Không khí ban đêm ở thành phố S lắng
đọng lại trên từng phiến lá cây nhãn, mỗi khi đến một thành phố mới, An
Lạc có thể nhanh chóng tìm được hương vị chỉ thuộc riêng về thành phố
đó.
Không có nơi nghỉ lại, An Lạc đặt phòng ở một khách sạn bốn sao. Đứng
trên tầng 19 cao lơ lửng, cúi đầu nhìn thành phố, hàng nghìn hàng vạn
ánh đèn tựa như vì tinh tú trên bầu trời, đêm càng về khuya đèn càng ít
đi, lại trông có vẻ như những đôi mắt mèo đen láy, hiền hậu nhìn vào
những linh hồn mệt mỏi trôi nổi trên thành phố.
Trong lúc tắm rửa, đầu cô bị lấp đầy bởi năm chữ “trợ lý nhà thiết kế”,
đó là vị trí của cô khi vừa tốt nghiệp, nhẫn nhịn gần hai năm, rốt cuộc
cũng leo đến nhà thiết kế, dù cho tác phẩm của cô chưa từng được khen
ngợi, nhưng dù gì cũng là thứ trong tay mình làm ra, là nguyên vẹn, còn
cái chức trợ lý này, chỉ là người dệt hoa trên gấm cho kẻ khác mà thôi,
vẻ vang hay nhục nhã, cũng không hề có liên quan gì lớn với mình cả.
Tất cả mọi thứ đều phải bắt đầu lại một lần nữa.
An Lạc đứng trước cửa kính lớn, dời tầm mắt sang chỗ khác, mái tóc ướt
sũng mang theo mùi thơm nhàn nhạt, cô ngồi xổm xuống nền nhà. Kéo túi
vali ra dọn dẹp đồ, lật một cuốn vở da bò dày ra, trên bìa vẽ hoa văn
theo kiểu châu Âu xưa.
Cô phải thay đổi bản thân. Không đáng đau lòng vì kẻ khác, không để bản
thân trở nên nhếch nhác, không được sợ cô đơn nữa, cũng không được sợ
những thứ không tồn tại.
Viết xuống hai chữ “kế hoạch”, tốc độ viết của cô nhanh hơn.
”Điều thứ nhất: nhất định phải vượt qua hội chứng sợ biển.”
Đi ngủ từ sớm, sau khi tỉnh lại cô không trả phòng, vali vẫn còn phải ở
lại đây, ở lại thêm ngày nữa, đến chiều sẽ đi tìm nhà. Trang điểm nhàn
nhạt, cô mặc áo len xám dài cánh dơi, cùng quần đùi vải len, thêm tất
chân và khăn quàng cổ, chải xong mái tóc rồi ra khỏi khách sạn.
Công ty có hơn ba mươi tầng, cô dựa theo ý chỉ trong điện thoại ngày hôm qua mà đi tìm nhà thiết kế Từ - Từ Sa Sa.
Ngay cái nhìn đầu tiên An Lạc đã không thích Từ Sa Sa, không biết là do
chị ta trang điểm tệ hại hay đang theo đuổi cá tính, rõ ràng là gương
mặt góc cạnh, không nên vẽ lông mày theo trào lưu Hàn Quốc, đôi môi hồng đào lấp lánh đỏ chót đã bị hủy hoại bởi chiếc váy đen Dior trên người
chị ta.
An Lạc không đành lòng mà nhìn thẳng, “Chị Sa Sa, tôi là An Lạc, là trợ lý vẽ cho chị, sau này xin chị để ý nhiều hơn.”
Người dưới một mái hiên, sao có thể không cúi đầu.
Từ Sa Sa cũng đánh giá từ trên xuống dưới một phen, An Lạc từ đâu nhảy
đến này trông cũng rất có vẻ của trợ lý, Từ Sa Sa gật đầu: “An Lạc à,
tôi cũng xem qua tác phẩm trước kia của cô rồi, không tệ đâu.”
An Lạc cúi mắt cười thay cho câu trả lời.
Ngồi trong buồng làm việc, An Lạc mới hoàn toàn trấn tĩnh lại, dựa vào ghế, mở máy tính lên.
Đương lúc ngây người, đột nhiên bên cạnh ló ra một cái đầu, An Lạc hơi
sửng sốt, người kia nhoẻn miệng cười với An Lạc, trên má xuất hiện hai
lúm đồng tiền nhàn nhạt, “Tôi là Hứa Tam Diệp, là trợ lý tài liệu cho
chị Sa, chị tên gì?”
An Lạc nhìn cậu trai phong cách đậm chất Hàn Quốc này, dáng vẻ nhìn cũng thuận mắt, chỉ là hơi lắm chuyện, An Lạc lễ phép cười đáp: “Tôi là An
Lạc, mới đến, sau này xin để ý nhiều hơn.”
Hứa Tam Diệp: “Ừ, có chuyện gì không rõ về công ty thì cứ tìm đến tôi,
mọi người ở đây đều gọi tôi là Tam Tam, chị cũng nên gọi theo một tiếng
đi.”
An Lạc cười cười, ừ rồi, quả nhiên là tính đàn bà.
Nhưng cái người đàn bà này tính ra cũng được, đem mọi người trong tòa nhà giới thiệu một lần với An Lạc:
”Tuy chị Sa có vẻ dữ dằn, thế nhưng cũng không tệ đâu, cứ vuốt lông chị
ấy nhiều là sẽ không thiệt thòi gì hết, trợ lý sắp chữ là một em gái
trạch nữ chính hiệu, giọng dễ nghe vô cùng, gọi cô ấy “Trà Trà” là được
rồi, tổng giám đốc Lý bá vương của chúng ta là siêu cấp S vô địch đấy,
ngàn vạn lần đừng chọc anh ta tức giận, cứ im lặng làm M là được...”
An Lạc nghe xong khóe miệng giật giật. Chúa ơi, vậy mọi người ở đây có ai bình thường không?
Đến giờ cơm trưa, An Lạc với Tam Tam cùng xuống nhà ăn, trên đường có
một cô gái nhập hội, đeo kính gọng tròn, dáng vẻ xinh xắn đáng yêu, cô
ấy nhìn An Lạc: “Vừa nãy bận bịu quá, còn chưa kịp chào hỏi, tôi là Trà
Trà, đã ở dưới tay chị Sa hơn một năm rồi.”
Âm thanh mềm mại dịu dàng bùi tai, An Lạc cười: “Cứ gọi tôi là An Lạc.”
Cô ấy cầm bát cơm ngồi xuống gần chỗ An Lạc: “Giọng của cô rất thích hợp hát nhạc cổ phong đấy, trung tần trong trẻo, chị có hứng thú gia nhập
đoàn xã của bọn tôi...”
Còn chưa nói xong, Tam Tam đã gõ đầu cô ấy: “Cô đừng có làm người ta sợ
chứ, nhìn xem dáng vẻ hai mắt tỏa sáng muốn ăn thịt người kìa...”
An Lạc không ngờ cô ấy lại nhiệt tình như thế, quả thật trở tay không
kịp, nhưng cũng rất nhanh trả lời: “Tuy tôi thích nghe hát, nhưng hát
lại chẳng dễ nghe đâu.”
Trà Trà vẫn còn lôi kéo An Lạc nói gì đó nữa, An Lạc cảm thấy ấm áp, mọi người ở đây, hình như tốt hơn nhiều trong tưởng tượng của cô.
Sau khi tan làm, Trà Trà kéo An Lạc vào thang máy: “Lạc Lạc, nhà cô ở đâu thế?”
An Lạc hơi chần chừ, cuối cùng nói: “Tôi vừa đến thành phố S, còn chưa tìm được chỗ ở, tạm thời ở khách sạn.”
Trà Trà đẩy gọng kính: “Hay là... hay là cô đến ở chung với tôi nhé được không? Tôi có một phòng trọ nhỏ, bình thường chỉ có mình tôi ở.”
An Lạc còn đang muốn từ chối, nhưng Trà Trà đã nhìn ra động cơ của cô,
nhanh chóng nói: “Ngàn vạn lần đừng khách khí với tôi, thật sự tôi ở một mình chán lắm luôn ấy, coi như là cô giúp tôi đi!” Dứt lời ngước hai
mắt lấp lánh lên nhìn An Lạc: “Please!”
An Lạc không nhịn được bật cười.
Đến khách sạn lấy vali, rồi hai người về chỗ của Trà Trà, Trà Trà tên
thật là Dư Đồ, vì hai chữ này nhìn rất giống “Trà Trà”*, cho nên mới gọi là Trà Trà. Trà Trà lăn lộn trong giới cover, nhưng chỉ có thể coi là
trình độ nghiệp dư sô cô la hạng ba mà thôi, bình thường tan tầm cuối
tuần thích nhất là ghi âm bài hát, trong đoàn xã làm một trợ lý kịch
truyền thanh vô hình.
(*Dư Đồ là 余荼, nhìn qua giống hai chữ 茶茶 là Trà Trà.)
An Lạc không có thói quen ở chung với người khác, chính xác hơn là sau
chuyện với Phó Nhiêu, cô chưa từng ở chung với người nào cả.
Ngay từ đầu cô đã cố gắng ép buộc bản thân, Trà Trà thần kinh lớn không
để ý lắm, một lòng lao đến thiết bị ghi âm, An Lạc đứng bên ký họa cảm
thấy hoài nghi: “Trà Trà, cô thích làm âm thanh như thế, vậy sao lại học thiết kế vậy?”
”Aiz, đừng nói nữa, tôi là muốn sau khi học mỹ thuật sẽ vẽ truyện tranh, kết quả thầy giáo bảo tôi không hợp với cái kia, lúc ấy tôi cũng không
kịp chuyển ngành nữa, nghĩ dù sao mỹ thuật với thiết kế cũng có chút
dính dáng nhau, mới chuyển đến thiết kế thời trang bên cạnh đó chứ, mấy
thiết bị điện tử tôi chơi cũng ổn, nhưng chỉ mới bắt đầu học đánh thôi.”
An Lạc bật cười, thật đúng là cuộc đời tùy hứng.
”Cô thì sao? Trước kia ở tổng công ty ở Bắc Kinh, sao lại chuyển đến
thành phố S vậy?” Cô ấy ngẩng đầu lên khỏi máy tính, nhìn An Lạc.
Bàn tay đang ký họa của An Lạc khẽ trượt, “... Chỉ là thấy thành phố S thích hợp với công việc này.”
Một lời nói dối không to không nhỏ.
Trà Trà gật đầu, An Lạc liền rót cho mình và Trà Trà một tách cà phê,
ngồi trước bàn vừa uống vừa vò nát bản nháp thành cục ném vào thùng rác.
***
Đến cuối tuần, An Lạc cần vượt qua hội chứng sợ biển quyết định tìm một khóa học bơi.
Cô tìm được một trường dạy bơi danh tiếng tương đối khá ở trên mạng, quyết định chiều nay sẽ đi ghi tên.
Mùa này học bơi cũng không nhiều lắm, lúc cô đến trung tâm thì chỉ thấy
có vài người. Cô ghi danh ở lớp cơ bản, huấn luyện viên lại không khuyến khích cô vào lớp này lắm, phần lớn ở lớp cơ bản toàn là trẻ em, hơn nữa chỗ sâu nhất trong hồ bơi ở đây cũng chỉ có một mét tám.
An Lạc nghĩ đến cảnh phải vui vẻ bơi lội chơi đùa với một đám nhóc tì, đầu đã hơi choáng váng, chỉ là...
”Tôi không biết bơi, đến bồn tắm ở nhà cũng sợ rồi, nếu là lớp nâng cao e rằng tôi bị hù chết mất.”
Nhân viên phục vụ bất đắc dĩ đem tên cô kéo vào lớp cơ bản.
”Huấn luyện viên của tôi là nam hay nữ vậy?” Cô vừa quẹt thẻ vừa hỏi.
”Là nam, không phải huấn luyện viên chuyên nghiệp, nhưng dạy lớp cơ bản thì vẫn dư sức.”
Cánh tay quẹt thẻ của An Lạc run lên, cho nên cấp bậc của mình đã thấp
đến mức chẳng cần đến huấn luyện viên chuyên nghiệp, chỉ đại một người
biết bơi cũng có thể đến dạy được sao?
Giờ tập của cô là thứ ba và hai ngày cuối tuần, vào sáu giờ tối.
Cô đến cửa hàng tổng hợp mua bộ áo tắm vô cùng bảo thủ, lúc về lại nhà
Trà Trà, Trà Trà đang trong phòng thu âm, An Lạc hơi mệt, nằm xuống ngủ
luôn.
Ngày hôm sau, An Lạc đúng giờ đến trung tâm.
Nước trong bể bơi nước nóng rất sạch, chỉ có tám người. Mấy đứa bé chín
tuổi ở bên cạnh chơi vọc nước, sau khi đã thay quần áo xong cô mới cẩn
thận xuống nước.
Mực nước chỉ ngang eo mà cô đã cảm thấy áp lực ghê gớm, dựa vào bục bể bơi, nắm lấy tay vịn trên vách đá chậm rãi bước đi.
Có mấy đứa trẻ nhìn cô như nhìn thấy điều mới lạ, An Lạc trừng mắt với bọn chúng, lũ tiểu quỷ mới le lưỡi bơi đi.
An Lạc chán nản ngâm trong nước cũng sắp nửa tiếng, da ở đầu ngón tay đã nhăn nheo lại mà vẫn không chờ được cái người “huấn luyện viên không
chuyên” kia, đã hơn sau giờ rồi, trời bên ngoài đã bắt đầu tối đen.
Đợi đến khi An Lạc ngồi trên ghế trùm khăn tắm chơi di động, thì ở cửa mới xuất hiện một bóng người.
An Lạc nhìn qua, bóng người rất cao, mặc áo khoác xanh gradient mới nhất của Adidas ba lá, quần casual màu xám rộng thùng thình, để lộ tai nghe
màu trắng, vì ánh sáng nên không thấy rõ mặt, nhưng nhìn dáng người thì
thật sự rất khá.
Anh ta tháo một đầu tai nghe xuống, bỗng vỗ lớn tay, ý bảo tập hợp.
Một đám con nít vui vẻ hò hét chạy đến, vừa chạy vừa kêu to “thầy Trương thầy Trương“.
Đột nhiên An Lạc cảm thấy mình không hợp cho lắm, thậm chí có chút mất
mặt, liền lấy khăn tắm lau mặt một cái rồi từ từ bước đến.
Chiếu theo chiều cao mà sắp xếp chỗ đứng, mấy đứa một mét ba, vài đứa một mét tám, một người... một mét bảy.
Anh nhìn về phía An Lạc.
Lúc này An Lạc mới thật sự quan sát kĩ mặt của giáo viên dạy bơi, đường
nét khuôn mặt anh ta vô cùng lưu loát, mũi khá cao, đuôi mắt hơi hướng
lên trên, nhưng không hề nữ tính, con ngươi tối đen, thuộc loại đẹp trai cơ thể cường tráng, nhưng da hơi trắng, An Lạc lại nghĩ, da của những
người tập bơi đều rất trắng, có lẽ bị chất trong hồ bơi tẩy đi chăng.
Anh dời tầm mắt, lạnh nhạt nói: “Đây là lớp cơ bản.”
An Lạc có chút khó xử: “Tôi biết rồi.”
”Không dạy người lớn.”
”Nhưng căn bản của tôi rất yếu, lại sợ nước nữa.” Cô bất lực giải thích.
Anh trầm mặc một lúc, “Vậy cũng không nên ở đây.”
An Lạc: “...” Anh chẳng phải là huấn luyện viên bơi lội gì hết đúng không, thật ra anh bắt được 258* đúng không!
(*Thuật ngữ trong mạt chược, quân 258 là con bài quan trọng, ai bốc
được nó đều rất hay khoái trá kênh kiệu, nên khi dùng câu “bắt được nhị
ngũ tám vạn” là ý chỉ thái độ kênh kiệu.)
”Nhưng cũng chỉ có anh dạy lớp cơ bản, huấn luyện viên à, trước kia tôi
chưa từng học bơi bao giờ, rất rất rất tệ luôn.” An Lạc nghiêm túc nói.
Có mấy đứa trẻ đã bắt đầu cười khúc khích, An Lạc đè nén xúc động muốn mắng người.
Anh lại im lặng một lúc, “Tên gì đây?”
”An Lạc, trong danh sách có đó,“ Cô nói, “Thầy giáo họ gì vậy?”
”Tôi họ Trương... Vậy cô cứ ở chỗ tôi tập tành mấy ngày vậy.” Giọng của anh rất lạnh.
An Lạc cười nói: “Cám ơn thầy Trương.”