Lúc cuộc thi kết thúc thì đã là mười
một giờ tối, An Lạc cắt một đĩa thanh long cho Trà Trà, hai người ngồi
trên giường Trà Trà vừa tám chuyện vừa nghe nhạc.
Trà Trà: “Tôi thấy hôm nay mình hồi hộp quá, hát hơi nhanh.”
”Cô là lính mới mà, điều đó cũng bình thường thôi, hơn nữa đây còn là
trực tiếp, tôi thấy cô thế là đã tốt lắm rồi, nói thật đó.” An Lạc nói
xong phát hiện góc dưới bên phải máy tính, ảnh chân dung của Trà Trà
nhảy lên: “Trà Trà, có người tìm cô kìa!”
Trà Trà buông xiên thanh long xuống, nhấp mở tin nhắn.
”Thành viên vào kênh, đến phòng riêng.”
Là Đản Thúc gửi tin nhắn.
Trà Trà nhanh chóng đăng kí, vào phòng, An Lạc một bên tò mò nghe.
Đản Thúc là kênh OW, Trà Trà xem số người trong danh sách, hét lên một tiếng.
An Lạc bò qua, cũng hét lên, hai người vừa nhìn vừa cười ha hả.
Không ngờ có cả Oa Gia.
Ý là có thể cùng trò chuyện với Oa Gia ư?!
Trái tim Trà Trà kinh hoàng, khẽ vò mái tóc mình, rồi lại vò tóc An Lạc: “Làm sao bây giờ! Tôi vui quá đi mất...”
Mái tóc dài của An Lạc bị biến thành ổ gà, vô tình che đi ánh mắt hình viên đạn: “Bình tĩnh lại, không được hoảng hốt!”
Trà Trà hít sâu một hơi vào phòng, đang nghe Đản Thúc với Tam Thiên nói chuyện.
”Ồ, em gái Trà đến rồi à?”Đản Thúc dừng trò chuyện, đột nhiên nói.
Trà Trà hơi lo lắng, nhìn thoáng qua An Lạc, cô gật đầu cổ vũ cô ấy.
”Ừm, chào Đản Thúc, em là Trà Trà.” Cô nhẹ giọng nói.
Chợt An Lạc muốn cười, bình thường Trà Trà nói chuyện với cô đâu phải như thế này chứ, bây giờ thì quá mức dịu dàng rồi.
”Giọng mềm quá, hôm nay Trà Trà biểu hiện tốt lắm, rất dễ thương.” Là giọng của Tam Thiên, giọng của cô ấy trong trẻo làm sao.
Trà Trà có chút ngượng ngùng: “Em hồi hộp quá!”
”Tập vài lần quen là được hết, à đúng rồi, Hoa Sênh đi đâu rồi? Bình thường cậu ta thích nói nhảm lắm mà...”
”Hôm nay Hoa Sênh lại có thể dùng giọng nam thuần khiết đến vậy, quả
thật có lỗi với nhiều người gọi anh ta là 'nữ thần' quá đấy.” Giọng của
Nha Nha.
”Hôm nay sáng nhất vẫn là Oa Gia đấy, không ngờ lại hát cổ phong, quả
thật không muốn để ai sống sót mà, thật đấy, Oa Gia cứ như thế nữa thì
tôi chỉ có mức đi hát nhạc của Kichiku* mà thôi.” Đản Thúc xen lời.
(*Từ này có nghĩa còn nặng hơn cả ‘súc vật’, trong tiếng Anh có từ tương đương là Brute.)
”Đản Thúc, bên khu Kichiku rất cần nhân tài như anh, anh cứ yên tâm mà đi!” Nha Nha cười nói.
”Cái gì? Đản Thúc muốn đến Kichiku ư? Tôi ủng hộ!” Hoa Sênh vừa vào kênh thì nghe thấy lời Nha Nha nói.
”Fuck, mấy người dám đối xử với lão đại mấy người như thế đó hả? Đừng
nghĩ đến việc nhận cơm hộp nữa nhé!” Đản Thúc mắng một tiếng, rồi nói:“Rốt cuộc Oa Gia có ở nhà không đó? Sao lại không thấy giọng đâu?”
”Đây.” Âm thanh trầm thấp dày vang lên.
Trà Trà hét lên một tiếng rồi nhanh chóng cắm tai nghe vào, hoàn toàn phớt lờ An Lạc.
An Lạc: ...
Khắc sâu cảm nhận hàm ý của câu “trọng sắc khinh bạn“.
”Xin chào Oa Gia, em là Trà Trà!” Trà Trà một tay che mặt, khẽ khàng nói.
An Lạc hừ một tiếng, trong lòng như có mèo gãi ngứa, thật tò mò muốn biết Oa Gia nói gì quá...
”Trà Trà, cô để loa ngoài được không? Tôi cũng muốn nghe!” An Lạc nhịn không được ồn ào.
Trà Trà nhìn sang An Lạc, không thèm để ý.
”Trà Trà, tôi cũng muốn nghe!” An Lạc không buông tha.
Trong kênh vốn không quá ồn, giọng của An Lạc thành công xuyên qua micro, lọt vào trong phòng kênh.
Trà Trà chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trừng mắt với An Lạc.
An Lạc tức chết, ngồi một bên điên cuồng ăn trái cây trút giận.
”Đúng thế, hôm nay Oa Gia hot quá, em hoàn toàm say đắm rồi...” Trà Trà kích động nhưng vẫn cố giả vờ trấn định nói.
An Lạc quyết rời khỏi căn phòng khiến người ta đau lòng, vừa đi vào phòng ngủ, thì điện thoại rung lên.
[Walker]: Vào YY.
Sau đó là một chuỗi số của kênh.
An Lạc nhìn điện thoại, nứt thành từng mảng.
Cô không phải vì điên mà sinh ảo giác chứ?!!
Cô thấy đầu ngón tay run run, gõ chữ mấy lần vẫn sai, cuối cùng gửi đi:
Oa Gia, không phải anh gửi nhầm tin nhắn đó chứ, tôi là Lạc Lạc Thanh Hoan.
Rất nhanh trả lời:
Là cô, Lạc Lạc.
Lạc Lạc...
Nhất định là An Lạc của thế giới song song đã cứu vớt cả dải ngân hà, cho nên vận may mới nhảy đến trên người cô!
An Lạc đem theo tâm tình như vạn năm được trúng xổ số dùng máy tính đăng nhập YY, rồi gửi tin nhắn cho Oa Gia:
Tôi vào kênh làm gì cơ?
[Walker]: Không lẽ cô không muốn nghe?
An Lạc giật mình, làm sao anh biết?!
Bất chấp mọi thứ, An Lạc vẫn vào phòng.
Âm thanh của Đản Thúc truyền đến tai nghe, còn cả Trà Trà lòng dạ hiểm độc nữa.
”Ấy, có người vào phòng kìa, Lạc Lạc là ai thế?” Giọng của Hoa Sênh.
”Lạc Lạc... là em gái mỹ thuật của chúng ta mà!” Tam Thiên lên tiếng.
An Lạc chượt thấy xấu hổ, tình huống này kì quái quá, cô nên nói gì đây?
”Hi, tôi là Lạc Lạc, chào mọi người!” Cô chần chừ lên tiếng.
”An... Lạc Lạc? Lạc Lạc sao cô lại vào đây?” Giọng của Trà Trà, kinh ngạc rõ ràng.
”Còn phải hỏi à, nhất định là do Oa Gia ôm vào rồi, Oa Gia Oa Gia mau ra đây!” Đản Thúc cười nói.
”Cậu còn gọi tôi như thế à?” Giọng của Oa Gia thanh trầm.
Trong nháy mắt An Lạc thấy hốt hoảng, giọng nói này... quá quen thuộc!
”Át chủ bài này, Lạc Lạc là do cậu 'ôm' vào đó à?” Không biết là ai.
Biết rằng không phải là ý kia, nhưng chữ “ôm” này vẫn dễ khiến người ta suy nghĩ tận đâu...
Trong lòng An Lạc như có ngọn gió quét qua cỏ lau.
”Sao, có ý kiến à?” Trong giọng của Oa Gia không mang theo cảm xúc gì.
”A ha ha, không! Tuyệt đối không!”
Giọng nói ra và khi đánh chữ hoàn toàn không có cảm thụ giống nhau, cảm
xúc trong câu chữ có thể được che dấu, cân nhắc từng chữ sẽ không bị
nhìn ra, nhưng khi thốt ra thì chính là mặt chân thật nhất.
Trong kênh im lặng. Như đang chờ An Lạc mở miệng, nhưng An Lạc không dám lên tiếng, càng không dám nói chuyện với Oa Gia, đành phải tìm đến ngọn cỏ cứu mạng - Trà Trà.
”Trà Trà! Tôi rất thích giọng của cô đó!” An Lạc nói.
Trà Trà biết tâm tình của An Lạc, bèn phối hợp: “A ha ha thật sao? Lạc Lạc này, tôi cảm thấy tranh cô vẽ đỉnh lắm đó!”
Hai người tiến hành cuộc đối thoại một cách máy móc, thầm nghĩ những
người nghe chắc không hiểu rõ, cùng lắm chỉ nghĩ hai người các cô vừa
gặp đã quen.
Vào giây phút này.
Trương Nhiên xoa lông mày, hơi ngã về phía sau, dựa vào lưng ghế trượt
màu đen, nghe hai người nói chuyện, trên mặt hiện lên ý cười.
”Oa Gia, rõ ràng là người của cậu, sao cậu không lên tiếng đi?” Đản Thúc xen vào giữa Trà Trà với An Lạc, nhịn không được ho một tiếng.
An Lạc nghe mà cột sống cứng lại, lo lắng quá hồi hộp quá... Làm sao bây giờ...
Còn nữa, cái gì mà là “người của anh ta” chứ?
Vì Oa Gia im lặng mà bầu không khí có chút vi diệu, cho đến khi anh chậm rãi lên tiếng: “Bởi vì, tôi cảm thấy, cô ấy hình như không muốn nói
chuyện với tôi.”
Cái gì?!
Nào có không muốn chứ, là không dám kia mà?!
An Lạc nóng nảy: “Đâu có đâu!”
Mọi người trong phòng cứ có cảm giác mình là bóng đèn, đi không được nói cũng không xong, đợi đến lúc Đản Thúc nói: “Lạc Lạc, trả lời một câu
hỏi của tôi đi.”
”Ừm, anh nói đi.” An Lạc nhấp một ngụm nước.
”Trong đoàn của chúng ta, cô thích nghe ai hát nhất?”
”Oa Gia, Oa Gia.” An Lạc thấy nói ra hai chữ này có chút khó khăn.
”Thì thế, Oa Gia, cô gái nhỏ này thích cậu nhất, sao có thể không muốn
nói chuyện với cậu kia chứ? Đến đây nào cô nàng lạc Lạc, có cái gì muốn
nói với Oa Gia thì cứ nói!” Đản Thúc từ từ nói.
...
Trái tim An Lạc như chảy mồ hôi, ngay đến lần phỏng vấn đầu tiên của cô cũng không có hồi hộp như thế này.
Cô có gì muốn nói với Oa Gia?
... Hình như không?!
Nhưng mà cục diện này...
”Cái đó... Oa Gia à, bài hát hôm nay anh hát rất êm tai.” An Lạc vắt hết óc nghĩ ra một câu.
”Ừ.”
”Bài hát sau của anh, liệu tôi có thể vẽ minh họa cho anh được không?” An Lạc lại hỏi.
”Có thể.”
... Vì sao không có ai nói chuyện thế, An Lạc sắp muốn khóc rồi đấy biết không? Ai tới cứu cô với?
Có mấy thành viên không nén được nụ cười, tất cả mọi người có thể thấy
núi băng vạn năm Oa Gia đây rất có hứng thú với em gái này, nhưng chẳng
hề có tí hành động dụ dỗ nào, quả nhiên là thần côn* mà!
(*Thần côn là từ mang nghĩa xấu, châm biếm, chỉ những người giả mình
có phép thuật, có quyền năng, hoặc cả khả năng siêu phàm nào đó để lừa
bịp nhằm trục lợi từ người khác.)
”Lạc Lạc biết hát không?” Tam Thiên phá vỡ bầu không khí xấu hổ.
An Lạc còn chưa trả lời, Oa Gia đã nhanh chóng đáp: “Không biết.”
Mình từng nói qua với anh ấy bao giờ ư? An Lạc bổ sung: “Chắc là không!”
”Chậc chậc, nói thật nhé, có phải Oa Gia sớm quen với Lạc Lạc rồi không?”
”Lạc Lạc đã gặp Oa Gia rồi ư? Quả là chân nhân.” Tam Thiên hỏi.
”Có đâu!” An Lạc đáp, tuy cô cũng rất tò mò Oa Gia trông như thế nào.
”Vậy cô ở thành phố nào?”
”Thành phố S.”
”Ha, Oa Gia Đản Thúc Hoa Sênh với tôi đều ở thành phố S, Trà Trà cũng ở
đây chỉ? Mấy hôm nữa Hoa Sênh với tôi muốn đi ghi âm một bài hát, thuận
tiện gặp mặt luôn, thấy sao?” Tam Thiên cười nói.
Tim An Lạc khẽ siết, im lặng, Trà Trà nhanh miệng: “Được được được! Rất muốn gặp mọi người đó!”
Không biết ma xui quỷ khiến gì mà An Lạc mở miệng: “Oa Gia anh có đến không?”
”Cô hi vọng tôi tới ư?” Trong giọng Oa Gia mang theo vẻ uể oải, nghe không rõ là bông đùa hay là gì.
An Lạc đỏ mặt, “Ừ.”
Ngoài “ừ” ra, cô còn có thể nói gì đây?