Hôm sau, mang theo hai quầng mắt thâm đen, An Lạc đi đến trung tâm dạy bơi.
Trương Nhiên vẫn chưa đến, An Lạc chỉ gặp huấn luyện viên Long.
Cô cười đi lên chào hỏi, huấn luyện viên Long nhìn cô: “Sao sắc mặt không tốt thế, có chuyện gì à?”
An Lạc bất đắc dĩ cười cười: “Công việc bận rộn.”
”Vậy cũng phải nghỉ ngơi chút chứ, bạn trai không đau lòng ư?” Huấn luyện viên Long nói, chờ An Lạc trả lời.
An Lạc cười vẻ bất đắc dĩ: “Tôi vẫn độc thân.”
Huấn luyện viên Long khẽ thở một hơi nhẹ nhõm, rồi lập tức nụ cười càng
sâu thêm: “Ấy chà, thế thì càng phải chăm sóc mình cho tốt đấy.”
An Lạc đi đến cạnh bể bơi, nhìn nói: “Huấn luyện viên Trương đâu?”
”Cậu ấy nhờ tôi hôm nay giám sát bọn em... À đúng rồi An Lạc này, về
việc chuyển lớp đó...” Huấn luyện viên Long nói xong bèn dừng lại.
Tối hôm qua An Lạc bận suốt đêm, hôm nay đi làm cũng cực kì mệt mỏi, đâu còn tâm trạng nghĩ đến việc đổi lớp chứ, cô có thể bỏ ra thời gian đến
trung tâm đã phải cắn răng đấu tranh dữ lắm rồi, cuối cùng cảm thấy
không nên có lỗi với mấy ngàn đồng học phí nên mới ra cửa.
”Sao cũng được, chờ huấn luyện viên Trương đến rồi nói xong.” An Lạc thật sự không muốn tốn thời gian vào chuyện này.
”Nếu em đồng ý, thì có thể ra bên ngoài làm thủ tục.” Huấn luyện viên Long nói.
An Lạc gật đầu, ngồi bên thành bể, đầu ngón chân từng chút chạm xuống nước, như nàng tiên lướt trên mặt nước.
Bỗng cô dừng lại nhìn bóng dáng ở bể bơi bên cạnh.
Mỗi một bể bơi đều được ngăn cách bởi một lớp thủy tinh dày, nhưng vẫn
có thể miễn cưỡng nhìn được vài cảnh bên trong, bây giờ chưa phải giờ
vào học, nhưng đã có người bơi trong nước, cho dù cách một tấm thủy tinh mờ mờ không nhìn rõ, nhưng vẫn có thể thấy tốc độ bơi rất nhanh.
An Lạc không nhịn được nghển cổ lên nhìn, huấn luyện viên Long cũng nhìn sang: “À, là Trương thiếu ở bên đó tập chơi đấy, chậc chậc, vậy mà vất
bọn em lại chỗ này...”
Huấn luyện viên cố tình nhấn mạnh vào nửa câu sau, nhưng trọng tâm của An Lạc lại nằm ở câu đầu.
Cô lại gần, đúng lúc Trương Nhiên ngoi lên mặt nước, một tay tháo kính
bơi màu xanh với mũ bơi ra, mái tóc ướt sũng che phủ hai mắt, ánh mắt An Lạc dần dần thay đổi vị trí theo động tác lên bờ của anh.
Vòm ngực kiên cố hơi phập phồng, cơ bụng tám múi rõ ràng, đường cong
thắt lưng có thể so được với người mẫu, chiếc quần bơi màu đén ôm chặt
lấy bắp đùi thon dài, cả thứ nổi bật lên giữa hai bắp đùi... A a không
thể nhìn được...
Trương Nhiên đang đứng bên cạnh bể bơi dùng khăn tắm lau qua tóc, khi
ngẩng đầu lên thì nhìn thấy bóng người màu hồng ở bên kia cửa thủy tinh, anh dừng động tác nhìn sang, nếu không nhìn làm thì, ánh mắt của cô gái kia đang... di động trên đùi anh?!
Bị cô nhìn trộm mất tự nhiên, anh chuyển bước tránh đi.
Lúc này An Lạc mới giật mình phát hiện mình như kẻ nhìn lén, trên mặt nóng bừng, bèn vẫy tay với anh để xua tan xấu hổ.
Trương Nhiên không để ý đến cô, An Lạc chậm chạp thu tay về, nhịn không
được thầm nghĩ, thân hình của anh ta cũng đẹp thật đó, không phải dạng
cơ bắp cuồn cuộn làm cho người ta phản cảm, cũng không phải vẻ yếu ớt mỹ nam, mà là cơ thể cân xứng kiện tráng, quả thật có thể lấy đi làm tiêu
chuẩn để điêu khắc, cô đây xuất thân là nhà thiết kế thật muốn chiếu
theo vóc dáng diện mạo của anh để làm khung mẫu...
”An Lạc?” Huấn luyện viên thấy An Lạc đứng ngây ra, “Sao thế em?”
”À, không có gì.” An Lạc chậm rãi đi đến.
”Đã sắp vào học rồi, về thủ tục chuyển lớp thì...” Lời còn chưa nói xong, An Lạc đã nhẹ giọng cắt ngang: “Em không chuyển lớp.”
An Lạc nhớ lại lời Trà Trà nói, nói huấn luyện viên nào đẹp hơn thì chọn người đó, bây giờ An Lạc vô sỉ cảm thấy những lời này quả ra vẫn thật
có đạo lí.
Những lời tiếp theo của huấn luyện viên Long An Lạc không hề để tâm, từ
lúc huấn luyện viên Long mời cô chuyển lớp, cô đã nhìn ra người này
chẳng phải đứng đắn gì cho cam, hôm nay anh ta đến đây lại đưa đẩy hỏi
cô có bạn trai chưa, khiến cô càng thêm bài xích anh ta. Chuyển sang lớp anh ta học, để tán tỉnh với anh ta à?
Trương Nhiên đẩy cửa hồ bơi bước ra, An Lạc cũng đẩy cửa đi theo, đứng ở sau gọi anh.
Trương Nhiên hơi nghiêng người lại, đợi cô nói tiếp.
”Tôi muốn nhìn anh bơi, vừa nãy không thấy rõ lắm.” An Lạc nói trắng ra.
Trương Nhiên bất ngờ mỉm cười, giọng nói đều đều: “Cô còn muốn nhìn rõ à?”
Đang châm chọc chuyện cô lén nhìn người anh đây mà.
An Lạc thành công khiến mình tự mất mặt, cả mặt đỏ bừng, sờ cổ nói: “Anh là huấn luyện viên của tôi mà.”
Cho nên không phải nên dạy tôi à? Không phải nên bơi cho tôi xem sao?
”Không phải cô muốn sang chỗ Long Dịch à?” Trương Nhiên nói không mang theo chút cảm xúc.
”Ai nói chứ? Tôi không đi!” An Lạc quả quyết nói.
Trương Nhiên xoay người lại, vài sợi tóc ngắn hất lên lộ ra đôi mắt
sáng. Ánh mắt An Lạc lại không tự chủ mà dạo một vòng trước ngực anh.
Anh dừng một chút, “Không đi?”
”Không đi thật.” An Lạc quả quyết nói.
Anh lại nghĩ ngợi, “Quay về đợi trước đi.”
”Vậy còn anh?”
”Thay quần áo.”
An Lạc theo bản năng muốn ngăn lại: “Anh lại còn muốn mặc quần áo à? Đừng mà!”
Nói xong rồi ngay chính cô cũng ngẩn ra, ý của cô chỉ là muốn anh xuống
nước dạy cô, nhưng sao lời nói ra lại có vẻ gian tà thế này?
Trương Nhiên lặng đi, rồi chợt muốn cười, khẽ ho một tiếng, “Chẳng lẽ tôi không nên mặc quần áo à?”
Quả thật An Lạc rất muốn đập đầu xuống đất, nói cái gì vậy chứ, “Tôi
không phải có ý kia đâu, ý của tôi là không phải tôi muốn nhìn anh không mặc quần áo, tôi chỉ muốn nhìn xem anh bơi thôi... Dù sao thì anh...”
An Lạc càng nói càng không rõ ràng, tự mình làm bối rối.
Trương Nhiên nhìn dáng vẻ túng quẫn đỏ mặt của cô, nhịn không được phì cười trêu chọc.
***
”Trà Trà, cô nói xem, một người chuyên làm ra chuyện mất mặt với chỉ một người thì xác suất là bao nhiêu?” An Lạc lưu luyến nhìn Trà Trà.
Trà Trà nghe xong mà cười đến mức không đứng dậy nổi, bây giờ đang xoa khóe mắt, chỉ sợ mình cười nhiều mà có nếp nhăn.
”Tình huống này của cô ấy, chỉ đơn giản vì bản thân cô ngốc quá, huấn
luyện viên người ta bị “koala” là cô ôm thì chắc chắn đã không còn gì có thể nói được với cô nữa rồi, sau chuyện này hẳn đã xem cô là biến thái
mê trai rồi.”
”Có cô mới biến thái mê trai ấy, bộ tôi cố ý hả?” An Lạc tức gần chết.
”Nhưng thật sự huấn luyện viên kia dáng người đẹp lắm hả? Mặt đẹp lắm hả?” Trà Trà xích lại gần.
An Lạc phất tay: “Đi đi đi, bây giờ tôi không muốn nói mấy chuyện này, còn phải nghĩ xem sửa bản thân sao cho chính danh đã.”
”Đừng có cải chính gì nữa hết, IQ của cô có thể học được quy tắc bơi đã
không tệ rồi.” Trà Trà uống trà sữa nóng cho ấm cổ: “Dạo này càng lúc
càng lạnh, tôi phải đeo khăn quàng cổ mới được.”
An Lạc liếc nhìn cô: “Vậy khăn cổ của cô đâu? Trên vai cô là đầu rồi, cổ đâu mà quàng?”
Trà Trà kiêng nhất người khác chê cô cổ ngắn, nhưng An Lạc này tuyệt đối cố ý, bản thân không vui lại đi trả thù người ta, cô hừ một tiếng không thèm để ý đến cô ấy nữa.
An Lạc quay lại trước bàn đọc sách, khắp nơi đều là bản vẽ ngổn ngang,
cô thở dài một hơi rồi lại bắt đầu phác họa bản thảo mới, nhưng vẽ lui
vẽ tới tâm tình lại càng thêm buồn bực, quăng bút sang bên gục xuống
bàn, trong đầu lại nhảy ra thắt lưng gầy của huấn luyện viên nhà cô, chỉ nhìn qua thôi mà đã muốn sờ lên cơ bụng một chút rồi...
Bút của cô bắt đầu loạt xoạt trên bàn vẽ.
Đến tận rạng sáng, Trà Trà đang nằm trên giường lướt web bỗng phát hiện An Lạc vừa post một tấm ảnh, không có caption.
Cô mở ra xem, nhịn không được mắng một tiếng, cái người này hơn nửa đêm không ngủ lại ở trong phòng vẽ đàn ông khỏa thân!
Cùng lúc đó điện thoại An Lạc cũng vang lên.
”Bạn có bình luận mới.”
An Lạc bấm vào xem:
Trà Trà: nửa đêm còn vẽ ảnh nóng, mơ thấy mình đang xxoo với huấn luyện viên dạy bơi của cô đấy à?
An Lạc: Đi!Chết! Đi! Nghệ thuật đấy biết không hả? Cái này cũng giống
như tượng David vậy, đầy chủ nghĩa nhân văn và cái đẹp, cô thì biết gì.
Trà Trà: Ừ, vậy cô cướp huấn luyện viên của cô vào tay là có thể thưởng thức cả đêm không ngủ đấy.
An Lạc: ...
Nhưng kì quái nhất không phải là Trà Trà, mà khi tấm ảnh này bị nam thần nhìn thấy, Walker đã hơn nửa đêm còn gửi tin nhắn cho An Lạc:
”Xóa ngay cập nhật mới nhất đi.”
An Lạc chẳng còn tí buồn ngủ nào nữa, ngồi trên giường nhìn điện thoại
đến ngẩn người, cô không nhìn lầm đó chứ? Tấm ảnh cô đăng lên thì liên
quan gì với nam thần? Chẳng lẽ vì tiêu chuẩn bên trong có hơi to ư? Cái
đó cũng đâu đến nỗi...
Cô nhấn vào từng phím trên bàn phím chín số, từ từ gõ:
Sao ư?
[Walker]: Cô mê kiểu này à?
[Lạc Lạc Thanh Hoan]: Tôi học thiết kế, họa sĩ phác thảo là chuyện bình thường mà.
Một lát sau.
[Walker]: Nhưng cũng không cần vẽ chi tiết đến thế.
An Lạc: ...
Ý anh là nói cô ngay đến bộ phận nào đó bên dưới cũng vẽ ra sao? Này thì có gì chứ? Câu nói không đúng này chẳng phải rất kì lạ ư?
Hơn nữa... hình như cái này cũng đâu có liên quan gì với Walker anh ta chứ?! Có cần thiết phải bảo cô xóa đi không?
An Lạc càng nghĩ càng đau, liền gõ:
Anh cảm thấy không đẹp hả?
[Walker]: Cũng tàm tạm.
[Lạc Lạc Thanh Hoan] Lúc tôi học vẽ vật còn phải hiểu biết về cơ thể kết cấu người nữa đấy, đây đâu tính là chi tiết, tôi còn có thể vẽ ra đường vân cơ bắp với bố trí xương cốt trên người nó cơ.
[Walker]: Tinh lực của cô tốt nhất nên đặt vào chuyện học bơi thì hơn.
An Lạc lại mù mịt, hôm nay nam thần có vẻ không bình thường cho lắm.