Đừng Nhìn Xuống Đáy!

Chương 15: Chương 15




An Lạc không nhịn được bật cười, Trương Nhiên ngồi đối diện đã gập laptop lại, thản nhiên nhìn cô: “Đi thôi.”

”Ơ, anh chịu đi uống rượu với tôi thật đấy à?” Trong phút chốc tâm tình An Lạc tốt hơn.

Trương Nhiên đặt laptop sang một bên, cầm điện thoại lên lướt vài cái. An Lạc chỉ vào laptop của anh: “Anh không đem theo à?”

”Tôi quen chủ ở đây.” Anh không ngẩng đầu lên mà nói.

”Ồ.” An Lạc lại nhìn ra ngoài cửa sổ, một đôi tình nhân mặc áo lông dày đi bên nhau, cô gái nắm tay thò vào túi áo của bạn trai, hai người trao nhau nụ cười ấm áp.

Bất giác khóe miệng An Lạc cong lên, Trương Nhiên theo ánh mắt cô nhìn ra ngoài cửa, rồi nhìn về phía cô: “Không đi à?”

An Lạc định thần, hôm nay cô mặc giày vải không đệm, Trương Nhiên cao hơn cô một cái đầu, cô ngẩng đầu nhìn anh, chợt thấy tim đập rộn ràng.

Hai người đi cùng nhau, An Lạc kéo vali, Trương Nhiên hỏi: “Cô kéo vali định đi đâu thế?”

An Lạc cười: “Anh đoán xem?”

Trương Nhiên: “...”

Anh ghét nhất là bị hỏi kiểu này, cố ý không trả lời.

An Lạc tự khiến mình mất mặt thành công, nhịn không được nói luôn: “Tôi chuyển nhà.”

”Chuyển đi đâu?” Trương Nhiên hỏi.

”Vừa nãy mới chỉ tìm được chủ nhà, hôm nay tạm ra khách sạn ở.” An Lạc nói tiếp: “Người nhà anh ở đâu?”

”Không ở với tôi.” Anh đáp ngắn gọn.

”Thế anh ở một mình có chán không? Anh không có bạn gái à?” An Lạc cảm thấy đây là thời điểm để hỏi vấn đề này.

”Một thời gian sau sẽ về Melbourne, không định tìm trong nước.”

Khó thấy anh trả lời thành thật được một lần như thế.

An Lạc gật đầu: “Cũng nên thế, hầy, vậy ý anh là định tìm bạn gái ở Úc à? Sinh con lai nhất định sẽ đáng yêu lắm đấy!”

Trương Nhiên: “...”

Nghĩ đi xa quá rồi.

”Tôi cảm thấy sinh con lai sẽ rất hạnh phúc, lúc nhỏ thì giống búp bê, đến khi trưởng thành sẽ là mỹ nữ xinh đẹp, hơn nữa nhìn anh đẹp trai như thế, gen di truyền hẳn...”

An Lạc hưng trí bừng bừng nói đến nửa mới phát hiện mình hơi quá đà, liền xin lỗi, “Con người tôi hay thích nghĩ lung tung thế lắm.”

”Nhìn ra rồi.” Trương Nhiên nhìn về phía trước.

”Huấn luyện viên Trương, tôi cảm thấy chúng ta cũng rất có duyên phận đó.” An Lạc nói.

An Lạc nói xong liền dừng lại, Trương Nhiên tưởng cô còn định nói tiếp gì đó, kết quả chỉ im lặng.

Trương Nhiên nhàn nhạt nhìn cô: “Không có sau đó à?”

”Sau đó cái gì cơ?” An Lạc nghi hoặc.

”Chúng ta có duyên phận, rồi sau đó thì sao? Ý cô là gì?” Trương Nhiên nhìn cô.

An Lạc không hiểu ra sao cả: “Tôi chỉ muốn nói là chúng ta có duyên phận thôi mà, anh còn muốn sau đó cái gì nữa?”

Trương Nhiên im lặng, rõ ràng không đường truyền tín hiệu về não với cô.

An Lạc cho là anh cảm thấy do cô phản ứng lạnh nhạt quá, thế là nhanh chóng giả vờ vui sướng: “A, người có duyên, huấn luyện viên Trương à, chúng ta là người có duyên đó ha ha ha...”

“...”

Cuối cùng cũng đến quán bar gần đó, An Lạc đặt vali trước sân khấu, Trương Nhiên chợt nghi ngờ nhìn cô: “Cô có uống rượu không?”

”Sao lại không chứ? Lúc còn đại học tôi chính là tửu bá của phòng đấy!”

Trương Nhiên bán tín bán nghi, hai người ngồi xuống, An Lạc gọi chai bia, Trương Nhiên nhíu mày: “Cô nên gọi đồ uống không có cồn ấy.”

”Cái đó thì có khác gì uống nước trái cây cơ chứ? Sợ hả!” Nói xong An Lạc xoay sang nói với cô gái phục vụ: “Cho hai chai Thuần Sinh.”

Trương Nhiên nhìn vẻ mặt không hề gì của cô, kéo môi mỉm cười, còn cười rất to.

Thật đúng là cô nàng Đông Bắc thú vị.

An Lạc dính chút bia vào, lập tức nói không ngừng.

”Huấn luyện viên Trương, tôi nói anh biết, thật ra tôi rất muốn theo phong cách chính chắn trưởng thành, hồi học tiểu học tôi bị nói là mẫu giáo, lên cấp ba bị nói là học sinh cấp hai, đến cái tuổi này rồi vẫn có người gọi tôi là em gái...”

Trương Nhiên vừa nghe cô nói câu được câu chăng, vừa nhận điện thoại.

”Oa Gia, tối nay có đến đây làm một ván không, em gái dễ thương hay cô nàng mạnh mẽ gì đó, tôi đã chính mắt nhìn qua rồi, tuyệt đối là mỹ nữ!” Ở đầu dây Đản Thúc cười dâm nói.

”Tôi có việc.” Trương Nhiên nhìn lướt qua An Lạc đang cúi đầu uống rượu.

”Việc gì thế?”

”Đi đường nhặt được con mèo bị lạc.” Giọng của Trương Nhiên bình ổn.

”Cái gì?” Đản Thúc bị lí do vớ vẩn này làm choáng, lại nói: “Đem nhốt trong nhà được rồi, tôi bao tiền thức ăn mèo cho cậu, cậu mau đến đây đi, bọn tôi chờ cậu lâu lắm rồi đấy.”

”Cô ấy* nói muốn uống rượu, nên tôi phải coi sóc chứ.” Trương Nhiên nói.

(*Chỉ động vật thân thiết với mình, đôi lúc vẫn dùng ngôi dành cho người, nên Đản Thúc mới hiểu nhầm là nói về mèo thật.)

Đản Thúc lại hét lớn “cái gì” lần nữa: “Mèo mà muốn uống rượu? Cậu tưởng tôi là heo chắc?”

Trương Nhiên cười khẽ một tiếng, “Cúp máy trước đây.”

”A! Đừng đừng đừng, Oa Gia, Walker, anh Nhiên...” Nhưng tiếng gào rít của Đản Thúc bị ngăn lại.

Không hiểu sao Trương Nhiên thấy lòng vui vui, An Lạc vẫn còn đang thao thao bất tuyệt: “... Tôi thật không hiểu nổi, con gái thời nay đều thích người khác khen tuổi mình nhỏ, tâm lý kì quái gì vậy chứ?”

”Tôi nói anh hay, toi là một người đặc biệt xem trọng nghị lực, ở thế giới này, tôi cảm thấy thứ quan trọng nhất tuyệt đối không phải là gương mặt, tôi thích người có giọng đẹp, và cả người có tay đẹp nữa chứ...” Nói xong An Lạc chợt lặng đi, say choáng váng nắm lấy tay Trương Nhiên, nhìn một chút: “Tay anh cũng đẹp quá, ôi chao đẹp quá...”

Trương Nhiên nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, cái này... mới hai ly đã say, “tửu bá” kia á?

Anh rút tay mình ra khỏi tay cô, “Cô say rồi.”

An Lạc mơ mơ hồ hồ: “Say cái gì? Tôi chỉ nặng đầu thôi, gần đây bận quá.”

Trương Nhiên nhìn dáng vẻ mơ màng hết nhìn đông lại ngó tây của cô, nghĩ thầm của nhiên không nên đồng ý đi uống rượu với cô, bây giờ phải làm sao bây giờ?

”Huấn luyện viên Trương, anh đừng có lắc lư nữa, lắc nữa tôi ngất mất.” An Lạc nhìn Trương Nhiên, nhíu mày.

”An Lạc, cô uống say rồi.” Trương Nhiên nhìn cô với vẻ bất đắc dĩ.

”Hơ, tôi sau? Cũng đúng, trong phòng tôi tửu lượng kém nhất, Phó Nhiêu mới có tửu lượng tốt nhất...”

Trương Nhiên: “...”

”Cô ở đâu? Tôi đưa cô về.” Trương Nhiên đứng lên.

”Nhà của tôi, nhà của tôi ở, nhà tôi ở tại...” An Lạc sờ trán, nghiêm túc suy nghĩ, nghĩ một hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu lên, chạm phải đôi mắt trong veo của Trương Nhiên đang nhìn mình chăm chú, bèn từ tốn hát:“Nhà của tôi ở nơi hoàng thổ cao pha, gió to từ dốc thổi đến đây...”

Bốn phía có người nhìn qua cười, Trương Nhiên không nói nổi.

Anh đỡ cô dậy, cho dù lúc này anh rất muốn vờ như không quen cô.

”Nhưng tôi cũng khó chịu lắm, rõ ràng tôi đã rất cố gắng rồi, vì sao vẫn khó chịu như thế này? Tôi đã không còn thích anh ta nữa rồi, vì sao vẫn không thể vui nổi?” Mắt An Lạc dần dần đỏ lên, ánh mắt phân tán.

Trương Nhiên dừng tay.

An Lạc nghiêng đầu nhìn Trương Nhiên: “Tôi cứ nghĩ mình sẽ ở bên Giang Việt, thật đấy...”

“... Tối nay cô định ở đâu?” Trương Nhiên không thèm để ý đến lời say của cô, hỏi tiếp.

”Dù sao tôi cũng chỉ một thân một mình ở thành phố này, chỉ cần không ngủ ngoài đường, thì ngủ ở đâu có gì khác nhau chứ?” Cô day day huyệt thái dương: “Bây giờ tôi ở đây không phải không có gì hết sao? Không bạn bè, không người thân, không chốn dừng chân, có phải rất đáng thương không?”

”Vậy sao còn đến đây?” Trương Nhiên nhìn cô.

”Tôi đến để bắt đầu lại từ đầu, ai ngờ còn chưa bắt đầu thì đã sắp kết thúc rồi...” An Lạc nói xong, trầm ngầm nhìn Trương Nhiên, “Huấn luyện viên Trương, anh là người tốt, rất rất tốt...”

”Tôi không phải là 'huấn luyện viên Trương'.” Trương Nhiên đỡ An Lạc đang lắc lư.

”Vậy anh tên gì?” An Lạc thật sự không biết, ngay ban đầu cô chỉ biết anh họ Trương.

”Trương Nhiên.” Trương Nhiên từ tốn nói.

An Lạc đọc lại một lần, “Tên hay quá! Ơ, huấn luyện viên Trương anh đỡ tôi làm gì thế?”

Trương Nhiên không có ý định nói chuyện với cô, kéo cô ra ngoài.

”Huấn luyện viên Trương, tôi sắp ngã rồi, đừng kéo nữa!”

”Đừng gọi tôi là huấn luyện viên Trương nữa.”

”Vậy anh tên gì?”

“... Trương Nhiên.”

”À... Đúng rồi, huấn luyện viên Trương này, vali của tôi đâu rồi?”

“...”

Trương Nhiên dẫn An Lạc ra khỏi quán bar, tay kia kéo theo chiếc vali cỡ lớn của cô, quanh đây là nơi xa hoa trụy lạc, hai người họ quả thật rất nổi bật, đặc biệt An Lạc còn đang hát bài tiếng Nhật mà anh từng hát, giọng rất lớn.

”Đóng miệng lại được không hả?” Trương Nhiên không chịu nổi nữa.

”Vì sao phải đóng miệng chứ? Bài này là nam thần của tôi hát đấy, giọng ca của nam thần nhà tôi rất là dễ nghe, có rất nhiều người muốn sinh con với anh ấy...”

Trương Nhiên lần thứ n: ...

”Anh nói xem Oa Gia trông như thế nào nhỉ? Liệu có xấu hay không?” An Lạc dứt lời, ngã lảo đảo, Trương Nhiên vội vàng ôm lấy cô.

”Nếu anh ấy không xấu...” An Lạc lén lút cười: “Tôi đây cũng sinh con cho anh ấy.”

“... Không cần.” Gân xanh trên trán Trương Nhiên nổi cả lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.