Aiz ~ khẽ thở dài một hơi, một tay chuyển động bút bi, hai mắt vô
thần nhìn ra ngoài cửa sổ. Ăn xong mì tương Miso tình yêu của tôi,
Kunimitsu liền vội vàng đi luyện tập tennis, để lại bổn cô nương ở đây
tiến hành kháng chiến với Hóa Học Vật Lý. Nhìn Oshitari đối diện đang
quyến rũ con gái, tôi vô lực khẽ động khóe miệng. Có đúng là vị sói
Kansai này đến hỗ trợ học thêm không đấy.
Cúi đầu nhìn đề Hóa Học
vạn ác kia, chi chít một đống. Nhanh chóng hạ bút, bài kiểm tra mới viết được khoảng một nửa, đếm đếm câu hỏi, tính tính điểm, đã đầy sáu mươi.
Lại làm thêm mấy câu nữa đi, sắp đỗ rồi. Hm? Sao lại có câu hỏi kỳ quái
như vậy, đây không phải là môn thi Hóa Học sao? Cắn cắn ngón tay, cũng
muốn hỏi người khác, vừa nhấc mắt, Oshitari-san đã không ở chỗ ngồi.
Thôi vậy! Dựa vào người ta không bằng dựa vào mình, viết rồi nói sau,
lấp đầy chỗ trống là được. Không nói hai lời, viết xuống đáp án. Còn có
một câu quỷ dị, một loạt suy diễn. Không đúng, không đúng, gạch chéo đáp án. Gãi gãi tóc, phiền chán cầm góc quyển ôn lên, đúng là cái môn chán
ghét, chít chít méo mó, phiền chết! Tôi càng âm ngoan, viết xuống mấy
chữ.
Lại tiếp tục làm, hoàn thành một đề lớn, kiểm tra đầu cuối
một lần. Ừ, có thể cam đoan chính xác, như vậy là được rồi. Yên tâm
buông bút, làm một cái tư thế tốt nhất, đầu úp sấp xuống, ngủ, ngủ.
Oshitari Yuushi đi ra khỏi toilet, hai tay chống trong túi, nhàn nhã đi trở về
chỗ ngồi. Thấy Nakamura nặng nề tiến vào mộng đẹp, trên bàn đầy mái tóc
quăn như cuộn sóng. “Ha ha, đúng là cảnh đẹp ~” cậu ấy nhíu mày, một tay cầm lấy bài kiểm tra bên cạnh bàn. Chậm rì rì ngồi xuống, bắt chéo
chân, tư thế xinh đẹp cầm lấy bút chì, bắt đầu phê chữa.
Đột nhiên ánh mắt lưu lại ở một câu hỏi điền từ, môi của vị Kansai Ookami tao nhã này bắt đầu run rẩy. Lại tiếp tục nhìn, đáp án của một câu hỏi suy diễn khiến cậu ấy ngã xuống khỏi ghế.
“Yuushi, đúng là tư thế không hoa lệ, hm ~” ngồi ở cách đó không xa, Atobe nhếch lông mày, vuốt nốt ruồi, nhân cơ hội chế nhạo.
Oshitari vội vàng thở hổn hển mấy cái, chậm rãi đứng dậy. Ngón tay thoáng trắng
bệch, khụ khụ: “Nakamura? Nakamura!” Cô gái nằm sấp ở trên bàn chỉ ôm lỗ tai, không để ý đến. Sau đầu Oshitari bắt đầu chồng chất ‘ngã tư
đường’, khóe miệng kéo xuống: “Nakamura Kimiko!” Cái đầu lại quay sang
một bên, thoải mái mà cọ cọ mặt bàn.
“Sao thế? kouhai.”
Suzuki Kikuri ôm một chồng tư liệu đi tới, kinh ngạc nhìn đỉnh đầu
Oshitari đang bốc hơi nước. Oshitari không nói, chỉ lạnh lùng đưa bài
kiểm tra của Nakamura cho chị ấy. Suzuki vừa lòng nhìn mấy câu trước,
gật đầu: “Đáp rất tốt mà, có vấn đề gì à?”
“Mời senpai trực tiếp
nhảy đến câu thứ mười hai và thứ mười tám.” Suzuki làm theo, hai mắt dò
tìm. Sau một lúc lâu, cái gáy xuất hiện một cái ‘ngã tư đường’ lớn. Lại
nhìn xuống, gân xanh bắt đầu bạo đi ở huyệt Thái Dương. Ném tài liệu
trong khuỷu tay đi, rút quạt giấy bên hông ra, giã mạnh vào đầu Nakamura đang ngủ say: “Nakamura Kimiko!” Cắn răng, điên cuồng hét lên.
Cũng sắp đến gần rồi, a! Quả táo Kunimitsu của tôi! Đột nhiên một tảng đá
lớn nện vào đầu tôi, không thấy quả táo đâu nữa, Kunimitsu đi rồi, tỉnh
mộng. Buồn ngủ lờ mờ nhìn nhìn bốn phía, khom người nhấc balo lên, xoay
người đi về phía cửa. Quơ quơ tay ra phía sau, vô lực nói: “Thứ hai gặp
nhé.”
“Em tỉnh táo lại ngay cho chị!” Bả vai bị chị Kikuri mạnh mẽ bắt lấy, như bị động đất cấp tám tập kích, thân thể lay động mãnh liệt. Cảm giác được con sâu ngủ trong óc ngủ bị hôn mê, tôi vươn hai tay cố
định lại đầu, run run nói: “ Chị Kikuri ~~ được rồi ~~ em ~ tỉnh ~ ”
Vừa mới đứng thẳng, một tập giấy liền bổ nhào vào mặt tôi. “Em suy nghĩ
kiểu gì thế? Hả!!!” Chị Kikuri mà nổi giận thì thật kinh khủng, cố gắng
nhìn kĩ bài kiểm tra, trong lòng yên lặng ai điếu cho ông xã tương lai
của chị ấy. “Sao vậy? Em cam đoan qua bảy mươi mà.” Vô tội nhìn chị ấy.
“Sao ấy hả?” chị ấy đoạt lại bài kiểm tra của tôi, giọng nói đè thấp: “Câu
thứ mười hai, hỏi hoá chất UFO là gì, em trả lời kiểu gì? Hả!!!” Bắt đầu vung quạt giấy, tôi nuốt một ngụm nước miếng, sợ sệt nói: “Câu này em
cũng rất nghi hoặc, muốn hỏi Oshitari-kun, nhưng mà khi đó cậu ấy đã đi
đâu rồi ấy.” Oán trách nhìn Kansai Ookami, cậu ta vô lực ôm trán.
“Em thừa nhận, chương về hoá chất kia, em không học nghiêm túc, cho nên câu hỏi điền từ quỷ dị như vậy, em nhất thời không nghĩ ra.” Tôi vân vê
tóc, quang minh chính đại nói, “Nhưng mà! Cho dù có điền lung tung cũng
không thể bỏ trống mới là tốt, nên em vẫn kiên trì viết đáp án có chút
hoang đường.” Giương mắt nhìn về phía mọi người, không hề ngượng ngùng
tí nào.
“Nakamura… không lẽ cậu viết…” Chiyo co rúm lại chỉ vào tôi, không thể tin nói.
“Không sai! Đáp án của em ấy chính là vật thể bay không xác định!” Chị Kikuri vò bài kiểm tra của tôi lại, hai mắt bốc hỏa.
“Em thành tâm hỏi một câu: rốt cuộc UFO là cái hoá chất biến thái gì vậy.”
Thành khẩn nhìn về phía mọi người, không ngại học hỏi kẻ dưới chính là
mỹ đức của bổn cô nương.
Oshitari cắn răng, nghẹn ra đáp án chính
xác: “Hypofluorous uranium axit! hoá chất có đặc điểm như vậy, thầy nói
một lần cũng nhớ kỹ được, cậu lên lớp kiểu gì vậy!” Kansai Ookami gần
như phát cuồng, mái tóc màu lam thoáng rối bời.
Giơ tay, nhún vai: “Tớ đã sớm nói rồi, môn Hóa Học là thời gian cố định để bổn cô nương đọc truyện tranh.”
“Em bình thường ngay cho chị!” Chị Kikuri lại mở bài kiểm tra nhăn nhúm ra, sắc mặt dữ tợn đọc tiếp, “Câu thứ mười tám: hiện có hai loại vật chất
A, B chuyển hóa lẫn nhau, đem vật chất A đun nóng trong nước sôi 5-10
phút biến thành vật chất C, đem vật chất A ở trong không khí một đoạn
thời gian sẽ biến thành vật chất D, vật chất D tản ra khí mùi trứng
thối. Hãy trả lời theo thứ tự A, B, C, D là vật chất gì?” Chị ấy dừng
một chút, lạnh lùng hỏi: “Câu hỏi này, em trả lời như thế nào?”
Tôi vỗ tay một cái, tức giận nói: “Cái câu hỏi vòng vòng này đúng là vớ
vẩn, đáng đánh đòn! Em nghĩ nửa ngày, vẫn không tìm ra đáp án.”
“Không! Em viết đáp án.” Giọng chị Kikuri trầm thấp, gương mặt tối tăm.
“Hả? Để em xem!” đoạt lấy bài kiểm tra, khóe miệng bắt đầu run rẩy, tùy tay
cầm lấy một cái bút trên bàn tẩy xóa sạch sẽ, “Đây là em nhất thời tức
giận viết lung tung thôi, còn chưa kịp lau liền ngủ mất. Đừng tưởng
thật, ngàn vạn đừng tưởng thật!” Gạch xong, liền cung kính đưa bài kiểm
tra cho-senpai: “Vậy là được rồi.”
“Yuushi, Nakamura đáp thế nào?
Hm ~” Thủy Tiên Atobe rách nát xấu xa nhìn tôi chằm chằm, ở một bên châm ngòi thổi gió. Hung hăng trừng cậu ta một cái, cừu này, ngày sau lại
báo!
Oshitari nâng nâng kính mắt, khụ vài cái, chỉnh chỉnh sắc
mặt, nghiêm túc nói: “A- trứng gà, B- gà, C- trứng gà chín, D- trứng
thối.”
Mọi người trầm mặc nửa phút, đột nhiên bộc phát ra trận
cười to, cả đám vỗ ngực liên tục, cười phun cả nước mắt. “Cái cô gái
này, ha ha ha ha, rất không hoa lệ! Ha ha ha ha.” Cười, cười chết đi,
tôi ác độc nhìn Thủy Tiên Atobe nát cười đến mức run rẩy hết cả người,
trong lòng chính thức liệt cậu ta vào mục tiêu cần trả thù ác kế tiếp.
“Naka… mura à, tuy rằng tớ cũng không học tốt Hóa Học, nhưng mà… Khụ khụ khụ…” Chiyo khụ đỏ mặt, tôi tốt bụng giúp cậu ấy thở đều, nhắc nhở: “Chậm một chút, chậm một chút, không có ai cướp cười với cậu đâu.”
“Ha ha ha, tớ cũng biết D hẳn là hydrogen sulfide.” cậu ấy vừa cười vừa nói.
“Tớ cũng biết mà, hơn nữa ngoài hydrogen sulfide, còn có sunfua diocid cũng thả ra mùi hôi.” Tôi thờ ơ bổ sung, khoanh ngực nhìn cậu ấy.
“Đã biết vì sao còn điền lung tung?” Mọi người dừng cười, kinh ngạc nhìn tôi.
“Hừ! Bởi vì khó chịu!” Tôi ngạo khí nâng cằm lên, bất mãn phun khí ra lỗ mũi, “Hơn nữa, tớ đã tính rồi, cam đoan qua bảy mươi.”
Chị Kikuri cầm lấy bút, bắt đầu phê chữa đáp án, một lát sau, chậm rãi
ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn tôi: “Bảy mươi mốt điểm, đúng là qua.” Thế
nào, em không nói dối chứ, vừa lòng gật gật đầu.
“Có thể tính điểm làm bài được, vậy vì sao không nỗ lực kiểm tra lấy điểm cao?” Oshitari híp mắt đánh giá tôi.
“Bởi vì nhìn nhiều Hóa Học một cái thôi, cũng đã là vũ nhục một thiên tài
như tớ!” Cao ngạo quay đầu đi, hất tóc. Ở trong lòng yên lặng bổ sung
một câu: hơn nữa những câu còn lại, tớ đều không biết làm…