Đừng Nghĩ Tôi Sẽ Buông Em

Chương 42: Chương 42: Trở Lại Thành Phố Z




Hắn chống tay vào cằm xoay xoay cây bút màu vàng tự mỉm cười, mấy ngày nay dù bận đến cỡ hắn cũng bỏ thời gian để chăm sóc, tự tay xuống bếp nấu nướng rồi lại đem lên phòng. Nhìn đồng hồ gần đến giờ trưa hắn tranh thủ thu xếp công việc nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc.

- Tổng giám đốc - Đúng lúc hắn chuẩn bị vào thang máy thư ký chạy đuổi theo lên tiếng gọi lại - Ngài Lý Nam Vương tới.

- Bảo hắn có gì gọi cho tôi sau, hiện tôi rất bận.

Dứt lời hắn bước vào trong thang máy. Khi hắn hóa thân thành Lý Nam hắn trở thành tổng giám đốc của tập đoàn Thời Đại, đây là tập đoàn chủ yếu sản xuất trong lĩnh điện tử, sản phẩm chuyên sản xuất ra những dòng điện thoại thông minh cao cấp. Còn khi hắn trở về với thân phận Lý Nam Vương, hắn là chủ tịch của tập đoàn Nam Vương giàu có, hiện tại thị trường cổ phiếu của tập đoàn Nam Vương đang biến động, hắn cần một thời gian để điều chỉnh và khắc phục. Bên Thời Đại vẫn hoạt động bình thường không hề bị ảnh hưởng bởi tập đoàn Nam Vương, hai tập đoàn này hoạt động độc lập. Mặt khác hắn đang ra sức thu hồi lại nguồn vốn ở tập đoàn Thời Đại để ổn định tài chính. Hắn một lúc phải giải quyết hai tập đoàn cùng một lúc nên rất mỏi mệt. Lâm Phàm ai cũng biết hắn là người giàu có nổi tiếng chẳng kém gì Lý Nam Vương không những vậy Lâm Phàm còn là ông chủ của thế giới ngầm với cái danh Khải Huy vì vậy mà hắn phải dốc toàn lực để đối phó. Dù bận như vậy hắn vẫn dành thời gian để chăm sóc cô một cách chu đáo.

- Lại là cháo cá chép, anh muốn bức tử tôi bằng mấy con cá này đấy hả?

Thực lòng mà nói, ăn cá nhiều cô đã thấy ngán đến tận cổ. Không cá chép rán cũng cá kho... rồi đến cháo cá chép... hắn thực biết cách hành hạ người.

- Không ăn - Cô ném điều khiển sang một bên.

Hắn đặt xuống bàn lại dỗ dành cô như một đứa trẻ.

- Em không biết đấy thôi, mỗi tuần ăn một lần bữa cháo cá chép, sẽ giúp lợi thủy, hạ khí... và còn giúp an thai, không những thế ăn nhiều cá chép sẽ sinh con gái, da con sẽ trắng hồng, môi đỏ...

- Đủ rồi, thật bực mình mà!

- Vì con em ăn chút gì đi, cháo cá chép rất có lợi cho ba tháng đầu tiên của chu kỳ thai...

- Đã bảo không ăn - Cô đẩy ra, nhưng hắn quả thực cố chấp ép cô ăn bằng được mới chịu thôi, dù chỉ là một miếng cũng được, cô đành chịu thua hắn, nếu cô không ăn hắn như một đứa trẻ cứ lèo nhèo bên tai khiến cô cảm thấy khó chịu hơn. Khi đạt được mục đích hắn mới thỏa mãn mỉm cười, hắn đặt tô cháo xuống bàn nhìn cô rồi hỏi.

- Em muốn uống gì?

- Nước dừa được chưa.

- Không được, nước dừa có thuộc tính hàn, lại chứa chất béo cao như vậy sẽ gây đầy bụng khó tiêu, trong ba tháng đầu ốm nghén em không nên uống điều này khiến em nghén càng nặng hơn, sau ba tháng em tha hồ uống. Tốt nhất em nên uống nước lọc nhiều, a hay là nước mía, nước mía cũng tốt mà.

Hắn pha cho cô một tách trà bạc hà với liều lượng vừa đủ, để cải thiện tình trạng mất ngủ trong thời kì ốm nghén. Hắn đâu nghĩ tới khi một người phụ nữ mang thai lại khổ cực như vậy. Khi nhìn cô nôn khan một hồi, mặt tái xanh người ngày càng gầy đi, không những vậy còn hay mất ngủ... nhìn mà xót xa, nghe người ta nói khi chồng ngủ người vợ nín thở trộm bước qua người chồng khi đó người chồng sẽ nghén thay, hắn rất muốn nghén thay cô nhưng khổ một điều cô sẽ không bước qua, riêng về khoản ăn uống, hắn rất chịu khó, một khẩu phần ăn của cô hắn chia cho năm đến sáu bữa trong một ngày, có khi nửa đêm sợ cô đói lại dậy đi xuống nấu ăn rồi đem lên cho cô. Mọi sự mệt nhọc đều tan biến khi nhìn thấy cô chịu ăn. Hắn rất mong đợi đứa con bé bỏng trào đời, không những thế thấy đồ trẻ con nào đẹp hắn sẽ mua về và cất để. Hắn có nghe người ta nói mua sớm sẽ không tốt, dễ sinh con non rồi hay xảy thai... nhưng hắn không tin, các cụ hồi xưa rất hay kiêng kị. Bởi vì hắn thích, hắn rất mong có con chính vì thế hắn đã mua, mua rất nhiều vì chưa biết giới tính của con nên hắn đã mua cho cả hai vừa trai vừa gái cho công bằng.

Cô nhíu mày nhìn trong túi áo khoác của hắn có đôi dày nhỏ bé, hắn thật dư tiền khi làm những chuyện như vậy chẳng biết lãng phí là gì.

- Em uống ít thuốc này nhé, sẽ không ảnh hưởng gì đâu, axitfolic rất cần thiết, nếu thiếu chất này con sẽ bị dị tật bẩm sinh.

- Để đấy - Anh đi làm việc của anh đi, thật mệt quá mà!

Hắn lại ngồi nghĩ và lên kế hoạch cho ngày mai sẽ nấu những món ăn nào để cho cô cảm thấy ngon miệng, dạo gần đây ăn bao nhiêu cô đều nôn ra ngoài.

- Chiều em có muốn đi dạo không?

- Không đi - Cô cộc cằn đáp lại.

Hắn lắc đầu, phụ nữ mang thai thật khó hiểu, lúc thế này, lúc thế kia khiến hắn không thể lường trước để mà ứng phó. Hắn đứng dậy đi đến bên cô với ý định ôm cô một chút nhưng ai ngờ bị cô cầm lấy túi đồ để trên bàn quăng vào hắn.

- Anh làm ơn đi ra ngoài mau, tôi muốn yên tĩnh một lúc - Cô cáu giận quát.

Hắn bị cô ném túi đồ vào người, từ trong túi đồ văng ra một vài thứ, hắn cúi xuống thu gom lại, hắn dừng lại ở chiếc máy quay phim mini. Hắn sinh ra tò mò đã cầm lên xem, hẳn trong này có ghi lại hình ảnh của cô. Hắn rất háo hức muốn xem lại những hình ảnh trước đây của cô, bởi vì hắn chưa từng nhìn thấy con người của cô trước đây.

- Cho tôi mượn một lúc - Sợ cô không cho hắn vội vã rời khỏi phòng.

Cô liếc nhìn túi đồ, đây là túi ́ đồ mà Thanh Hoa đã ném cho cô. Tiện tay cô với lấy túi đồ rồi mở ra xem. Chẳng có gì nhiều, một hộp nhạc hình con thiên nga, một album ảnh. Trong album toàn ảnh chụp từ thời thơ ấu của Thanh Nhã cùng mẹ. Nhìn hai mẹ con thật giống nhau, cô lật qua xem rồi dừng lại ở mấy tấm hình chụp khi Thanh Nhã còn là sinh viên khoa điện ảnh. Cô đặt cuốn album qua bên khi cảm thấy khó chịu và bức bối. Mấy hôm gần đây cô muốn yên tĩnh để suy nghĩ nhưng thật không thể nào nghĩ được khi hắn cứ làm phiền. Hiện cô rất muốn về thành phố Z một chuyến để hỏi cha một số chuyện nhưng hắn luôn làm phiền, muốn đi đâu phải có hắn đi cùng.

Hắn trở về phòng rất hí hửng muốn xem, khi màn hình hiện lên là hình ảnh của cô làm một bộ mặt hài hước rất đáng yêu cùng các bạn hắn đã phì cười. “Hi hi.... giáng sinh vui vẻ, hôm nay sẽ là một đêm giáng sinh rất nhớ đối với tất cả chúng ta yeeeeeee... sau đây là các thành viên trong nhóm kịch Hoa Nắng” Thanh Nhã giới thiệu đến đâu cả nhóm reo mừng đến đấy “Hôm nay sẽ có một người đặc biệt tới tham dự buổi diễn kịch ngày hôm nay đó chính là...”

Một cảm xúc vụt qua rồi biến mất một cách nhanh chóng như chưa từng xảy ra khi hắn nghĩ tới Linh, Linh rất hay có thói quen ghi hình lại sau đó lại đưa cho hắn xem, đối với Linh bây giờ trong tim hắn chỉ là một quá khứ một quá khứ tuy đẹp nhưng gắn liền với bao đau thương, chính vì vậy mới có ngày hôm nay. Những kỷ niệm những quá khứ đau buồn mà trước đây hắn không dám đối mặt, nhưng giờ đây hắn lại cảm thấy đối mặt rất dễ dàng không khó như hắn đã nghĩ, bây giờ trong lòng hắn chỉ có mỗi mình cô, cô là tất cả. Hắn muốn bù đắp cho cô trong thời gian qua chỉ vì Linh mà làm tổn thương tới cô.

Trên màn hình, hình ảnh bị xước, nhiễu, không rõ nét, chập chờn, phát ra những âm thanh rè rè khó nghe, màn hình bỗng tối đen những vẫn phát ra âm thanh rè rè nghe không rõ. Hắn nhíu mày tắt đi bỏ vào trong túi áo. Mai sẽ cho người khôi phục lại, hắn muốn dành tặng cho cô chỉ vì muốn cô được vui vẻ, nghĩ như vậy trong lòng hắn cảm thấy vui và hạnh phúc khi làm được một điều gì đó cho người mình yêu.

*******************************************

Cho tới thời điểm ngày hôm nay cô dần chấp nhận đứa bé đang hình thành trong bụng mình, bởi đứa trẻ có duyên với cô, nếu đã có duyên cớ sao phải bỏ nó đi. Nó cũng có quyền được sinh được sống trên cõi đời, cô không phải là một người phụ nữ nhẫn tâm, cô là một người phụ nữ giàu tình cảm giàu tình thương và có lòng bao dung. Chỉ vì chuyện giữa hắn và cô mà mà giết chết một sinh mệnh nhỏ bé như vậy thật quá nhẫn tâm, tàn bạo, sẽ mang tội sát nhân ám ảnh cô suốt cuộc đời, hơn nữa đứa trẻ cũng mang trong mình một nửa dòng máu của cô, cô phải có trách nhiệm bảo vệ và nuôi dưỡng.

Cô uể oải đứng dậy đi ra khỏi phòng, đi tìm một chút gì để ăn khi cảm thấy đói bụng. Chị Tâm giờ này vậy chưa đi chợ về một mình cô ở trong phòng cảm thấy chán khi không có người nói chuyện cùng. Mọi khi giờ này hắn đã về nhà gây phiền phức, khi không có hắn ở bên cạnh ca thán cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Gió từ ngoài thổi vào mang theo mùi hương đào cùng hơi sương lạnh.

Một tia sáng xuất hiện xuyên qua cánh cửa phòng rồi thân hình màu vàng xuất hiện. Nam tử vẫn một thân y phục, hoàng bào nhẹ phiêu theo mỗi bước đi, mái tóc dài bạch kim nhẹ nhàng bay loạn trên bờ vai. Cô luống cuống sợ hãi tìm cách thoát lui.

- Mấy hôm không gặp, nàng rất gầy, phải chăng đứa nhỏ đã gây khó dễ cho nàng.

- Anh... anh tới đây làm gì?

Có thể thấy rằng cô rất sợ nam tử, cô cố lùi dần về sau cho tới khi không còn đường thoát thân.

- Ta tới cũng chỉ vì đứa nhỏ, ta không thể để cho nó trào đời, ta đã vất vả khổ cực chờ đợi đến ngày hôm nay không thể vì đứa trẻ mà bỏ lỡ đại sự. Mong nàng hãy hiểu cho ta.

- Khiêm, chị Tâm....

- Họ ngủ rồi không nghe tiếng nàng gọi, nhìn nàng sợ ta, ta rất đau lòng.

Chân tay cô không thể cử động khi nam tử ngày càng tiến lại gần, từ cơ thể nam tử toát ra một luồng khí lạnh, bàn tay nam tử chạm lên khuôn mặt của cô, cô cảm nhận được lạnh lẽo như bị giam trong một tòa băng sơn.

- Nàng đừng nhìn ta bằng ánh mắt đau thương oán trách ta như vậy, ta rất đau lòng nàng có biết không, ta cũng chỉ vì giang sơn vì Long tộc, ta không còn cách lựa chọn, ta đã làm tổn thương tới nàng quá nhiều, ta cũng không mong gì được nàng tha thứ, ta chỉ có thể để cho nàng hận ta suốt đời suốt kiếp.

Nam tử cúi xuống, một nụ hôn nhẹ lạnh lẽo thoảng qua. Tay kia nam tử vận một luồng công lực phát ra một tia sáng màu trắng lạnh áp lên bụng cô, cô không cựa được cảm giác như ai đó đã khóa chặt chân tay lại.

Cô cố thoát ra khỏi nụ hôn lạnh đó mà lên tiếng.

- Đứa nhỏ không có tội... làm ơn tha cho nó...

- Đúng! Nó không có tội, nhưng tội của nó không nên chọn vào thời điểm này.

Lúc này cô rất mong một ai đó xuất hiện để cứu lấy đứa nhỏ trong bụng, trong bụng cô cảm thấy lạnh lẽo, lạnh không thể tả.

Một giọt nước mắt trong suốt chảy ra, khi đứa bé đứng ở giữa hai danh giới sống và chết cô mới cảm nhận được tình mẫu tử thiêng liêng cao quý, cô thầm xin lỗi đứa con chưa kịp trào đời đã nhận lấy một kết cục bi thảm.

Nam tử vội thu hồi luồng khí rồi biến mất một cách nhanh chóng. Bởi nam tử cảm nhận được một luồng khí đang tiến tới gần, nam tử và hắn vẫn chưa thể dung hòa bởi lãnh ý từ cơ thể hắn quá mạnh, nếu cố gắng tiếp cận sẽ làm ảnh hưởng đến nguyên khí sẽ mất một thời gian để khôi phục, đợi khi có thời cơ đến sẽ thu phục nguyên thần số 9, còn nguyên thần số 8 đang nắm giữ một bảo vật khiến nam tử không thể hòa nhập.

Cánh cửa phòng mở ra Lý Nam bước vào.

- Hôm nay tắc đường tôi về trễ...

Hắn dừng lại lời nói khi nhìn thấy cô đứng im một chỗ, trên gương mặt tái xanh, hắn vội vàng lao tới bên suýt chút nữa ngã xuống sàn khi vấp vào chân ghế

- Thanh Nhã... Thanh Nhã...

Hắn lay vai cô hai lần mới thấy cô phản ứng, trên gương mặt cô ngậm tràn nước mắt. Hắn trở nên lo lắng.

- Thanh Nhã em sao vậy?

- Cứu...lấy đứa bé... Làm ơn đi...

- Thanh Nhã... Khiêm...Khiêm đâu mau qua đây.

Hắn trở nên luống cuống, trong lòng lúc này rất lo lắng cho sự an nguy của hai mẹ con. Khiêm từ ngoài chạy vào, nhìn thấy cảnh tượng như vậy vội vàng chạy đi tìm bác sĩ.

- Em đừng lo đã có tôi, em và con sẽ không sao - Miệng tuy an ủi cô nhưng trong lòng hắn hiện rất lo lắng rối bời như tơ vò, hắn bế cô chạy xuống phòng thấy Khiêm đi vào cùng một vị nhà sư trên người khoác y áo cà sa đang đứng ở phòng khách. Nhà sư chắp tay niệm coi như đó là lời chào!

- Tôi bảo cậu gọi bác sĩ cơ mà - Hắn nổi cáu quát, giờ nào rồi còn đứng đây bên cạnh một vị sư già.

- Việc... Việc này...

Khiêm tỏ vẻ khó xử. Nhà sư chắp tay.

- A di đà phật, xin con chớ vội trách phạt cậu ta là thầy cản lại. Thầy có việc đi ngang qua đây nhìn thấy sắc khí nơi đây không được tốt vừa hay gặp cậu ta, con hãy để bà nhà ngồi xuống ghế thầy sẽ chỉ cho con cách chữa trị.

Hắn nửa tin nửa ngờ nhưng nhìn sắc mặt của cô ngày càng tệ hơn, hầu như cô đã bất tỉnh, do dự một hồi hắn cũng đặt xuống ghế.

- Thầy, vợ tôi bị làm sao vậy - Hắn nôn nóng hỏi, trong khi đó nhà sư rất bình tĩnh quan sát nét mặt

- Băng khí - Nhà sư phun ra hai chữ khiến hắn khó hiểu.

- Băng khí là bệnh gì? - Hắn hầu như muốn bốc hỏa.

- Muốn cứu đứa trẻ con nên bình tĩnh một chút, bây giờ con hãy làm theo lời thầy, ngồi xuống tĩnh tâm tập trung tinh thần, thầy sẽ dạy cho con về Sắc Khí công, dùng khí ép Hàn Băng.

Hắn bán tính bán nghi nhưng khi nhìn cô cơ thể ngày càng tái nhợt không còn khí sắc khiến hắn càng mất bình tĩnh, nắm lấy tay cô.

- Thanh Nhã, em sao rồi...Thầy, phải làm gì bây giờ, sắc mặt cô ấy không tốt...

- Làm theo lời thầy...

- Làm sao tôi có thể tập trung được khi cô ấy như vậy chứ?

- Sẽ làm được, dùng chính tình yêu của con, thầy tin con sẽ làm được, chỉ có con mới cứu được hai mẹ con họ.

- Nhưng...

- Không còn nhiều thời gian, để muộn sẽ không cứu được đứa bé.

Hắn không còn cách nào đành phải nghe theo lời chỉ dẫn của của nhà sư mãi lúc sau hắn mới tập trung được tinh thần, cảm nhận từ trong cơ thể có một luồng nhiệt huyết nỏng bỏng đang dâng trào, cơ thể rất khác biệt cảm giác lâng lâng như thoát khỏi cõi trần tục, hắn dùng tay chạm lên huyệt đạo bách hội truyền dòng nhiệt xuống người cô, đúng lúc đó Khiêm bước vào cảnh tượng đập vào mắt chính là hắn xung quanh hào quang bắn ra bốn phía một màu vàng chói, xung quanh người cô toát ra luồng khí trắng, cảnh tượng hệt như trong phim kiếm hiệp. Khiêm ngây ngốc một hồi dụi mắt sau đó lặng lẽ đi ra ngoài. Mất khá lâu luồng khí từ cơ thể hắn cạn kiệt hắn mới cảm thấy mệt mỏi, sắc mặt của cô khá hơn đang dần hồng hào trở lại. Hắn đưa cô lên phòng ngay sau đó vội vàng trở xuống.

- Xin thầy dừng bước - Hắn vội vàng lên tiếng khi nhà sư bước ra đến cửa.

Nhà sư dừng bước xoay nửa người lại nhìn hắn sau đó trả lời: - Thầy có việc phải đi.

- Xin thầy nán lại con muốn thỉnh thầy một số chuyện - Hắn lúc này mới chịu dẹp bỏ cái “tôi” trong người chừng mực lễ phép với nhà sư.

- Nếu con có điều gì thắc mắc cần thầy giải đáp thì con cứ hỏi.

- Vậy, mời thầy qua bên thư phòng chúng ta cùng nói chuyện.

Hắn rót trà ra tách cho nhà sư sau đó ngồi xuống đối diện.

- Con muốn hỏi thầy một số chuyện vừa xảy ra khi nãy.

- Chuyện này con phải hiểu rõ hơn thầy chứ?

- Con thực lòng không hiểu, dạo gần đây con cảm thấy có điều gì bất thường đang xảy ra cụ thể như thế nào con không rõ, con muốn tìm lời giải đáp nhưng chưa tìm ra.

- Cách đây vài hôm ở Phong Sương xảy ra một chuyện. Thạch tượng trước cửa động bắn ra ánh hào quang bốn phương tám hướng sau đó Kim Long xuất hiện và biến mất về hướng đông nam. Thầy xem quẻ thì biết được rằng hướng đông nam ắt xảy ra chuyện.

- Điều đó có nghĩa gì thưa thầy.

- Bởi, nó liên quan đến thiên kiếp, con phải ngăn cản nó, nếu không người dân sẽ bị ảnh hưởng vạ lây. Tất cả đều xuất phát từ phía con, nghiệt duyên do con tạo con phải tự biết cách hóa giải, nếu không hóa giải sẽ còn kéo dài, trong cơ thể con hiện thời năng lực tiềm ẩn chưa bộc phát, con không giống người thường. Cả đứa trẻ trong bụng cũng vậy, tuy nó chưa thành hình hài nhưng nó có thể cảm nhận được sự nguy hiểm đang đe dọa, khi bị Băng Khí đánh úp đứa trẻ tự tạo ra một tầng kết giới mỏng để bảo vệ, nếu con không giải cứu kịp thời Băng Khí sẽ phá hủy lớp kết giới mỏng manh đó, đứa trẻ sẽ bị thiệt mạng bởi nó chưa đủ mạnh để đối phó. Quan trọng là đừng để tâm ma khống chế. Thầy hy vọng con sau này đủ tỉnh táo để quyết định, đứa trẻ sẽ hóa giải mọi thứ, quan trọng nhất con đừng bỏ hai mẹ con họ ở nhà một mình, chỉ có con mới có thể bảo toàn mạng sống của họ, đến giờ thầy phải quay trở về, thầy đi xuống núi cũng hơn tuần nay rồi.

Hắn vội rút ra một phong bì khá dày đặt lên tay nhà sư nhưng bị từ chối, nhà sư lắc đầu đặt trả lại vào tay hắn.

- Thầy khuyên con một điều. Con đừng dùng tiền để giải quyết mọi vấn đề, hãy dùng trái tim để cảm hóa!

Hắn chắp tay chào nhà sư rồi tiễn ra cổng. Hắn vội vàng quay trở lên phòng, đôi mắt cô nhắm lại trên khóe mi còn ướt đẫm giọt nước mắt. Hắn vuốt tóc cô sang một bên. Chuyện vừa xảy ra khiến hắn càng khẳng định trong trái tim đã in sâu bóng hình của cô ngày càng một lớn, cô hệt như sinh mệnh của hắn thậm chí còn hơn. Hắn đan những ngón tay nhỏ bé của cô lồng vào bàn tay to lớn của mình, hắn nắm chặt rồi hôn nhẹ lên mu bàn tay, hắn áp tay cô lên má của mình.

- Lẽ ra tôi không nên để em ở nhà một mình, từ bây giờ trở đi tôi sẽ đem em đi bên cạnh.

Một cánh hoa đào trên tóc cô rơi xuống, hắn nhíu mày nhìn. Lúc này hắn mới chú ý, dưới sàn nhà một vài cánh đào rơi. Trong phòng vẫn còn thoang thoảng mùi hoa đào cùng hơi sương lạnh lẽo. Là ai đã xuất hiện ở đây, nhưng rồi hắn lại liên tưởng đến nam tử kia - một thân trường bào màu vàng chói, đó là hắn kiếp trước. Nam tử tìm đến cô vì mục đích gì, hắn rất muốn biết. Làm cách nào để gặp được nam tử.

Cô giật mình mở mắt ra vội vã nắm lấy tay hắn, trong đôi mắt còn hiện lên sự hoảng loạn.

- Đứa bé... đứa bé...

- Con không sao, mọi chuyện ổn rồi - Hắn vỗ nhẹ vào tay cô để an ủi.

- Tôi muốn nghỉ ngơi một lúc, anh có thể ra ngoài không - Cô nhắm mắt lại.

- Tôi sẽ ở bên cạnh.

Cô không nói gì xoay mặt vào trong tường, nhắm đôi mắt lại như ngủ. Chuyện vừa xảy quả thực cô không hay biết, chỉ biết rằng toàn thân lạnh, khó chịu... Chỉ khi cảm nhận được một luồng khí nóng bỏng áp vào người cô mới thấy dễ chịu một chút, toàn thân vô lực nên đã lịm đi trong ít phút. Khi cô chấp nhận đứa bé cũng là lúc đứa bé gặp nguy hiểm. Cô đã rất sợ chuyện gì không may đến với đứa nhỏ bởi nó cần sự che trở và bảo vệ nhưng cô là một người mẹ lại không thể bảo vệ được đứa con bé nhỏ của mình. Khi biết con đã an toàn cô mới nhẹ lòng đôi chút.

- Từ bây giờ em sẽ luôn bên cạnh tôi, có như vậy con và em mới có thể an toàn - Mãi lâu sau hắn mới lên tiếng.

Gần đây cô hay suy nghĩ vu vơ, nghĩ về đứa bé nghĩ tới tương lai sau này của nó ra sao, khi quyết định sinh ra nó liệu có phải là quyết định đúng hay sai lầm. Nhiều dự định, nhiều kế hoạch đều bị gác lại khi cô biết mình mang thai, cô rất phân vân và lo lắng. Chuyện của Vương Đình chưa thực hiện được lại tới chuyện đứa bé, mọi thứ dường như bị đảo lộn, cô chưa thể xác định được mình sẽ bắt đầu từ đâu làm sao để cho trọn vẹn đôi đường.

****

***

Hắn đi đến bên cửa sổ rồi ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng chạm tay lên vai cô.

- Ngày kia tôi có việc ở thành phố Z, tôi sẽ đưa em cùng đi.

Lúc này cô mới quay sang liếc nhìn hắn một cái rồi lại quay đi. Thực lòng cô rất muốn quay trở lại trước là để thăm gia đình thứ hai là muốn hỏi cha một số chuyện.

- Tôi sẽ tới đó sớm hơn dự kiến để chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi cho em, khoảng 3 giờ chiều nay sẽ xuất phát.

Hắn đứng dậy đi đến bên bàn lấy vỉ thuốc. Đây là thuốc axitfolic được chiết xuất từ quả cam nguyên chất hắn đã cho người điều chế thành dạng viên nén để thuận tiện sử dụng, ngoài ra hắn còn bổ xung thêm chất axitfolic cho cô bằng cách cho ăn thật nhiều rau xanh như măng tây, súp lơ xanh, cải làn... Đậu tương, đậu đỏ, cam quýt... Thay nhau trong thực đơn ăn uống hàng ngày.

- Em nhớ uống thuốc đừng bỏ giữa chừng - Hắn lên tiếng nhắc nhở.

Cô im lặng, ánh mắt vẫn mải miết nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Hắn thu dọn một vài thứ để chuẩn bị cho chuyến đi.

Đầu tháng ba không khí ở thành phố Z rất mát mẻ. Khi tới thành phố Z dù đi đường bộ hoặc đi đường thủy hay đường hàng không đều phải đi ngang qua “Sắc Màu Cuộc Sống” để ngắm nhìn biển hoa đủ màu sắc trải dài hơn chục cây số, những thửa ruộng hoa lung linh đủ màu sắc khoe trong nắng vàng. Thành phố Z nổi tiếng về hoa hồng còn thành phố S nổi tiếng về hoa đào. Hắn sắp xếp cho cô chỗ ăn chỗ nghỉ ổn thỏa tại một khách sạn lớn Thiên Môn. Đây là khách sạn lớn và nổi tiếng nhất trong nước. Hắn sắp xếp đồ đạc bỏ vào tủ sau đó kéo rèm cửa sổ. Tại đây có thể phóng tầm mắt ra xa, bãi cỏ xanh trong khách sạn trải dài bên cạnh là hồ nước trong xanh, từng cột nước tung lên cao phun ra những hạt nước nhỏ li ti như mưa phùn, nơi đây cũng là nơi để tổ chức đám cưới cho những đôi bạn trẻ. Phía dưới tiếng reo hò của bạn bè cô dâu chú rể khi họ trao cho nhau nụ hôn dài. Hắn liếc nhìn cô. Đám cưới giữa cô và hắn không có một điểm nào vui mừng, ngày cưới mỗi người một vẻ mặt, cô mặt ủ rũ, còn hắn không hề nhìn cô, trong suốt buổi tiệc hắn chỉ ở các cô gái và từng tuyên bố lấy cô chỉ để trả thù, khi nghĩ lại làm sao hắn có thể đối xử tệ với cô như vậy. Hắn đi đến bên ôm lấy cô từ phía sau.

- Đợi mọi chuyện ổn thỏa, tôi sẽ cưới em một lần nữa. Tôi đã không cho em một đám cưới hoàn hảo như bao người.

Cô gỡ tay hắn ra khỏi người mình: - Tôi muốn nghỉ ngơi một lúc.

- Vậy em ăn gì để tôi dặn chị Tâm đi làm.

- Không muốn ăn, tôi muốn yên tĩnh.

- Vậy em nằm nghỉ, tôi sẽ bên cạnh.

Cô nhíu mày khó chịu khi hắn cứ như vậy ở bên, dù đi đâu cũng không quá 5 phút.

- Anh đi làm việc của mình, đừng vì tôi mà bỏ bê công việc, tôi tự lo cho bản thân mình được.

- Nếu tôi đi em và con sẽ gặp nguy hiểm, tôi không muốn bị xảy ra chuyện tương tự như lần trước, nhà sư có nói em phải bên cạnh tôi em mới an toàn.

Cô không nói gì, đôi mày khẽ cau lại suy nghĩ, nhà sư đã nói với hắn như vậy hẳn cũng biết một chút gì đó. Cô kín đáo quan sát hắn, trong lòng bắt đầu tỏ ra nghi ngờ một số chuyện. Không lẽ hắn là nguyên thần số 8 mà nam tử chưa tiếp cận được vì còn có nguyên do. Nguyên thần số 8 rất quan trọng, bởi nó liên quan đến phong ấn pháp thuật của nam tử, một khi đã hòa nhập điều đó có nghĩa nam tử hồi sinh, khi Kim Long xuất hiện, phép thuật, nội lực của nam tử đang dần hồi phục. Cuộc chiến sẽ bắt đầu. Còn nguyên thần số 9 là ai? Cô rất muốn biết, chỉ có nguyên thần số 9 mới có thể đối phó, cô rất muốn tìm ra nguyên thần số 9.

- Nhà sư đã nói gì? - Cô buộc miệng hỏi.

- Cũng không có gì, em nghỉ đi - Hắn không muốn cho cô biết hắn là ai, tuy rằng hắn đã biết cô là ai là gì của hắn ở kiếp trước.

Cô bước đến bên giường ngồi xuống thu mình ôm lấy đầu gối như mọi khi cô còn ở Đam Mê hay mỗi lần bị hành hạ xong cô đều cuộn mình như vậy, chính vì thế mà hắn cảm thấy đau lòng khi nhớ tới chuyện trước đây, khi đó hắn không thể nào hiểu được cảm giác của cô lúc đó. Hắn muốn xóa bỏ những chuyện đã xảy ra nhưng đôi khi nhìn lại một hành động nào đó của cô khiến hắn lại nhớ thảm kịch.

- Em nghỉ ngơi, tôi ra bên ngoài một chút - Hắn đóng cửa phòng giúp cô.

Thành phố Z đã lên đèn, những ánh đèn lung linh đủ màu sắc dọc hai bên bờ sông xanh mát thơ mộng, hai bên bờ sông được xây đắp kè đá rất kiên cố không những vậy còn có đủ các loại hoa đang khoe sắc. Những ngôi biệt thự màu trắng nằm rải rác ven sông, bên cạnh có những thảm cỏ xanh mượt cùng vài chiếc xích đu màu trắng. Hắn phóng tầm mắt xa hơn nhìn những ánh đèn đường nối đuôi nhau thẳng tắp dọc hai bên bờ sông như một dải ngân hà lấp lánh trong đêm. Hương gió nhẹ thổi qua đem theo mùi hoa hồng lan tỏa trong không khí, lâu rồi hắn không có cảm giác khoan thai dễ chịu như vậy. Đối với hắn cuộc sống chỉ có những mối bận bề lo toan, thời gian qua hắn vất vả bôn ba cũng vì lệnh bài, vì một ma lực điều khiển khiến hắn không có thời gian ngồi suy ngẫm. Giây phút yên tĩnh đối với hắn thật hiếm có, hắn vuốt mặt xua tan đi những mớ cảm xúc đang hình thành trong lòng. Chuông điện thoại reo khiến hắn giật mình thoát khỏi luồng suy nghĩ.

- Tôi nghe - Hắn áp điện thoại lên tai. Giọng nói bên kia vang vọng tới.

“Đoạn video anh đem tới tôi đã phục hồi xong ngày mai tôi cho người đem đến cho anh“.

- Để đó trước đi, xong việc tôi tự đến lấy - Hắn tắt điện thoại nhìn dòng sông một lần nữa mới quay trở vào phòng.

Hắn đi đến bên cô, vẫn thấy cô ôm đầu gối ngồi thu mình một góc. Hắn ngồi xuống bên cạnh chạm nhẹ lên vai cô.

- Em muốn đi dạo không?

Cô ngẩng đầu nhìn hắn rồi gật đầu. Đã lâu rồi cô không còn được đi dạo trên con đường quen thuộc. Bao nhiêu kỉ niệm chợt ùa về, cô rất muốn được như những ngày trước đây, cùng anh, cùng bạn bè và cùng người mà trái tim cô đã từng rung động ngồi trong các quán ăn la cà...

Rồi cảm xúc vụt qua cô dừng lại khi đứng trước hai lối rẽ, một hướng đi về phía bờ sông, một hướng đi về phía nhà cô nơi có dãy hàng thông thẳng tắp hai bên đường, nơi đây cô cùng Vương Đình nắm tay cùng bước đi, nơi đây Vương Đình đã tặng cho cô miếng ngọc bội, bàn tay cô chạm nhẹ lên miếng ngọc điều này khiến hắn chú ý tới. Hắn nhíu mày nhìn miếng ngọc đeo trên cổ, vì miếng ngọc mà cô suýt bị mất mạng, cũng vì miếng ngọc mà cô đã chạy trốn. Không lẽ là của Lâm Phàm tặng cho cô. Nhưng rồi hình ảnh của Hạ Vi lại hiện lên khi giật miếng ngọc bội, trên gương mặt Hạ Vi không hề che dấu sự tức giận, trong con mắt có một chút gì đó không cam lòng. Vì sao Hạ Vi quan tâm đến miếng ngọc bội đó như vậy, trong lòng hắn bắt đầu dâng lên sự tò mò và thắc mắc. Không lẽ Hạ Vi có biết Lâm Phàm? Bao nhiêu câu hỏi thắc mắc hình thành trong đầu hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.