Cả buổi sáng, đều đang quan sát các tịch của trung học Rimizu. Các
cậu ấy thật giỏi, có những mấy học sinh năm thứ nhất thành công tiến vào trước Thập tịch.
“Chị Kikuri, từ Lục tới Thập tịch của chúng ta
có thể đả bại các cậu ấy không?” Bình tĩnh nhìn bên trong tràng, nhẹ
nhàng hỏi chị ấy.
“Kém chút so với các cậu ấy.” chị Kikuri cau mày, vẻ mặt lo lắng.
Thấy mọi người phía sau kinh ngạc, biểu cảm khẩn trương thậm chí khiếp đảm,
sắc mặt tôi nghiêm chỉnh: “Trong lòng mọi người có dâng lên hưng phấn
không?”
Đám nữ Hyoutei không hiểu ra sao nhìn tôi, tôi vung tay
phải, chỉ vào giữa sân: “Nhìn thấy người mạnh hơn mình, kiếm đạo thủ hẳn là cảm thấy hưng phấn.” Kéo khóe miệng, đôi mắt gợn sóng, liếc về phía
bên trong sân, “Rốt cục lại có người bị ta vượt qua!”
Xoay người nhìn về phía đội hữu nhà mình, lạnh lùng quét các cậu ấy, đột nhiên trừng lớn mắt, quát lớn nói: “Hiểu rõ chưa?”
“Rõ!” Đám nữ cùng rống to lên, giương giọng trả lời.
Như thế mới đúng, cái biểu cảm vừa rồi như cha mẹ chết của các cậu, làm gì
có một tia sát khí? Vừa lòng xoay người, lại nhìn về phía bên trong
tràng.
Một đầu khác của sân, Urukawa Momoko hứng thú dạt dào nhìn
một màn vừa rồi, cười tủm tỉm hỏi Ohtori Zaki: “Bình thường hồ đồ tùy
tính như vậy, mà vừa lên sân là kiêu ngạo mạnh mẽ. Chị dâu, bộ mặt thật
của em Nakamura kết quả là như thế nào nhỉ?” mặt mỹ nhân Ohtori ửng đỏ,
không nói gì.
(Tác giả Phi: Urukawa nhìn qua thì giống búp bê, trên thực tế là nữ hồ ly bụng đen!
Urukawa: cười tủm tỉm rút kiếm trúc ra.
Phi: *trở thành sao băng~ing*)
Buổi chiều, mọi người Hyoutei dưới sự chú ý của các bạn trường Rimizu đi vào sân. Đầu tiên là Thất tịch Kuril Kanako khiêu chiến với Ngũ Tịch
Terauchi Chiyo. Kuril là học sinh lớp bên cạnh, thân hình cao lớn, là
tay kiếm loại hình sức mạnh chỉ đứng sau chị Kikuri trong Hyoutei.
Terauchi cũng cùng năm học thì là tay kiếm giỏi loại hình kỹ thuật, ban
đầu, trong trận chiến tranh các Tịch hồi khai giảng, Kuril đã bại bởi
Terauchi mới không thể tiến vào đội hình chủ lực, lần này xem như cuộc
chiến báo thù . Đúng là cú đánh nặng nề, tiếng kiếm trúc vung đánh mãnh
liệt vang vọng toàn trường. Trải qua một trận hiệp phụ, Terauchi thắng
hiểm Kuril.
chị Kikuri vỗ vỗ vai Kuril, an ủi nói: “Tiến bộ rất
nhiều, nhưng đôi khi xuống tay quá nặng làm cho tốc độ thu kiếm giảm
xuống, về sau cùng nhau huấn luyện đi, chúng ta cùng một loại hình mà.”
“Vâng, cám ơn senpai.” Kuril đứng dậy, nghiêm túc nhìn về phía Terauchi,
“Chiyo, tớ sẽ không thua ở trên tay cậu lần thứ ba đâu.”
“Tớ sẽ
chờ.” trong mắt Terauchi toát ra sự tỉnh táo và kiên định, kỳ thực các
cô gái cũng có thể có được tình bạn hào khí như vậy, không phải sao? Mỉm cười nhìn đội hữu, tôi đúng là một người may mắn.
“Tiếp theo là
trận khiêu chiến Nhị Tịch giữa Suzuki Kikuri vs Ohtori Zaki!”
Tanaka-senpai tuyên bố. Tôi thoáng kinh ngạc nhìn chị Kikuri, chỉ thấy
chị ấy đội xong mũ bảo vệ, đi đến giữa sân, hơi khom người với mỹ nhân
Ohtori, cung kính cúi chào: “Xin đừng nương tay, em muốn biết mình và
đội trưởng chênh lệch nhau lớn đến mức nào.”
“Nhờ em chỉ giáo.” Nhẹ nhàng lên tiếng, đội trưởng khẽ gật đầu.
Tấn công sắc bén, Ohtori Zaki bổ xuống một cái, Suzuki Kikuri đặt ngang
kiếm đỡ. Đúng lúc này, mỹ nhân Ohtori đột nhiên thu lại tư thế, di
chuyển đến bên cạnh Kikuri, cấp tốc giơ kiếm, hơi gập người xuống, tung
một cú đánh ngang.
“Ohtori, một điểm.” Tanaka tuyên bố.
Tấn
công linh hoạt, cấp tốc chém, bước chân linh hoạt, đây là đại biểu phái
kỹ thuật của Hyoutei ―― đội trưởng Ohtori Zaki. Nhóm Rimizu ào ào kinh
ngạc, nhưng còn chưa đợi các cậu ấy vỗ tay, hai người tiếp tục chiến
đấu. Lần này, chị Kikuri không chủ động đánh sâu vào, chỉ bất động thanh sắc cùng đội trưởng bước quanh theo chiều kim đồng hồ. Người ra tay đầu tiên là Ohtori-senpai, cất bước một cái, không lưu tình đánh chính
diện. chị Kikuri ra sức đỡ, lật ngược tay lại dùng sức làm đội trưởng
ngả người ra sau. Mỹ nhân Ohtori bước nhẹ nhàng, lần này chị Kikuri ép
sát từng bước. Mắt thấy đội trưởng không chịu nổi, chị Kikuri đột nhiên
thu kiếm, Ohtori Zaki không có chuẩn bị nên thân thể lảo đảo ra sau, chị Kikuri nhẹ nhàng đặt một kích lên cổ tay chị ấy. “Suzuki, một điểm.”
chị Kikuri đã không còn là tuyển thủ cứ đánh thẳng về phía trước, khuyết thiếu trí mưu nữa, trong sức mạnh thể lực mang theo sự cơ trí, chị ấy
đã trưởng thành lên không ít.
Một điểm cuối cùng tới rất đột
nhiên, bởi vì ngay tại sau khi trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu,
Ohtori-senpai tung tuyệt chiêu, sét đánh không kịp bưng tai cấp tốc nện
và bổ xuống, khiến chị Kikuri chỉ có thể chống đỡ, không thể trả đòn.
Ngay trong nháy mắt Suzuki-senpai hơi hoảng, mặt bị vô tình nện.
“Trận chiến Nhị Tịch, Ohtori Zaki thắng.” Khắp nơi vang lên nhiều tiếng vỗ tay.
“Trận đấu Hyoutei dừng lại ở đây.” Tanaka-senpai vừa mới nói ra, liền khiến cho trung học Rimizu ồ lên một mảnh.
“Trận chiến Nhất Tịch đâu?” “Cứ thế quyết định à?” “Hơi không công bằng, ít nhất phải lộ bản lĩnh chứ.”
Ngẩng đầu nhìn về phía Urukawa Momoko lặng không tiếng động lại tươi cười,
chị ấy chớp chớp mắt to đáng yêu với tôi. Đừng giả vờ đáng yêu, bụng đen nhất chính là chị, làm đội trưởng mà không ngăn cản đội viên ồn ào nháo chuyện, chị rõ ràng chính là độc thủ phía sau màn!
“Tay trái của
Nakamura còn chưa lành, cho nên không tham gia thi đấu. Hơn nữa thực lực của em ấy, người có mắt đều thấy, không phải sao?” chị Kikuri cởi đồ
bảo vệ, biện giải cho tôi.
“Lúc ở giải đấu khu vực Kanto đúng là
rất lợi hại, nhưng mà bị thương đã hơn nửa tháng, mấy ngày nay thấy cậu
ấy huấn luyện cũng là chỉ luyện tập sức mạnh thể lực. Nếu cậu ấy bị
xuống tay mà vẫn chiếm được Nhất Tịch, thì Hyoutei các cậu ở giải đấu cả nước sẽ phải phiền lòng.” Một nữ sinh nhỏ nhắn lanh lợi nói.
Có
lý, nhưng bổn cô nương không tiến hành luyện tập đối chiến là vì lo lắng cho sự an toàn của các cậu, kết quả lại thành ra là tôi không phải.
“Đội trưởng.” Tôi nhàn nhạt lên tiếng, “Tiến hành trận chiến Nhất Tịch
đi.”
“Nhưng mà tay em… em đừng cậy mạnh!” chị Kikuri hung hăng trừng tôi, nhưng lại quan tâm vô tận.
“Em rất yêu quý bản thân, lần này em không lấy thanh kiếm Senbonzakura.
Vung kiếm trúc mà không thể tránh đòn thì sẽ khiến tay trái bị thương
nặng hơn, em hiểu mà.” Tôi cúi mình trước mặt Ohtori-senpai, “Xin đội
trưởng hãy đáp ứng lời thỉnh cầu vô lễ của em, em muốn giữ chặt vị trí
Nhất tịch trong tay.”
Khắp nơi ồ lên, đội trưởng nghiêm túc liếc tôi một cái, nhàn nhạt gật đầu: “Đội đồ bảo vệ vào, chị sẽ không nương tay đâu.”
Đến! Nghiêng đầu tránh thoát đòn tiến công đâm họng, quả nhiên không có kiếm trúc đứng ở giữa thì dễ dàng bại lộ. Khẽ lui hai bước, hai chân trước
sau đứng vững. Đội trưởng bắt đầu bước quanh, tốc độ nhanh chóng. Mắt
thấy mũi kiếm của chị ấy như sắp giơ lên, tôi đột ngột phóng về phía
chính diện chị ấy. Quấy rầy bước đi của chị ấy, kiếm trúc vội vàng đánh
về phía mặt tôi. Linh hoạt vọt hai bước sang trái, lòng bàn tay phải
bằng phẳng, ngón cái hơi gập khúc, khẽ chạm vào cổ tay phải của chị ấy.
Còn đây là “Hậu chi tiên” trong “Tam tiên” của Thánh Kiếm Miyamoto
Musashi, trong phòng ngự lùi một bước để đánh trả đối phương, hành động
khi người ta không đề phòng, tấn công bất ngờ.
“Nakamura… Một điểm!” chị Kikuri thoáng đình trệ, sau đó kêu lên.
Điểm tiếp theo cũng là của tôi! Chủ động phóng ra, vọt thẳng về phía trước.
Tay cầm kiếm duỗi ra, đánh thẳng vào mặt chị ấy, Ohtori-senpai phản xạ
có điều kiện giơ kiếm che. Tôi cấp tốc ngừng, đột nhiên hơi gập người
xuống, vòng qua chị ấy giơ ngang kiếm trúc, cả người thẳng áp vào lòng
chị ấy, đầu ngón tay nhẹ nhàng mà chạm vào hàm dưới của chị ấy. Đòn tấn
công này là “Tiên chi tiên” trong “Tam tiên” của Thánh Kiếm, dũng như
mãnh hổ sổ lồng, uy chấn ngọn núi; linh hoạt như vượn bay trong vách đá
dựng đứng, chiêu thức thay đổi thích hợp.
“Nakamura, lấy hai điểm
thắng lợi!” chị Kikuri kiêu ngạo tuyên bố. Ohtori-senpai buông kiếm trúc xuống, vừa lòng gật gật đầu với tôi.
Mọi người ngạc nhiên, nhóm
người Rimizu ngơ ngác đứng đó, nghẹn họng nhìn trân trối nhìn tôi. Tôi
lấy mũ bảo vệ xuống, lắc lắc mái tóc dài sau đầu, nhíu mày, dịu dàng
nhìn bốn phía, nhẹ nhàng nói: “Đã phục chưa?”
Urukawa Momoko dẫn
đầu vỗ tay, trong mắt chứa đầy kinh ngạc, thưởng thức, hưng phấn đan xen vào nhau. Sau đó, khắp nơi vang lên nhiều tiếng vỗ tay động trời.