Dạo gần đây thời tiết khá đẹp, những ngày đông đã qua, tiết trời ấm áp quay về.
An Lạc ngồi nghỉ bên giường bệnh, cảm thấy tóc nhẹ rung.
Động tác như vuốt ve con thú nhỏ nào đó, cảm giác quen thuộc, An Lạc khẽ nhúc nhích, vừa mở mắt liền trông thấy Giang Việt đã tỉnh.
Cô nhìn gương mặt tái nhợt mỉm cười của anh, véo mạnh mình một cái.
Không phải nằm mơ!
”Giang Việt! Cậu tỉnh rồi?” An Lạc kích động nắm chặt tay anh.
”Đã tỉnh từ lâu rồi.” Giọng anh điềm đạm.
”Thế sao cậu không gọi mình dậy?”
Anh vén tóc phủ trên mặt ra sau tai cô, “Vì cậu ngủ say quá, không nỡ nào.”
An Lạc vui vẻ đứng dậy bấm vào nút ở đầu giường, y tá nhanh chóng đi đến.
Kiểm tra một lần, sau khi xác định không có vấn đề gì, An Lạc mới dám để Giang Việt ăn cơm.
Vì ngủ lâu nên sắc mặt anh vẫn tái nhợt, ngay cả lúc nói chuyện cũng
chẳng có hơi sức đâu, An Lạc nâng đầu giường lên, đút cơm cho anh.
”Cậu ngủ say quá đấy...” An Lạc cười trêu.
”Đôi lúc cũng có ý thức, nhưng không mở mắt nổi.” Anh nhẹ giọng đáp lại.
An Lạc thổi bát cháo nóng, múc một thìa: “Vậy cậu có nghe thấy mình nói chuyện với cậu không?”
Giang Việt rũ mắt cười, nhớ lại cô ngày nào cũng lải nhải liên tục không biết mệt, gật đầu: “Cậu ồn ào như thế, sao có thể không nghe thấy chứ?”
Hai người im lặng một lúc, Giang Việt giương mắt lên: “Cậu với Trương Nhiên... Giờ đã ổn rồi chứ?”
Bình thường cô hay lẩm bẩm kể một vài chuyện về Trương Nhiên, hẳn anh cũng biết.
An Lạc mím môi: “Không sao đâu, cậu không cần lo.”
”Cám ơn cậu, Lạc Lạc.” Anh nhìn vào mắt cô, từ từ nói.
An Lạc lắc đầu cười: “Đừng có nghiêm túc thế chứ.”
”Nếu bạn trai cậu có hiểu lầm gì, mình có thể giải thích với anh ấy.” Anh thu lại nụ cười khó thấy.
An Lạc cúi đầu, nhìn bát cháo trong tay: “Đã mấy ngày rồi mình không liên lạc gì với anh ấy, nhưng mình tin anh ấy sẽ hiểu.”
Giang Việt tựa vào đầu giường, thản nhiên nhìn An Lạc: “Cậu thật sự thích Trương Nhiên.”
Không phải anh đang hỏi cô, mà là khẳng định.
An Lạc ngây ra một lúc, cười cười không nói gì.
Sau khi Giang Việt tỉnh dậy, An Lạc cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm, đợi
sau khi anh ngủ thì mới xuống lầu, gọi điện cho Trương Nhiên.
Gọi liên tục ba cuộc nhưng không ai bắt máy, tim An Lạc như có ai bóp,
cô chán nản đặt điện thoại xuống, ngồi bên bồn hoa dưới bệnh viện.
Trương Nhiên vẫn còn giận sao? Nếu không vì sao mấy ngày qua không liên
lạc với cô? Nếu không vì sao bây giờ cũng không nghe máy?
Cô buồn bực gãi đầu, buồn bực đến mức không thở nổi, vùi đầu vào giữa cánh tay, nước mắt tí tách rơi xuống.
Trời đã tối, dù cô có cố kiếm chế tiếng khóc đến đâu, nhưng vẫn quanh quẩn trong vườn hoa nhỏ, buồn thương chẳng vơi.
Chợt tiếng chuông điện thoại vang lên, An Lạc hít mũi, khi thấy tên người gọi thì lập tức bắt đầu hắng giọng.
Là Trương Nhiên.
Không thể để anh biết cô đang khóc được.
”Alo?”
”Lạc Lạc à?” Không ngờ lại là giọng của Đản Thúc.
An Lạc nhíu mày: “Đản Thúc? Vì sao...”
”Tối nay xã đoàn chúng ta có buổi gặp mặt, cái đó... Trương Nhiên cậu ta đi vệ sinh rồi, cô có chuyện gì không để tôi chuyển lời với cậu ấy.”
Anh ta vội vàng nói.
An Lạc dừng lại: “Vậy anh bảo anh ấy lát nữa gọi lại cho tôi được không?”
”Cái đó...” Đản Thúc chần chừ, do dự một lúc mới thở dài: “Cậu ta uống hơi quá chén, mai rồi gọi điện cho cô có được không?”
Vì sao uống say còn muốn giấu cô?
An Lạc: “Uống quá chén? Mấy người đang ở đâu? Tôi đến đón anh ấy.”
”Haiz... Thật ra không giấu gì cô, mấy ngày nay Oa Gia ở nhà tôi, cậu ta không về nhà.”
An Lạc nắm chặt điện thoại, chợt chẳng biết nên nói gì, trong lòng không khỏi chua xót.
Đản Thúc nói tiếp: “Có phải hai ngày nay cô cãi nhau với cậu ta không?”
”Tôi... Thôi bỏ đi, nói qua điện thoại không rõ được, giờ mấy người ở đâu?” An Lạc đứng dậy.
***
Đến quán bar, bên trong ồn ào náo nhiệt, đèn neon lập lòe, mùi bia rượu nồng đậm phiêu du trong không trung.
An Lạc né tránh đám người nhảy nhót trên sàn, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
Đản Thúc đứng dậy vẫy tay với An Lạc, An Lạc rảo bước nhanh hơn đi đến.
Đám Nha Nha cũng ở đây, An Lạc cười với bọn họ, rồi dời tầm mắt sang Trương Nhiên ngồi kế cửa sổ.
Anh chống trán không nhìn cô, cúi đầu, tóc che đi ánh mắt.
An Lạc bình ổn lại tâm tình: “Trương Nhiên?”
Anh không đáp lại, An Lạc cứng đờ đứng tại chỗ, Đản Thúc đi tới kéo An
Lạc qua: “Cô ngồi trước đi đã, Trương Nhiên uống hơi nhiều, đầu óc không tỉnh táo!”
Hoa Sênh ở bên cạnh dùng cùi chỏ huých vào Trương Nhiên: “Oa Gia, vợ anh đến rồi kìa!”
An Lạc rũ mắt nhìn ly rượu, Trương Nhiên hơi xoay đầu lại nhìn Hoa Sênh: “Con mẹ nó ai là vợ tôi?”
Anh không có chút biểu cảm nào, giống như rất lâu về trước, lần đầu tiên anh gặp cô, là lạnh lùng xa cách như thế.
Thậm chí còn không nhìn cô lấy một cái.
Không khí nhất thời im lặng, Hoa Sênh ngạc nhiên một lúc rồi lập tức
cười với An Lạc: “Đã nói anh ấy say rồi mà, Lạc Lạc cô về trước đi, lát
nữa chúng tôi đưa anh ấy về.”
An Lạc siết chặt tay, vạch ra một nụ cười: “Không sao, tôi chờ anh ấy.”
Mọi người bắt đầu liều mạng hâm nóng bầu không khí.
”Sao dạo này thời tiết lạnh thế?”
”Rét tháng ba mà ha ha ha...”
”Tôi chỉ mới nghe nói 'nắng gắt cuối thu' thôi...”
An Lạc ngồi cạnh Hoa Sênh, Trương Nhiên cách cô chỉ mấy chục centimet.
Cô im lặng ngồi đó, ngực khó chịu vô cùng, hai mắt cay sè.
Anh vẫn còn uống rượu, An Lạc cũng không nhịn được nữa: “Trương Nhiên, anh đừng uống nữa.”
Anh không nghe, An Lạc cũng không nhịn được nữa: “Anh coi em là không khí thì có thể giải quyết được vấn đề sao?”
Bầu không khí không nóng nổi nữa, mọi người nhìn về phía Trương Nhiên,
anh từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lên dưới ánh đèn yếu ớt.
Anh nhìn An Lạc, mặt không chút thay đổi: “Ồ, em đến rồi đấy à.”
An Lạc sững sờ nhìn anh, còn anh như bật cười: “Giờ đi được rồi chứ?”
Nhiệt độ cơ thể như bị rút dần đi, An Lạc cảm thấy mình như nằm trong hầm băng, lạnh từ đầu đến chân.
”Giang Việt tỉnh rồi.” Cuối cùng, cô nhàn nhạt nói ra một câu này.
Anh chậm rãi gật đầu, cười nói: “Muốn anh nói 'chúc mừng' à?”
”Anh biết em không phải có ý này!” Trái tim An Lạc như có ai đó cào vào, cô nâng giọng nói.
”Vậy em có ý gì?” Anh thôi cười, nhìn thẳng vào cô.
Không khí căng thẳng đến mức có thể nổi lửa, đám Nha Nha im lặng rời bàn tránh khó xử, chỉ còn lại Đản Thúc với Hoa Sênh bị kẹp giữa hai người
họ.
Giang Việt tỉnh rồi, em có thể không cần phải chăm sóc anh ấy nữa, em muốn nói xin lỗi với anh, em muốn ôm anh, em muốn...
”Anh muốn nghĩ thế nào thì cứ nghĩ thế đi!” An Lạc dời mắt, “Xin lỗi, em muốn về trước.”
Dứt lời, cô đứng bật dậy, vội vàng rời khỏi quán bar.
Sợ nếu muộn một chút thôi, có lẽ đã bị anh bắt gặp cô đang khóc.
Đã là mười một giờ rưỡi tối, An Lạc không biết nên đi đâu.
Gió đêm thổi đến, nước đọng trên mặt cô dần dần bay hơi, rồi ngay sau đó cả cơ thể đều lạnh run.
Xe cộ trên đường qua lại như nước, người bước đi vội vàng.
Cô dừng bước, đứng trên cầu ngắm nhìn hai bờ sông, cánh tay chống trên lan can, không nhịn được bắt đầu nức nở.
Cô chưa từng thấy anh lạnh lùng như thế bao giờ, ngay cả dũng khí để đáp lời anh cô cũng không có.
Rõ ràng thích anh đến thế, rõ ràng đã chuẩn bị thẳng thắn với anh, ấy
vậy mà vì sao bản thân vẫn không thể đối mặt với dáng vẻ tức giận của
anh, phải thông cảm xin lỗi thế nào mới được đây?
Nếu anh thật sự không muốn giảng hòa với cô, nếu anh tìm được người phù
hợp với mình hơn, nếu anh dẫn một người khác đi đến những nơi mà anh đã
đồng ý sẽ đi với cô...
Cô không dám nghĩ nữa.
Cô không muốn chia tay anh.
Nước mắt lăn dài, An Lạc lấy điện thoại ra, bấm gọi cho Trương Nhiên.
Cô muốn nói xin lỗi, xin anh thứ lỗi cho em đã bỏ qua trận đấu, thứ lỗi
cho sự chần chừ hèn nhát của em, thứ lỗi cho sự tự ái cao ngạo của em...
Điện thoại vừa kết nối được hai tiếng thì bị anh bấm tắt.
An Lạc lại gọi lần nữa, nhưng vẫn bị ngắt máy.
Cô đứng ở đầu cầu, khóc đến mức khổ sở, người đi đường đều đưa mắt nhìn cô.
Cô không cam lòng gọi tiếp, đột nhiên sau lưng truyền đến giọng nói quen thuộc khiến cô rơi lệ: “Không cần phải gọi cho anh nữa.”
Cô xoay người thật mạnh, hai tay bịt miệng, khóc thút tha thút thít.
Trương Nhiên đứng ở đấy, gió đầu cầu thổi bay tóc anh, anh mặc áo khoác đen mà cô thích nất, bình tĩnh dịu dàng nhìn cô.
Cô khóc trông rất xấu xí, không muốn để anh trông thấy dáng vẻ này của cô, bèn lấy hai tay che cả gương mặt.
Anh đến gần từng bước, hai tay kéo lấy cô ôm vào lòng: “Đừng khóc nữa, anh nhìn mà đau lòng, đau lắm...”
An Lạc dựa trong lòng anh thút thít, không nhịn được bật cười.
Nói một câu ngọt đến thế, quả nhiên anh uống say rồi.