Dung Ngữ Thư Niên

Chương 7: Chương 7: Buôn bán




Hôm nay trời trong nắng ấm, người tới dâng hương trong miếu rất nhiều.

Biết nhi phụ (1) phủ thừa tướng đến bái tế, ông từ (2) vội vàng tới đón. Ta khách khí hàn huyên mấy câu, theo ông vào bên trong.

(1) Nhi phụ: Con dâu.

(2) Ông từ: người coi miếu.

Dâng lên đồ tế, thành khẩn cầu xin, lại mời ông từ tới chủ trì nghi thức tế lễ. Sau khi cúng thần xong, đã qua buổi trưa.

Ta từ biệt ông từ, lên xe rời đi. Người đánh xe theo lời A Nguyên chỉ dẫn, một đường đi tới Nam thành, đến khi A Nguyên nói “Đến”, xe ngựa mới dừng lại.

Sau khi xuống xe, ta thấy nơi đây là một phố nhỏ an tĩnh, phòng ốc không lớn, tựa hồ là nơi bình dân.

Nhà Lý Thượng ngay trước mặt, cửa đã rộng mở. Lý Thượng được A Hoán dìu, đứng ở cửa, thấy ta đến, lập tức quỳ xuống lạy dài.

“Quản sự, mau đứng dậy.” Ta vội vàng tiến lên đỡ ông, phụ thân không để chúng ta nhận đại lễ của Lý Thượng.

“Phu nhân cứu phụ tử chúng ta trong lúc nguy nan, Lý Thượng có chết cũng không trả hết ân tình này!” Lý Thượng nức nở nói.

Ta ngượng ngùng nói: “Cái gì mà chết hay không, quản sự hà cớ nói ra lời ấy? Quản sự muốn tạ ơn, ta xin nhận tấm lòng, không cần phải vậy!” Dứt lời, ta trừng huynh muội Lý Hoán đứng bên, bọn họ hiểu ý, đỡ Lý Thượng dậy, nhẹ giọng an ủi.

Một lúc lâu, Lý Thượng ngẩng mặt lên, mặt đầm đìa nước mắt. Thấy ta nhìn, ông ngượng ngùng, lau lau khóe mắt, thở dài nói, “Hiếm khi phu nhân tới đây, mỗ thất thố rồi.”

Ta mỉm cười: “Nghe nói bệnh tình quản sự chuyển biến tốt, xem ra là thật.”

Lý Thượng nghe vậy sửng sốt, cười khổ lắc đầu.

Hàn huyên một phen, mọi người đều vui mừng. Ta để gia nhân chờ bên ngoài, đưa A Nguyên theo, đi theo phụ tử Lý Thượng vào trong nhà.

Nhà không lớn, đường sảnh không rộng, nhưng sạch sẽ.

Sau khi ngồi xuống, Lý Thượng pha trà, đặt trước mặt ta, thẹn nói: “Nhà cửa đơn sơ, chỉ có trà thô tiếp đãi phu nhân.”

Ta nói cám ơn: “Trà thô cũng được.”

Nhìn về phía Lý Thượng, dáng vẻ hôm nay và bộ dạng ốm yếu lần trước tưởng như hai người, chẳng những tinh thần tốt, trên mặt cũng không còn sắc vàng. Nếu như thân hình không gầy yếu, căn bản nhìn không ra đó là một người đã từng bệnh nặng.

“Quản sự gần đây thế nào?” Ta uống trà, mỉm cười hỏi.

Lý Thượng nói: “Thân thể mỗ đã không đáng ngại, phòng ốc nơi này thoải mái, hết thảy nhờ ơn phu nhân.”

Ta lắc đầu, cười nói: “Tiện tay mà thôi, quản sự chớ coi nặng.” Dứt lời, ta vào chính đề, “Quản sự gửi thư nói chọn trúng mấy việc buôn bán, không biết thế nào?”

Lý Thượng gật dầu, ánh mắt liếc ra ngoài sân, nghiêm mặt nói: “Thật có.” Dứt lời, móc từ trong ngực ra một tờ giấy, là danh mục những đồ buôn bán.

“Một là vật liệu may mặc, hiện tại đang mùa hè, y phục mùa đông cần vải dày, ta trữ hàng để bán.” Lý Thượng giải thích từng cái một, “Hai là thịt để ăn, Ung Châu nuôi nhiều gia súc, mà Ung Đô không thiếu phú hộ mới tới, nếu buôn bán, sẽ lời to. Ba là rượu, Ung Châu đa số là thôn quê, cơ hồ mọi nhà đều cất rượu, dù chiến loạn nhưng vẫn tồn tại, ta thu mua bán cho nơi khác. Bốn là châu ngọc đá quý…”

Nói đến đây, ta nhíu mày: “Châu ngọc đá quý, nếu còn hưng thịnh, được coi là hàng hiếm lạ, nhưng nay loạn lạc, nhà giàu bán tống bán tháo đổi lại lương thực, không thể buôn.” Ta hỏi: “Có thể bán lương thực được không?”

Lý thượng lắc đầu, “Lương thảo là vật khan hiếm, các trạm gác canh giữ rất nghiêm. Dù có hàng, nhưng giá lương thực tăng cao, muốn nhập phải có vốn lớn, cộng thêm loạn lạc trên đường, nguy hiểm quá lớn.”

Ta hiểu rõ, nhìn xuống chút nữa, thấy chữ ‘dược liệu’, ánh mắt dừng lại.

“Dược liệu?” Ta kinh ngạc.

Lý Thượng thẹn thùng cười cười, nói: “Đây là ta mang bệnh suy nghĩ, thiên hạ đại loạn, dân chúng tràn vào Ung Đô, ốm đau bệnh hoạn, đều phải dùng đến dược liệu. Hiện tại dược liệu bình thường tại Ung Đô, đã tăng gấp hai mươi lần. Nếu bán dược, sẽ lời to.”

Ta trầm ngâm, nhìn ông: “Ta nhớ phụ thân đã từng nói, quản sự đã từng quản lý tiệm thuốc?”

Lý Thượng: “Đúng vậy.”

“Nguồn dược liệu còn không?”

Lý Thượng cau mày nói: “Mấy năm trước vẫn có nguồn, hiện tại cần dùng, phải chờ một thời gian thăm dò.”

Ta gật đầu, nói: “Ta nghĩ dược liệu có thể được, nhưng hiện tại không vội, quản sự cứ thong thả nghe ngóng. Nguồn tiêu thụ thịt đang dồi dào, cũng có thể được. Vật liệu may mặc cần phải trữ hàng, hao tiền tốn lực, ta nghĩ cứ tạm thời đặt xuống, không biết ý quản sự thế nào?”

Lý Thượng mỉm cười nói: “Mỗ cũng nghĩ vậy.”

Ta âm thầm hít khí, định ta quyết tâm, móc từ trong tay áo ra hai thỏi vàng, đặt trên bàn.

“Đây là số tài sản cuối cùng của ta, quản sự cầm đi, lợi nhuận chia làm ba thành, thua lỗ tính vào tiền của ta.”

Sắc mặt Lý Thượng biến đổi, vội nói: “Phu nhân giúp đỡ, đã là đại ân, chúng ta sao dám đòi lợi nhuận? Chuyện này không thể!”

Ta cười: “Chưa chắc đã có lợi nhuận, quản sự nên nghe lời ta. Buôn bán cực khổ, tương lai sẽ không dừng ở ba lượng, quản sự há có thể tay không?”

Lý thượng không mở miệng nữa. Sắc mặt trịnh trọng, thu hồi thỏi vàng, thi lễ với ta: “Phu nhân yên tâm.”

Chuyện ổn thỏa, ta phải quay về.

Lý Thượng đứng dậy, tiễn ta ra cửa, đi được hai bước, bỗng nhiên ông nói: “Phu nhân, có mấy lời mỗ nên nói, phu nhân hiện tại không thiếu tiền tài, làm những chuyện này sợ rằng không ổn.”

“Đúng là không ổn,” ta cười cười, “Cho nên muốn mượn tay quản sự.”

Lý Thượng lắc đầu: “Mỗ không phải ý đó, phu nhân đã là Ngụy thị nhi phụ, muốn tiền tài có dụng ý gì? Tiểu thương là chuyện hạ phẩm, phu nhân xuất thân quyền quý, chỉ sợ mai một thân phận.”

Ta xem thường: “Ai nói ta ở lại Ngụy thị?”

Lý Thượng cả kinh.

Ta thấy vẻ mặt ông, biết mình sơ suất, “Quản sự, xuất thân quyền quý thì thế nào? Thế nhân đều yêu tiền tài, vốn không ai chê.”

Sắc mặt Lý Thượng biến hóa, im lặng gật đầu.

“Còn một chuyện.” Lúc đưa ta đến cửa, Lý Thượng khẩn thiết nói, “Mỗ đã không làm quản sự, thực chịu không nổi xưng hô này, xin phu nhân gọi thẳng tên họ.”

Ta cười nhìn ông: “Ngươi là quản sự phụ thân ta chọn, chỉ cần Phó phủ còn một người, ngươi vẫn là quản sự.”

Lý Thượng nhìn ta, ánh mắt thâm trầm bỗng nhiên ướt át.

Ông không nói nữa, vái chào ta.

Xe ngựa lộc cộc, theo lối cũ chạy trở về.

Nhìn xuyên qua mành trúc, ta thấy phụ tử Lý Thượng vẫn đứng trước cửa, đưa mắt dõi theo xe ngựa. Đợi đến khi thân ảnh hai người bị chỗ rẽ che đi, ta quay đầu lại. Hoàn thành một đại sự, tâm tình ta chồng chất, lại thỏa thuê mãn nguyện.

Hai thỏi vàng là tài sản cuối cùng của ta, sau này muốn dùng tiền, chỉ có thể bán của hồi môn, nhưng ta tuyệt không hối hận.

Ta thừa nhận ý đồ mình không trong sáng, lợi dụng tình nghĩa của phụ thân và Lý Thượng.

Nhưng ta không có ác ý, ta cần tiền tài, phụ tử Lý Thượng cũng cần tiền tài, chúng ta không có xung đột. Nếu như tình nghĩa làm hết thảy gắn bó thêm chặt chẽ, vì sao không cần?

Xe ngựa rất nhanh trở lại Ngụy phủ, mới vào cửa, ta đã thấy Ngụy Tập đi tới chỗ ta.

“Trưởng tẩu, tẩu đã nghe gì chưa?” Nàng khoan khoái nói, “Phụ thân và huynh trưởng ngày mai sẽ trở lại!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.