Buổi tối, Lộ Cẩn nằm ở trên giường chơi điện thoại di động, Diệp Vi liên tục gửi tin nhắn nhưng cô cũng chẳng thèm nhắn lại.
Vi Vi: “A Cẩn, hôm nay tớ lại được gặp Mộ tổng đấy, vẫn đẹp trai ngời ngời như bao ngày.”
Vi Vi: “Chẳng lẽ cậu không muốn gặp Mộ tổng sao? Tớ nhìn thấy ánh mắt của Mộ tổng có vẻ rất nhớ cậu đó nha! Ha ha! Tớ thật quá lợi hại đi, có phải tớ có phép thuật đọc được ý nghĩ người khác không nhỉ?”
Vi Vi: “A Cẩn, cậu đang làm gì vậy? Bận gì mà không thèm trả lời tin nhắn tớ chứ!”【khóc lớn】
Vi Vi: “A Cẩn, tớ sai rồi.” 【ủy khuất】
Lộ Cẩn cuối cùng đã nhắn lại: “Sai chỗ nào?”
Vi Vi: “Tớ không nên nói trước mặt cậu là được gặp Mộ tổng, khiến cho A Cẩn nhà chúng ta phải ghen rồi.”
Lộ Cẩn hộc máu, đây là cái quái gì chứ?
Lộ Cẩn: “Ngày hôm nay cậu đã nói những gì với Mộ Trạch hả?” 【mắng】”
Vi Vi: “Cũng không nói gì cả, chỉ hàn huyên chuyện phiếm về cậu này, Mộ tổng nói cậu hồi xưa vô cùng ngây thơ. 【cười trộm】 Cậu với Mộ tổng lại hữu duyên như vậy, thật tốt nha. Cách xa bảy năm trời giờ lại có thể hội ngộ, hơn nữa còn cố ý tình chàng ý thiếp như vậy. 【nham hiểm】”
Mộ Trạch tám chuyện cùng Vi Vi? Cô còn tưởng anh vẫn trầm mặc ít nói như hồi trước, thì ra chẳng qua là khi ở cùng một chỗ với cô anh mới như vậy.
Lộ Cẩn: “Vi Vi, mấy cái kịch bản phim truyền hình biến cậu trở nên như thế này phải không?? 【thật kinh khủng 】Tớ đi ngủ đây 【ngáp】”
Vi Vi: “Có ngày nào mà cậu lại ngủ sớm như vậy đâu? Hơn nữa mai còn là cuối tuần! Hẳn là bị tớ nói trúng tâm tư rồi!” 【đắc ý】”
Thoát khỏi WeChat, Lộ Cẩn mở weibo, rất lâu rồi cô chưa vào weibo lần nào, “Không gây phiền loạn người người bình yên.”
Lộ Cẩn là cái tên khá phổ biến, ban đầu đăng ký weibo cô đã lên mạng để tìm tên hay cho weibo, sau đó cô chọn trúng “Không gây phiền loạn, người người bình yên” kết quả khi điền vào thì thấy đã có người sử dụng cái tên này, cô phải bỏ đi dấu phẩy thì mới đăng ký thành công.
Hồi mới lập tài khoản, Lộ Cẩn đặc biệt thích lên weibo, lúc thì chia sẻ những món ăn ngon, khi thì viết lên tâm tình của bản thân, từ từ fan hâm mộ cũng lên hơn năm trăm.
Cô chỉ theo dõi ba tư người, trong đó là những đồng nghiệp, mới vừa mở weibo lên đã nhìn thấy tràn lan bài viết về Mộ Trạch.
Nam thần em muốn xi măng (Tiểu Huyên): Nam thần Mộ Trạch, đến khi nào mới được nhìn thấy người đây? Ngày ngày nhìn vật nhớ người, thần thiếp không thể chịu được! 【thống khổ 】【dằn vặt】
Khuyết danh, khuyết họ, tự do phóng khoáng (Tiểu Chu): Ngày mai tôi kết hôn rồi. Mọi người nhớ chuẩn bị quà mừng đấy, đặc biệt mỗi quà phải kèm thêm ảnh chồng tôi nữa. À đâu, không đúng rồi, bây giờ mới là vị hôn phu thôi! Ngày mai mới là chồng! 【 sắc 】【 sắc 】
Lộ Cẩn lướt xuống đọc bình luận
Tình yêu là nấm mồ lạnh lẽo (A Nhuế): Không biết xấu hổ! Rõ ràng anh nói anh là chồng em【xấu hổ】
Vô địch là biết bao tịch mịch (A Bảo):...Tỉnh mộng đi gái.
Đánh người một chút rồi bỏ chạy (Hiểu Vi): Đồng ý với lầu trên.
....
Những người phụ nữ này điên cuồng vì Mộ Trạch đến thế nào Lộ Cẩn cũng đã nhìn ra, không cảm thấy kinh ngạc, lướt xuống tiếp lại thấy một số bạn học cùng đại học cũng đang phát điên vì anh.
Sa Lãng đây nè: Mỗi ngày nam thần của mị đều đẹp trai ngời ngời như vậy! Ôi chết mất, mị muốn quỳ lạy dưới chân nam thần! Đừng ai cản mị làm gì! 【 tim tim 】
Môi giới tình yêu: Nam thần vô cùng đẹp trai hoàn mỹ, tiền mang đầy người, trái tim lại thiện lương!
Những bình luận này là ở dưới một bài đăng.
Lộ Cẩn lướt xem post đó.
Quỹ từ thiện yêu thương V: Xin cảm ơn chủ tịch tập đoàn Đông Lăng Mộ tiên sinh đã quyên góp tặng 5000 vạn vào ngân sách, lòng hảo tâm của ngài đã thay đổi cuộc sống của rất nhiều cô nhi, những đứa trẻ phải lang thang lưu lạc ngoài đường, những em bé mắc bệnh hiểm nghèo đang phải sống vô cùng khó khăn, đã giúp cho các bé có một đời sống an ổn qua ngày, được giáo dục tử tế. Ở nơi này, tất cả các thành viên thay mặt các bé thiếu nhi vô cùng cảm kích, gửi lòng biết ơn đến ngài.
Số lượt bình luận đã lên đến hơn hai mươi nghìn.
Đọc ngược lại tốt hơn ngồi cười: A a a!!! Có một nam thần như anh làm em cảm thấy vô cùng kiêu ngạo, có nhan sắc, có tiền lại có cả lòng tốt!
Người chữ kéo cũng có thể đi bước chân mèo: Trong nháy mắt đường trước mặt đã chuyển màu hồng, nam thần của em quá tuyệt vời!!
Nấm thích nhân sâm tươi: Nam thần hết sức ôn nhu, ảnh thôi mà đã vô cùng chói sáng. 【 khóc lớn 】
Không gặp gỡ nữa: Mất bao công sức mới đào ra được một ảnh của nam thần, cầm lấy mà từ từ liếm đi, không cần cảm ơn tôi đâu 【đắc ý】
Lộ Cẩn ấn vào tấm hình, zoom lên, có chút mờ ảo, nhưng cô chỉ cần nhìn qua một cái là nhận ra anh.
Gương mặt ngũ quan rõ ràng, biểu cảm lãnh đạm kia, không phải anh thì còn là ai nữa?
Nhanh chóng ấn hai cái vào màn hình, bức ảnh trở về size gốc ban đầu.
Cô đặt điện thoại lên đầu giường, co người vào trong chăn, lăn qua lội lại nhưng không cách nào ngủ được.
Kết quả xoay mình thêm lần nữa, cô liền với tay lên đầu giường lấy điện thoại, mở khóa rồi vào weibo.
Không gây phiền loạn người người bình yên: Quá khứ, theo đuổi không chút hối hận, tương lai, gặp lại...
Rất nhanh đã có người bình luận.
Diệp Vi Vi V: Haha! Bắt được rồi! Theo đuổi không hối hận là cái gì?
La cà khȏng có việc gì làm: Có tình ý! Có chuyện cũ rồi!
Thật chói mắt: Nữ thần của tôi đây là muốn bước vào cung đường tình yêu rồi sao?
Triệu HúcV: 【đáng khen ngợi】
Nam thần em muốn xi măng: @ Triệu HúcV Khi nào thì anh mới cho em cái icon đáng khen ngợi như thế này!!??
Đánh người một chút rồi bỏ chạy trả lời Triệu HúcV:...
Lộ Cẩn trò chuyện riêng với Diệp Vi: “Vi Vi, tớ hiểu cậu có ý gì, nhưng tớ với anh ấy chắc chắn không thể được, hồi trung học đúng là tớ yêu đơn phương Mộ Trạch, vì anh ấy mà làm bao chuyện ngu ngốc, nhưng bây giờ tình cảm của tớ với anh ấy đã không còn là tình cảm nam nữ gì nữa rồi.”
Đầu bên kia Diệp Vi nhìn thấy tin nhắn của Lộ Cẩn, sửng sốt mấy giây.
Ách... Mộ tổng, anh cùng A Cẩn rốt cuộc là như thế nào đây? Bây giờ tôi muốn giúp anh cũng không còn lòng mà giúp nữa rồi.
Mộ Trạch nhìn chăm chú vào dòng chữ ngắn gọn kia hơn năm phút đồng hồ, sau đó vào weibo của cô xem lại những dòng chia sẻ trước kia, mỗi một dòng trạng thái đều nhìn đi nhìn lại một lúc lâu.
Hồi ở Mỹ anh vào weibo của Lộ Cẩn rất nhiều, Lộ Cẩn không hoạt động weibo nhiều lắm, coi đi coi lại không biết bao nhiêu lần, ngay cả thời gian đăng dòng trạng thái của cô anh cũng ghim sâu trong tâm trí.
“Quá khứ, theo đuổi không chút hối hận, tương lai, gặp lại...”
Bảy năm trôi qua, anh không biết liệu Lộ Cẩn liệu có còn tình cảm với anh không.
Sợ rằng mình sẽ hù dọa cô, cũng sợ rằng cô không tin mình khiến Mộ Trạch không dám để cô nhìn ra tâm ý của mình.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, anh không thể giả vờ bình tĩnh như vậy được nữa.
Ngày hôm nay, Lộ Cẩn so với bảy năm trước quá sức mê người.
Tắt điện thoại di động, Mộ Trạch rơi vào trầm tư.
---
Tám giờ sáng, Lộ Cẩn vừa ăn điểm tâm xong thì có tiếng người gõ cửa, sớm như vậy, ai đến nhà vào lúc này?
Cô mở cửa, sững sờ một chút.
Một chàng trai khoảng hai mươi tuổi, tay ôm bó hồng đầy khoa trương: “Xin hỏi, cô là tiểu thư Lộ phải không ạ?”
-Là tôi.
Chàng trai đưa bó hoa vào tay cô: “Tiểu thư, đây là hoa của cô, mời ký nhận.”
Lộ Cẩn giơ tay liên tục từ chối: “Xin lỗi, tôi không có đặt hoa.”
Chàng trai nở một nụ cười hiền lành: “Có một vị tiên sinh đã đặt cho cô, chắc chắn là bạn trai cô rồi!”
Ách...Cô cũng không có bạn trai.
Xác nhận lại mấy lần cô mới ký giấy.
Ai đưa hoa cho mình chứ?
Không ghi tên, địa chỉ cũng không có.
Mặc kệ đi, vừa sáng sớm được nhận bó hoa xinh đẹp như thế này, tâm tình cô tốt hơn hẳn.
Ôm bó hồng lên selfie, tự thưởng thức, perfect!
Ở tòa nhà đối diện, người đàn ông bình tĩnh ngắm nhìn người phụ nữ đang selfie, cô cười rộ lên, ánh mắt cong cong thành hình trăng lưỡi liềm, người còn đẹp hơn hoa.
Anh cầm máy ảnh trên sô pha, lấy nét, sau đó ấn nút chụp.
“Tách” một tiếng, nụ cười hạnh phúc của người phụ nữ khắc sâu trong tấm hình.
Khóe miệng người đàn ông không kìm được cong lên, tạo thành một hình cung đẹp mắt.
Nếu mà để hoa hồng như thế này thì chắc chắn hoa sẽ nhanh chết.
Lộ Cẩn suy nghĩ một chút, đặt bó hoa lên bàn trà, sau đó đi tìm lọ hoa, cởi dây buộc, nhẹ nhàng mở bó hồng, cắm một cành rồi lại một cành vào trong bình. Động tác của cô rất cẩn thận chậm rãi, tựa như sợ hoa sẽ bị đau.
Cô đếm đếm, tổng cộng có mười một bông hồng, vô cùng kiều diễm quyến rũ.
Là người con gái mang nhiều tương tư, Lộ Cẩn liền mở điện thoại tra ý nghĩa.
Mười một bông hồng đỏ: Yêu em cả cuộc đời, mãi mãi không lìa xa.
Em là người con gái độc nhất vô nhị trong lòng tôi, là người hoàn mỹ nhất, hy vọng được đi cùng em đến hết cuộc đời này, không bao giờ phải chia xa, tình yêu đính thực chính là một lời nguyện thề.
Người phụ nữ nào cũng đều khao khát được người đàn ông của mình yêu sâu đậm như thế này.
Dù chỉ là một giấc mơ không hề có thực nhưng cứ mãi ước ao được như thế.
Buổi sáng trôi qua rất nhanh, Lộ Cẩn đọc sách một lúc nhìn lên đồng hồ đã là mười một giờ, cô mở tủ lạnh và... aizz... chẳng có gì.
Lộ Cẩn cầm chìa khóa chuẩn bị ra khỏi nhà đi siêu thị.
Mới vừa đi ra tới cửa thì chuông đã reo lên.
Lộ Cẩn buồn bực, trừ những lúc Diệp Vi quên mang chìa khóa nhà cô ra thì chuông chả bao giờ vang lên cả, ngược lại hôm nay còn kêu lên hai lần cơ đấy.
Lần này cô không vội vàng mở cửa mà nhìn qua mắt mèo trên cửa.
Đến lúc thấy người đứng trước cửa nhà là ai, biểu cảm của Lộ Cẩn phải dùng hai chữ “kinh ngạc” để hình dung.
Anh làm sao có thể tới nhà cô?
Chuông cửa một lần rồi lại một lần nữa vang lên, anh tựa như có chút nóng vội.
Lộ Cẩn nghĩ, chỉ có thể làm như mình không có ở nhà mới có thể lừa gạt được anh.
Cô bây giờ không muốn nhìn thấy Mộ Trạch.
Một lát sau, chuông cửa rốt cuộc ngừng kêu, hẳn là anh cũng đi rồi, Lộ Cẩn mới yên tâm, ai ngờ chuông điện thoại lại vang lên.
Cô sợ hết hồn, vội vàng lục điện thoại từ trong túi xách ra, cũng không chú ý tới số hiển thị trên màn hình mà trực tiếp ấn nghe luôn.
Sợ người ngoài cửa còn chưa đi, cô hạ thấp giọng: “A lô ạ.”
“Mở cửa.”
Giọng nói nam tính này khiến trái tim cô bỗng rung lên, cô nhẹ giọng hỏi: “Xin hỏi anh là?”
“Mộ Trạch.” Giọng nói nhàn nhạt vang lên không nghe ra được thái độ gì.
“Mộ tổng, thật xin lỗi, bây giờ tôi không có ở nhà.”
Bên kia dừng lại một chút rồi mới chậm rãi lên tiếng: “Lộ Cẩn, em có biết là em không thể nói dối được dù chỉ là một chút không?”
Lộ Cẩn chết lặng, được rồi, đúng là cô không có cách nào nói dối được, giống như bảy năm trước cô luôn lấy cớ để tiếp cận anh, nhưng mỗi lần như vậy đều bị anh đoán ra nhanh chóng.
Lộ Cẩn chấp nhận mở cửa ra
Mới vừa rồi vừa nói dối, Lộ Cẩn cúi mặt không dám nhìn thẳng Mộ Trạch.
Cô mở tủ giày lấy ra một đôi dép, lại cảm thấy không ổn vì nhà cô không có dép dành cho nam, đang định cất dép đi thì trên đỉnh đầu đã truyền tới một giọng nói lãnh đạm: “Không sao cả.”
Lộ Cẩn áy náy cười một cái: “Thật xin lỗi, trong nhà không có dép cho nam. Vừa rồi, em định đi ra ngoài để mua thức ăn, cho nên...”
Mộ Trạch giơ túi thức ăn lên trước mặt cô: “Anh đã mua rồi.”
A?
Mộ Trạch không hề khách khí, đôi chân dài, xỏ chân vào đôi dép nhỏ rồi bước vào trong nhà.
Đi được mấy bước, anh quay đầu lại nhìn Lộ Cẩn vẫn đang trong tình trạng hoảng sợ đứng ở trước cửa, nhanh chóng giải thích: “Diệp Vi nói rất lâu rồi cô ấy không về nhà, lo lắng em không ăn đủ bữa.”
Diệp Vi đang trong phòng trang điểm bỗng hắt hơi một cái: “Hắt xì.”
Người trang điểm đang kẻ mắt cho cô, cái hắt hơi không báo trước này khiến đường kẻ bị lệch.
Nhìn gương mặt mình trong gương, Diệp Vi khẽ nguyền rủa: “Khốn khiếp, là kẻ nào đang chửi bà đây.”
Lộ Cẩn vẫn có chút run sợ, Vi Vi lo lắng cô không ăn đầy đủ, cho nên anh ngay lập tức mua thức ăn tới nhà cô?
Hai người này có quan hệ mật thiết với nhau à?