Gió thổi vô tình, khẽ làm đôi chân Tú run lên vì lạnh. Thời tiết chính là thất thường như thế. Tú có rất rất là nhiều suy nghĩ trong lòng muốn nói ra hết, nhưng nhìn Phúc lại không còn đọng lại một suy nghĩ trong đầu, chỉ thấy cảm xúc cũng dần trở nên trầm lặng. Tú cứ nhìn Phúc, nhìn sâu vào ánh mắt đó, nó đẹp tuyệt mĩ. Phúc cũng đang nhìn, nhìn người con gái bé nhỏ trước mắt, chỉ trách thầm bản thân không có một định mệnh tốt đẹp hơn, không thể ôm cô ấy chặt hơn và không đủ sức, không tự tin sẽ bảo vệ cô ấy tốt nhất. Có suy nghĩ, nếu sau này cô ấy chịu nhiều đau khổ thì bản thân sẽ sống như thế nào? Im lặng nhìn cô ấy một lúc, ánh mắt long lanh ấy nó sẽ còn trong sáng về sau chứ?
Phúc cúi xuống, mặt cạ vào mặt Tú, vòng tay lớn siết chặt hơn, nhắm mắt lại thở dài, nói. Xin lỗi, những ngày qua đã hành động như vậy!
Cuối cùng, cũng nói được một câu ra hồn, lòng Tú vui mừng hơi một chút, khóe môi hơi cong lên, định nói Không sao nhưng không kịp.
Bây giờ, em không cần nói gì. Cứ đứng yên trong vòng tay của tôi, tôi sẽ nói. Tú không biết có phải đã xãy ra chuyện gì không, nhưng từng câu nói, từng mệnh lệnh nhỏ cô sẽ làm theo. Dừng một chút, giọng nói trầm trầm ấm ấm truyền vào tai Tú.Tôi có nỗi khổ, không thể nói ra được với em. Xin em đừng giận! Tôi đã làm em buồn, làm em khóc, làm em suy nghĩ, làm em phải phát sốt lên. Xin em đừng oán trách tôi. Và điều đặc biệt, xin em đừng rời xa tôi. Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện mất em tôi sẽ như thế nào, vì tôi không bao giờ muốn mất em! Tôi nói chắc chắn điều đó! Vậy nên, thời gian này, thời gian tới, em chỉ cần thầm lặng ở bên tôi. Rất đủ rồi! Chuyện này với em có lẽ sẽ thiệt thòi, nhưng có thể vì tôi em cố gắng một lần được chứ? Xin em đấy!
Phúc lại siết chặt vòng tay trong phút chốc đã hơi có khoảng cách. Tú nghe rõ từng câu, từng chữ từ miệng Phúc phát ra, vang vọng và lắng đọng trong tâm trí. Những câu nói vừa nghe đã cảm thấy ấm lòng, nhưng sâu sa lại chứa đựng một nỗi niềm tựa là biển. Mặc kệ, chuyện đã thế này, anh ấy đã cố gắng nói được nhưng thế, phần mình sao lại không thể không cố gắng chứ? Tú suy tư một lúc rồi kiễng chân hôn nhẹ lên má Phúc. Em không biết và bây giờ cũng không cần biết anh đang nghĩ gì, hay tương lai sẽ xảy ra những gì. Nhưng em hứa, em sẽ cố gắng vì anh, chỉ vì anh mà làm theo những điều anh nói! Tuy nhiên, tối thiểu nhất anh cũng phải nghĩ đến em, nghĩ cho em và vì em. Được chứ? Tú nở nụ cười nhìn Phúc. Khóe môi anh cũng dần cong lên.
Được. Anh hứa với em! Tú gật đầu, rồi dùi vào lòng ngực ấm áp của Phúc. Những khúc mắt trước kia không còn là gì cả!
Bầu trời xanh xanh tưởng chừng lại vỡ vụng ra từng mãnh, trước mắt đang sáng bỗng nhiên lại tối sầm lại. Cảm giác đâu khổ tột cùng. Giang Thanh chạy đi. Họ yêu nhau rồi sao? Họ còn ở bên nhau thân thiết như vậy? Rốt cuộc nó có cái gì mà đến tật hai ba người chạy theo nó? Lúc trước cũng vậy, bây giờ cũng thế. Ông trời ơi, ông bị mù đúng chứ? Giang Thanh vừa chạy vừa khóc, vô tình lại ngã quỵ xuống. Tôi làm gì sai? Tôi làm gì sai chứ? Giang Thanh khóc sướt mướt một lúc, mới tự mình gạt đi những giọt lệ yếu đuối. Không được! Mình sẽ không để những chuyện này lại xãy ra một lần nữa. Mình phải nắm chắc những thứ thuộc về mình!
END CHAP
Một buổi sáng dậy sớm, tung liền hai chương :D ngày mới tốt lành và tiếp tục ủng hộ truyện nhé. Yêu!