“Kimiko-chan, Kimiko-chan.” Cảm giác được một đôi tay dịu dàng đang
đẩy tôi, chùm kín chăn, xoay người tiếp tục ngủ.”Bảo bối, mau dậy đi!”
Một giọng nói ngọt ngào đến gần bên tai, dụi dụi mắt, duỗi chân ra, ngồi xếp bằng ở trên giường: “Mẹ, chị, chào buổi sáng.” Buồn ngủ quá, đầu
liên tục cúi xuống.
“Bảo bối, hôm nay là ngày diễn ra giải đấu cả
nước đấy.” những lời của mẹ như thuốc kích thích, khiến tôi lập tức tỉnh táo lại. Bổ nhào vào đầu giường, chộp lấy đồng hồ báo thức, đã tám giờ! Trận đấu chín giờ chính thức bắt đầu, 8 giờ rưỡi là thời gian các tuyển thủ tập hợp, tám giờ là câu lạc bộ kiếm đạo nữ Hyoutei tập hợp! Lập tức lao vào phòng rửa mặt, bắt đầu đua với thời gian.
“Mẹ hiểu
Kimiko-chan thật.” Kuyou cười tủm tỉm nhìn mẹ loli, “Chỉnh lại đồng hồ
báo thức nhanh hơn nửa giờ đúng là một quyết định sáng suốt.”
“Đương nhiên, con của mẹ sinh, mẹ hiểu biết nhất! Chờ đứa trẻ sinh ra, Kuyou
sẽ hiểu thôi.” Bà Nakamura Chie dịu dàng nhìn bụng đang lớn của con gái.
Lại bị mẹ đùa giỡn, khoác túi kiếm, căm giận nhìn thời gian trên di động. Tiếng chuông tin nhắn vang lên, mở khóa, ấn phím mở.
“Hôm nay tớ sẽ đi cổ vũ cậu, không được sơ suất cố lên nhé.” Ngón tay vuốt màn hình, khóe miệng nhấc lên.
“Chào buổi sáng, mọi người!” Kết quả, tôi vẫn là người đến cuối cùng, thấy
Chiyo có chút nôn nóng, Tanaka-senpai cắn môi, và mọi người cũng mất tập trung, trong lòng tôi bất an: mọi người khẩn trương có chút khác
thường.
“Nakamura, em đến tập hợp kịp thời gian.” Chị Kikuri vỗ vỗ vai tôi, quan tâm nhìn tay trái của tôi, “Hoàn toàn hồi phục rồi phải
không.”
“Vâng! Không thành vấn đề!” Tôi vỗ vỗ ngực, mỉm cười với đội hữu.
“Tốt lắm, chúng ta đi thôi.” Đi theo phía sau đội trưởng, dũng cảm bước vào giải đấu cả nước.
“Hạt giống khu A: trường trung học Fukuoka Ichitaka của đảo Kyushu, trung
học Rimizu của Kanto Shonan, những đội ngũ khác có…” Người chủ trì đang
giới thiệu cho khán giả danh sách ba mươi hai đội đến từ tám địa khu.”
Hạt giống khu B: trung học Sapporo Hokusaikan của Hokkaido, trung học
Kagawa của Shikoku, đội ngũ khác có… học viện Hyoutei của Kanto…”
Kéo kéo ống tay áo chị Kikuri, khó chịu hỏi: “Bọn mình không phải là quán quân Kanto sao? Vì sao không phải là hạt giống?”
“Giải đấu cả nước là dựa theo năm kia, năm trước và năm nay tổng hợp lại
thành tích, bốn đội hạt giống phải là bốn đội đứng đầu bảng năm trước,
năm nay cũng vào tứ cường của khu, thực lực là không thể nghi ngờ.” ánh
mắt chị Kikuri sáng ngời nghĩ lại, “Câu lạc bộ kiếm đạo nữ của Hyoutei
là lần đầu tiên tiến vào cả nước trong ba năm gần đây, trong chiến
trường này là tân binh.” A ~ thì ra là thế, tôi nhìn nhìn các đội khác,
hưng phấn dâng lên trong lòng.
Đột nhiên cảm giác được nhất ánh
mắt nhìn chăm chú, giương mắt tìm kiếm. Va vào một đôi mắt tối đen,
Izumo Kaguya! Cậu ấy thuộc trường Fukuoka, quán quân cá nhân cả nước năm trước. Lễ phép gật đầu về phía cậu ấy, Izumo lẳng lặng đáp lễ.
“Cậu quen biết cậu ấy à?” Tanaka-senpai có chút kinh ngạc nhìn tôi.
“Vâng, em có gặp trong đại hội võ đạo.” Một đối thủ rất mạnh.
“Đã so đấu chưa?” Ohtori-senpai hơi hơi nghiêng đầu, nhàn nhạt hỏi.
“Rồi ạ.” Nhẹ nhàng trả lời.
“Thắng không?” Hôm nay sắc mặt Chiyo không tốt lắm.
“Ha ha, ngang tay.” Tuy rằng cuối cùng là tôi thắng cậu ấy, nhưng mà trong thế chủ động thì bị bại.
“À!” sắc mặt mọi người tốt hơn một chút, không khí thoáng thoải mái hơn.
Ngồi ở bên sân, chờ đợi trận đấu của Hyoutei. Ngẩng đầu nhìn phía khán đài,
ánh mắt tìm tòi một phen, rốt cục thấy được Kunimitsu ở hàng trước phía
đông, vui vẻ vẫy vẫy tay với cậu ấy. Cậu ấy khẽ gật đầu với tôi, ánh mắt ấm áp. Ồ? Chung quanh đều là người quen cả, vài người trường Seigaku,
Ryoma cũng tới à, không uổng công tôi cứu Karupin nhà cậu ta. Xếp sau là chúng Hyoutei, các bạn thật nhiệt tình. Thấy tôi nhìn lại, Konokie vung tay lên về phía sau. Thoáng chốc, hai anh chàng cao to mặc suit đen giơ biểu ngữ lên: “Hyoutei tất thắng! Nakamura No 1!” Thật là, làm vậy
chẳng phải là khiến tôi nổi tiếng khắp nơi sao, đầu đầy vạch đen~ing.
“Kimiko-chan! Kimiko-chan!” Mẹ đứng ở trên khán đài phía nam, ra sức vung cánh tay
với tôi: “Bảo bối! Cố lên nhé!” Bố vung vung cây quạt tròn về phía tôi,
chị cùng anh rể mỉm cười nhìn tôi, phía sau không xa là Sanada và
Yukimura.
“Aiz, Nakamura.” Kuril vỗ vỗ vai tôi, ngón tay chỉ khán
đài phía bắc. Chỉ thấy một cái biểu ngữ màu phấn hồng viết:
Nakamura-san, anh ái mộ em! Dưới chữ to màu vàng còn có một hình trái
tim to. Biến thái! Lờ đi.
Nghe thấy tiếng thì thầm của các tuyển
thủ chung quanh, nhiều ánh mắt kỳ quái bắn về phía bổn cô nương. Tôi
ngửa mặt lên trời thở dài: đúng là câu lạc bộ Fan xa hoa, khiến bản
thiên tài chưa chiến đã thành danh!
“Trận đấu thứ ba sắp bắt đầu,
học viện Hyoutei khu Kanto của Tokyo vs trung học Ashiya Kinki địa khu
Osaka. Giải đấu cả nước cùng tứ cường địa khu nhất trí, áp dụng quy
định ghi điểm.”
Đi vào sân, đội viên hai bên cúi đầu chào nhau.
“Chính là cậu sao?”
Lúc kết thúc, nghe thấy một tiếng hơi trào phúng, kỳ quái nhìn về phía
người nói chuyện. “Cậu chính là Nakamura kia sao?” nữ sinh yểu điệu kia
chỉ chỉ vài cái cờ cổ vũ khoa trương trên khán đài, “Nhưng đừng quên,
trên sân kiếm đạo là dựa vào thực lực để nói chuyện.” Nói xong khẽ hừ
một tiếng. Tôi không để ý tới, cũng không lưu lại, đi thẳng xuống sâm.
Ánh mắt hơi ngây ra, khẽ cau mày, quả nhiên vẫn quá khẩn trương.
Tanaka-senpai giống Terauchi, tư thế cứng ngắc, sơ hở chồng chất, Tứ
Tịch và Ngũ Tịch lại bị thua 1-5!
“ Chị Kikuri, cố lên!” Tôi vỗ vỗ vai chị ấy, chị ấy không có một chút sợ hãi, ánh mắt sáng quắc, đi lên chiến trường.
Trận đấu kết thúc, chị Kikuri và đội trưởng lấy lại được hai điểm, Hyoutei
bị 5-6. Quay đầu nhìn nhóm đội hữu ủ rũ, ý chí chiến đấu cả đám hết
sạch. Lấy khuôn trọng lực trên tay xuống, lấy thanh kiếm Senbonzakura,
bổn cô nương lên! Phải làm một hồi hoàn thắng, để đánh thức các cậu đang bị mộng du đi!
“Hyoutei vs Ashiya, trận chiến Nhất Tịch, Nakamura vs Kurihana, hai bên hành lễ.”
Nghiêm túc khom người, nữ sinh yểu điệu kia lại chỉ là cúi đến ngực.
“Đội trưởng, cố lên!”
“Kurihana tiền bối, khiến họ kiến thức xem thực lực tám cường cả nước đi!”
Đám chim sẻ đó thật đúng là thích gào to.
“Trận đấu bắt đầu!”
Lẳng lặng đứng đó, lòng như gương sáng, cũng không cướp tấn công trước. Cứ
thế lặng im gần nửa phút, bên trong sân bắt đầu ồ lên, hờ hững, vẫn giữ
tư thế cơ bản. Mà đối phương thì bắt đầu bị mọi người nhìn chằm chằm,
rút kiếm chạy tới. Gần, gần, cậu ta giơ kiếm lên, quá nóng vội! Ngay tại kiếm trúc nghênh diện trong nháy mắt, tôi đột nhiên cúi người xuống,
mạnh mẽ rõ ràng chém ngang, “HA!” trụ cột kiếm đạo không phải là kỹ xảo, mà là tâm, “Giới, định, tuệ”, thiếu một thứ cũng không được. Kiếm đạo
mà dễ dàng dao động, chắc chắn bại.
“Đội đỏ, một điểm!” Trọng tài giơ cờ.
Hình như cậu ta không nhận được giáo huấn, kiếm khí tràn đầy bất bình, không đợi tôi khôi phục tư thế cơ bản đã đột nhiên đánh tới. Tốc độ mặc dù
nhanh, nhưng mà không hề che lấp. Mắt rõ chân nhanh, nghiêng trái lắc
mình qua. Né tránh một kích đánh nghiêng này, lại nhanh chóng di chuyển
sang phải, đi đến bên tay trái cậu ta. Giơ cao thanh kiếm Senbonzakura,
dồn sức lực toàn thân, mục tiêu không phải cổ tay cậu ta, mà là ―― kiếm
trúc! Vụt xuống như tuấn mã lao từ nghìn trượng xuống, như chim diều từ
trên không trung lao xuống, cánh tay phát lực, cổ tay hơi đổi, “HA!”
kiếm trúc của cậu ta lập tức gãy làm đôi, sau đó dừng kiếm mũi chỉ vào
cằm cậu ta. Trải qua cuộc huấn luyện như địa ngục, tay phải tôi đã có
lực lượng bằng tay trái, hai tay cân đối càng thêm mạnh mẽ, sử dụng tự
nhiên kĩ năng cơ bản của Tân Âm Lưu: hữu toàn tả chuyển, chém đinh chặt
sắt.
“Đội đỏ, một điểm!” Trọng tài giơ cờ đỏ lên, “Mời đội trắng
nhanh chóng thay kiếm.” Khắp nơi yên lặng, sau một lúc lâu, nhiều tiếng
vỗ tay vang lên trên khán đài. Kurihana hơi ngây ngẩn, bị đội hữu nhét
một thanh kiếm trúc mới. Mục đích của trọng kích đã đạt tới, tỏa ra lòng hăng hái, diệt uy phong của đối thủ.
Một lần nữa vào trận, cậu ta không còn hiên ngang như vừa rồi nữa, mà là cẩn thận tới gần tôi. Dùng
kiếm trúc nhanh chóng chạm nhẹ vào thanh kiếm Senbonzakura, tôi thoáng
giảm bớt một ít lực, Kurihana lật lại tay đè áp lại. Dụ địch thật thuận
lợi, lấy điểm giao nhau của hai kiếm làm trục, thanh kiếm Senbonzakura
cấp tốc vòng sang sườn kiếm trúc của đối phương, đồng thời lắc mình
tránh thoát thân kiếm nghênh diện mà đến, “HA!” thanh kiếm Senbonzakura
đặt ngang ở cổ cậu ta, tránh thế kiếm đi, nghênh khó mà lên, đường vòng
lối tắt. Đây là một trong chín chiêu “Đường tắt” của Tân Âm Lưu.
“Đội đỏ, một điểm!” Cho tới bây giờ, tôi đều dùng chiêu cơ bản nhất để đánh, dùng lòng tất thắng áp chế đối phương, bây giờ, bổn cô nương sẽ cho ra
trò!
Mắt xanh trợn lên, cầm nghiêng thanh kiếm Senbonzakura, lấy
tư thế cầu vồng, đón gió mà đi. Mũi kiếm bắt đầu từ phía trái, tung một
kích chém thẳng từ dưới lên, cậu ta gắng gượng đỡ được. Chân phải di
chuyển một bước, cấp tốc thu kiếm, theo của lực đạo cậu ta, tung một
kích chém xuống từ vai sang phải, đánh kiếm trúc của cậu ta gần mặt đất. Cũng không vội tung một kích cuối cùng, đột nhiên toàn thân quẹo trái,
nương quán tính bổ về phía bên hông cậu ta, Kurihana hơi ngả ra sau,
hiểm hiểm né được. Thân thể vừa mới thẳng lại, hạ thanh kiếm
Senbonzakura xuống, hai chân hơi gấp lại. Nhìn như lại là một cú chém
thẳng, Kurihana nhanh chóng hạ kiếm, mũi kiếm chém trong không trung bổ
về phía thanh kiếm Senbonzakura của tôi. Tự cho là thông minh! Lắc mình
chuyển sang bên trái cậu ta, đặt ngang kiếm ở gáy cậu ta. Có như không
có, giống thật mà là giả, lấy ta làm thế kiếm, dụ dẫn địch thủ, là một
trong chín chiêu “Thôn vân”.
“Đội đỏ, một điểm!” Trên khán đài
phát ra mỗi nhiều tiếng kinh thán, khu nghỉ ngơi bên tôi bắt đầu có
tiếng hò hét cổ vũ dâng trào.
Bị thanh kiếm Senbonzakura lúc trước hư hư thực thực làm cho mê hoặc, đối phương không dám tấn công trước.
Tôi lẳng lặng đứng thẳng, trộm nhìn toàn cục. Vẻ kiêu căng của Kurihana
đã cực kỳ sa sút, nhưng mà bổn cô nương không chấp nhận được một đốm lửa nhỏ nào! Một bước tiến lên, giơ kiếm chém thẳng vào, một kiếm “Đường
trúc”, khiến hai tay cậu ta chấn động run rấy. Dùng sức áp chế, cảm giác thấy Kurihana tăng lực bắn ngược. Đột nhiên lui ra sau một bước, cấp
tốc khuỵu chân uống, thanh kiếm Senbonzakura Fuji đạo chém trong không
trung, bóng kiếm xẹt qua, nặng nề mà giã lến bụng bên trái cậu ta, tiếng kiếm như sét, “HA!” Trăm sông nhập biển, sóng đầu một đường, cát phẳng
bạch hồng, quy về bình tĩnh. Khiến đối phương bập bềnh trong tôi “sóng
biển” của tôi.
“Yêu đao.” Kurihana dại ra, thì thào lẩm bẩm.
“Đội đỏ, một điểm!” Khắp nơi bộc phát ra tiếng vỗ tay như kinh đào cự lãng,
trên khán đài phía đông truyền đến tiếng la chỉnh tề mà vang dội:
“Hyoutei! Hyoutei! Nakamura! Nakamura!”
“Học viện Hyoutei vs trung học Ashiya, đối chiến năm Tịch kết thúc. Tổng điểm số 10-6, Hyoutei thắng lợi!”
Tháo đồ bảo vệ xuống, nghiêng đầu nhìn về phía đội hữu Hyoutei, nghiêm nghị
đứng, ánh mắt lạnh lùng: “Trên chiến trường, chỉ có giết! giết! giết!
Đừng có méo mó, hiểu chưa?”
“Vâng!” Sĩ khí trở lại, ý chí chiến đấu quay về. Sự khẩn trương và tối tăm biến mất, trong lòng mọi người tràn đầy kích tình