cô có chút không rõ cảm giác của mình đối với Trì Triệt.

“Thật xin lỗi anh nhưng trong khoảng thời gian này tôi không muốn quen ai cả.”

Trì Triệt hiểu rõ: “Tôi hiểu nhưng tôi sẽ không dừng lại việc theo đuổi em.” Cô không kháng cự với hành vi vừa rồi đã là một sự phát triển tốt.

Trước khi vào thang máy, anh lại không nhịn được mà tới gần hôn vào trán Thẩm Ngư: “Hy vọng tôi có thể trở thành người em nhớ đến đầu tiên khi em đã sẵn sàng cho một mối quan hệ mới. Em ngủ ngon.”

Thẩm Ngư nhìn cửa thang máy dần dần đóng lại, cô giơ tay sờ vào nơi anh vừa mới hôn qua mà chậm rãi đỏ mặt.

……………….

Hôm nay là đã là tuần thứ hai sau tối hôm nọ. Trì Triệt đi ra bên ngoài vẫn không buông tay cô ra, Thẩm Ngư đành dẫn theo người đi đến xe cô đậu gần đó. Khi cô mở cửa cho anh vào thì Trì Triệt mỉm cười lịch sự cảm ơn cô.

Thân hình Trì Triệt cao to ngồi vào con bọ nhỏ xíu của cô nhìn có chút chèn ép cặp chân dài kia.

“Thật xin lỗi, xe tôi hơi nhỏ.”

“Tôi không ngại đâu.”

Hai người một đường không nói chuyện, Thẩm Ngư nghĩ thầm cũng may trong xe có tiếng nhạc. Cô có cảm giác người ngồi ở ghế phụ vẫn luôn nhìn cô nên trong lúc chờ đèn tín hiệu, cô hơi quay đầu nhìn qua lại thu được một khuôn mặt anh tuấn đang tươi cười.

Thẩm Ngư xoay đầu đi, sợ có chút không kìm được trước bộ dáng đầy sức quyến rũ của anh.

Xe chạy đến bên dưới căn hộ của anh, anh mời cô vào chơi, một bộ dạng có qua có lại. Thấy Thẩm Ngư chần chờ, Trì Triệt nhìn ra được điều cô đang do dự nên giơ tay tỏ vẻ mình sẽ không làm ra hành động khác thường.

“Rất nhiều tên tội phạm trước khi giết người cũng không nói tôi sẽ giết bạn.”

Trì Triệt cười rộ lên: “Vậy mà em lại so sánh tôi với tội phạm giết người, thật là làm tôi khổ sở mà.”

“Tôi thấy anh rất vui vẻ thì có.” Thẩm Ngư cũng mỉm cười.

Trì Triệt nói: “Tôi thề với trời.”

Thẩm Ngư rốt cuộc cũng đi vào nhà anh, nơi này có thêm một tầng lửng, tuy đơn giản nhưng mang theo hơi thở ấm ấp, đúng là một căn hộ tiêu biểu cho một chàng trai độc thân. Trì Triệt giúp cô hâm nóng cơm hộp lại pha cà phê cho cô. Thẩm Ngư nếm thử, hương vị thật ngon.

“Vịt nướng dùng với cà phê, thật là sự kết hợp lạ lùng.” Thẩm Ngư ăn một ít vịt, vị ngon vẫn được bảo tri nguyên vẹn.

Trì Triệt ngồi uống cà phê ở bên cạnh bàn:” Mùi vị như thế nào?”

“Thật sự không tồi.” Cô uống một ngụm.

Trì Triệt cười nói: “Thật vui vì em thích.”

Thẩm Ngư cảm thấy kể từ khi Trì Triệt nói rõ lòng mình thì những chuyện rất bình thường lại mang hàm nghĩa khác qua lời của anh; điều này làm cho cô có chút không quen với sự tấn công của anh.

Nhưng mà cũng không có chán ghét – Thẩm Ngư vừa uống cà phê vừa suy nghĩ.

Hai người đều có sở thích chung nên bữa cơm hôm đó rất vui vẻ. Cô có chút hưởng thụ cảm giác đó.

Thời gian không còn sớm nên Thẩm Ngư đứng dậy cáo từ. Trì Triệt tiễn cô đến tận bãi đỗ xe dưới lầu, ngay lúc cô chuẩn bị lên xe thì cả người đã rơi vào vòng tay của ai đó. Thẩm Ngư chưa kịp phản ứng lại thì anh đã buông cô ra.

“Anh đã nói sẽ không làm gì khác mà.” Thẩm Ngư nhướng mày.

“Xin lỗi,” Trì Triệt mỉm cười, trong lồng ngực anh còn có hơi ấm của cô: “Tôi chỉ nghĩ rằng mới đây mà em đã rời đi rồi.”

Anh cúi đầu nhìn cô.

“Hơn nữa, tôi có chút không kìm lòng được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.