Đúng Lúc

Chương 16: Chương 16: Thích một người




Editor + Beta: Basic Needs

Kẻ thất thường Trì Triệt sau ba ngày đi công tác thì trở về nước, anh chỉ ghé thăm nhà nửa buổi, ăn một bữa cơm rồi đi, ngay cả ba Trì Chấn Võ cũng không gặp được. Mẹ Dư Hủy tuy không muốn bỏ qua cho hành động này của anh nhưng lại không có biện pháp, bà và Đường Xuyên không thể hiểu nỗi vì sao anh vừa mới trở về có một lát lại không chịu nghỉ ngơi mà vội vàng đi đâu.

“Cậu bị sao vậy? Trong sở cũng không có việc gì khiến cho cậu phải vội vã trở về như vậy.”

Hai người ngồi ở ghế thương gia trên máy bay, một cô nàng tiếp viên hàng không ngay lúc đó đã xuất hiện cùng với khăn và nước. Đường Xuyên nhận đồ xong lại hướng cô nàng mắt xanh tóc vàng ấy xin một ly rượu.

“Cậu còn muốn quản lý tôi à. Nếu không nỡ đi thì cậu ở lại với mẹ tôi đi.” Vừa mới lên máy bay nhưng anh đã có chút gấp gáp không chờ nổi mà nhắn tin hẹn Thẩm Ngư cùng đi.

“Tôi thích nhất là xen vào việc của cậu.” Đường Xuyên thấy người bên cạnh vẫn luôn cúi đầu xem di động, mặt lại có biểu hiện gấp gáp không kìm nén được nên chồm người qua xem cậu ta đang nói chuyện với ai nhưng còn chưa nhìn kỹ đã bị Trì Triệt tránh thoát.

“Cậu muốn làm gì?” Trì Triệt nhướng mày, cất di động đi.

“Đừng giấu, tôi thấy được hết rồi.” Đường Xuyên thật sự chẳng thấy gì, anh chỉ kịp nhìn thấy một avatar trông có vẻ quen nhưng vẫn tiếp tục lừa anh chàng: “Là người tôi quen biết đúng không?”

Anh nói rất chắc chắn làm cho Trì Triệt nhìn chằm chằm anh ta một hồi lâu: “Vậy sao? Là ai vậy cậu nói thử xem.”

Đường Xuyên nói không nên lời nhưng mặt vẫn không có biểu hiện ra mà chỉ cười tủm tỉm mặc cho người kia vẫn còn nhìn mình. Trì Triệt hừ một tiếng rồi quay đầu tiếp tục mân mê di động, không muốn nói chuyện vô nghĩa nên trực tiếp vạch trần anh ta: “Cậu tiếp tục tự suy diễn đi.”

Thời gian bắt đầu hội sách là từ thứ sáu đến chủ nhật mà Trì Triệt và Đường Xuyên đặt chân xuống Thâm Quyến đã là chiều thứ sáu. Anh hẹn Thẩm Ngư vào chiều thứ bảy nhưng vì muốn thấy cô sớm một chút nên anh đã hẹn cô ăn cơm trưa luôn.

Trì Triệt đã sắp xếp mọi chuyện rất tốt nhưng bởi vì lâu không gặp mặt cô nên có chút khẩn trương. Anh nhớ tới lúc trước bạn anh hay nói thời còn trẻ, bọn họ rất lo lắng trong lần hẹn đầu tiên với con gái nhưng anh vẫn không hiểu được. Theo anh nhớ thì mình chưa từng chủ động hẹn hò với ai ngoại trừ cộng sự, nhưng làm sao nghĩ được vào lúc tuổi xuân đã điểm 30 thì anh lại trở về những năm tuổi trẻ đó.

Từ lúc biết cô, anh phải trải qua nhiều loại tâm tình lần đầu tiên xuất hiện trong đời. Đối với anh mà nói tuy những điều đó khiến anh có cảm giác lạ lẫm nhưng cũng không chán ghét.

Hai người gặp nhau ở một nhà hàng gần hội sách, lúc Thẩm Ngư đến đã thấy Trì Triệt đứng chờ ngay cửa.

Anh mặc bên trong một cái áo cổ lọ màu đen, khoác bên ngoài một chiếc áo khoác họa tiết carô đi kèm với quần đen và đôi giày da. Tuy nhìn có vẻ giản dị nhưng không thể ngăn được khí chất toàn thân, làm người khác dễ dàng chú ý đến anh dù chỉ bằng một cái liếc mắt.

Thẩm Ngư lại trùng hợp cũng mặc một cái áo măng tô họa tiết ô vuông.

Cô kéo khăn choàng cổ rất dày của mình xuống một ít để lộ ra cằm, bước về phía anh.

Có lẽ vì đã lâu rồi không gặp nên cô có cảm giác ngượng ngùng khi đến gần anh.

Thẩm Ngư lại một lần nữa kéo khăn choàng lên che đi hơn nửa khuôn mặt mình, đi đến bên người Trì Triệt thì vỗ nhẹ lên người anh: “Hi, đã lâu rồi không gặp.”

Trì Triệt thật ra từ xa đã nhìn thấy cô; tuy còn chưa nhìn đến chỗ anh nhưng ánh mắt anh lại không hề rời khỏi cô. Tuy có nhiều người như vậy nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua anh vẫn có thể xác định được vị trí của cô. Nói cho cùng thì hai người thật ra cũng không phải lâu lắm rồi mới gặp lại nhau; thậm chí còn chưa tới một tháng nhưng Trì Triệt đã cảm thấy như là rất lâu rồi.

Vẫn là bộ dáng thờ ơ với mọi thứ như trước, cô từ từ chậm rãi mà đi đến chỗ hẹn; chỉ đến khi gần tới nơi mới nhìn anh.

Trong khoảng thời gian này vì hai người không có liên lạc với nhau làm anh nhớ cô kinh khủng, anh vội vội vàng vàng trở về nhưng dường như cô cũng không nghĩ tới anh nhiều lắm. Không những không chủ động liên lạc với anh mà lần này gặp mặt cũng do anh chủ động hẹn cô khi vừa xuống máy bay.

Tình cảm anh dành cho cô đột nhiên ào ạt như mưa lũ kéo về, anh không thể khống chế mà cũng không muốn khống chế.

Nghĩ về điều này, tâm tình Trì Triệt có chút chua xót.

Không muốn Thẩm Ngư phát hiện ra tầm mắt mình vẫn dừng ở trên người cô nên ngay lúc cô nhìn qua thì Trì Triệt cưỡng ép quay đầu, làm bộ như mình chưa phát hiện cái gì.

“Đã lâu không thấy.” Anh mỉm cười, giả vờ như vừa mới thấy cô: “Gần đây chuẩn bị phát hành quyển sách nào sao?”

“Nào dễ dàng như vậy.” Thẩm Ngư nhăn lại mũi, cùng anh đi vào bên trong: “Nếu như tôi có thể ra một quyển sách nhanh như vậy thì anh cũng không thể nào dễ dàng hẹn tôi như thế này đâu.”

Trì Triệt nghe cô trêu ghẹo thì trong lòng liền nghĩ dù cô không phải là một biên tập viên nổi tiếng nhưng muốn gặp cô cũng không dễ dàng gì.

Hai người ăn cơm xong thì đi bộ đến trung tâm triển lãm cách đó không xa để tiêu cơm. Đây không phải là lần đầu tiên Thẩm Ngư tới hội sách nhưng là lần đầu tiên đi cùng người không phải là đồng nghiệp.

Trước kia tuy cô đã từng đi cùng với Canh Vũ An nhưng anh ta cũng là đồng nghiệp của cô.

Cảm giác này rất mới lạ.

Càng làm cho Thẩm Ngư ngạc nhiên chính là việc Trì Triệt đã xem qua rất nhiều loại sách. Từ xã hội, nhân văn, tâm lý, nghệ thuật, thậm chí đến sách thiếu nhi anh cũng từng xem qua.

Thẩm Ngư giơ lên một quyển 《 Frankenstein 》: “Sách thể loại này anh cũng đọc qua sao? Rõ ràng nhìn sao cũng không phù hợp với tính cách của anh.”

Trì Triệt cầm lấy sách trong tay cô, cười nói: “Bản tôi xem cũng không phải bản này đâu”. Anh lật vài trang: “Nhưng mà dùng tranh minh họa để kể chuyện xưa cũng là một cách hay.”

“Anh có thói quen nghe kể truyện trước khi ngủ sao?”

“Là do thói quen khó ngủ của tôi.” Trì Triệt cười nói, anh lại cầm lên một cuốn sách khác: “Thời đi học hồi cấp ba thì tôi có hứng thú đối với thể loại này. Tôi lớn lên ở Mỹ mà cô biết rồi đó, người nước ngoài rất thích tìm tòi điều mới lạ nên bạn bè tôi khi ấy rất thích thách thức nhau xem ai có những chuyện xưa đáng sợ nhất.”

Thẩm Ngư há to miệng đến khi anh giải thích xong mới khép miệng lại được, cô nhìn vào mắt anh, gật đầu: “Khó trách.”

Trì Triệt nhìn thấy điệu bộ này chỉ muốn duỗi tay ra xoa nắn mặt cô: “Sao tôi có cảm giác như cô không thật sự ngạc nhiên lắm?” Bất luận là chuyện trước kia của anh hay là chuyện anh lớn lên ở Mỹ.

“Tôi mở miệng to như thế là đã chứng minh việc mình ngạc nhiên rồi mà.” Thẩm Ngư nghiêm túc nói sau đó lại bật cười thành tiếng bên cạnh anh.

Hôm nay Thẩm Ngư mới có cảm giác cô đã hiểu hơn về con người anh.

Cuối cùng thì Thẩm Ngư lựa được bốn quyển sách khá hay còn Trì Triệt cũng mua được hai quyển tác phẩm thuộc thể loại kinh điển, trong đó có cả quyển 《 Frankenstein 》kia. Thẩm Ngư cười khúc khích mấy tiếng làm Trì Triệt hơi xấu hổ, anh nhìn vào mắt cô rồi sau đó xoay đầu đi, trong lòng thầm cảm ơn việc hai tay mình đều phải cầm đồ.

Thật kỳ quái, vì sao thích một người lại làm cho mình thấy điều gì của cô cũng đáng yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.