Đừng Nhắc Em Nhớ Lại

Chương 23: Chương 23




Tôi khóc rất lâu, bởi vì gạt tàn đã đầy rồi, tất cả đều do Tô Duyệt Sinh hút. Bình thường anh ta rất ít hút thuốc, chỉ có những lúc nhàm chán mới đem ra hút một điếu thôi, hôm nay tôi ngồi đây khóc đến tang thương, thế nhưng đã khiến anh ta nhàm chán.

Mắt tôi sưng lên thành một khối, đành phải lấy khăn ướt đắp lên mắt, cổ họng khàn khàn nói: “Xin lỗi, gần đây xảy ra nhiều chuyện quá, cho nên mới cố tình gây sự như vậy. Anh đi trước đi, lát nữa em sẽ về“.

Thật lòng tôi muốn ngồi thêm một lát trấn tĩnh lại tâm tình, để có thể nói chuyện bình thường, tôi đã cố kìm chế thật nhiều thật nhiều, chỉ sợ giây tiếp theo, những đè nén kia sẽ tiếp tục vỡ òa.

Tô Duyệt Sinh nói: “Anh đưa em về“.

Tôi vội vã lắc đầu, kiên trì từ chối, anh ta cười cười gần như châm chọc: “Cái chiêu lấy lui làm tiến này có thể dùng lúc nguy cấp, nhưng đừng có lúc nào cũng dùng“.

Tôi có chút sợ hãi nhìn anh ta, anh ta nói chuyện lúc nào cũng đầy khắc nghiệt như vậy, nhiều khi tôi giả vờ hơi quá, anh ta sẽ khiến tôi bẽ mặt ngay lập tức. Tôi không biện hộ gì, nói gì đi nữa thì trước đây tôi cũng đã từng giở trò bịp trước mặt anh ta. Anh ta nói: “Được rồi, đi thôi“.

Tô Duyệt Sinh tỏ ra rất phong độ, lúc đứng lên còn giúp tôi lấy áo khoác. Xuống tới bậc thềm bên dưới, tôi không thấy tài xế của anh ta đâu, nhớ lại lúc nãy cũng không thấy anh ta gọi điện kêu tài xế.

Nhân viên của nhà hàng lái xe từ bãi đỗ chạy tới đây, thì ra hôm nay anh ta tự mình lái xe. Chiếc xe thể thao kiểu dáng đơn giản, đường uốn lượn gọn đẹp, là dòng xe thể thao đắt nhất hiện nay, màu xanh biển tinh tế hiếm thấy, Tô Duyệt Sinh thích màu này, nên đặc biệt yêu cầu sơn riêng màu này cho mình.

Anh ta ngồi ở vị trí lái nhìn tôi còn đang ngơ ngác đứng chỗ bậc thang, vì thế chỉ nói đơn giản hai chữ: “Lên xe“.

Tôi ngoan ngoãn ngồi vào vị trí ghế phụ thắt dây an toàn.

Nói thật tôi rất ít khi ngồi xe do Tô Duyệt Sinh lái, tuy đã biết nhau lâu, nhưng bình thường chúng tôi ít khi gặp mặt, thỉnh thoảng anh ta sẽ cho tài xế tới đón. Tôi thậm chí còn không biết Tô Duyệt Sinh rất thích xe thể thao, loại xe số lượng cực hạn chỉ được sản xuất khi có đơn đặt hàng này nếu không phải người mê xe thể thao, tuyệt đối sẽ không bỏ thời gian công sức ra chờ đợi.

Tô Duyệt Sinh lái xe rất đúng luật, chiếc xe uốn lượn chạy qua dòng xe cộ trong thành phố, không chạy nhanh, lại càng không vượt đèn đỏ. Lúc chúng tôi đứng đợi đèn đỏ ở chỗ ngã tư, có lẽ vì chiếc xe quá đẹp, nên chủ của mấy chiếc xe bên cạnh cứ hướng về phía chúng tôi mà huýt sáo, thậm chí có cả phụ nữ.

Tôi quay sang nhìn Tô Duyệt Sinh, vẻ mặt anh ta lạnh lùng, lãnh đạm, không biết đang suy nghĩ gì. Tôi biết những lúc anh ta thất thần sẽ có thói quen gõ gõ loạn ngón tay... mà hiện tại anh ta đang gõ ngón tay lên bánh lái. Đèn xanh bật sáng, anh ta vẫn đứng im khiến mấy chiếc xe phía sau bóp kèn kinh ỏi.

Dọc đường đi anh ta đều mím chặt môi không nói gì, tôi cũng chỉ biết ngoan ngoãn không nói chuyện

Mãi đến lúc xe ngừng dưới lầu nhà tôi, tôi nói lời cảm ơn, đang định đẩy cửa xuống xe thì bị anh ta kéo trở lại. Tôi cứ thế bị anh ta ôm chặt vào lòng, sau đó cúi đầu hôn, thắt lưng bị nắm chặt đau đớn. Cũng không biết bản thân đã xuống xe như thế nào, bởi vì bị anh ta hôn thẳng vào trong thang máy, may mắn đây là thang máy riêng, không có thẻ quẹt thì không vào được. Tôi cũng chẳng quan tâm đến chuyện trong thang máy có bị theo dõi hay không, nụ hôn của Tô Duyệt Sinh thật sự có thể khiến người ta ý loạn tình mê.

Cho đến khi bản thân cầm chìa khóa mở cửa tay tôi còn run run, bởi vì khóa kéo của chiếc váy đã bị Tô Duyệt Sinh mở ra hơn một nửa. Chúng tôi gấp rút ngã lăn lên tấm thảm chỗ cửa ra vào, tôi thế nhưng còn không quên dung chân đóng cửa lại.

Ôi! Là ai phát mình ra cái loại dục tiên dục tử này, thật sự là dục tiên dục tử(*)(*) Dục vọng cực khoái.

Từ sàn nhà đến sofa, từ sofa kéo đến phòng tắm, rồi từ phòng tắm đến giường ngủ, lại từ giường ngủ trở về phòng tắm, cứ thế suốt cả đêm dài, chỉ có thể dùng một câu 'không biết hổ thẹn' để hình dung.

Mặc kệ thế nào, cảm giác sung sướng vẫn khiến người ta thoải mái đến tận xương cốt. Tôi cảm thấy minh giống như một nhúm vải mục nát, bị bàn tay của cuộc đời túm lấy, lau chỗ này, lau chỗ kia, dính đầy dơ bẩn, tự mình cảm thấy mặt mũi của bản thân toàn bộ đã mất hết rồi. Giờ thì sao, được hung hăng chà rửa, được làn nước nóng lần lần tưới vào, cuối cùng thì mơ mơ màng màng, chầm chậm nhẹ nhàng, làn da dần dần khôi phục lại diện mạo ban đầu, mềm mại trắng nõn.

Lúc này, tôi hoàn toàn nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ.

Sáng sớm lúc tôi tỉnh dậy Tô Duyệt Sinh đã đi rồi, bất quá quần áo của anh ta vẫn còn đây, có lẽ đã cho tài xế đem một bộ khác đến thay. Con người anh ta rất ưa sạch sẽ, một bộ đồ nhất quyết không mặc hai ngày.

Tôi thu dọn quần áo rơi tán loạn trên sàn nhà, áo khoác của anh ta, áo trong của anh ta, chiếc quần dài, quần lót, vớ, tất cả đều còn lưu lại mùi hương của Tô Duyệt Sinh. Tôi nhét toàn bộ vào trong máy giặt, lại lấy riêng áo khoác của anh ta ra giặt riêng.

Trong lúc tôi đang giặt áo thì nhận được điện thoại của Trần Quy, giọng điệu anh ta vô cùng hào hứng kể lại cho tôi nghe, rằng buổi sáng anh ta có gọi điện đến, kết quả Tô Duyệt Sinh ngay từ đầu không có ngủ, rất tỉnh táo nhận điện thoại.

“Hai người hòa hợp trở lại rồi hả?”

“Không có gì là hoà với không hòa cả, cũng không biết phải gọi tình huống này là gì“.

Trần Quy cố ý chặn lời tôi: “Lần này còn không biết giữ chặt con người sáng ngời đó nữa! Nhưng cũng đừng để mình chật vật như lần trước đó“.

Tôi sẽ, lần này tôi nhất định sẽ làm vậy.

Kỳ thực tôi cũng chưa biết phải làm thế nào mới tốt, nhưng tôi đã tích cực thay đổi hình thức ở chung, tỷ như cố ý ở nhà học nấu canh chờ Tô Duyệt Sinh về đem lên cho anh ta ăn. Tuy tôi chưa nói là do mình tự nấu, nhưng anh ta nhất định đã nhận ra, bởi vì anh ta hơi nhíu mày lại.

“Ăn không ngon hả?” Tôi hỏi.

Không nghe ra được anh ta đang suy nghĩ gì, chỉ nói: “Cũng không tệ“.

Tôi đi theo học nghề ở chỗ đầu bếp của 'Trạc Hữu Liên' rất lâu, còn ở nhà nấu đi nấu lại rất nhiều lần, đợi đến lúc nấu được ưng ý nhất mới dám đưa đến cho anh ta uống.

Tôi hơi xấu hổ thu hồi lại chén canh, tự mình đưa xuống bếp đổ cùng với nồi canh. Một mặt quay sang lớn tiếng đùa với anh ta: “Cái này cũng không phải em cố ý nấu đâu, chẳng qua dạo này rảnh rỗi, anh nói xem em có nên đi đăng ký học đại học không, hay là học vẽ tranh trung quốc gì đó“.

Anh ta ngồi trong phòng ăn, nhìn tôi đem nồi canh đổ đi, tiếng xử lý rác vang ầm ầm, toàn bộ thức ăn trong nồi bị khuấy đảo rồi chạy vào trong cống thoát nước.

Cuối cùng anh ta nói: “Em muốn học vẽ tranh trung quốc, anh sẽ bảo người tìm thầy về dạy cho“.

“Thôi đi, em chỉ thuận miệng nói bừa vậy thôi, tính cách như em sao học vẽ được, có khi quýnh quáng lên còn làm hư rách cả xấp giấy cũng nên. Hơn nữa, nếu bảo em ngồi cả ngày để vẽ một trăm cái trứng gà, còn không bằng bảo em đập vỡ hết mớ trứng gà đó cho rồi“.

“Tranh sơn dầu mới cần vẽ trứng gà, tranh trung quốc thì không cần“. Tô Duyệt Sinh lẳng lặng nhìn tôi, nhìn xem tôi có chút nào chột dạ, nhưng tôi vẫn thẳng lưng hiên ngang, tôi đâu có gì để gian dối. Tôi cởi tạp dề xuống, chầm chậm đi đến trước mặt anh ta, vươn ngón tay trỏ khêu cằm anh ta, bày ra dáng vẻ lẳng lơ: “Công tử, canh tuy không ngon, nhưng thành ý của tiểu nữ thì vô hạn. Bây giờ công tử có muốn đi tắm rửa thay quần áo không, để tiểu nữ được hưởng thụ một phen?”

Nếu là trước kia, nói không chừng Tô Duyệt Sinh đã sớm trở mặt, nhưng có lẽ lần này tôi đã khiến được anh ta đau lòng cho mình, chân mày cũng không thèm động lấy một chút, chỉ nói: “Hôm nay anh không có hứng“.

Tôi cười hì hì tự mình đi tắm rửa.

Không có hứng, còn không phải vẫn ngoan ngoãn nằm trên giường tôi đấy thôi.

Chuyện tôi và Tô Duyệt Sinh 'gương vỡ lại lành' nhanh chóng lan truyền trong nhóm tin bát quái, bởi vậy lại một lần nữa tôi được chú ý. Tô thiếu gia thực tế chưa bao giờ có chuyện ăn hồi đầu thảo, chia tay bạn gái rồi quay trở lại, chuyện này quả thực so với mặt trời mọc từ hướng tây càng khó tin hơn

Ngay cả Trần Quy cũng muôn vàn kính phục đối với tôi: “Thất Xảo, cô thật quá mức lợi hại!“.

Tôi dương dương tự đắc nói với anh ta: “Trên đời không có việc gì khó, chỉ có lòng người e sợ thôi, cố lên!”

Có điều lần này, Tô Duyệt Sinh tuy vẫn tới lui thân mật với tôi, nhưng lại rất ít đưa tôi ra ngoài xã giao, cũng không dẫn tôi đi gặp đám bạn bè của mình, nghĩ kỹ lại, ngay cả Triệu Vân cũng một thời gian rồi tôi chẳng thấy đâu, tôi mua bộ đồ kia cho con của anh ta, đến giờ vẫn còn để trong văn phòng.

Đi một vòng lớn như vậy, tôi thông minh cảm nhận được thời gian này Tô Duyệt Sinh làm sao vui vẻ mà đưa tôi đi đây đi đó cho được, dù sao chuyện ăn hồi đầu thảo đối với anh ta mà nói có vẻ rất mất mặt, nên không thể tạo cơ hội cho đám bạn bè đàn đúm kia lấy việc này ra trêu ghẹo mình, tôi cũng sẽ không để bọn họ lửa cháy đổ thêm dầu.

Thế là tôi thừa dịp cơm nước xong xuôi ngồi cắt trái cây cho Tô Duyệt Sinh ăn mà nhắc: “Đúng rồi, lần trước gặp con của Triệu Vân, em có mua cho thằng bé hai bộ quần áo, anh xem hay là cho tài xế qua lấy, hôm nào rãnh rỗi đưa cho anh ấy“.

Tô Duyệt Sinh vô cùng thờ ơ: “Vốn không quen biết cần gì mua quần áo, muốn đưa thì em đưa sang đi. Hơn nữa hiện giờ Triệu Vân rời khỏi Bắc Kinh rồi, biết đi đâu tìm cậu ta“.

Tôi cẩn thận đánh giá thần sắc anh ta, hỏi: “Triệu Vân có chuyện gì à?”

“Không có gì, trong nhà gặp chút chuyện phiền phức thôi, cậu ta đi xử lý“.

Khẳng định tâm tình Tô Duyệt Sinh đang không tốt, anh ta vốn rất thích ăn nho, nhưng tôi đã lột hết vỏ rồi, vậy mà anh ta chưa động tới một trái.

Tôi nghĩ Triệu Vân nhất định gặp phải chuyện phiền phức không nhỏ, bằng không đã không đến mức khiến Tô Duyệt Sinh phiền não lây.

Triệu Vân đối xử với tôi rất tốt, trong đám bạn của Tô Duyệt Sinh, anh ta tốt với tôi nhất, hơn nữa bình thường cũng rất tôn trọng tôi, chưa bao giờ bày ra dáng vẻ công tử, thật lòng xem tôi như bạn bè mà đối đãi, cho nên chuyện của anh ta tôi cũng để bụng quan tâm, uyển chuyển hỏi thăm xem trong nhà Triệu Vân xảy ra chuyện gì.

Không ngờ hỏi thăm một lượt các nơi, ai cũng nói Triệu Vân đã ra nước ngoài rồi, cũng không nghe nói trong nhà anh ta xảy ra chuyện gì. Trong lòng tôi cảm thấy lạ, nên để tâm chú ý, nghĩ nghĩ một chút lại gọi điện thoại cho chú Ngô, tài xế của Triệu Vân. Chú Ngô biết tôi và Triệu Vân thân nhau, cho nên chẳng nghĩ ngợi gì nhiều tiếp nhận điện thoại của tôi: “Chào cô Ngưu!”

“Ôi! Chú Ngô, chào chú, là như vầy, lần trước Triệu Tổng ăn cơm ở chỗ tôi đã để quên chiếc bật lửa anh ấy thích nhất, mấy lần tôi gặp anh ấy mà quên mất việc này, chú xem hôm nào rảnh sang đây một chuyến cầm nó về nhé“.

Chú Ngô vui vẻ nhận lời: “Được, vừa vặn hôm nay có xe, một giờ nữa tôi sẽ đến văn phòng của cô, được chứ?”

“Được ạ!”

Xe cũng để lại nhà, nếu để trong gara lâu quá không chạy, phụ tùng xe sẽ mau chóng hư hỏng, cho nên cho dù Triệu Vân không có ở đây, tài xế vẫn sẽ cách ngày đem xe ra chạy một vòng trên đường cao tốc. Tôi vô cùng vui thích nhớ lại lúc Tô Duyệt Sinh lái chiếc xe thể thao siêu cấp, chiếc xe này, bình thường ai sẽ chạy cho anh ta nhỉ? Chẳng lẽ là Tiểu Hứa? Tôi không khỏi cẩn thận ngẫm nghĩ lại, bình thường Tiểu Hứa rất nhanh mồm nhanh miệng, ít nhất, đối với tôi mà nói, chưa bao giờ có chuyện gì mà giấu giếm không nói cho tôi biết.

Tô Duyệt Sinh có chỗ ở khác, tôi một lần cũng không tìm đến. Biết nhau đã mười năm, kiểu như nói chuyện thân mật, hành động thân mật cái gì cũng làm hết rồi, mà nếu nói là người xa lạ, chúng tôi quả thật cũng có thể cho là những người xa lạ.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.