Lưu Diễm Tú đi vào nhà, cô nghĩ như thế này cũng tốt. Tâm trạng vui vẻ lên hẳn. Hai bậc thân sinh đang ngồi trong phòng khách, ông đọc báo, bà xem ti vi. Bà Lưu thấy cô về, nhìn sang mỉm cười Tú lại đây.
Lưu Diễm Tú vui vẻ tiến lại. Ngồi xuống bên cạnh bà Lưu, bà vuốt tóc cô ân cần hỏi Đi đâu cả ngày đấy? Đã ăn gì chưa?
Cô gật đầu. Hôm nay con đi với Dương Thắng.
Nghe cái tên đó, ông Lưu ngẩn lên nhìn, im lặng. Bà Lưu thấy hơi lạ, không phải đứa con gái nhỏ này luôn ghét người đó sao? Sao hai đứa lại đi chung? Không phải con..
Lưu Diễm Tú mỉm cười Con không còn thành kiến với anh ta nữa.
Bà Lưu vui mừng Thật chứ?. Ông Lưu hơi cau mày.
Thật. Anh ta cũng không phải người xấu. Lưu Diễm Tú hơi e thẹn khi nói điều này. Điều đó thốt ra không phải chứng tỏ cô vẫn hay không nhìn kĩ hắn lại phán xét hay sao?
Vậy... bà Lưu ngập ngừng. Lưu Diễm Tú biết bà muốn nói gì, cũng biết bà lo sợ cô lại từ chối một cách kịch liệt như trước. Cô quyết định sẽ tự động nói luôn.
Giọng Lưu Diễm Tú trở nên dõng dạc Ba, hãy tổ chức đám cưới như cũ. Con sẽ không tìm cách bỏ trốn nữa.
Ông Lưu thả tờ báo xuống hẳn, nhìn Lưu Diễm Tú một cách nghiêm nghị Nói thật?
Lưu Diễm Tú gật đầu chắc chắn. Bà Lưu ngồi kế bên không ngừng nắm tay Lưu Diễm Tú rồi vỗ vỗ Mẹ biết con gái mẹ sẽ hiểu thông thôi. Cô không biết nói gì ngoài mỉm cười đáp lại.
Cha mẹ đã quá vất vả với con rồi.
Ông Lưu đứng dậy đi về phòng sách. Móc điện thoại ra gọi. Đầu dây bên kia vừa bắt điện thoại đã liền nói Hôn lễ ba ngày sau. Rồi cũng liền cúp máy.
Ông không lạ lẫm với cách làm việc nhanh gọn của đối phương, im lặng ngồi vào ghế, nhìn ra cửa sổ. Con gái à, ta chỉ muốn tốt cho con.
Tại một căn biệt thự khác.
Ba ngày sau là lễ cưới con của Dương - Lưu. Lúc đó ta sẽ bắt luôn một mẻ. Rồi trở thành bá chủ của thành phố này. Giọng người đàn ông trung niên vui vẻ mang theo một giã tâm lớn.
Nếu muốn trở thành bá chủ. Chỉ cần tiêu diệt nhà Dương. Tại sao lại tiêu diệt thêm nhà Lưu?
Ngu suẩn. Câu hỏi hết sức ngu suẩn. Đã quên thâm cừu đại hận giết chết mẹ sao?
Là chuyện quá khứ. Lấy oán báo oán biết bao giờ mới dứt được?
Bốp... một cú đấm như trời gián, cả thân hình ngã xuống, một vệt máu xuất hiện ngay khóe môi. Giọng người đàn ông bực tức vô cùng. Nghịch tử, tao đã dạy dỗ mày trở nên nhu nhược như vậy sao? Hừ. Trong cơn tức giận, người đàn ông đó thở gấp.
Kế hoạch vẫn sẽ thực hiện như cũ. Ai cản, giết.
Trong căn phòng u tối đó, một người bất lực đến tê dại, cả thở cũng không đủ sức.
Trong căn phòng khác, mờ mờ ánh đèn ngủ, một người trằn trọc không ngủ được.
Chợt nhớ đến hình ảnh Tạ Gia Phúc ân cần ngồi cạnh giường, nắm lấy tay cô, tim cô cảm nhận lại hơi ấm lúc đó. Nếu anh làm như vậy sớm hơn có lẽ chuyện đã chẳng thành ra như thế này. Lưu Diễm Tú nhắm mắt lại, buông lỏng bản thân. Mọi chuyện đều đã qua rồi.
Điện thoại rung, thông báo có tin nhắn mới. Lưu Diễm Tú mở lên, là tin nhắn của Di Uyển.
'Mày ổn chứ?'
Lưu Diễm Tú hơi bất ngờ, không biết Di Uyển đã biết chuyện gì mà lại hỏi như vậy. Lưu Diễm Tú trả lời 'Tao ổn.'
'Đừng lừa tao. Hôm nay tao đã thấy Giang Thanh, trông nó rất thảm.'
Lưu Diễm Tú thẫn thờ, không lẽ vì cô không nói gì nên làm Giang Thanh cảm thấy có lỗi?
'Nó có nói gì với mày không?'
'Tao kể ra được sao? Thật sự mày ổn đó chứ? Tao nghe nó kể rất thương nó, nhưng tao lại lo cho mày nhiều hơn. Vì Phúc hắn là người yêu mày cơ mà. Chết tiệt hắn lại có thể làm như vậy với chúng mày.'
Hắn là người yêu của mày cơ mà... Lưu Diễm Tú nhìn dòng tin nhắn nó cười khinh, tay nhanh chóng soạn tin. 'Kết thúc rồi. Tao quyết định sẽ tới với Dương Thắng. Tao đã làm anh ấy khổ nhiều rồi.'
'Hả? Thật sao? Mày nghĩ thông rồi.'
'Ừ.'
'Đúng. Tao thấy mày làm thế rất tốt. Tên khốn Tạ Gia Phúc không đáng để mày bận tâm với hắn. Nhưng mà.. Khốn nạn thật. Hắn lại là cha của con Giang Thanh. Mà tao thật sự không hiểu tại sao lại có đứa con đó nữa. Không hiểu nỗi.'
'Mày nên an ủi Giang Thanh đi. Tao với nó hiện giờ thật sự hơi khó đối mặt với nhau. Tao..'
'Biết rồi. Tao hiểu mà.'
'À có lẽ đám cưới tao và Dương Thắng sẽ sớm tổ chức. Mày chuẩn bị đi nha.'
'WTF. Thì ra mày ổn là như vậy. Sớm đã có chuyện vui lấn áp nỗi buồn. Mày như vậy thật sự cảm thấy tốt sao?'
'Tao đã quyết rồi.'
'Rồi rồi. Tao cũng chỉ mong mày luôn hạnh phúc thôi. Đám cưới mày tao phải làm cô dâu phụ đấy. Giang Thanh bầu bì chắc..'
'Có ai giành của mày đâu. Khi nào thời gian quyết định xong tao sẽ báo lại cho mày nhé.'
'Ok.'
Nghĩ đến Giang Thanh, Lưu Diễm Tú cảm thấy thật bất lực. Nhưng rồi cô sẽ lựa chọn hy sinh. Vì Giang Thanh và cả đứa nhỏ đó nữa.