Đừng Mập Mờ Với Thời Gian

Chương 41: Chương 41: Thăm mộ




Lộ Cẩn rất ít khi đến phòng làm việc của Mộ Trạch, bình thường nếu lúc có anh ở đó, hai người mới có thể ở bên trong lăn lộn một hồi. Hôm nay, công ty nghỉ nhưng Mộ Trạch không có ở nhà, cô một mình ở nhà rảnh rỗi, ở trong phòng làm việc bận bịu hai tay nhưng cũng không tìm được quyển sách nào để đọc.

Ánh mắt bị một cuốn hấp dẫn, trên tầng sách cao nhất, Lộ Cẩn nhón chân lên lấy, nhưng vẫn không với tới, chợt nhảy cẫng lên mới đụng vào được, nhưng chỉ động được góc bên phải của cuốn sách thì nó lắc lư vài lần, cuối cùng rớt xuống.

Bên trong sách có kẹp thứ gì, từng tờ một bay trên không trung, rơi đầy đất.

Lộ Cẩn sợ ngây người, nếu mà đánh dấu trang sách thì cũng không có nhiều như vậy!

Cô vội vàng ngồi xuống nhặt lên, nhưng tay vừa chạm vào một tấm thì liền ngây ngẩn.

Là một tấm hình, tấm hình của cô.

Lộ Cẩn nhặt lên, trong tấm hình, cô đang nghiêng mặt không biết đang làm gì.

Anh chụp lúc nào?

Lộ Cẩn theo bản năng tìm những tấm hình khác trên mặt đất, có lúc cô tập yoga, lúc cô ăn sáng, lúc cô chơi điện thoại, lúc cô xem tv…

Cô nhặt từng tờ lên, để trong tay lật đi lật lại nhiều lần, hốc mắt Lộ Cẩn ươn ướt, đây là cảm giác gì? Kinh ngạc, cảm động, mừng rỡ, cuối cùng, tất cả đều kết đọng thành cảm xúc hạnh phúc, nghe thấy tiếng mở cửa, cô không kịp chờ mà chạy nhanh ra ngoài, cô nhớ anh, mặc dù bọn họ đnag ở chung, mặc dù bọn họ đnag cách nhau rất gần, nhưng bây giờ cô muốn được thấy anh! Thực sự muốn đứng ở vị trí gần anh nhất!

Hành động nhanh hơn suy nghĩ, lúc cô chạy đến cửa, Mộ Trạch đang đổi giày, thấy dáng vẻ cô lúc này, anh hơi kinh ngạc, “Sao thế em?”

Lộ Cẩn xông tới ôm anh, lực mạnh khiến cho thân thể hai người lung lay.

Có nhiều lời để nói, cuối cùng chỉ nói ra ba chữ, “Cảm ơn anh.”

Xấu hổ là gì, dè dặt là gì, cô hoàn toàn mặc kệ, giờ phút này, cô chỉ muốn làm như vậy, chỉ muốn ôm anh, nói cảm ơn anh, cảm ơn anh đã từ Mỹ trở về, cảm ơn anh vẫn luôn thích cô.

Mộ Trạch sửng sốt, một lúc lâu mới tỉnh táo được, anh ôm lấy cô, cưng chiều cười một tiếng, “Đồ ngốc! Em mắng anh ít lại là được, còn nói cảm ơn anh nữa chứ.”

Lộ Cẩn ngẩng đầu lên, vô tội nhìn anh, “Em đâu có mắng anh!”

Cũng không biết cô như thế nào, đột nhiên nhiệt tình ôm anh như vậy, làm anh ứng phó không kịp, bây giờ cô ngẩng đầu lên anh mới thấy mắt cô thấm nước mắt, nhìn cô vừa khóc vừa cười, anh cũng dở khóc dở cười.

Anh đưa tay lau nước mắt giúp cô, “Em lớn như vậy rồi còn khóc nhè, coi chừng bị người ta chê cười cho đấy!”

“Thì tại anh chứ do ai!”

“Anh?”

“Đúng vậy! Thì ra anh thích chụp lén người ta, anh thành thật khai báo đi, anh chụp lén được tất cả bao nhiêu tấm?”

Thì ra bởi vì cái này, Mộ Trạch đặt tay lên cả hai tay cô, “Em buông anh ra trước đi anh nói cho.”

“Không buông!” Cô còn chưa ôm đủ.

Cô giống như con gấu koala treo trên người anh, Mộ Trạch nhìn chân mình còn chưa mang dép lê, hai tay anh dứt khoát ôm cô lên cao, vừa đổi giày vừa nói: “Càng ngày càng dính người à.”

Lộ Cẩn thuận thế ôm cổ anh, “Bây giờ anh chê em rồi hả?”

“Không phải.” Mộ Trạch mổ trên môi cô một cái, “Là khen em mà.”

Lộ Cẩn bây giờ mới cười hài lòng.

Mộ Trạch thả cô trên ghế sô pha, cô còn chưa buông tay, ôm chặt cổ anh không cho anh đi ra.

Mộ Trạch bất lực, “Bỏ anh ra!”

“Tại sao?”

“Đi nấu cơm!”

Lộ Cẩn sửng sốt, cô đột nhiên phát hiện, từ lúc tới đây vẫn luôn là Mộ Trạch nấu cơm, suy nghĩ đến cuộc sống sau khi cưới của cô, thật là hạnh phúc mỹ mãn.

“Được, đi nấu cơm, Mộ tổng, vô cùng cảm ơn, cần cù là đức tính tốt!” Lộ Cẩn buông tay ra, nịnh hót cười với Mộ Trạch.

Mộ Trạch trừng mắt cô rồi đi về phòng bếp, Lộ Cẩn làm bộ không thấy.

Cô ngồi trên ghế sô pha đổi kênh tv liên tục, trong tv là chương trình gì cô không xem, tâm trạng đều bị người trong bếp câu đi mất rồi.

Bạn trai cô thật là đẹp trai! Lộ Cẩn nghĩ trong lòng, dáng vẻ đẹp trai, ân cần, tuổi trẻ tài cao, lại biết nấu ăn, cũng biết rửa chén, còn biết dỗ bạn gái vui vẻ, đúng là một người đàn ông hiếm thấy trên thế gian này!

Thức ăn ra lò, mắt thấy anh chuẩn bị đi ra, Lộ Cẩn vội vàng thu tầm mắt, làm bộ đang xem tv.

Chỉ cần thấy anh đưa lưng về phía cô, tầm mắt cô lại trở về trên người anh, anh xoay người lại, cô liền nhìn vào tv, lặp đi lặp lại như thế, giống như chơi trốn tìm, cô chơi không biết mệt.

Mộ Trạch nhìn tv, “Thì ra em còn thích phim cũ kỹ như vậy.”

“Cái gì?”

“Hoàn Châu Cách cách.”

“Ai nói!” Từ nhỏ cô đã xem cái đó mấy lần rồi, đến mức có thể thuộc lòng cốt truyện, tại sao bây giờ còn phải xem.

Mộ Trạch bỏ dĩa xuống, chỉ vào tv.

Lộ Cẩn quay đầu, trên TV nhìn thấy câu chuyện Tương Phi và Mạnh Phù Dao bỏ chạy, “Ngươi là Phong nhi, ta là sa, dây dưa triền miên…”

Chậc… chỉ là cô tùy tiện nhấn một kênh thôi mà, sao trách cô được?

Mộ Trạch đầy kiêu ngạo nói: “Anh nhớ là anh không chỉ nói qua một lần, muốn nhìn anh thì cứ trực tiếp nhìn! Anh biết anh đẹp trai, lại còn nhiều ưu điểm, anh không cười nhạo em đâu mà.”

Lộ Cẩn trợn mắt, cảng giới tự luyến của Mộ Trạch ngày càng cao.

Nhưng suy nghĩ chút thì người ta có quyền tự luyến cũng đúng.

Mộ Trạch đi tới bàn ăn, “Chúng ta ăn cơm thôi.”

Ăn ăn, Lộ Cẩn đột nhiên hỏi một câu, “Mộ Trạch, sao anh không đeo tạp dề?”

Mộ Trạch liếc cô, “Em có thể im lặng ăn cơm không?” Tạp dề là hai cái tai thỏ ngốc nghếch như thế sao anh có thể đeo! Lần trước là bất ngờ, anh không chú ý, nhưng tuyệt đối không thể tái phạm!

Lộ Cẩn cúi đầu bới cơm, nhỏ giọng thì thầm: “Đáng yêu mà.”

“Đừng nói nữa!” Đáng yêu? Lại dùng từ này đểhình dung một người đàn ông anh đây!

Thấy anh nổi giận, Lộ Cẩn im miệng, ngoan ngoãn ăn cơm.

Buổi chiều hai người đến nghĩa trang, hai người ôm một bó hoa lan ý, Lộ Cẩn dẫn đường phía trước, Mộ Trạch theo sau, một đường không nói chuyện.

Không mấy phút sau, đã đến khu mộ của bố mẹ Lộ Cẩn. Hai người để hoa xuống, Lộ Cẩn cứ đứng lẳng lặng nhìn bia mộ, không hề nói chuyện.

Đã gần nửa năm cô chưa tới thăm họ, nụ cười trong bức hình vẫn hiền hòa như vậy.

Mộ Trạch cúi đầu trầm tư nói với di ảnh trên bia mộ: “Bác trai, bác gái, cháu tên là Mộ Trạch, cháu là bạn trai của A Cẩn, là người muốn ở bên cô ấy cả đời người, hai người yên tâm, cháu sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, sẽ không để cô ấy chịu thiệt thòi.”

Lộ Cẩn kéo tay anh, cảm nhận được sự ấm áp từ tay anh, cô cảm thấy, gặp được Mộ Trạch là món quà lớn nhất mà Thượng đế ban tặng cho cô.

“Bố mẹ, Mộ Trạch chăm sóc con rất tốt, hai người không cần phải lo.” Cô phát hiện mình không biết phải nói gì, giống như lần trước, chỉ ngồi bên cạnh chờ đợi.

Cách nhiều năm như vậy, cô đã dần quên đi cái chết của ba mẹ, chỉ còn nhớ nhung mà thôi.

Cô đi lên sờ vào bia mộ lạnh như băng, thì ra người chết rồi chỉ còn lại thứ này.

“Bố mẹ, hai người ở nơi đó có lạnh không?”

“Bố mẹ còn nhớ trước kia con thích ăn món tôm hai người nấu cho con không? Bây giờ Mộ Trạch thường xuyên làm cho con ăn, mọi người có hài lòng với chàng rể này không?”

Không có trả lời, Lộ Cẩn thở dài, “Trước kia hai người luôn làm cho con ăn, con thì tới tận bây giờ còn chưa từng nấu gì cho ba mẹ, con đúng là một đứa bất hiếu.”

Mộ Trạch nghe cô nói chuyện, chờ cô nói xong, anh kéo cô đến bên cạnh, “Bác trai, bác gái, tụi con sắp kết hôn rồi, ngày cưới sẽ rất mau quyết định.”

Lộ Cẩn cười nhìn anh, bọn họ sắp kết hôn rồi, cô sắp trở thành vợ của anh, anh sắp trở thành chồng cô.

Từ nghĩa trang đi ra, đã hơn ba giờ, Lộ Cẩn nhìn dòng xe chạy trên đường, hỏi, “Bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Đến nơi lần đầu tiên em tỏ tình với anh.”

Chỉ chốc lát sau đến G đại, Mộ Trạch chào hỏi bảo vệ xong đi tới sân trường, Lộ Cẩn theo sau, Mộ Trạch dễ dàng đi qua hành lang và dãy nhà dạy học để đến sân tập, lúc này mọi người đã đi học, trên sân chỉ là giờ thể dục, cũng không có người khác, bên sân tập có ghế gỗ, anh ngồi xuống, nhìn hai người bạn học đang bị thầy giáo nhắc nhở.

“Nhớ thời học sinh quá đi.” Lộ Cẩn nhìn theo ánh mắt anh, “Nếu em mà lớn hơn hai tuổi nữa thì được rồi, nếu như vậy thì em có thể đọc sách cùng anh ở chung một trường, nói không chừng còn học cùng lớp, sau đó, học cùng thầy, tan học cùng nhau, còn có rất nhiều chuyện để nói nữa.”

Mộ Trạch không cho là như vậy, “Không có ở cùng một trường, cũng không gặp em.”

Lộ Cẩn không nhịn được mà cười, đúng là, khi đó cô nói rất nhiều, trăm phương ngàn kế để tìm chủ đề nói chuyện với Mộ Trạch, nhưng mà thường là cô nói một tràng, Mộ Trạch chỉ đáp lại cho có, nhưng vẫn làm cho cô vui vẻ cả ngày, bạn học ai cũng cười cô vì chuyện này.

Hai người bạn học kia đã chịu phạt, bắt đầu chạy quanh hai vòng sân trường, bọn họ chạy nhưng vẫn luôn nhìn về bên đây, Lộ Cẩn nghiêng người dựa vào vai Mộ Trạch, nói: “Chúng ta có đáng ghét quá không, người ta thì chịu phạt, còn mình thì ở đây yêu đương.”

Mộ Trạch đỡ đầu cô dậy, “Yêu đương hả, chủ ý này cũng không tệ.”

Ấn môi cô, hồi lâu mới buông ra.

Mộ Trạch nhìn mặt cô nói: “Như vậy mới kích thích, để cho mấy nữ sinh có đủ động lực theo đuổi người trong tim họ.”

Lộ Cẩn: “…”

Cô không chống đỡ nổi.

Nhân tiện, từ lúc chuyển đến nhà Mộ Trạch, Lộ Cẩn rất ít khi về nhà, hôm nay Vi Vi nói có thời gian thì về, sau khi ăn cơm ở bên ngoài với Mộ Trạch, cô tự mình đi về nhà, rồi trở lại nhà Mộ Trạch sau.

Đi tới cửa, Lộ Cẩn đột nhiên quên nói với Vi Vi, bằng không cô nàng sẽ rất ngạc nhiên.

Cô lấy chìa khóa, nhẹ nhàng mở cửa, bên trong không mở đèn, cô nghĩ Vi Vi đang ở trong phòng, lén lút tới phòng Vi vi, động tác rất nhẹ, sợ bị phát hiện.

Vi Vi đưa lưng về phía cô, chỉ bật một ngọn đèn đọc sách, đọc sách đến xuất thần, cũng không phát hiện Lộ Cẩn đang đứng sau. Lộ Cẩn đi về trước hai bước, trên bàn liền xuất hiện một cái bóng đen, Vi Vi giật mình quay đầu lại, Lộ Cẩn vội làm mặt quỷ, còn giả tiếng đáng sợ, “hu — Hu hu —”

VI VI sợ hết hồn, nhưng sau khi thấy rõ là Lộ Cẩn, thì bình tĩnh trở lại. Cô tới bên tường bật đèn lên, hai tay khoanh trước ngực, dù bận vẫn nhìn Lộ Cẩn, “Cậu trẻ con quá đấy?”

Lộ Cẩn le lưỡi, “Cậu nhát gan quá!”

Nhìn gương mặt cô đầy vui vẻ, Diệp Vi cười nhạo, “Thế giới hai người với Mộ tổng như thế nào?”

“Lâu như vậy!”

Diệp Vi ngồi ở mép giường, “Có vài người thấy sắc quên bạn, chạy đi ở chung với Mộ tổng, để một mình tớ ở lại trông coi nơi này.” Xong rồi còn thở dài.

Lộ Cẩn vội vàng kéo tay, “Đâu có, rõ ràng do cậu bận quay phim không có thời gian về nhà, cậu xem, cậu vừa về cái tớ đã tìm cậu ngay đấy thôi!”

Diệp Vi nhìn Lộ Cẩn, chậm rãi nói: “Không muốn nói nữa, khát rồi.”

Lộ Cẩn chạy nhanh ra phòng khách, chốc lát sau quay lại với ly nước, cung kính đưa trước mặt Diệp Vi, “Uống đi, cậu thấy tớ tốt với cậu biết bao.”

Diệp Vi chậm rãi nhận lấy, uống một hớp, nhìn ánh mắt trông đợi Lộ Cẩn, cô đột nhiên ngã xuống giường, “Tớ mệt rồi, tớ muốn ngủ.”

Lộ Cẩn không chịu, một bên kéo cô đứng dậy, “Vi Vi ~ Vi Vi ~ Đừng như vậy mà, tớ vất vả mới thoát khỏi Mộ Trạch để tới đây, còn chưa chơi được, cậu không thấy thời gian bây giờ rất quý giá sao?”

“Xem kìa, nói lỡ miệng đi! Cậu bây giờ chỉ muốn đến phòng đối diện thôi!”

Lộ Cẩn trợn mắt nhìn, hai người cười lên.

“Vi Vi, ngày mai tớ nấu đồ ăn ngon cho cậu.”

Diệp Vi hứng thú, “Nấu cái gì?”

Lộ Cẩn suy nghĩ, “Cá, tôm, sườn, cậu muốn ăn gì thì mình nấu cái đó!”

“Đừng tốt với tớ như vậy, Mộ tổng ghen đấy!”

“Không sợ.” Lộ Cẩn ôm cô, “Cậu là vợ cả của mình mà!”

“Vậy còn Mộ tổng?”

Lộ Cẩn che miệng cười, “Ha ha, anh ấy là vợ nhỏ của mình.”

Diệp Vi cười đến rung người, “Hahahahaha.”

Hai người lấy chiếc thảm khiêu vũ đã cất lâu, bật nhạc ầm ĩ, vừa hát vừa nhảy một lúc thật vui.

Vốn dĩ phải trở về bên Mộ Trạch, kết quả chơi cùng Diệp Vi quên cả giờ giấc, lúc Mộ Trạch điện thoại cô còn nói rõ ngày trở về nữa, cuối cùng chơi mệt mỏi quá, hai người không cởi quần áo, chưa tắm rửa mà nằm ngủ trên ghế sô pha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.