Đừng Nhắc Em Nhớ Lại

Chương 37: Chương 37: Chương 36




Tôi ở đó phát ngốc không biết bao lâu, cuối cùng mới nhớ tới còn có Tô Duyệt Sinh, tôi trở lại khu ghế lô, Tô Duyệt Sinh đang hút thuốc, tôi có chút áy náy: “Ngại quá, nghe điện thoại hơi lâu“.

Tô Duyệt Sinh híp mắt đánh giá tôi, bên môi càng mang theo ý cười khinh thường: “Điện thoại của Trình Tử Lương?”

Tôi hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn thoải mái thừa nhận: “Đúng vậy“.

“Cô là ân nhân cứu mạng của tôi, cho nên, có chuyện tôi phải nói với cô“. Tô Duyệt Sinh vẫn mang biểu tình kia, nửa cười nửa không: “Cô có biết Trình Tử Lương đi với ai sang Australia không?”

Trong lòng tôi đột nhiên nhảy dựng, có loại dự cảm không tốt lắm.

“Trình Tử Tuệ giới thiệu cho anh ta một cô bạn gái, ba người bọn họ cùng nhau đi Australia“. Tô Duyệt Sinh phủi phủi khói bụi, liếc mắt nhìn tôi một cái: “Cô cần phải kiên định lên. Nói ra thì cũng không thấy Trình Tử Lương thích cô gái kia, bất quá anh ta vẫn nghe lời chị của mình, thế nào cũng phải xã giao một chút“.

Mặt tôi trướng to, lỗ tai cũng vang lên tiếng ong ong, Tô Duyệt Sinh nhẹ nhàng bâng quơ nói mấy câu, nhưng lại khiến tôi khó chịu cực kỳ. Bạn trai gạt tôi cùng đi nghỉ phép với cô gái khác, anh lại nói đó là xã giao.

Xã giao như vậy, tôi thật sự chịu không nổi.

Tôi cắn chặt răng, tự mình cũng cảm thấy âm giọng của mình rất khó nghe: “Đâu có gì, tôi có thể hiểu“.

Tô Duyệt Sinh lại cười, cười đến lộ răng trắng đầy miệng: “Khỏi phòng bị, cô có hiểu hay không cũng không cần nói với tôi, xem như tôi nhiều chuyện, nào, tôi tự phạt mình một ly!”

Anh uống hết một ly rượu đầy, trong ly của tôi bất quá chỉ là nước trái cây, nhưng tôi ngay cả nhấp một ngụm cũng không có hứng thú. Tôi yên lặng nhìn anh, anh cười có vẻ như rất vui sướng: “Cô cũng đừng lo lắng, không phải tôi còn nợ cô một món lễ vật sao? Nếu đến lúc cô thật sự mất hứng, tôi sẽ giúp cô đi thu phục cô gái kia. Cô cứ yên tâm, so tôi và Trình Tử Lương, bất cứ cô gái nào cũng sẽ chọn tôi thôi“.

Tôi oán hận trừng mắt liếc nhìn anh một cái, rõ ràng anh đang đùa, nhưng tròng lòng tôi lại vô cùng cáu giận.

Lễ mừng năm mới, rốt cuộc chỉ có tôi và mẹ hai người, giống như năm trước lãnh đạm mà qua. Bảo mẫu trong nhà đã nghỉ rồi, mẹ tôi làm một bàn ăn lớn, có cả món thịt đông sở trường của bà. Nhưng hai người cùng ăn cơm đoàn viên, đến cùng vẫn ăn không thấy ngon.

Sáng sớm mùng một, tôi còn đang ngủ, đột nhiên nghe thấy bên dưới ồn ào, tiếng động thật sự quá lớn đánh thức tôi dậy. Tôi xoa mắt chạy xuống lầu, từ cửa sổ nhìn ra ngoài thì thấy một đống người đang chặn ở cửa nhà tôi, có người còn ném gạch lên cửa kính.

Mẹ tôi đứng đờ đẫn trong phòng khách, tôi há miệng thở dốc, bà quay đầu liếc nhìn tôi một cái, nói: “Ngoan, lên lầu đi“.

Tôi hỏi mẹ: “Mẹ vay tiền nặng lãi của người ta hả?”

Mẹ tôi lắc lắc đầu, có tiếng phụ nữ ở bên ngoài gọi tên mẹ tôi: “Trâu Nhược Liên, mày lăn ra đây! Đồ hồ ly tinh cái, quyến rũ chồng người ta, thứ kỹ nữ không biết xấu hổ...”

Tôi giận tím mặt, nhưng mẹ cứ đẩy tôi lên lầu, mấy người đó đập phá hết các cửa kính của nhà tôi, còn có người phá kính, dường như muốn xông vào từ cửa sổ. Tôi lớn tiếng bảo mẹ báo cảnh sát, mẹ tôi lại nói: “Báo cái gì chứ? Ngại chưa đủ dọa người sao?”

Bên ngoài tiếng tranh cãi ồn ào càng thêm hung hăng, ngay cả tổ dân phố cũng không dám can ngăn, mẹ tôi dùng sức đẩy tôi lên lầu, gương mặt bà bởi vì khó xử mà đỏ hết cả lên, tôi vẫn luôn thấy mẹ bảo dưỡng da mặt rất kỹ, nhưng giờ phút này, các cơ trên mặt đều suy sụp, trông già đi rất nhiều. Trong lòng tôi rất khổ sở, cho dù mẹ tôi không tốt, bà vẫn là mẹ tôi. Tôi chạy một hơi lên lầu, lật điện thoại tìm số Tô Duyệt Sinh, trực tiếp gọi cho anh.

Hiển nhiên anh còn chưa tỉnh ngủ, giọng điệu trong điện thoại nghe rất lười biếng: “Chào, sớm vậy gọi tôi chúc tết hả?”

Tôi không rảnh nhiều lời, chỉ nói có người đến nhà gây chuyện, hỏi anh có cách nào không. Anh hơi có chút bất ngờ, nói: “Tôi đang ở nhà tại Bắc Kinh...”

Tôi vô cùng chán nản, nhưng rất nhanh anh nói: “Đừng lo, tôi sẽ bảo lão Chung đến xử lý“.

Tôi lắp bắp cảm ơn anh, giọng điệu anh ở bên kia vẫn lười biếng: “Đừng khách sáo, coi như tôi đền tội lần trước nói lỡ lời. Bất quá... không phải cô đi vay tiền nặng lãi chứ? Mới đầu năm đã có người chạy tới nhà gây sự?”

Cả hai lỗ tai tôi đều nóng ran, lúc gọi điện thoại cho anh tôi cũng không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ anh nhất định có thể dẹp yên vụ này, nhưng có nhiều chuyện, tôi không cách nào giải thích với người ngoài. Tôi chỉ có thể nhẹ giọng nói: “Cám ơn“.

Có lẽ Tô Duyệt Sinh nhận ra tôi có bí mật khó nói, anh nói: “Yên tâm đi, lão Chung là người rất kín miệng, ông ấy sẽ không nói lung tung ra bên ngoài đâu“.

Tôi gác điện thoại chạy xuống lầu, kéo mẹ tôi lên lầu luôn, hai chúng tôi nhốt mình trong phòng, mẹ tôi giống như con thú bị bao vây đi tới đi lui, phía dưới vẫn ầm ầm, dường như ai đó rốt cục đã phá được cửa sổ xông vào phòng khách, đập vỡ cái gì đó. Mẹ tôi nhảy dựng lên, tôi e sợ bà nhịn không được lại lao xuống lầu, nên cố gắng giữ chặt lấy bà.

Không ngờ bà lại ấn nhẹ lên mu bàn tay tôi thở dài một tiếng, quay sang nói với tôi: “Con gái ngoan, mẹ không muốn con qua lại với Trình Tử Lương, chỉ vì sợ con sẽ rơi vào tình huống giống mẹ“.

Tôi nhìn vào ánh mắt trong suốt lấp lánh nước mắt của bà, ấp úng nói: “Anh ấy sẽ không...”

Mẹ tôi nhẹ nhàng lắc lắc đầu, dáng vẻ trông rất đau lòng. Tôi cũng không dám nói thêm gì với bà nữa, vốn tôi rất tin tưởng Trình Tử Lương, nhưng nghĩ đến thái độ của chị anh ta, tôi lại cảm thấy không yên tâm.

May mắn không lâu sau, phía dưới đột nhiên yên tĩnh lại, tôi và mẹ hai mặt nhìn nhau, không biết có phải mấy người đó đi rồi hay không. Ước chừng qua thêm 15 phút nữa, tôi đang do dự nghĩ có nên xuống lầu xem thử hay không thì di động vang lên, tôi nhìn thấy dãy số của lão Chung, sợ mẹ nhìn thấy, tôi vội nghe điện thoại.

“Cô Trâu, mấy người đó bị đuổi đi hết rồi. Cô yên tâm, bọn họ không dám đến nữa đâu“.

Tôi vô cùng cảm kích: “Cám ơn!”

“Không cần, trong phòng khách bị vỡ vài bình hoa, tôi đã bắt mấy người đó bồi thường tổn thất, lát nữa bọn họ sẽ đem tiền đến, tôi biết cô không vui khi thấy bọn họ, cho nên bảo họ đem tiền đưa đến trực ban tổ dân phố, lúc nào có thời gian cô đến lấy về là được. Tôi cũng đã cảnh cáo mấy người ở tổ dân phố, lần sau bọn họ sẽ không tiếp tục bất tài không làm nên chuyện nữa“.

Tôi không ngờ lão Chung lợi hại như vậy, càng không nghĩ tới ông ta có thể chạy tới nhanh đến thế, hơn nữa vừa tới nơi đã là một mình đánh đuổi ngàn quân, chẳng những thế còn khiến mấy người kia ngoan ngoãn bồi thường tổn thất. Trong lòng tôi chỉ có tâm phục khẩu phục: “Cám ơn!“.

Lão Chung cười ha ha: “Sao khách sáo quá vậy? Cô là người đại diện của Night Club Kim Cương đấy! Ai dám không cho cô mặt mũi, tôi sẽ khải tử bọn họ ngay! Đều là người một nhà không cần phải khách sáo. Qua năm mới rồi, đừng để mấy chuyện hỗn đản kia làm hỏng tâm tình“. Rõ ràng không xem chuyện này là việc lớn lao. Cuối cùng mới nói: “Giúp tôi hỏi thăm Tô tiên sinh nhé“.

Tôi đáp ứng một tiếng, nhanh chóng ngắt điện thoại, để mẹ tôi ở lại trong phòng rồi tự mình xuống lầu. Mẹ tôi chết sống không chịu, rốt cuộc vẫn là bà đẩy tôi ra, tự mình thùng thùng chạy xuống lầu. Dưới lầu im ắng, một người cũng không có. Tôi và mẹ nhìn tứ phía, quả nhiên có vài bình hoa bị đập vỡ, bất quá mấy mảnh vỡ đều đã được người thu dọn rất sạch sẽ, mẹ tôi cẩn thận xem xét, lúc này mới phát hiện trên bề mặt nền gạch cẩm thạch trong phòng khách có chút vết máu, nhưng đã bị người nào đó dùng khăn chà lau qua, nếu không nhìn kỹ quả thật là nhìn không ra.

Mẹ tôi trừng mắt liếc tôi một cái, hỏi: “Con gọi điện cho ai vậy? Con quen biết ai mà thần thông quảng đại đến vậy?”

Tôi nghẹn họng, dù sao cũng không thể thành thật nói cho mẹ biết, tôi quen lão Chung, mà lai lịch lão Chung thì càng khó giải thích, nếu bà biết chân tướng, không phải chỉ đánh tôi một chút thôi đâu. Tôi ấp úng, mẹ tôi lại trợn mắt nhìn tôi: “Con gọi điện thoại cho Trình Tử Lương? Là nó cho người đến đuổi mấy người đó đi?”

Tôi sửng sốt một chút, mẹ tôi tưởng là mình đã đoán đúng, bà không khỏi lại thở dài một hơi, thế nhưng lời gì cũng không nói nữa.

Bất quá sau chuyện này, tôi còn vô cùng cảm kích Tô Duyệt Sinh, chờ qua năm anh trở lại, tôi liền cố gắng bỏ tiền tiêu vặt ra, trước tiên đặt bàn ăn ở một nhà hàng đắt tiền, rồi mời Tô Duyệt Sinh cùng lão Chung ăn cơm, xem như cảm tạ hai người bọn họ giúp đỡ. Lão Chung vốn đồng ý rồi, nhưng đến chiều hôm đó lại gọi điện thoại cho tôi: “Cô Trâu, thật sự hết sức xin lỗi, tối nay tôi có việc đột xuất không đi được, yên tâm yên tâm, cô cứ để Tô tiên sinh ăn nhiều một chút, ăn giúp phần của tôi luôn là được“.

Tôi biết bình thường anh ta rất bận rộn, cũng không quá để ý, nói: “Vậy đợi vài ngày nữa, tôi mời anh!”

“Không sao không sao, cô phải biết tôi có một thằng con hư hỏng phải lo dỗ dành, gần như mỗi ngày đều bận rộn với nó, biết ngày nào mới rảnh. Đúng rồi, bây giờ cô có thể tới văn phòng một chuyến không, ở đây tôi có mấy phần văn kiện, cô tới ký tên nhé“.

Tôi lập tức đáp ứng, mới đầu năm lão Chung đã giúp tôi chuyện lớn như vậy, hơn nữa chỗ ăn cơm cũng ở gần Night Club Kim Cương, thuận đường qua đó ký vài phần văn kiện, chuyện nhỏ.

Lão Chung vẫn như bình thường ở trong văn phòng chờ tôi, tôi vừa vào cửa anh ta liền cho người xuống phòng bếp lấy đồ ngọt lên cho tôi, đồ ngọt hôm nay là đậu hủ hạnh nhân, anh ta nói: “Món ngọt của đầu bếp mới thay, cô nếm thử xem thế nào?”

Tôi ăn mấy muỗng, hương vị còn được, thơm mùi hạnh nhân, bất quá ăn thêm vài miếng nữa, cảm thấy có vị hơi khác thường, tôi nói thật: “Hình như hơi đắng“.

“Thật không? Tên đầu bếp hỗn đản, tài cán chẳng bằng ai! Còn đòi hỏi tôi phải trả lương cao như vậy! Ngay cả đồ ngọt cũng làm không xong! Lẽ ra không nên chấp nhận trả lương cao cho bọn họ! Không biết bọn chúng tìm được người ở nơi xó xỉnh nào...”

Lão Chung hiển nhiên đã bị chọc tức, ồn ào muốn đi rang xào vị đầu bếp kia, tôi cảm thấy không đành lòng nên nói: “Có lẽ là chọn phải hạnh nhân không tốt, hạnh nhân vốn đắng mà“.

“Cô đừng ăn nữa!” Lão Chung thấy tôi lại cầm muỗng múc, vội vàng nói: “Tôi sẽ bảo bọn họ đưa xuống phòng bếp, buộc tên vương bát đản kia đích thân ăn cho bằng hết!” Anh ta vừa nói vừa lớn tiếng gọi người, tôi vội ngăn cản anh ta: “Thôi kệ đi, đừng nóng giận“.

Lão Chung nghe lời tôi khuyên, anh ta phái tài xế đưa tôi đến nhà hàng, nói: “Cô cũng đừng tức giận, lát nữa tôi sẽ đổi đầu bếp tốt hơn, lần sau cô đến, nhất định sẽ không xảy ra chuyện như vậy“.

Kỳ thực tôi đâu có giận, đồ ngọt của Night Club Kim Cương vẫn luôn đặc biệt ngon, rất nhiều nhà hàng ở bên ngoài không thể sánh bằng. Có lẽ cũng vì thế mà lão Chung tức giận. Dù sao đâu ai muốn đập vỡ bảng hiệu của mình.

Vì chuyện này dây dưa nên tôi đến nhà hàng trễ hơn Tô Duyệt Sinh, trong lòng rất áy náy, vội vàng mời anh gọi món ăn. Anh cũng không khách sáo, cầm lấy thực đơn rất nhanh gọi xong đồ ăn, lúc này mới hỏi tôi: “Tuổi mới thế nào?”

“Cũng được, như năm cũ thôi.”

Kỳ thực tôi rất buồn bực, Trình Tử Lương đến giờ cũng chưa về.

Tôi cố gắng phấn chấn tinh thần cùng nói chuyện với Tô Duyệt Sinh. Đó là một nhà hàng cao cấp theo phong cách Nhật, nghe nói bò được vận chuyển bằng máy bay đem tới, nguyên liệu nấu ăn rất tươi ngon, có điều không khí hơi nóng, tôi càng ăn càng nóng, ăn được một nửa, cả người tôi đã đầy mồ hôi. Tô Duyệt Sinh uống rượu, còn tôi uống nước đá, dường như nước đá không đủ giải khát, tôi uống hết ba cốc lớn, mà vẫn không ngừng đổ mồ hôi.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.