Đừng Nghĩ Tôi Sẽ Buông Em

Chương 7: Chương 7: Sự Nhục Nhã




Rầm…rầm…rầm…cô liên tục đập vào cánh cửa, bàn tay thâm tím cô không cảm nhận được sự đau đớn, vết thương trên tay chưa lành lặn lại vết thương mới trên da lại đến.

- Mở cửa…mở cửa ra…

Cánh cửa phòng mở ra, hắn bước vào, cô vội lùi vào trong có thể thấy cô sợ hắn như thế nào, không nói một lời hắn túm tóc cô, lôi thẳng vào trong nhà tắm xả nước ra bồn, không một lời báo trước hắn dìm đầu cô xuống bồn tắm, cô vùng vẫy, nước chảy vào khoang mũi, miệng cay xè, cho tới khi cô không còn có sức phản kháng hắn mới chịu nhấc đầu cô ra khỏi bồn tắm hướng khuôn mặt tái xanh của cô nhìn vào hắn, hắn lạnh lẽo rít lên.

- Tôi nên khen cô hay nên trách cô đây, tài diễn kịch của cô ngày càng giỏi.

- Xin ông…tha cho tôi…tôi không phải…a…

Không để cô nói hết câu, hắn tăng lực vào bàn tay kéo tóc cô thật mạnh cho sát gần tới mặt hắn, mặt hắn vào cô chỉ cách nhau 20cm, trong con mắt hắn hiện lên sự tức giận, hắn gằn lên từng câu, từng chữ một.

- Xin - ư, cô - cầu - xin - tôi - thì - được - cái - gì, muốn xin khi nào tôi cho cô xuống địa ngục mà xin em gái tha thứ cho cô, cô quá độc ác đấy, ngay cả chú ruột còn dám xuống tay, may cho lão ta không bị thương nặng, lão đang muốn kiện cô, cô nghĩ rằng tôi sẽ tha cho cô vụ này sao, tôi mất một khoản tiền để lấp miệng lão ta, bây giờ cô tính sao?

- Tôi…

- Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt sợ hãi đó, lúc trước cô gây ra cô có nghĩ đến không, nghe đây, nếu cô còn phản kháng hay cự tuyệt lại khách, hãy nhớ tới hậu quả của cô rất thê thảm.

Dứt lời hắn bóp miệng cô, tống vào bên trong họng một viên thuốc bắt ép cô nuốt xuống, hắn buông cô ra sau đó lôi cô ra ngoài, đẩy lên giường, cô thu người sợ hãi vội ôm lấy đầu gối, hắn khinh miệt nhìn cô.

- Cô nghĩ tôi đói tới mức thèm cô sao?

Dứt lời hắn bước đi, trong người cô lúc này có một loại cảm giác lạ xâm nhập, cơ thể bắt đầu khó chịu, nhất là thân dưới cảm thấy khô khan thèm khát, mồ hôi trên người cô toát ra, tay chân cô không thể ở yên, tự xoa nắn cơ thể thèm một cái chạm của đàn ông, cô cố cắn răng chịu đựng, thuốc này có tác dụng rất lớn, cô không thể chịu đựng thêm, trên người quần áo đã thoát ra gần hết, cảm giác này cô muốn, cô loạng choạng bước vào nhà tắm với hy vọng nước lạnh sẽ làm giảm bớt cơn dục hỏa, cô đã nhầm dòng nước mát lạnh càng kích thích khiến cô không thể nào chịu nổi, đôi môi vì chịu đựng đã cắn bật cả máu, đôi môi cô khô vì thèm khát, cô muốn, rất muốn để giải tỏa, không được cô phải đi cầu xin hắn cho thuốc giải, cô sẽ nghe theo hắn miễn sao không phải uống loại thuốc này.

Cô loạng choạng đi tới cửa, cánh tay vô lực không thể đập lên cánh cửa, cô chịu không nổi gục ngã xuống cố đứng dậy, tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng.

Cánh cửa mở ra, Vương Đình nhìn thấy cô nằm bất tỉnh dưới sàn, trên người quần áo hầu như không còn nguyên vẹn, trong tim Vương Đình chợt nhói lên một niềm đau khó tả, không nghĩ ngợi gì Vương Đình lao tới, Vương Đình tới phòng cô vì thấy hơi lo lắng nên đến để xem nhưng không ngờ lại thấy cô như vậy.

- Thanh Nhã, cô sao vậy, tỉnh lại nào?

Bàn tay mát lạnh của Vương Đình chạm lên cơ thể nóng bỏng của cô, cơ thể cô như mảnh đất cằn khi gặp được nước, cô vồ tới ôm lấy Vương Đình, bị bất ngờ khiến Vương Đình ngã lăn ra đất, không chút báo trước cô hôn lên đôi môi ướt át của Vương Đình một cách mãnh liệt và khao khát, Vương Đình ngây ngốc vì hành động của cô rồi cố thoát nhưng cô giữ chặt lấy, hơi thở nóng bỏng đầy kích dục của cô phảng phất vào mặt Vương Đình, giọng nói đầy mê mị cất lên trong hơi thở đứt quãng.

- Tôi…muốn…cho…tôi…làm ơn…

Vương Đình dở khóc dở cười bởi lần đầu có người phụ nữ cầu xin như thế, cô tham luyến bờ môi ướt át của Vương Đình hôn ngấu nghiến, cảm giác này khiến cô dễ chịu hơn, cơ thể cô như vậy không ngừng cọ sát để tìm một chút thoải mái, dưới sự mãnh liệt của cô Vương Đình không thể kháng cự sự quyến rũ, công nhận rằng cô rất quyến rũ, nhất là con mắt khi chìm trong dục vọng thật là lẳng lơ đầy kích tình, bàn tay mềm mại của cô chạm vào cơ thể khỏe mạnh của Vương Đình như rắn nước luồn lách và mân mê đùa nghịch, trước sự khiêu khích của cô, Vương Đình không thể nào kháng cự, không thể kìm nén bản thân, bởi Vương Đình cũng là một gã đàn ông cũng có những ham muốn mãnh liệt, trong 28 năm nay đây là lần đầu Vương Đình quan hệ thể xác, tệ hại hơn lại là quan hệ với vợ của ông chủ.

Cô rất muốn sự đáp trả của Vương Đình nhưng Vương Đình nằm yên bất động, người cứng như một cái xác chết không biết làm gì, cô nóng lòng giật đứt cúc áo sơ mi trắng của Vương Đình, trước mặt cô để lộ cơ thể săn chắc khỏe mạnh, trên ngực có một vết sẹo dài mờ điều này càng tăng thêm sức hấp dẫn, cô cúi xuống hôn lên cổ, lên tai rồi xuống ngực, Vương Đình không chịu được cảm giác trào dâng trong người.

- Anh là đàn ông hay đàn bà?

Bất ngờ giọng nói của cô vang lên trong căn phòng vắng lạnh.

- Tôi…

- Đàn ông gì mà cứng đơ như khúc gỗ vậy? làm gì đi chứ, ôm hôn tôi này – Dục vọng khiến lý trí của cô mê muội, cô không biết mình vừa nói gì.

Có thể cười được không? Vương Đình chết lặng, mặt méo mó đến tội, và giật mình khi cô chạm xuống thân dưới nơi mà nhạy cảm nhất của đàn ông đang ngẩng đầu đi lên, Vương Đình vội nắm lấy tay cô đẩy ra rồi ngồi dậy, đứng lên đóng cửa phòng lại.

Vương Đình lúc này rất muốn cô, ai bảo cô rất khiêu gợi, ai bảo cô là người nhóm lửa khi lửa đã bén rơm sẽ bùng cháy, kẻ khiêu khích phải nhận được sự trừng phạt, mặc kệ sẽ xảy ra chuyện gì đi nữa, trước hết làm cái việc phải làm rồi tính sau, không nói trước Vương Đình bế cô lên đi thẳng về phía chiếc giường rộng lớn, đôi môi ướt át đầy sức sống mãnh liệt truyền sang đôi môi khô cằn của cô, cô tham luyến hôn lấy, cô ôm cổ Vương Đình thật chặt, Vương Đình mau chóng thoát ra khỏi bộ quần áo vướng víu, cả hai cùng vật lộn trên giường, chiếc ga trải giường theo đó mà rối tung một góc rơi xuống đất, tiếng thở gấp hòa cùng những tiếng kêu rên rỉ, quả thực Vương Đình rất mệt khi một trận kích tình qua đi, nhưng cô còn chưa đủ, càng ân ái khiến cô càng ham muốn càng đòi hỏi cao hơn, cô hành hạ đôi môi Vương Đình sưng đỏ, Vương Đình giữ tay cô lại.

- Cô vẫn chưa thỏa mãn sao?

- Tôi thấy càng khó chịu, tôi rất muốn xin anh giúp tôi đi… - Ánh mắt cô lả lơi đầy mê hoặc, nóng bỏng mà kêu gọi.

- Ông chủ đã cho cô uống…

Vương Đình bỏ lửng lời nói, đây là loại thuốc mà bấy lâu nay hắn cho người nghiên cứu để áp dụng với Thanh Nhã, thuốc khi uống vào sẽ phải ân ái rất nhiều với đàn ông khi đó mới thỏa mãn, nếu như vậy thân xác của cô khi hết thuốc sẽ không chịu đựng được đau đớn, trong con mắt Vương Đình xoẹt lên tia đau thương, chỉ còn cách…

Vương Đình không nói lời nào nhìn cô, dáng người nhỏ nhắn vì kích tình mà ửng đỏ nhìn rất mê hoặc lòng người.

- Thanh Nhã – Vương Đình lên tiếng.

Cô không nhìn Vương đình mà nhìn vào bộ ngực của Vương Đình đầy thèm khát, cô nuốt khan miếng nước bọt.

Bốp…

Vương Đình giáng xuống sau gáy cô một đòn đánh thật mạnh, đầu óc cô đau đớn choáng váng rồi ngã vào trong vòng tay khỏe mạnh của Vương Đình.

- Tỉnh dậy cô sẽ đau đớn, nhưng đây là cách tốt nhất.

Vương Đình vuốt mái tóc che đi trước trán của cô, sau đó đặt xuống giường và không quên mặc quần áo cho cô, Vương Đình mặc quần áo xong, nhìn cô một lần.

- Xin lỗi, khi tỉnh dậy cô sẽ không nhớ ra chuyện giữa hai ta.

Bàn tay Vương Đình đặt lên tâm mi của cô, sau đó nhắm mắt lại tập trung, Vương Đình có một dị năng bẩm sinh chính là xóa đi ký ức hay còn gọi là thuật thôi miên, nhưng thuật thôi miên của Vương Đình cao tay hơn mấy chuyên gia tâm lý một chút, chuyện này ngoài hắn ra sẽ không còn một ai biết.

Vương Đình đóng cửa phòng sau đó vội rời đi, vừa đi khỏi hắn bước tới, trước cửa phòng có năm gã đàn ông da đen, trong bóng tối có thể bảo họ hé răng ra để làm đèn pha. Hắn ra hiệu cho năm gã dừng lại, hắn bước vào phòng, trên giường cô ngủ một cách ngon lành, mày kiếm hắn nhíu lại, lẽ ra giờ này cô phải vật lộn giữa cơn dục vọng mới đúng, không biết ai đã phá hỏng cuộc vui của hắn, ánh mắt hắn rà sát xung quanh, hắn cúi xuống nhặt chiếc khuy cài cà vạt, đôi mày kiếm nhíu lại khi nhận ra chiếc khuy cài của Vương Đình, hắn tức giận không nói một lời nào xoay người ra ngoài, bàn tay hắn nhanh tay lướt trên bàn phím ấn một dãy số quen thuộc.

Trong một căn phòng xa hoa rộng lớn ở hộp đêm, không khí trong phòng thật lạnh lẽo quỷ dị, ánh sáng đèn điện mờ nhạt không thể chiếu rõ khuôn mặt hắn, dáng người cao to ngồi ở một bên ngoài ánh sáng, một bên trong bóng tối khiến hắn trở nên lạnh lẽo hơn, hắn phóng tia nhìn thăm dò nhìn Vương Đình, một kẻ không ham mê tửu sắc vậy mà không thể cưỡng lại trước sự quyến rũ của cô, xem ra hắn đã xem thường khả năng diễn xuất của cô.

Vương Đình không nói năng gì, vẫn quỳ dưới sàn nhà đầu cúi xuống để nhận sự trừng phạt, Vương Đình sẽ biết trước chuyện gì sẽ xảy ra, không một ai có thể qua nổi ánh mắt của hắn, Vương Đình tâm phục khẩu phục hắn chính là lãnh ý trên cơ thể hắn tỏa ra luồng khí của bậc đế vương có thể trấn áp, áp bức được đối phương phải nghe theo.

- Cậu biết mình phải tự xử lý như thế nào? – Thanh âm hắn cất lên cảm tưởng như vong ở cõi âm hiện về.

- Cảm ơn ông chủ đã tha mạng, Vương Đình tôi biết mình phải làm gì?

Vương Đình dịch chuyển mũi chân, con dao được dấu dưới mũi giày bật ra, không chút do dự cầm con dao sắc nhọn đâm thẳng vào ngực phải, đây là cách trừng phạt mà hắn dành cho Vương Đình, dòng máu đỏ tươi theo đó mà văng ra, Vương Đình cắn răng chịu đau, đây là hình phạt mà hắn dành cho Vương Đình ở mức nhẹ nhất.

- Có thể lui – Hắn phất tay, Vương Đình đứng dậy lui ra ngoài, ra đến ngoài Vương Đình cắn răng chịu đựng rút mũi dao và đi về phía phòng của mình, ở đó đã có người đợi để trị thương.

- Cậu mau ngồi xuống để tôi trị thương cho – Cậu thanh niên trẻ nhìn có vẻ hơi ẻo lả đang dũa móng tay, thấy Vương Đình bèn lao tới, trên người cậu ta tỏa ra toàn mùi hương nước hoa của phụ nữ.

- Không cần, cậu lui ra đi – Vương Đình gạt tay cậu ta ra, ai cũng biết cậu ta nhiễm sắc thể nữ một chút, ngoại hình lại là đàn ông, cậu ta rất thích Vương Đình có thể gọi là yêu, Vương Đình thì chán ghét không muốn nhìn thấy - Bảo An là tên của vị bác sĩ nửa nam nửa nữ - Bảo An rất giỏi về y thuật, vì thế mà hắn mới cho Bảo An ở lại để chăm sóc anh em trong đội vệ sĩ.

- Ui trời ơi, nhìn vết thương của cậu kìa, chảy máu nhiều lắm, không băng bó kịp chảy máu ra hết đó phải làm sao đây? – Bảo An giọng nói nửa nam nửa nữ cất lên.

- Tôi muốn yên tĩnh, cậu đang làm phiền tôi đấy – Vương Đình đẩy Bảo An ra ngoài đóng cửa lại, Vương Đình không muốn trị thương vì muốn giữ lại vết sẹo, vết sẹo vì cô mà có Vương Đình muốn giữ lại khoảng khắc đẹp đẽ ấy, một khoảng khắc về cô, người có ảnh hưởng tới tâm trí của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.