Nhìn vào cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, vì để tránh ngại ngùng, Lộ Cẩn không muốn bước chân vào. Nghĩ lại một chút, chắc chắn khi gọi điện thoại Mộ Trạch đã nhận ra cô rồi, nếu như bây giờ cô lựa chọn trốn tránh, ngược lại càng dễ bị hiểu lầm là mình mang theo ý tứ khác để bước vào phòng tổng giám đốc.
Xa cách nhiều năm như vậy, tình cảm đơn phương kia cũng đã bị thời gian làm cho tiêu tan mất rồi, chẳng phải cô nên bình thản đối mặt với anh sao?
Lộ Cẩn đứng ngẩn người ở trước cửa, Tô Mạc Thần tò mò nhìn cô: “Chị, sao chị không đi vào?”
Cô giơ tay lên định gõ cửa thì lúc này, cửa đã bị người ở trong mở ra.
Lộ Cẩn khẽ run, ngày hôm qua đã nhìn thấy người phụ nữ này, cả người quần áo tư trang đều vô cùng diêm dúa lòe loẹt nhưng lại vô cùng xinh đẹp, cũng không mất đi vẻ ngoài dày dạn kinh nghiệm.
Lộ Cẩn khẽ cau mày theo bản năng, trước kia cô làm sao lại không biết rằng Mộ Trạch có thể hữu tình đến nhường này, con trai cũng ba, bốn tuổi rồi còn thích chơi trò yêu đương tình ái chốn công sở.
Vưu Giai Giai khom người: “Tiểu thư Lộ, tổng giám đốc đang ở bên trong đợi cô.”
Lộ Cẩn hướng tới cô ấy lễ phép mỉm cười: “Không cần đâu, chỉ là Tiểu Thần bị đi lạc nên tôi dẫn bé đến công ty thôi.” Như vậy cũng tốt, cô cũng không có lý do chính đáng nào cả, cũng không cần thiết phải gặp Mộ Trạch, hơn nữa, trong quá khứ cô từng yêu đơn phương Mộ Trạch, gia đình ba người mà lại có thêm cô xen vào thì thật sự gượng gạo vô cùng.
Lộ Cẩn buông tay Tô Mạc Thần, muốn xoay người rời đi thì Tô Mạc Thần nắm lấy tay cô mãi không buông: “Chị, chị đừng đi mà!”
Lộ Cẩn buồn bực, mẹ của bé thì đang ở một bên thế mà Tô Mạc Thần lại giữ tay cô nũng na nũng nịu như thế này.
Vừa muốn mở miệng nói gì đó nhưng đã có một giọng nói trầm thấp trong trẻo lạnh lùng nhanh hơn cô một bước: “Bạn cũ gặp lại nhau cũng không chào hỏi một tiếng đã muốn đi luôn?”
Lộ Cẩn hướng ra phía chủ nhân của giọng nói, âu phục phẳng phiu, gương mặt góc cạnh, ngũ quan lộ rõ vẻ lạnh lùng, khí thế của anh so với trước đây càng bức người hơn, thậm chí còn có mấy phần kiêu ngạo coi trời bằng vung.
“Bạn cũ” hai chữ này quả thật là tương đối thích hợp để nói lên quan hệ hai người.
Một tay Mộ Trạch dựa vào cánh cửa, con mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào cô.
Mi mắt cô rũ thấp, gương mặt trắng hồng đầy dụ hoặc, dời tầm mắt dịch xuống là phần cổ trắng ngần, ngày hôm nay cô mặc chiếc váy cổ xẻ chữ V, cảnh xuân như ẩn như hiện, “câu hồn đoạt phách.”
Ánh mắt Mộ Trạch tối sầm lại, nhanh chóng chuyển tầm mắt sang nơi khác, yết hầu lên xuống mấy lần.
Bảy năm trước vẫn còn là thiếu nữ thanh thuần, bây giờ đã trở thành người phụ nữ trưởng thành nhưng vẫn không mất đi sự thuần khiết.
Bàn tay nhỏ ấm áp của Tô Mạc Thần vẫn lôi kéo Lộ Cẩn không buông, cô không khỏi cảm thấy kỳ quái, bình thường trẻ con dưới tình huống như thế này, nhìn thấy bố mẹ mình không phải sẽ nhanh chóng chạy vụt qua rồi ôm lấy nũng nịu để được dỗ sao? Làm thế nào mà Tô Mạc Thần nhìn thấy mẹ mình lại chẳng có chút phản ứng gì, còn vừa nhìn thấy bố lại càng nắm chặt tay cô hơn thế này?
Chẳng lẽ vợ chồng bọn họ bạo hành trẻ em?
Ách... Cái ý nghĩ này thật sự quá nực cười rồi.
Lộ Cẩn tránh khỏi đôi tay nhỏ bé kia, đẩy bé qua bên Mộ Trạch, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nói với Mộ Trạch: “Tổng giám đốc Mộ, công việc là quan trọng, vợ cũng quan trọng và con trai cũng vô cùng quan trọng! Hy vọng ngài để tâm tới con trai mình nhiều hơn, xã hội bây giờ lắm kẻ lừa đảo như vậy, cho trẻ con ba bốn tuổi đầu chạy loạn ngoài đường là điều cực kỳ nguy hiểm!”
Chân mày Mộ Trạch trong phút chốc nhíu lại thật chặt. Vợ? Con trai? Cô ấy đang nói cái gì vậy?
“Chị à, Tiểu Thần là em trai, không phải con trai!” Giọng nói Tô Mạc Thần trong trẻo ngây thơ, đôi mắt trong veo chớp chớp nhìn về phía Lộ Cẩn.
Không phải con trai? Đột nhiên Lộ Cẩn hiểu ra vấn đề, mặt liền đỏ ửng lên, vô cùng quẫn bách.
Khóe miệng Mộ Trạch hơi giương lên, quay sang Vưu Giai Giai phân phó: “Đưa nó về nhà đi” nhưng đôi mắt vẫn thủy chung nhìn về phía Lộ Cẩn.
“Dạ, thưa tổng giám đốc.” Vưu Giai Giai lên tiếng đáp lại, Tô Mạc Thần lúc này cũng cực kỳ tinh ý đưa tay ra để Vưu Giai Giai dắt đi.
Chỉ còn lại hai người, gương mặt Lộ Cẩn vô cùng khó xử nói xin lỗi: “Xin lỗi, đã hiểu lầm ngài rồi.”
“Hiểu lầm Tô Mạc Thần là con trai anh, anh thật tò mò không biết em nghĩ vợ anh là ai thế?” Mộ Trạch là đang nói ra nghi vấn của mình nhưng giống như anh đang cố ý khiến cô khó chịu thì đúng hơn.
Lộ Cẩn bị hỏi như vậy không biết trả lời ra sao, chỉ hận không thể có cái lỗ cho mình chui vào.
“Tổng giám đốc Mộ, tôi còn có việc nên đi trước, xin cáo từ.” Thuận miệng nói ra một cái cớ, Lộ Cẩn liền xoay ra đi ra thang máy.
Sau lưng liền vang lên giọng nói vô cùng truyền cảm của người đàn ông: “Để anh đưa em về.”
Mộ Trạch đi theo vào thang máy.
-Tổng giám đốc không cần khách khí như vậy, tôi có thể tự đi.
“Sau này cứ trực tiếp gọi tên anh đi.” Anh không thích cô gọi mình là tổng giám đốc Mộ, thật sự vô cùng chói tai.
Lộ Cẩn trầm giọng nói “À” một tiếng.
-Ăn tối cùng nhau.
“A?” Lộ Cẩn ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc nhìn anh, trong ấn tượng của cô, anh không phải là một người sẽ chủ động mời cơm người ta.
Mộ Trạch nhàn nhạt giải thích: “Em trai anh đi lạc, em đã đưa nó quay về đây, về lý thì anh nên cảm ơn em.”
Lộ Cẩn nhìn về phía con số đang nhấp nháy trong thang máy, không nói gì nữa, anh muốn đưa mình về thì cứ để anh chở, anh muốn mời mình ăn cơm thì mình cũng vui vẻ, có tài xế miễn phí lại được cả bữa tối miễn phí, còn lý do nào để mà không đồng ý chứ?
Lộ Cẩn đi theo anh tới bãi gửi xe, tựa như bảy năm trước, vẫn luôn giữ khoảng cách hai, ba bước chân với anh.
Bộ âu phục màu đen được may thủ công làm tôn lên dáng người anh tuấn của người đàn ông, bả vai rộng, chỉ là một bóng lưng thôi mà khiến người ta không thể rời mắt.
Có lẽ, lý do cô thích anh hồi xưa cũng vì bị sắc đẹp mê hoặc.
Nhớ có một lần nhìn bóng lưng anh đến ngây người, ngay cả khi Mộ Trạch đã dừng bước rồi cũng không phản ứng gì, lại còn đụng phải lồng ngực cứng rắn của anh.
Mộ Trạch mở cửa xe ngồi vào ghế lái thì thấy Lộ Cẩn đã mở cửa ngồi ở phía sau xe.
Thắt dây an toàn, Mộ Trạch hỏi: “Em muốn ăn cái gì?”
“Cái gì cũng có thể ăn được, tôi không kén ăn.” Chính xác là cô không có suy nghĩ muốn ăn gì tối nay, nếu không phải vì Tô Mạc Thần thì có thể bây giờ cô đang ngồi trên sofa vừa ôm bát mì vừa xem tivi rồi.
Lái xe ra khỏi bãi đỗ, Mộ Trạch ngước lên kính chiếu hậu để nhìn cô.
Lông mi dài tạo nên điểm nhấn trên gương mặt trắng nõn, đôi mắt xinh đẹp chuyên tâm nhìn ra bên ngoài cửa kính, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Bảy năm không gặp, cô đã thay đổi thật nhiều.
Phong cách thời trang thay đổi, tính cách cũng thay đổi không ít.
Nếu đổi lại là trước đây, cô sẽ chỉ len lén nhìn anh rồi chủ động tìm chủ đề để nói chuyện phiếm với anh.
Có lẽ tính cách của cô không thay đổi, chỉ là tình cảm của cô đối với anh đã đổi thay rồi mà thôi.
“Em chẳng phải một mực muốn người quay trở về, nhưng khi chìm trong biển người vô định, quay lưng lại mới phát hiện ra người không còn ở nơi đây, để mình em lang thang lạc lõng giữa chốn này...”
Tiếng nhạc chuông du dương bỗng vang lên, Mộ Trạch đang cầm tay lái bỗng xiết chặt, lòng quặn lên nỗi đau âm ỉ, tựa như bị một vật sắc nhọn xuyên thủng.
Lộ Cẩn lấy điện thoại từ trong túi xách ra, là Diệp Vi gọi tới.
“A Cẩn, A Cẩn, tớ ký hợp đồng mới rồi!” Mới vừa đặt điện thoại bên tai đã truyền tới thanh âm vô cùng kích động của Diệp Vi.
“Ký hợp đồng?” Không phải cô ấy muốn tự mở một phòng làm việc cho riêng mình sao?
“Đúng vậy!! Cậu đoán xem tớ ký hợp đồng với công ty nào??” Giọng nói của Diệp Vi so với lúc đầu còn hưng phấn hơn gấp trăm lần.
“Công ty nào?”
“Đông Lăng!! Công ty sản xuất phim điện ảnh và truyền hình hàng đầu!!”
Lộ Cẩn sửng sốt một chút, trùng hợp đến như vậy sao? Diệp Vi lại ký hợp đồng với Đông Lăng!
Đầu dây bên kia tiếp tục truyền tới giọng nói của Diệp VI: “Được cả một bầu trời phát triển tốt hơn còn gì!! So với việc mình tự thành lập công ty không biết còn tốt hơn bao nhiêu nữa!! Mau đi ăn cơm với tớ chúc mừng đi!!!”
Đông Lăng đúng là công ty số một trong nước, có rất nhiều cơ hội phát triển sự nghiệp, Lộ Cẩn theo bản năng nhìn sang Mộ Trạch, anh đang chuyên tâm lái xe: “Để ngày khác đi, hôm nay tớ có việc rồi!”
Diệp Vi ai oán nói: “Cái gì?? Cậu chẳng phải là trạch nữ thường xuyên ở nhà sao? Thật mất hứng nhá, thành thật khai báo cậu đang đi với ai mau?”
Không biết đáp lại thế nào, đột nhiên nhớ ra câu Mộ Trạch nói lúc chiều vì vậy trả lời: “Một người bạn cũ.”
Không cần thiết phải nói với Vi Vi là mình đi cùng Mộ Trạch, ăn xong bữa cơm hẳn là sau này bọn họ sẽ không ngẫu nhiên mà chạm mặt nhau đi.
“Nam hay nữ?”
“Ách... Nam.”
“Cũng đúng thôi, cậu đến tuổi nên nói chuyện yêu đương rồi.”
“....”
“À đúng rồi, cậu có biết cái người đàn ông mà bọn mình gặp mặt lần trước ở chỗ cửa hàng quần áo không?” Giọng nói cao vút của Diệp Vi lại truyền tới.
“Không biết.” Lộ Cẩn nhìn về phía Mộ Trạch, lúc này mới phát hiện anh đã dừng ở chỗ gửi xe bên cạnh quán ăn nào đó.
“Người đó chính là CEO mới nhận chức của Đông Lăng! Là Mộ Trạch đó! Khó trách vừa nhìn một cái đã thấy đây là người của công chúng, ngày hôm ấy tớ nhìn rất quen mắt nhưng khoảng thời gian đó đang bận bịu quay phim nên không có chú ý tới. Cậu có biết không? Anh ấy vừa mới quay về Đông Lăng thôi, vào thời điểm ở bên Mỹ...”
Lộ Cẩn chặt đứt lời cô: “Ách... Vi Vi à để lần sau nói chuyện nhé, tớ giờ muốn đi ăn cơm rồi.”
“Được rồi, chúc cho cậu có bữa tối vui vẻ!” Diệp Vi bất đắc dĩ cúp điện thoại.
Đừng xem Diệp Vi là một đại minh tinh, bình thường trước công chúng là một nữ thần, còn ở trước mặt Lộ Cẩn thì chính là một nữ thần kết hợp với một nữ thần kinh.
Cất điện thoại vào trong túi, Mộ Trạch đã đứng bên ngoài mở cửa xe giúp cô, vẻ mặt Lộ Cẩn hơi áy náy hướng về anh yếu ớt cười: “Xin lỗi, đã để ngài phải đợi lâu rồi.”
Cô nhất định phải dành cho anh cái gương mặt lạnh lùng như thế này à?
“Rầm” một tiếng, cửa xe đã đóng lại, Mộ Trạch mặt lạnh tanh bước đi.
Lộ Cẩn theo sát phía sau, âm thầm bĩu môi, bảy năm không gặp, tính tình càng ngày càng tệ!
Hai người vào một nhà hàng cơm Tàu, Mộ Trạch trực tiếp cầm lấy thực đơn gọi đồ ăn, không thèm hỏi cô muốn ăn cái gì dù chỉ một chút. Lộ Cẩn buồn rầu trong lòng, không phải muốn cảm ơn cô nên mời cô ăn tối sao? Anh có ăn cơm cùng ai mà đối xử như thế này không?
Ví trí ngồi của hai người rất đẹp, gần cửa sổ, có thể thưởng thức khung cảnh thành phố khi về đêm. Dù sao bọn họ cũng chẳng có lời gì để nói với nhau, Lộ Cẩn quay đầu ngắm nhìn ánh đèn không ngừng thay đổi màu sắc bên ngoài.
Lộ Cẩn ngắm phong cảnh, Mộ Trạch lặng người ngắm nhìn cô.
Trong nhà hàng mở nhạc nhẹ, cô cứ nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ như vậy, đôi mắt hơi khép lại mang dáng vẻ vô cùng quyến rũ, hết sức mê người.
Anh muốn nói chuyện cùng cô, nhưng nhìn cô như vậy lại không muốn quấy rầy.
Thức ăn nhanh chóng được đưa tới, Lộ Cẩn khẽ run, sườn xào chua ngọt, thịt thỏ băm nhỏ xào cay, cá khô, cua ướp hành gừng, tôm hấp, cộng thêm món súp nấm thịt, đều là những món mà cô thích ăn.
Không hề suy nghĩ gì nhiều, mỉm cười với Mộ Trạch sau đó cầm đũa lên gắp một miếng sườn xào đưa lên miệng ăn, chua chua ngọt ngọt ngon vô cùng, Lộ Cẩn thích thú cười híp cả mắt.
Anh vẫn luôn không thích đồ ngọt nhưng khi thấy cô ăn ngon như vậy, Mộ Trạch cũng cầm đũa gắp một miếng sườn.
“Mấy năm qua em sống thế nào?” Anh làm như vô tình hỏi cô.
“Rất tốt.” Cô trả lời rất đỗi tự nhiên: “Anh thì sao? Trở về từ bao giờ?”
Anh cũng nói hai người là bạn cũ gặp lại, kể cả sau này không thể vô tình gặp mặt nữa nhưng Lộ Cẩn vẫn muốn cùng anh trôi qua bữa tối trong vui vẻ.
-Về từ tuần trước.
Ách... Tuần trước anh mới trở về, kết quả ngày hôm qua bọn họ lại chạm mặt ngay tại cửa hàng quần áo, thành phố G có phải là quá nhỏ rồi không?
Yên lặng trong chốc lát.
Lộ Cẩn cúi đầu ăn cơm, hơi ngẩng đầu lên nhìn thấy Mộ Trạch đang bóc tôm thì không khỏi ảo não – cô thích nhất là tôm nhưng lại ghét nhất là bóc vỏ tôm, đối với cô thì đó là một công trình vô cùng vĩ đại, một thời gian rất dài cô đã tình nguyện không ăn tôm vì ngại bóc vỏ, đến tận bây giờ vẫn vậy.
Mộ Trạch bóc vỏ rất cẩn thận, đôi mắt thâm thúy tập trung nhìn vào con tôm trên tay, ngón tay lộ rõ từng khớp xương ung dung lộ từng vỏ tôm một, chẳng qua chỉ là mấy động tác đơn giản, người ngoài nhìn vào thấy vô cùng dễ chịu.
Một con tôm rất nhanh đã được bóc xong, con tôm đỏ au, lộ ra màu sắc mê người, khiến cho người ta hận không thể cho ngay vào miệng nhai, Mộ Trạch đem tôm thả vào bát nước chấm
Lộ Cẩn nuốt nước miếng một cái, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Đột nhiên trong bát có thêm tôm, con tôm được lột vỏ sạch sẽ, đã được chấm qua nước tương.
Lộ Cẩn ngẩng đầu, đối diện với con mắt thâm thúy của người kia, ánh mắt hiện lên vô cùng kinh ngạc.
Anh nhẹ giọng: “Nếm thử một chút xem.” Giọng nói bình thản không có gì khác thường, nghe không ra được tâm tình.
“Cảm ơn!” Cô khôi phục trạng thái bình thường, trở về là một người bình thường, đem tôm đút vào trong miệng, ngay từ miếng đầu tiên đã vô cùng ngon, thịt đầy đặn, dai dai.
Nhìn thấy cô nheo mắt cười, đôi môi của Mộ Trạch cũng vô tình giương lên, lại bắt đầu bóc con tôm thứ hai.
Ngay sau đó là con thứ ba, con thứ tư rồi lại con thứ năm...
Mỗi một con tôm đều được anh bóc vỏ cẩn thận, chấm nước tương rồi cho vào bát của Lộ Cẩn.
Lộ Cẩn rốt cuộc không nhịn được: “Mộ Tổng, ngài cũng tự ăn đi a, tôi cũng đã ăn rất nhiều rồi.” Mặc dù cô thích ăn tôm nhưng cứ để cho người ta liên tục bóc tôm cho mình thì thấy không được tự nhiên.
Tay Mộ Trạch định thả con tôm vào bát Lộ Cẩn bỗng ngừng lại, đôi mắt tối sầm, trong khoảnh khắc, anh thu tay lại, đưa cho tôm vào miệng mình.
Một lúc sau anh mới mở miệng, giọng nói rõ ràng không vui chút nào: “Cần anh phải nhắc lại cho em nghe một lần nữa sao? Anh không phải tên là Mộ Tổng, hay em không nhớ tên anh là gì?”
Ăn tối ở không gian như thế này không khí có hơi ngột ngạt thì phải, ít nhất hiện giờ Lộ Cẩn cho là vậy.
Hai người trầm mặc từ lúc ăn cho tới khi đi ra bãi gửi xe, Mộ Trạch ga lăng mở cửa ghế phụ, tỏ ý cô ngồi lên chỗ này, Lộ Cẩn hơi do dự một chút, nhưng trên thực tế cô chỉ có một lựa chọn.
Lại tiếp tục cả quãng đường không ai nói lời nào.
Cô chăm chú nhìn cảnh bên ngoài xe, anh thì chuyên tâm lái xe.
-Cảm ơn ngài đã đưa tôi về, Mộ.... Trạch!
Chữ “Tổng” đã sắp tuôn ra khỏi miệng nhưng nhìn thấy gương mặt lãnh băng của anh, lại nghĩ lúc ăn cơm anh có nói qua, Lộ Cẩn liền đổi thành chữ “Trạch”
Cô làm sao có thể quên tên anh, trên thực tế, Lộ Cẩn coi tình cảm đơn phương của mình đối với anh gọi là mối tình đầu, ai lại không khắc cốt ghi tâm với mối tình đầu của mình chứ?
Anh nhìn cô chằm chằm mấy giây, vào lúc mà Lộ Cẩn cảm thấy không được tự nhiên nhất, anh đã nghênh ngang lái xe rời đi.
Lộ Cẩn sững sờ đứng đơ người, bởi vì cô nhớ ra từ đầu đến cuối Mộ Trạch không hề hỏi địa chỉ nhà của cô, vậy tại sao anh lại biết chỗ ở của cô là khu Hòa Nhã Uyển?!