Đừng Nhìn Xuống Đáy!

Chương 19: Chương 19




An Lạc đang định đứng lên, nghe thấy thế liền nhìn sang anh: “Còn có chuyện gì sao?”

”Cô chưa ăn tối phải không?” Do dự hai giây, Trương Nhiên hỏi.

Quả thật An Lạc chưa ăn, vốn định mời anh ăn cơm, kết quả u mê thế nào đồng ý đến nhà anh cho chó ăn, chẳng ngờ đợi một mạch mấy giờ liền, lúc này trong bụng chỉ có quả táo mới tiêu hóa một nửa, còn lại trống rỗng.

”Tôi về nhà gọi mấy món là được rồi.” An Lạc trả lời.

Trương Nhiên đứng dậy, “Cô muốn ăn gì?”

”Hả...” An Lạc còn đang phản ứng, thì Trương Nhiên đã với lấy chiếc áo khoác màu đen mặc vào: “Đi ra ngoài ăn gì đi.”

***

Một cảnh này hình như quen lắm, An Lạc phát hiện mỗi lần cô đi với Trương Nhiên đều là ở con đường dưới nhà anh.

Lúc này ngọn đèn mờ nhạt, bóng cây yên tĩnh, trăng treo tỏa sáng, khói bủa khắp nơi, bất giác sự cô đơn đã thêm mấy phần ấm áp.

Dưới lầu có một quán ăn Nhật nhỏ vẫn chưa đóng cửa, hai người đi vào, An Lạc thấy trang trí của gian nhà, chợt cười: “Sao lại có cảm giác như“Quán Ăn Về Đêm”* thế này?”

(*Shinya Shokudō là bộ truyện tranh Nhật Bản nổi tiếng, từng được chuyển thể thành phim nhiều lần, nội dung là những mẩu chuyện được kể từ một ông chủ quán ăn mở cửa về đêm, xoay quanh những món ăn và câu chuyện đời của khách hàng.)

Trương Nhiên nhàn nhạt: “Thế à?”

Nhắc đến Nhật Bản, An Lạc không nhịn được nói: “Anh có xem “5 centimet trên giây” không, là anime của Makoto Shinkai ấy?”

”Ừ.”

”Mới gần đây tôi có xem một lần, xem xong luôn muốn đến Tokyo ngắm hoa anh đào.” An Lạc nói tiếp.

Trương Nhiên: “Núi Yoshino ở tỉnh Nara, hoa anh đào ở đó đẹp nhất.”

An Lạc đang lấy đũa, nghe thế liền ngẩng đầu: “Anh đi rồi?”

”Từng ở Nhật ba năm.” Trương Nhiên vừa lấy mù tạt vừa nói.

An Lạc kinh ngạc: “Thật à? Anh ở chỗ nào thế?”

Trương Nhiên nhìn vẻ mặt tò mò như trẻ con của An Lạc: “Tokyo, hồi đó bố tôi sang bên ấy kinh doanh.”

”Vậy anh có nói tiếng Nhật không?”

”Không lẽ nói tiếng Trung với người Nhật à?”

”Tuyệt quá... Thế thì anh đi Nhật Bản không cần hướng dẫn viên du lịch rồi!” An Lạc buột miệng thốt lên.

Động tác rưới tương của Trương Nhiên dừng lại, An Lạc hồn nhiên không nhận ra ý khác trong câu nói này, vẫn còn đầy hăng hái: “Vậy anh có hát nhạc Nhật được không? Tôi rất thích mấy bài hát kiểu Indie pop tươi trẻ, như Aoi Teshima hay Kosuke ấy...”

Trương Nhiên nhướn mày: “Không phải cô thích “Uy phong đường đường” sao?”

An Lạc sửng sốt, cái này... làm sao anh ta biết? Huống hồ cô cũng chỉ vì thích giọng của Walker mới nghe bài này mà?

”Không phải, là tôi thích một Utaite*, anh ấy hát bài này, cho nên tôi mới thích.” An Lạc giải thích.

(*Utaite chỉ những người hát lại những bài hát đã đươc phát hành và đăng chúng lên Nico Nico Douga hoặc Youtube theo thể loại utattemita.)

Trương Nhiên hơi nhíu mày, An Lạc lại hỏi tiếp: “Hẳn anh hát cũng không tệ lắm nhỉ?”

Mặt Trương Nhiên lãnh đạm: “Cũng được.”

”Bạn của tôi ấy, là Trà Trà vừa nãy gọi tới ấy, cô ấy rất thích ca hát, còn gia nhập một xã đoàn âm nhạc rất có danh tiếng đó, anh có biết 'Vòm Trời Xanh' không?”

Trương Nhiên giật mình, lâu lắm rồi anh không để ý đến tình hình của xã đoàn sao? Có lính mới mà hoàn toàn không hay biết.

Xem phản ứng của Trương Nhiên đoán chừng là không biết, An Lạc nhìn một mâm thịt trên bàn thịt nướng, nhất thời cảm thấy như được tiếp máu sống lại, liền chuyển chủ đề: “Huấn luyện viên Trương, anh nói xem trên đời này liệu có người không thích ăn thịt không?”

Trương Nhiên: ...

Ông chủ đứng bên cạnh giúp họ nướng thịt, thịt bò bắt đầu tí tách nhỏ mỡ, mùi thơm bốn phía, An Lạc vẫn duy trì dáng vẻ nhìn thịt dần dần đổi màu, lúc Trương Nhiên gửi tin nhắn có thoáng nhìn An Lạc không hề rời mắt, khóe môi cong lên, ngẩng đầu nhìn cô “An Lạc...”

An Lạc rời mắt khỏi thịt nướng: “Hả?”

”Lau nước bọt đi.”

An Lạc nghe mà hoảng hốt, nhanh chóng sờ khóe miệng, phát hiện là giả, ngẩng đầu nhìn thấy ý cười bên miệng Trương Nhiên, nhịn không được nhíu mày: “Này!”

”Tin thật đấy à?” Trương Nhiên nửa cười.

”Huấn luyện viên Trương này, ngẫm lại anh trước kia là người đứng đắn bao nhiêu, bây giờ sao thành xấu xa thế chứ!”

”Trước kia tôi đứng đắn ư?” Trương Nhiên nhướn mày.

Còn hơn cả đứng đắn, quả thật chính là núi băng cộng mặt than, An Lạc thầm nghĩ, nhưng cô không dám nói ra, bèn uyển chuyển nói: “Có lúc rất có vẻ uy nghiêm, thật ra cũng không có gì là xấu.”

Vừa dứt lời thì thịt cũng nướng xong, ông chủ gắp thịt bò cho An Lạc, còn bốc hơi nóng, đặt trên đĩa vẫn xèo xèo dầu cháy.

”Cám ơn ông chủ, chú tốt quá đó, bấm like cho chú!”

An Lạc vui vẻ, híp mắt cười nói.

Ông chủ thật thà phúc hậu, cười khà khà hai tiếng.

Trương Nhiên nhìn An Lạc nháy mắt vui vẻ biến thành thiếu nữ, thầm nghĩ không ngờ cô dễ dàng thỏa mãn như thế.

Nhìn người thèm ăn thật cũng đói bụng theo, bản thân cũng bị cuốn hút.

Chợt Trương Nhiên cảm thấy cô là người thích hợp để đi ăn với nhau.

Ăn được mấy miếng, An Lạc bị cay, mặt đỏ bừng lên, uống mấy ngụm nước vẫn thấy không đủ, An Lạc quay đầu nói với ông chủ: “Phiền cho một ly rượu mơ!”

Trương Nhiên mở mắt: “Cô còn dám uống rượu?”

An Lạc nhớ lại chuyện lần trước, ngượng ngùng sờ trán cười: “Đã để anh bị ám ảnh rồi à?”

”Ảnh hưởng lớn lắm.” Trương Nhiên từ tốn nói.

An Lạc đang định bảo ông chủ đổi thành nước ga trái cây, thì Trương Nhiên lại mở miệng: “Nếu cô muốn uống thật thì cũng chẳng sao, tôi có kinh nghiệm rồi.”

Nhất thời An Lạc không biết phải nói gì, biết rõ anh chỉ đang nói đùa, nhưng trên mặt lại nóng dần lên, hay cứ bảo ông chủ đổi thành nước trái cây đi.

”Huấn luyện viên Trương...” An Lạc đang định tìm anh nói chuyện, thì Trương Nhiên ngắt lời cô: “Trương Nhiên!”

An Lạc không có thói quen gọi tên anh, hơi dừng lại: “Trương Nhiên?”

”Ừ.”

”Bao giờ anh đi Melbourne?”

An Lạc nghe nói cơ thể anh hồi phục hoàn toàn thì sẽ về lại Úc huấn luyện.

Trương Nhiên thu lại ý cười: “Chắc cỡ ba tháng nữa.”

Thì ra không ở lại đây lâu, không hiểu sao lòng An Lạc trầm xuống, rồi cảm thấy mất mát, nhưng cũng cố nặn ra nụ cười: “Vậy anh phải nghỉ ngơi bồi dưỡng để sớm khỏe lên mà còn đi tập đấy, tôi chờ xem anh thi đấu.”

Trương Nhiên im lặng một lúc: “Có lẽ sẽ không tham gia thi đấu trong nước.”

”Vậy ý anh là, anh chỉ thi đấu ở bên Úc?” An Lạc hỏi.

”Có lẽ thế, người nhà tôi đều ở bên Úc, sẽ sang bên đó định cư.”

Nghe anh nói một cách bình tĩnh như thế, đáy lòng An Lạc nặng trịch, nghiêm túc nhìn anh: “Vậy sau này anh có về lại không?”

Trương Nhiên cụp mắt cười: “Đương nhiên là sẽ về.”

An Lạc cũng cười theo, rồi nói tiếp: “Sau này khi anh tìm bạn gái người Úc, ở bên kia thành gia, đương nhiên sẽ không về nữa, xung quanh tôi có rất nhiều bạn bè đều như thế cả, trước khi ra nước ngoài đều nước mắt nước mũi nói là sẽ về, kết quả bây giờ trừ ngày Tết có thể gặp mặt một lần, còn lại đều ở nước ngoài.”

Trong lời cô phần nhiều có ý vị, bầu không khí đột nhiên trở nên sượng sùng, An Lạc phát giác kịp thời, liền nhét thịt vào miệng đè vẻ mất hứng xuống, nói một cách thoải mái: “Mặc kệ thế nào đi nữa, thì anh cũng là người tốt, ở đâu cũng có nhiều người thích, tôi hi vọng huấn luyện viên anh có thể khỏe mạnh.”

Trương Nhiên dừng đũa, An Lạc tiếp tục cúi đầu ăn thịt nướng, không khí dần im ắng.

Đương nhiên là Trương Nhiên trả tiền, trước khi đi An Lạc còn nghe trong quán phát nhạc cổ phong, bèn dừng bước.

”Sao vậy?” Trương Nhiên đi hai bước, quay đầu lại nhìn An Lạc đứng yên không nhúc nhích.

”Đang nghe, bài “Hồng nhan xưa”, tôi rất thích bài này.”

An Lạc ngồi xuống, uống một hớp trà xanh, “Nghe xong rồi đi.”

Phút chốc Trương Nhiên không nói gì, lại lần nữa cảm thấy cô giống trẻ con.

An Lạc nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt lạnh nhạt, Trương Nhiên nhìn một bên mặt cô, nghe ly sầu biệt tự trong bài hát, cảm xúc cũng như đêm nay, im lặng vững vàng.

***

Về đến nhà, không ngờ Trà Trà chưa ngủ, đeo tai nghe ngồi trước máy tính, nghe thấy tiếng cửa mở, quay đầu lại thì trông thấy An Lạc đang đổi giày trước cửa, cười vẻ xấu xa: “Ngủ có ngon không?”

An Lạc liếc mắt nhìn cô, không nói gì.

”Giấu kĩ quá đấy, nói đi, bao lâu rồi?”

An Lạc mệt mỏi ngã xuống ghế sa lon: “Trong đầu cô không có thứ gì khác nữa à, đừng có lắm chuyện vậy được không?”

”Mau nói đi!” Trà Trà thúc giục.

”Chẳng có gì mà nói cả, chỉ là quan hệ bạn bè.” An Lạc cầm lấy quả quýt trên bàn, bóc vỏ ra, tách múi cho vào miệng: “Anh ta sắp ra nước ngoài định cư rồi, sau này càng chẳng có quan hệ.”

”Vậy chị thích anh ta à?” Trà Trà sửa tóc cho An Lạc.

An Lạc sặc, ho khan hai tiếng: “Dù tôi có thích anh ta, thì cũng chỉ là tình cảm thuần khiết.”

”Tôi cảm thấy anh ta có ý với chị.” Trà Trà ngắt lời.

An Lạc cười: “Cô cảm thấy? Cô quen anh ta bao giờ mà nói vậy?”

”Thì mấy phút gọi điện thoại đấy, tôi cảm giác được.” Trà Trà nói.

An Lạc không tin, cười cười không nói gì.

Trà Trà cũng không tiếp tục buôn nữa, gấp rút đi tập hát, ngày mai chính là hội âm nhạc bốn năm một lần của xã đoàn, rất nhiều đại thần sẽ tham gia...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.