Dây cung nhảy lên dịu dàng, âm thanh nhè nhẹ. Tôi mềm mại tựa
vào trong lòng cậu ấy, cánh tay phải hơi mở ra, mỉm cười với cậu ấy. Đôi mắt cậu ấy đầy tình ý, ánh sáng rực rỡ bốn phía, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng như tuyết tan đầu xuân. Theo tiếng đàn dần dần nhẹ nhàng, tôi cùng cậu ấy nhìn nhau cười, chậm rãi quay đầu đi.
Lui ba
bước, tiến ba bước. Mũi chân bước theo nhịp, lưng sườn cảm giác được
cánh tay ôm dịu dàng mà lại kiên cường. Bước chậm theo nhịp, điểm bước
nhẹ nhàng. Chân trái thon dài của cậu ấy dán bên sườn đùi phải tôi,
nghiêng đầu nhìn về phía chân mày Kunimitsu, nhàn nhạt thưa thưa khẽ ôm
một tầng sóng dịu dàng. Khóe miệng khẽ nhấc lên một nụ cười tươi ngọt
nhất, sợi tóc khẽ lướt qua gương mặt cậu ấy, theo thân thể khuynh ra
sau, cái cổ tuyệt đẹp hơi nghiêng. Bên hông dịu dàng dùng sức một cái,
nhẹ nhàng mà đứng dậy. Theo bước nhảy của cậu ấy, chìm đắm trong điệu
nhảy hài hòa, bước chân đều mang lên tình cảm lưu luyến.
Trong lòng vẽ nhịp, 1 2 2, 1 2 2, ba nhịp dây đàn chầm chậm hoàn toàn hòa
nhập vào cơ thể của tôi, lòng đi theo từng bước nhảy. Bất chợt,
Kunimitsu bỗng ôm lấy eo tôi lại gần, hai người gắt gao dán vào nhau,
trên thân như gần như xa. Cung đàn mảnh khảnh trong trẻo làm bạn, cậu ấy khẽ trượt chân phải, kéo tôi ngả sang trái. Giống như được một làn gió
mát chỉ dẫn, hai chân tôi không kìm nổi nhẹ nhàng. Hai người tao nhã
giống như thiên nga cong cổ, dáng người giao triền, múa ra bước lướt
hoàn mỹ.
Vũ động, tâm động, động tình, tôi cầm tay
cậu ấy, cậu ấy khẽ phủ tay lên lưng tôi, trong nháy mắt khẽ chuyển cổ,
ánh mắt giao thoa, tình ý lan tỏa. Đầu gối tự nhiên gấp khúc, gót chân
hơi hơi nâng lên, chân dịu dàng gần sát. Cậu ấy hòa theo cung đàn chầm
chậm, chân trái chuyển động, cánh tay mang theo eo nhỏ của tôi, cùng với bả vai duyên dáng của cậu ấy dắt, tôi hơi khuynh sang phải. Trên má cảm giác được hơi thở dịu dàng, chuyển động cổ, tình ý triền miên nhìn cậu
ấy. Mái tóc ngắn màu lá cọ của cậu ấy như bay lên, đưa tình ẩn tình, ý
cười ấm áp. Trong tiếng cung đàn duy mỹ, cậu ấy ôm tôi, tôi dựa vào cậu
ấy, hai người hài hòa nhảy, nhẹ nhàng xoay tròn, xoay tròn.
Trong tiếng đàn mê người, trong bước nhảy say lòng người, cảnh vật bốn phía
như biến thành từng vầng ánh sáng rực rỡ. Chỉ có tôi và cậu ấy, hai
người nhảy nhẹ nhàng, đôi mắt khẽ động. Không ngừng, không do dự, giống
như là hợp tác trời sinh. Một bước, hai bước, dịu dàng khẽ trượt; một
vòng, hai vòng, vuốt ve xoay tròn. Nơi khuôn mặt giao hội, tình lan nhè
nhẹ, thiệt tình lớp lớp. Làm bạn mê say, làm bạn đắm chìm. Hai trái tim
ngọt ngào, trong những bước nhảy nhẹ nhàng không tiếng động nói nhỏ, yên lặng bày tỏ tình cảm.
Theo tiếng cung đàn nhảy lên
lần cuối cùng, tôi yên tĩnh dựa vào trong lòng cậu ấy, bên tai là tiếng
tim đập trầm ổn mạnh mẽ của cậu ấy. Dịu dàng lưu luyến, sóng tình dập
dờn. Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy cậu ấy thâm tình nhìn chăm chú, thoáng
chốc hóa thành một hồ nước xuân, khóe miệng bay lên. Cậu ấy chậm rãi cúi đầu, hơi thở tươi mát làm người ta trầm mê. Lòng say, say, say nồng
trong một làn gió mát.
“Khụ, khụ.” Âm thanh vô duyên
đánh vỡ sự yên tĩnh giữa hai người, hơi nhíu mày, liếc nhìn, thì ra là
cái tên sói vùng Kansai kia.
“Thật đẹp.” Ohtori
Choutarou kích động vỗ tay, sắc mặt ửng đỏ, “Phối hợp hoàn mỹ, Waltz
triền miên. Senpai, nếu đây mà là cuộc thi, chị nhất định sẽ được điểm
cao nhất.”
Cảm ơn cậu ấy ca ngợi, tôi vui vẻ mỉm cười với tiểu đệ Ohtori. Đột nhiên cảm thấy cánh tay bên hông thật chặt,
kinh ngạc ngẩng đầu. Thấy Kunimitsu hơi hé khóe miệng, mắt phượng sáng
quắc nhìn về phía trước. Theo ánh mắt kiên định mà lãnh liệt của cậu ấy, tôi nhẹ nhàng quay đầu, thấy Atobe híp đôi mắt đẹp, theo bản năng vuốt
khóe mắt nốt ruồi, có chút lạnh lẽo nhìn tôi. Thiện ý cười cười với cậu
ta, trong nháy mắt bị ôm chặt lấy. Giương mắt mỉm cười, hai tay ôm eo
Kunimitsu, đáy lòng trong veo.
“Ủa? Sao Kunimitsu nhảy Waltz tốt thế?” Được cậu ấy nắm tay chậm rãi đi về phía phòng khách, tôi nghiêng đầu, tò mò hỏi.
“Mẹ rất thích kiểu múa hiện đại, nhiều lần bảo tớ làm bạn nhảy, dần dà tớ
biết được.” cậu ấy trả lời, tay trái dịu dàng nắm tay phải tôi.
“À ~ vậy…” Tôi ngượng nghịu mở miệng, khóe miệng xấu hổ khẽ động.
“Ừ?” Cậu ấy hơi kinh ngạc nhìn tôi, mắt phượng hơi mở to.
“Cái này…” Tôi chậm rãi đứng lại, bắt đầu dùng bàn chân ma sát mặt đất, cúi
đầu nói lít nhít, “Hôm thứ hai, có thể phiền Kunimitsu đến Hyoutei làm
bạn nhảy của tớ được không, hình như tớ chỉ có thể hợp tác được với
Kunimitsu thôi. Ừm, tớ phải thi lại…” Thật xấu hổ quá, tôi phát khóc
trong lòng.
“Ha ha, đương nhiên có thể.” tiếng cười của cậu ấy trong trẻo, dịu dàng đáp ứng. Tôi càng ngượng ngùng, đỏ mặt cuốn cuốn tóc.
“Không nghĩ tới em ôn xong môn Vũ đạo nhanh như thế!” Trên bờ vai bị đập mạnh
một cái, tôi lập tức khuỵu xuống, căm giận nhìn chị Kikuri: “Senpai
không phải đi nấu cơm sao?” Không phát hiện hai người đang bên nhau sao, làm bóng đèn là không đạo đức!
“Cơm trưa đã chuẩn bị tốt rồi, nửa giờ nữa là có thể ăn cơm.” Chị ấy nhìn nhìn đồng hồ treo tường, chống nạnh nói.
“À, thế thì em sẽ cố mà chờ thêm 30 phút vậy.” Sờ sờ bụng, bắt đầu đói, không nghĩ tới khiêu vũ cũng tiêu hao thể lực như vậy.
“Em không cần phải đợi!” Chị Kikuri ném cho tôi một cái tạp dề, tôi luống
cuống tay chân tiếp được, không hiểu ra sao nhìn chị ấy. “Em cùng
Tezuka-kouhai trưa hôm nay một mình tự làm lấy đi, bọn chị không làm cơm cho hai em.”
“Hả?!” Tôi bỗng chốc nhảy lên, thở phì
phì chỉ vào chị ấy, “Lúc họp câu lạc bộ rõ ràng đã nói rồi! Sẽ có cơm
mà!” ném xuống cái tạp dề đáng ghét kia, hai mắt bốc hỏa: “Hơn nữa, vì
sao chỉ nhằm vào em và Kunimitsu chứ?”
“Nhằm vào?!”
Bạo long xuất hiện, không biết chị Kikuri lấy từ nơi nào ra một cái quạt giấy màu trắng, phách một cái đập vào tường, hùng hổ nói:
“Tezuka-kouhai hôm nay đến chính là để hiệp trợ chị huấn luyện em nấu
ăn! Hẳn là em ấy sớm phải có quyết tâm liều mạng rồi!” Hm? Hiệp trợ giúp dạy nấu ăn? Tôi nhìn Kunimitsu, cậu ấy hơi hơi nghiêng đầu, nâng nâng
mắt kính, né đi ánh mắt nghi vấn của tôi.
“Hiệp trợ
thì hiệp trợ!” Tôi mạnh quay đầu nhìn senpai, “Thế vì sao không làm cơm
cho hai bọn em chứ! Muốn bản thiên tài cùng Kunimitsu đói chết sao?
Hả!!! “
Chị Kikuri đắc ý cười, dùng đầu ngón tay móc
lên kia “vải rách” kia, đưa cho tôi: “Nha ~ cơm trưa của hai người các
em liền từ vị thiên tài là em giải quyết.”
Tôi không
thể tin nhìn nhìn cái tạp dề tội ác kia, cả người run run, hai mắt dại
ra, run run rẩy rẩy nói: “Thì ra chị độc chết bọn em…”
“Ha ha ha ha ha ha.” Phía sau truyền đến tiếng cười kiêu ngạo của Thủy Tiên Atobe nát, vừa quay đầu lại, cậu ta nhẹ nhàng mà vỗ vỗ vai Kunimitsu,
dùng giọng nói du dương đắc ý chế nhạo: “Tezuka, đúng là phúc khí, hm ~” Thủy Tiên Atobe nát, Nữ Vương thối! Cậu xen vào làm gì!
“Em mặc kệ!” Tôi chỉnh lại sắc mặt, đằng đằng sát khí tới gần chị Kikuri,
lạnh lùng nói, “Dù sao giữa trưa chị phải cho em ăn no, không thì buổi
chiều em không có sức lực đâu mà học thêm cả!”
“Em
mặc kệ, chị lại càng không quản!” Sư rống động trời, tôi ôm đầu ngồi,
hoàn toàn không có khí thế vừa rồi, bên gáy từng trận gió lạnh: “Em còn
không biết xấu hổ ăn cơm?! Nhìn kết quả môn Nấu ăn của em đi, phần thủ
công ――20 điểm! Cô Zenkano đánh giá là: Nakamura hẳn là nên trở lại thời kì đồ đá, không! Thời kì đồ đá đã xuất hiện đá Needle rồi, em ấy thích
hợp sống ở thời đại người vượn cổ hơn!”
Chị Kikuri
rút ra một cái vở nhỏ, ngón tay phát run vẩy vẩy: “Phần điểm tâm ――10
điểm! Cô Shishen nhắn lại là: vừa nhìn thấy Nakamura-san, là cô cực kỳ
muốn tự sát tạ tội!” Lúc này chị ấy bắt đầu run run, một phen xé ra một
trang giấy, cực lực đè nén lửa giận: “Phần nấu nướng…”
Âm thanh biến mất, tôi cẩn thận ngẩng đầu, cảm giác được hơi thở nóng rực
phun ra, gương mặt bạo long phóng đại của chị Kikuri ngay tại trước mặt, tôi không khỏi ngồi bệt xuống trên đất: “Chị… Chị… Đừng xằng bậy!”
“Xằng bậy? Ha ha…” Bạo long cười lạnh! Thật đáng sợ! Tôi run rẩy rụt lại, gót chân điểm một cái, trượt dài ra sau. Đột nhiên một trận cuồng phong
thổi tới, thổi đau hai gò má tôi, thổi bay mái tóc dài của tôi: “Cái đồ
nấu ăn ngu ngốc! Phần nấu nướng lại là 0 điểm! 0! 0! 0!”
Chị Kikuri vừa vọt về phía tôi, vừa giơ cánh tay lên, hoàn thành một hình
số 0: “Thầy Tottori đánh giá chỉ có hai chữ! Hai chữ!” Đám người chung
quanh ào ào vươn đầu, tò mò nhìn. Chị Kikuri hít sâu một hơi, dùng khí
thế như sóng thần quát lên: “Sỉ nhục!”
Tôi khổ sở
ngồi xổm góc tường, theo bản năng vẽ vẽ vòng vòng, đầy người oán niệm:
“Người ta thật sự rất nỗ lực rồi, lần nào cũng hận không thể mang nhiều
thêm vài cái lỗ tai nghe giảng bài. Thật sự rất chăm chỉ, nhưng không có thiên phú gia chính, thật sự không phải lỗi của người ta…”
“Ha ha ha ha ha ha ~” đầy tiếng cười vang lên, tôi hung hăng trừng lại, cái đám bỏ đá xuống giếng, xem tôi dùng ánh mắt giết chết mấy người!
“Cho nên tên nấu ăn ngu ngốc ba phần bình quân chia làm 10 điểm, em không có tư cách ăn cơm trưa!” Chị Kikuri lạnh nhạt bổ sung.
“Dù em không có tư cách ăn, còn Kunimitsu làm sai chỗ nào? Vì sao cậu ấy
cũng không thể ăn!” Ai oán nhìn Kunimitsu, trong mắt cậu ấy là bất đắc
dĩ lại buồn cười. Trước hãy cho cậu ăn cơm trưa, sau đó lại ăn chực cơm
của cậu. Có thể nghĩ ra chiến lược như vậy, bổn cô nương không hổ là
thiên tài!
“Là chính em ấy đưa ra!” Sao cơ? Tôi tuyệt vọng nhìn cậu ấy, sao cậu lại luẩn quẩn trong lòng như vậy chứ, giờ thì xong rồi, lúc ban đầu còn tưởng hai người được ấm no, bây giờ lại chỉ
có thể cùng đói chết, hoặc là bị độc chết. Dù sao kết quả đều là ――
nghoẻo!
“Được rồi, không cần nhiều lời. Đeo tạp dề
vào, đi chuẩn bị cơm trưa của hai em đi.” Chị Kikuri thương hại nhét cái ‘rẻ rách’ chướng mắt kia vào lòng tôi, vỗ vỗ đầu tôi, “Đi đi!”
“Không được! Không được!” Tôi bỗng chốc nhảy dựng lên, thề sống chết giãy dụa, “Chị bất công! Chị bất công! Chị bất công!” Chậm rãi tới gần chị
Kikuri, trong mắt tràn ngập oán giận. Đột nhiên tay phải bị người nào đó dắt, một giọng nói trong trẻo nhưng lành lạnh làm tiêu tán phẫn ức đầy
ngập của tôi: “Được rồi, chúng ta đi thôi.” Nghẹn họng, ngoan ngoãn theo phía sau Kunimitsu, khóc không ra nước mắt.
“Suzuki
Kikuri tôi luôn hướng đến bày cục cẩn thận!” Phía sau truyền đến giọng
nói rõ ràng, “Lấy băng sơn đến trấn núi lửa, đúng là perfect!”