Ngọc Băng hấp thụ lấy băng khí trong tòa thạch động. Luồng ánh sáng mỗi lúc một lớn, những tia sáng từ mũi tên bạc bắt đầu phát ra một đường thẳng trong suốt xuyên thấu qua tòa băng sơn ngàn năm trong động. Hà Dĩnh vui mừng khi nhìn sự kiện đang diễn ra.
- Hahaha... chẳng còn bao lâu nữa, Long tộc sẽ hồi sinh.
Hà Dĩnh thu hồi nụ cười nhìn cô, đôi mắt như tìm tòi điều mới mẻ về phía cô, Hà Dĩnh chậm rãi cất lời:
- Điều ta mong muốn bây giờ chín là những giọt nước mắt của nàng, khi Long tộc giải được lời nguyền nàng sẽ là Hoàng Hậu của ta.
Dứt lời Hà Dĩnh từ trong lòng bàn tay búng ra một sợi dây màu vàng về phía cô.
- Ta đành phải làm vậy với nàng mặc dù ta không muốn...
- Anh... tên khốn, thả tôi ra...
- Đây là sợi tơ gắn kết nó giúp hắn ta cảm nhận được nàng và nàng cũng cảm nhận được sự đau đớn từ phía hắn.
Từ dưới mặt đất nhô lên một tảng đá bằng phẳng trong suốt, Hà Dĩnh bế cô đặt nằm xuống giường băng khiến cô cảm thấy lạnh buốt, tiếp đến là Vương Đình, sợi tơ màu vàng được Hà Dĩnh nối liền với mũi tên bạc, âm thanh nhẹ nhàng từ mũi tên bạc phát ra va chạm nhẹ vào sợi dây. Một sự đau đớn xâm nhập vào cơ thể khiến trái tim cô đau thắt lại.
Bích Huyết trong tay Hà Dĩnh vung lên cắm xuống lòng bàn tay nơi có dấu ấn, một dòng máu vọt lên bắn vào mặt khiến cô hét lên trong sự sợ hãi.
- Không... Vương Đình... Vương Đình tỉnh lại đi... anh, thả Vương Đình ra tôi sẽ làm theo lời anh...
- Đáng tiếc ta lại không muốn thả hai người bởi hai người là chiếc chìa khóa để ta mở cánh cửa thời gian để hóa giải lời nguyền xong việc ta sẽ thả hắn... chỉ có điều xem hắn có tồn tại đến lúc đó không, còn nàng là Hoàng Hậu của ta vì thế ta sẽ không để nàng phải chết.
Hà Dĩnh cúi xuống hôn lên môi cô, cô né tránh, nụ hôn lại rơi trên cổ. Hà Dĩnh khẽ mỉm cười sau đó bước đi về phía tòa thạch băng.
Cô cố gắng thoát ra, trong tâm cô không ngừng kêu tên Vương Đình, cô cầu mong cho Vương Đình đừng chết nhất định sẽ có cách cứu được nhưng là cách gì cô chưa nghĩ ra, đầu óc cô trở nên trống rỗng hoảng loạn, lúc này cô cần phải bình tĩnh, đúng phải thật bình tĩnh mới tìm ra cách hóa giải... ánh mắt cô lại rơi trên người hắn, hắn vẫn nằm yên như ngủ, một giấc ngủ say...
Một bên là người mà cô yêu, một bên là người từng gây cho cô bao nhiêu sự khổ đau, sợ hãi và lòng căm giận nhưng lại hết mình bảo vệ che trở cho cô và cô còn có con với hắn, dù hận dù ghét cô vẫn không muốn hắn phải chết, cô không muốn con cô sau này không có cha, cô không biết mình phải làm gì bây giờ, cảm xúc trong cô thật hỗn loạn. Cô cắn răng để kìm nén tiếng khóc, Vương Đình nói đúng tuy hai người ở gần nhau nhưng khoảng cách lại rất xa nhau, cô đang nằm cạnh chỉ cần cái xoay mặt thôi môi cô đã chạm lên má Vương Đình, tuy rất gần như cô lại cảm thấy xa vời.
Ngọc Băng chuyển từ màu vàng sang màu đỏ như máu, ánh sáng chói lòa chiếu sáng một góc trong động. Mũi tên bạc xuất hiện ánh hào quang lung linh với nhiều hạt ngũ sắc vây quanh tạo thành một quả cầu nhỏ xoay xoay tròn theo quỹ đạo. Hà Dĩnh trong đôi mắt hiện lên sự vui mừng, vì quá kích động đã thốt lên thành lời “nội đan” đây là giây phút mà Hà Dĩnh mong đợi nhất, điều mong muốn nay đã thực hiện được. Hà Dĩnh tới bên cô xòe bàn tay ra.
- Ta phải diệt đứa nhỏ, ta hứa sau này sẽ cho nàng thật nhiều những đứa trẻ...
Hà Dĩnh chụp tay lên bụng, cô cố gắng né thoát. Cô đang cố gắng thoát ra vì cố gắng mà cô vận động mạnh khiến bụng cô đau đớn. Hà Dĩnh chụp tay lên bụng bàn tay Hà Dĩnh lan tỏa khí băng.
- Xin đừng, buông ra... Lý Nam... cứu lấy con... Lý Nam Vương, có nghe tôi gọi không mau cứu lấy con đi, anh không cứu nó tôi hận anh suốt đời... aaa...
- Nàng kêu cũng vô ích...
- Buông ra... đừng làm hại nó, nó vô tội... xin anh hãy tha cho đứa bé... Vương Đình à....
Cô không thể kêu lên được khi bụng cô đau dữ dội. Sợi tơ luôn rung chuyển Vương Đình cảm nhận được cô đang gặp nguy nhưng bản thân không thể nào thoát ra khỏi ma lực, cảm giác hệt như bị bóng đè chỉ có điều lực khống chế lớn hơn. Sức lực như bị rút cạn kiệt, chân tay không nhấc nổi, toàn thân cảm thấy đau đớn vô cùng, một nỗi đau khó tả.
Ngọc Băng gia tăng khí hội tụ ở đỉnh mũi tên càng lúc càng nhiều và những hạt ngũ sắc ngày càng dày lên tạo thành một lớp vỏ, thạch băng ngàn năm bắt đầu nứt thành nhiều đường có hình thù kỳ dị, băng khí bắt đầu từ trong thạch băng bay ra rồi tập trung tại mũi tên bạc rồi bao bọc lấy ngũ sắc đan, Bích Huyết phát ra tia sáng màu xanh bắn về phía mũi tên bạc hòa cùng ngũ sắc đan.
- Lý Nam Vương, tên chết tiệt giờ nào còn ngủ không mau đứng dậy... cả hai người đứng dậy hết cho tôi, đã hứa bảo vệ tôi mà như thế này à...
Cô vừa gào thét, vừa cố thoát ra, bụng cô ngày một đau đớn, hai hàm răng cô nghiến chặt vào nhau để kìm nén cơn đau, mồi hôi trên trán ướt đẫm.
- Ồn ào quá - Dứt lời Hà Dĩnh nhét miếng dẻ vào miệng khiến cô im lặng, bởi Hà Dĩnh cần sự tập trung để loại bỏ đứa nhỏ, đứa trẻ này thật cứng đầu sau khi đã được Lý Nam Vương cứu. Đứa trẻ có linh tính bởi nó là sợi dây gắn liền giữa quá khứ và hiện tại. Nó có một khả năng xuyên qua thời không, nếu để nó tồn tại Long Tộc sẽ bị xáo trộn hoặc là vĩnh viễn biến mất đó là nguyên do Hà Dĩnh phải diệt.
Những ngón tay hắn dần cử động bởi hắn nghe tiếng cô gào thét trong tuyệt vọng, hắn đã hứa bên cô vì vậy hắn không thể chết dễ như vậy, thanh kiếm vẫn nằm trong tay khẽ rung nhẹ, hắn còn toàn mạng chính là Thanh Long đã bảo hộ cho hắn thoát khỏi sự nguy hiểm. Hắn loạng choạng đứng dậy rút thanh đao trên ngực máu văng ra bắn vào Thanh Long Bảo Kiếm, Bảo Kiếm rung tạo thành trận cuồng phong nhỏ. Hà Dĩnh không khỏi kinh ngạc khi Thanh Long chính thức công nhận hắn đã là chủ, có duyên nhưng chưa chắc đã sử dụng được trừ khi và chỉ khi Thanh Long chính thức coi họ là chủ nhân.
“CUỒNG LONG SÁT KHÍ” một trận cuồng phong tạo thành cơn lốc xoáy mang theo mùi sát khí, cuồng long hệt như mũi kiếm soắn vào nhau lao về phía đối thủ với tốc độ chóng mặt. Hà Dĩnh hốt hoảng nhưng tay kia Hà Dĩnh kịp thời đối phó, hai luồng công lực giao nhau tạo thành tiếng nổ lớn làm bên trong động như muốn sụp đổ, đất đá bên ngoài rơi xuống nước ào ào...
Hà Dĩnh cảm thấy toàn thân ê ẩm đau nhức buốt. Ruột gan đảo lộn vì sự va chạm vừa rồi.
- Khải Huy, hai ta chỉ tồn tại có một, tôi hoặc anh...
Hắn chỉ vào hắn và Hà Dĩnh, hắn lao lên phía trước vung kiếm trong tay đánh về phía Hà Dĩnh, hắn cũng cẩn thận khỏi chém nhầm vào cô. Hà Dĩnh một tay đối phó với hắn còn tay kia vẫn vận công lực triệt để, để hại đứa bé nhưng hắn không ngờ vào lúc này lại có kẻ khác phá hỏng đó chính là Tuấn Dã, bởi anh không yên tâm về cô em gái nên đã quay lại, khó khăn lắm mới lôi được những tảng đá, băng che kín cửa động, cơ thể vì vậy mà bị thương cũng khá nặng, giữa lúc đó Tuấn Dã bất ngờ tấn công đánh văng Hà Dĩnh. Hà Dĩnh vì qúa bất ngờ mà bị lùi lại mấy bước mới đứng vững, trong miệng phun ra một ngụm máu...
Không để cho Hà Dĩnh có thời gian nổi giận, hắn liên tiếp tấn công miệng nói nhanh với Tuấn Dã.
- Đưa cô ấy rời khỏi đây, tất cả nhờ cậy vào anh...
Tuấn Dã rút miếng dẻ trong miệng cô ra, cô chưa kịp thở vội nói.
- Hủy mũi tên bạc...
Hắn nghe thấy cô nói như vậy xoay người nhìn mũi tên. Thân hình cô văng lên khi bị Hà Dĩnh đánh tới, Hà Dĩnh nổi giận.
- Nữ nhân chết tiệt, muốn phá hỏng đại sự của ta sao, xem ta giết chết ngươi lần nữa...
Hắn sẽ không để cho Hà Dĩnh có cơ hội ra tay với cô, sự tấn công cô vừa xảy ra là do bất cẩn nên mới dẫn đến cô bị hất văng.
- Huyền Chi - Tuấn Dã vội ôm lấy cô, trong lòng lo lắng khi nhìn thấy cô đau đớn mặt tái xanh.
- Em... em đau quá anh... ơi, cứu em...
Tuấn Dã thật luống cuống nhưng không biết phải làm sao, chỉ biết ôm chặt lấy cô hy vọng cô sẽ bớt đau đi phần nào. Môi cô mím chặt vào nhau để cho không khỏi phát ra tiếng kêu, cơn đau càng lúc càng dữ dội cô cắn tay Tuấn Dã. Tuấn Dã nén đau đớn để cho cô cắn tay.
- Cố lên em, anh sẽ gọi người tới cứu...
Tuấn Dã cuống quýt lục lọi trong túi quần, áo rồi lôi ra điện thoại gọi cho cha... tay chân Tuấn Dã run rẩy mãi lúc sau mới ấn được số gọi đi.
- Em... em không chịu... được nữa... đau quá... anh...
- Anh đây - Tuấn Dã nắm chặt lấy tay cô - Cố lên em, cha sắp tới đây, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi...
- Anh... nghe em nói... anh... cố gắng tháo sợi dây tơ vàng ra khỏi mũi tên bạc... làm nhanh cho em...
- Ờ...
Tuấn Dã luống cuống làm theo lời cô mãi lúc sau mới tháo ra được, ánh sáng trên mũi tên bạc dần yếu đi...
- Anh... anh phải làm gì nữa...
- Cẩn... thận rút... Bích Huyết ra khỏi lòng bàn tay...
- Ờ...
Hà Dĩnh không khỏi giận dữ khi thấy băng khí dần yếu đi, Hà Dĩnh dùng toàn lực để đối phó với hắn, cả hai đều bị thương nặng, Hà Dĩnh không nghĩ lần này hắn có sức mạnh hơn những đợt trước nên khó đối phó.
- A...a...
Cô quằn quại đau đớn, trong lòng hắn rất muốn chạy tới bên nhưng hắn không thể tới được.
- Huyền Chi - Tuấn Dã vội ôm lấy khi cô hét lên trong sự đau đớn.
- Đừng... dừng lại... mau rút Bích Huyết... đừng lo cho em... a a...
Tuấn Dã giữ chặt lấy cô, cô nắm tóc Tuấn Dã kéo mạnh.
- Em... em... không ổn rồi, hình như đứa bé... em sắp sinh... a...
- Hả... phải... phải làm sao... anh... không có kinh nghiệm, anh sẽ gọi mẹ...
Tuấn Dã luống cuống khiến điện thoại rơi xuống hai ba lần.
Cơn đau dồn dập, cơn dặn bắt đầu kéo đến, mồ hôi trên trán cô nhễ nhại, những sợi tóc bết lại dính trên mặt, nhìn cô đau đớn vật lộn khiến hắn càng lo lắng, ra sức hạ sát Hà Dĩnh nhanh hơn, nhưng Hà Dĩnh không phải là một đối thủ tầm thường mà là một kẻ khó đối phó.
Rất may khi cha mẹ cô đến cũng là lúc cô lên cơn đau dữ dội, trong động những băng khí bay lan tỏa khắp nơi, luồng khí vây quanh Ngọc Băng dần yếu đi.
Một luồng sáng rực rỡ từ trong động và tiếng khóc chào đời của một đứa trẻ vang lên đã đánh thức tỉnh mọi thứ.
Hắn và Hà Dĩnh đều dừng tay lại đồng loạt quay về nhìn đứa trẻ xung quanh lan tỏa ánh hào quang.
- Ôi! Không...
Hà Dĩnh hét lên xoay người xuất ra hết phần công lực để giết chết đứa bé, vầng hào quang từ cơ thể đứa trẻ bắn vào mũi tên bạc.
Hắn nhanh tay phóng thanh kiếm về phía sau lưng Hà Dĩnh, mũi kiếm găm sâu sau lưng khiến Hà Dĩnh gục ngã.
- Mọi chuyện kết thúc tại đây...
- Không... ta không cam lòng... không...
Thanh Long Bảo một lần nữa rung lên đốt cháy cơ thể Hà Dĩnh đồng thời một tiếng nổ vang lên, nội đan đang tích tụ nổ tung muôn vàn thành những mảnh nhỏ trong không khí, một luồng sáng màu vàng lan tỏa trong động.
- Nội đan của ta... aaa...
Cơ thể Hà Dĩnh dần hóa thành đống tro tàn. Mũi tên trên ngực Vương Đình biến mất, Ngọc Băng, Bích Huyết đều hóa thành bụi tuyết, trên tay Vương Đình vẫn hiện rõ vết đâm và máu vẫn đang chảy in trên nền băng ngọc.
Hắn loạng choạng đi đến bên cô, từ từ quỳ xuống, bàn tay hắn run run chạm lên má cô. Hắn xúc động những giọt nước mắt hạnh phúc tuôn rơi, giọng hắn nghẹn ngào.
- Cảm ơn em... cảm ơn em đã sinh cho anh một đứa con... cảm ơn...
Hắn cúi xuống hôn lên trán cô, cô vừa trải qua một cơn đau đớn sợ hãi để sinh con cho hắn. Khóe môi cô khẽ mỉm cười, một nụ cười yếu ớt nhưng rất hạnh phúc. Xuân Chi cẩn thận bọc lại đứa trẻ vào chiếc áo khoác mỏng của mình.
- Cũng nên bế nó một chút...
Hắn đón nhận từ tay Xuân Chi, cảm giác ôm đứa con bé bỏng trong tay thật mới và lạ, đây là hạnh phúc sao, hạnh phúc khi có thêm một thành viên mới trong gia đình bé nhỏ, tại sao bằng này lâu hắn mới nhận ra điều hạnh phúc nhỏ nhoi đơn giản nhất. Hắn hôn lên trán đứa bé mỉm cười, nụ cười của hắn vụt tắt khi thấy cô đưa ánh mắt nhìn Vương Đình đang cựa mình rồi tỉnh dậy, nhờ đứa trẻ đã ra đời vào thời khắc quan trọng nên đã phá bỏ nội đan cứu sống Vương Đình, khi nội đan được tích tụ lại và hoàn thành Vương Đình sẽ chết và cánh cửa thời gian sẽ mở ra vòng luân hồi sẽ bị xáo trộn.
Vương Đình cảm thấy đau đớn khi tỉnh lại, nhưng khi tỉnh lại nhìn thấy cô Vương Đình vội lao đến ôm lấy cô vào lòng.
- Cô... có sao không, xin lỗi tôi đã không giúp gì được cho cô... tôi...
- Anh... không sao thì tốt rồi...tôi rất lo cho anh... tôi...
Vương Đình lúc này không cần biết ai có mặt ở đó trong mắt chỉ có cô mà thôi. Khi đứa trẻ khóc Vương Đình mới ngước nhìn, trên tay hắn là đứa trẻ. Vương Đình nhìn cô rồi hỏi.
- Cô đã sinh rồi sao?
Cô khẽ gật đầu. Vương Đình buông cô ra rồi đứng dậy đi đến bên đứa bé, bàn tay chạm nhẹ lên mặt đứa trẻ.
- Chúc mừng ông chủ - Vương Đình cúi đầu. Hắn chỉ ừ nhẹ xong lên tiếng.
- Hẳn cậu cũng muốn bế nó.
Vương Đình khẽ gật đầu, nhờ đứa bé mà Vương Đình mới thoát chết. Vương Đình hôn nhẹ lên trán đứa bé:
- Cảm ơn con.
Vương Đình chao lại cho hắn, hắn loạng choạng đứng không muốn vững. Tuấn Dã vội đỡ hắn và đón nhận đứa bé.
- Ông chủ - Vương Đình đỡ lấy hắn, hắn xua tay ra hiệu không sao.
- Đừng gọi tôi bằng ông chủ, tôi không còn là ông chủ của cậu. Mọi người lui ra một chút được không tôi muốn nói chuyện với cô ấy một lúc.
Đợi mọi người lui ra hắn ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng vén sợi tóc dính trên má qua bên, hắn lấy ống tay áo lau mồ hôi trên trán cho cô.
- Em biết không, hiện giờ anh rất hạnh phúc, cảm giác được làm cha thật sự là một điều mới mẻ, cảm ơn em nhiều.
Hắn nắm lấy tay cô:
- Anh từng nói anh sẽ không buông em và anh cũng sẽ không bao giờ buông cho dù em không yêu anh, anh cũng không buông, em ghét, em hận anh như thế nào cũng được, anh chỉ cần ở bên cạnh em như vậy là đủ. Nhưng anh sẽ...
Hắn dừng lại, đôi mắt nhìn đi đâu đó. Hắn thực sự không muốn nói lên điều này nhưng hắn không thể ích kỉ như vậy được, trải qua bao nhiêu chuyện hắn hiểu ra được rất nhiều điều, yêu không có nghĩa là sự chiếm đoạt, yêu và chỉ yêu khi hai tâm hồn đó thuộc về nhau. Đôi khi buông tay đó cũng là cách thể hiện tình yêu. Hắn nắm chặt lấy tay cô như thể sợ cô biến mất.
- Anh sẽ tìm chồng cho em...
Cô như không muốn tin vào tai mình khi hắn có thể nói ra điều đó.
- Đừng nhìn anh như vậy, anh tìm chồng cho em không có lý anh buông em hiểu không... con sẽ ở với em, anh sẽ tới thăm con thường xuyên...và... mà thôi tới khi đó anh sẽ nói sau.
Hắn quay về phía sau:
- Vương Đình cậu qua đây tôi có việc muốn nhờ.
Không phải chứ, hắn muốn tác thành cho cô với Vương Đình, mắt cô mở to nhìn hắn như không muốn tin. Lúc này cô không muốn nhắc tới chuyện đó, cho dù hắn đồng ý cô sẽ không đồng ý. Cô không xứng đáng với tình yêu mà Vương Đình dành cho cô. Hắn nắm lấy tay cô, đặt lên tay Vương Đình. Vương Đình nhìn hắn trong đôi mắt đầy sự ngạc nhiên như không thể tin.
Hắn cảm thấy choáng váng đầu óc, tay di nhẹ tâm mi.
- Chăm sóc cô ấy thay tôi, chỉ có cậu mới đem lại nụ cười cho cô ấy.
Hắn đứng dậy loạng choạng đi mau.
- Ông chủ à, tôi...
- Cậu có thể đem lại hạnh phúc cho cô ấy.
- Lý Nam Vương...
Cô gằn giọng, gọi theo. Nhưng hắn cố bước đi về phía trước cửa động.
- Tôi bảo anh đứng lại, anh bước ra khỏi cửa động... tôi sẽ không cho con gặp mặt anh...
Chân hắn bỗng khựng lại, bóng dáng hắn thực sự cô độc lẻ loi.
Tuấn Hùng bước tới bên nắm lấy tay hắn đi về phía cô, cô cố gắng ngồi dậy nhưng bị mẹ cản lại bắt nằm xuống. Vương Đình nắm lấy tay hắn lôi lại.
- Ông chủ, ông định đi đâu.
- Cậu nghĩ rằng tôi đi đâu được trong bộ dạng đầy thương tích như vậy.
Vương Đình nắm lấy tay cô, đặt lên tay hắn còn mình nắm chặt lấy hai bàn tay của hai người.
- Tôi và anh có thể cùng nhau chăm sóc cho cô ấy, anh cũng yêu cô ấy và tôi cũng vậy, cả ba không thể sống với nhau được sao, chúng ta có thể bắt lại cuộc sống từ đầu mà...
- Tôi...
Hắn ấp úng, đưa mắt nhìn cô, Tuấn Hùng thấy vậy bèn chen ngang.
- Được rồi số mệnh của các con phải gắn kết với nhau, cơ hội tốt cho các con đây, cánh cửa thời gian đang hé mở các con có hai sự lựa chọn, một là ở lại thế giới này hai là tới một thế giới khác bắt đầu với cuộc sống mới.
Tuấn Hùng chỉ khi cửa động có vòng xoáy màu xanh dương xuất hiện.
Cả ba đưa mắt nhìn nhau rồi quyết định, Vương Đình bế cô trên tay còn hắn bế đứa bé.
- Cha... mẹ... con sẽ đi du lịch một thời gian nếu có dịp sẽ quay trở về thăm cha mẹ, anh - Cô mỉm cười đưa mắt nhìn cha mẹ và anh trai lần cuối.
Tuấn Dã ôm lấy cô thêm lần nữa nhẹ nhàng lau nước mắt cho em.
- Con trai của con chính là cánh cửa thời gian, sau này nó lớn lên sẽ là một thiên tài - Tuấn Hùng bẹo má đứa trẻ.
Ba người cùng một đứa trẻ tiến về vùng ánh sáng, vẫy tay chào tạm biệt.
- Đợi chút anh cũng muốn đi - Tuấn Dã nhảy vào vòng xoáy màu vàng.
- Thằng kia quay lại mau - Tuấn Hùng gọi với theo.
- Tôi cũng muốn đi - Tiếp đến là vợ ông.
- Này... bỏ tôi ở lại một mình sao, đợi với, tôi cũng đi - Tuấn Hùng nhảy vào vòng xoáy biến mất và tiếng nổ vang trời, động bắt đầu xụp đổ dần dần.