Hai người ông luôn thích so đo với nhau, điểm ấy tôi đã biết từ nhỏ.
Đối với cuộc chiến khí phách của bọn họ, tôi luôn lạnh nhạt. Hiện giờ
nghĩ lại, nếu không có hai vị ấy tranh đấu thì sẽ không có lần đầu gặp
nhau ấy, nếu không có lần đó, thì sẽ không có sự triền miên sau này.
“Phiên sĩ Tezuka, có thể gặp thầy đúng là mười phần vinh hạnh của em, mong
thầy chỉ giáo nhiều hơn.” Âm thanh tươi ngọt thanh thúy, cô bé tóc quăn
như mây, không tuyệt mỹ, nhưng lại làm người ta thấy thật thư thái. Lúc
lão nhân Sanada nhìn về phía cô ấy, trông ông cực kỳ đắc ý, xem ra là đệ tử ruột.
Mới mười lăm tuổi đã đối chiến với con trai trưởng
thành, có phải đã quá làm khó người khác hay không? Quỳ ngồi ở chỗ ấy,
nhìn dáng người mảnh khảnh cô ấy, nghi vấn xẹt qua trong lòng tôi. Quả
nhiên là rất miễn cưỡng, một kích ấy của Naraka, mặc dù là nam sinh,
cũng sợ là khó có thể chống đỡ. Nhìn cô bé lấy kiếm chống đỡ, không
ngừng kêu rên ấy, tôi không có nhiều cảm xúc, chỉ bình tĩnh phân tích:
bị thương thành như vậy thì hẳn là sẽ thua nhanh.
Không có, cũng
không xoay người rời đi, cũng không vụng trộm khóc. Lần đầu tiên tôi
kinh ngạc, kinh ngạc nhìn bóng dáng ấy chậm rãi đứng dậy. Lần đầu tiên
tôi tò mò về cô ấy, tò mò dưới mũ bảo vệ màu tối là biểu cảm gì. Lấy kỹ
xảo xuất chúng bù lại sự chênh lệch ở sức lực, thật là thông minh. Cú
đánh tứ lạng bạt thiên cân, khiến kiếm trúc của Naraka phải rơi xuống
đất. Tôi hơi nhướn mày, gương mặt lộ ra một chút cảm xúc đầu tiên trong
hôm nay.
Nếu nói một kích trước là xảo diệu, thì chiêu tiếp theo
là lấy tốc độ mà thắng. Bay như tuyết rơi, nhanh như tia điện, kinh
thán, khiến tôi kinh thán. Tiếng quát thanh thúy dập dờn trong phòng,
hơi hơi nghiêng đầu phát hiện ông nội cũng kinh dị. Naraka mời lần sau
đấu với anh ấy, nữ sinh này cũng không chán ghét cú đánh nặng của anh
ấy, tiêu sái giống như con trai, khóe miệng khẽ kéo, hào sảng đáp ứng.
Ông nội cũng không che giấu sự thưởng thức và hứng thú đối với cô ấy, tôi
không chút bủn xỉn kính trọng cô ấy. Cảm nhận được ánh mắt của tôi, cô
ấy ngẩng đầu lên, đôi mắt màu xanh biếc chớp động trong trẻo, mỉm cười
thanh thuần. Tôi cảm thấy run lên, cảm xúc khó hiểu lan tràn. Lão nhân
Sanada vẫn nghiêm khắc trước sau như một, cho dù thắng nhưng cũng không
khỏi bị chỉ trích. Cô ấy có chút tủi thân chu góc miệng lên, ủ rũ chào,
ngón tay theo bản năng đặt lên mặt đất, đúng là một cô bé trong suốt tận đáy.
Thụ đao? Thì ra hôm nay nghi thức thụ đao là vì cô ấy mà tổ
chức, Tân Âm Lưu là phái lâu đời nhưng chưa từng có nữ đệ tử chính thức
nhập môn. Cô ấy, là người đầu tiên. Đứng ở trong hành lang gấp khúc,
lẳng lặng nhìn chăm chú vào vườn hoa Tử Đằng, trong lòng yên lặng nói
một cái tên: Nakamura Kimiko.
Sau cơm chiều, trong vườn hoa Tử
Đằng đang nở rộ ấy, một bóng dáng mảnh khảnh lơ đãng ánh vào mi mắt. Cô
ấy quay lưng về phía tôi, vui vẻ sửa sang lại trang phục võ sĩ, xem ra
rất thích. Đột nhiên cho hai tay ra sau đầu, nhìn ánh trăng khẽ cười ra
tiếng, trẻ con quay một vòng, dáng vẻ vui sướng làm tôi bất giác mỉm
cười. Khi cô ấy nhìn thấy tôi, cũng không ngại ngùng mà chào hỏi tự
nhiên, giống như đã sớm quen biết. Chớp đôi mắt toát ra vẻ tán thưởng,
bề ngoài lạnh như băng của tôi không làm cô ấy tránh né, nghĩ đến đây,
trong lòng bỗng có một tia ấm áp.
Nhàn nhạt nói rằng mình rất
thưởng thức, cô ấy mỉm cười tươi ngọt, xoa xoa tay giống như vừa hưng
phấn lại do dự. “Cám ơn cậu nhé. Đúng rồi, Tezuka-kun, tớ có một thỉnh
cầu, không biết cậu có thể đáp ứng không?” Vừa nói còn vừa vụng trộm
liếc tôi, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện vậy. Ánh mắt bất giác nhu hòa, nếu tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ đáp ứng.
Cô ấy vui vẻ mở to đôi mắt to màu lục, ánh mắt rạng rỡ: “Tớ có thể nhờ cậu nói
một câu ‘Phân tán đi, thanh kiếm Senbonzakura’ không?” Nói xong, nhíu
mày, môi khẽ nhếch, chờ mong nhìn tôi. Cảm thấy kinh ngạc, sắc mặt hơi
cứng lại, câu nói kia rất quan trọng sao? Vì sao lại khát vọng muốn tôi
nói như vậy? Cảm thấy có chút khó hiểu, có chút đột ngột. Sau một lúc
lâu, lặng im ở nơi đó. Dưới ánh trăng, lông mi cua cô ấy như đang vỗ
cánh ánh lên một vầng sáng màu bạc, màu lục bích dập dờn bồng bềnh trong đôi mắt nổi lên một tầng mây mù, mông mông lung lung, thần bí mà mê
người, mê hoặc ánh mắt tôi. Bất giác nói ra câu nói kia, khiến bản thân
mình cũng cảm thấy kinh ngạc.
“Ôi~” cô ấy hạnh phúc than nhẹ, hơi
loạng choạng ngả nghiêng, ôm giàn hoa, vẻ mặt say mê. Sự khó hiểu trong
lòng tôi biến mất, đáy lòng có một chút mềm mại.
Ở nghi thức thụ
đao, thấy được vài người quen. Khi cô ấy chậm rãi đi vào đại sảnh, tôi
có thể nhìn thấy vẻ thưởng thức trong mắt Atobe cùng Yukimura. Nhàn nhạt liếc mắt, ngồi ngay ngắn trong đám đông, âm thầm nhắc nhở bản thân:
chuyện người khác, đừng để bụng.
“Theo tâm mà thôi. Đao của em vì
tâm mà vung!” tiếng nói trong trẻo phảng phất truyền vào đáy lòng, một
câu trả lời thật bốc đồng, tùy ý, lại làm người ta hâm mộ. Nhìn cô ấy
vụng trộm chuồn khỏi đại sảnh, lần thoáng nhìn cuối cùng, có lẽ không
còn cơ hội gặp lại nữa. Nghĩ đến đây, đáy lòng ảm đạm thở dài.
Gặp lại nhau trong lần thi đấu hữu nghị, nhìn cô ấy trong trang phục thường ngày, trong lòng hiện lên một tia vui sướng nhàn nhạt. Nhưng giây lát,
chút cảm xúc này bị kịch chiến nhiệt tình át đi, không có trách nhiệm
trên vai, thoải mái tái chiến với Atobe. Hai người đúng là quá mức quen
thuộc nhau, chiêu Zone của tôi, chiêu Tước Cầu của tôi, tuyệt chiêu của
cậu ấy, nhãn lực sâu sắc của cậu ấy, hoàn toàn không có tác dụng. Trận
đấu dần khôi phục đến đối chiến bằng các chiêu cơ bản nhất, đơn giản
nhất, giản dị nhất bắt đầu nhất so sánh. Đến lượt cậu ấy phát bóng, đột
nhiên một ý định chợt lóe trong đầu, tôi hưng phấn mà trợn to mắt, thử
vung đánh, đánh ra một chiêu bóng bổng. Nhìn thế bóng, giật giật cánh
tay, xem ra còn có thể cải tiến. Atobe vẫn kiêu ngạo và khiêu khích
trước sau như một, nhưng đó là do có thực lực. Đối với tuyệt chiêu chưa
hoàn chỉnh của tôi, cậu ấy dùng tuyệt kỹ độc đáo sáng tạo phá giải. Thật thú vị, trong lòng hưng phấn dâng lên, đẩy đẩy mắt kính. Giảm bớt lực
cầu, giảm bớt lực cầu, không đợi nó rơi xuống đất liền vung đánh đi.
Chưa kịp phá giải, trận đấu liền kết thúc, lần này hòa, lần sau nhất
định sẽ đánh bại cậu. Hai mắt híp lại, cùng cậu ấy đối diện nhau.
Sau trận đấu, Kikumaru hoạt bát vô tình va chạm, khiến Nakamura ôm tay ngã
xuống đất. Nhíu mày, ngày đó bị thương nặng như vậy sao? Không khỏi mở
miệng hỏi, mồ hôi lạnh chảy ra từ trán sáng loáng của cô ấy, cuộn mình
lại khiến tôi hơi đau lòng. Vừa định bước lên nâng cô ấy dậy, đã thấy
Atobe cẩn thận ôm cô ấy lên. Cậu ấy tuy bất mãn trách cứ, nhưng vẻ mặt
lại đau xót. Thì ra, Atobe kiêu ngạo đã động tâm với cô ấy. Bất giác thở dài, trong lòng rầu rĩ, vài sợi cảm xúc phức tạp rối rắm lại với nhau.
Đội trưởng Yamato lại trịnh trọng phó thác câu lạc bộ Tennis của Seigaku
cho tôi, một ý thức trách nhiệm nặng nề mà lại hạnh phúc toát lên trong
lòng, tôi sẽ dồn hết toàn lực, bảo vệ sự thắng lợi của Seigaku. Biết rõ
nhóm Fuji và Inui đang theo dõi, tiền bối nói ra lời ái muội, khiến tôi
vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười. Không quan tâm tới bốn người lén đi theo
sau, tôi theo tiền bối đi đến khu vực tiến hành trận đấu kiếm đạo.
Lại một lần ngẫu ngộ, trong lòng vui sướng lại càng sâu thêm một ít. Nhưng
khi tôi nhìn thấy Atobe cùng cô ấy cãi nhau thân mật, cảm giác được
trong lòng hơi phẫn nộ, không khỏi kinh ngạc, sao tôi lại có cảm xúc như vậy chứ. Ngưng mắt nhìn về phía bên trong sân, chiêu đánh gần quyết
đoán, chỉ một kiếm liền hạ gục đối thủ. Trận tiếp theo càng khí thế, bay như mây, dáng người xinh đẹp ánh thật sâu vào đáy lòng, không khỏi lại
cảm thán tài nghệ của cô ấy. Khi trận đấu kết thúc, cô ấy kiêu ngạo
ngẩng ngẩng đầu lên, nghịch ngợm nói ra danh ngôn của Atobe, khiêu khích thật đáng yêu, khóe miệng không khỏi lại vì cô ấy mà nhấc lên.
Yukimura vì cô ấy lộ ra tràn đầy nhu tình, Atobe thật tùy ý cùng cô ấy đấu võ
mồm, đột nhiên nhường tôi cảm giác được bản thân dư thừa. Một loại bất
mãn toát lên trong lòng, một cảm xúc lạ nổi lên giữa hàng lông mày.
Trong lòng như có một hạt mầm vỡ ra, chui từ dưới đất lên, run rẩy vươn
mầm vàng nhạt. Rốt cuộc là mầm gì, rốt cuộc là cảm xúc gì, tôi không thể nói rõ.
Cô ấy rất thẳng thắn nói ra mình cổ quái, mọi người cũng
tự nhiên để cô ấy tùy hứng. Cùng đội hữu ngồi ở một bàn, ánh mắt luôn
bất giác liếc về phía cô ấy, nhìn cô ấy rất tự nhiên thư thái, hẳn là
vẫn chưa nhận ra hai người bên cạnh ái mộ mình. Cô ấy đột nhiên liếc
thấy tôi, trong mắt hiện lên một tia hưng phấn, cấp tốc chạy về phía
tôi, một khắc ấy, trong lòng tôi có một chút khoái ý. Cô ấy thật sự rất
đáng yêu, nhìn đôi mắt cô ấy trong suốt, động tác xinh đẹp, sắc mặt tôi
không khỏi nhu hòa lên.
Xem ra cô ấy thật sự rất thích ăn mì sợi,
linh hoạt lưu loát dùng đũa, phối hợp thổi nóng, cấp tốc mạnh mẽ hút vào miệng, há to uống canh, thỏa mãn lau miệng. Động tác rất tự nhiên, làm
người ta cảm thấy mì sợi của cô ấy nhất định là rất mĩ vị. Mọi người có
chút kinh ngạc nhìn cô ấy, cô ấy hoàn toàn không nhận ra, thẳng đến khi
gọi bát mì sợi thứ hai. Biểu cảm thỏa mãn ấy, thật sự rất đáng yêu. Nhìn cô ấy, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm, tưới lên cái mầm vô danh
ấy.
Lại gặp nhau, là ở thủ đô cũ Kyoto xinh đẹp. Trên đại hội võ
đạo, cô ấy lẳng lặng ngồi ở chỗ ấy, trong mắt chứa một tia may mắn. Đến
khi lão nhân Sanada giới thiệu, đôi mắt to màu xanh lóe ra khát vọng
chiến đấu và hưng phấn, biểu cảm nóng lòng muốn thử, toàn thân tản ra
sức sống. Cường địch trước mặt, cảm giác cả người xao động, tôi cũng
hiểu được. Điểm này, cô ấy cực kỳ giống tôi.
Nhìn thấy cô gái kia
sử dụng hai kiếm sẽ thành công đánh lén cô ấy từ phía sau, tôi không
khỏi nắm chặt nắm tay, thân thể hơi khuynh về phía trước, sẽ thua sao?
Không, không có, nhìn thấy cô ấy thoát thân một cách tuyệt vời, âm thầm
thở phào nhẹ nhõm, thẳng người lại một lần nữa. Lập tức nghiêng đầu,
thấy ông nội nhìn tôi đầy thâm ý, thất thố vừa rồi khiến tôi cũng cảm
thấy mạo muội, che giấu cảm xúc trên mặt, bình thản nhìn vào trong sân.
Mái tóc dài bay lên ở không trung lóe ra ánh sáng màu vàng, thân như
chim yến, mèo lộn duyên dáng, đường cong nhu hòa khiến tôi kinh thán:
kiếm đạo lại có thể xinh đẹp như vậy. Chân dẫm lên trường kiếm, tay phải kiềm chế lưỡi kiếm, động thân một cái, cô ấy chỉ đầu kiếm vào hàm dưới
của đối phương, đôi mắt thị huyết trông có vẻ tà mị. Lần đầu tiên tôi
ngây ngẩn cả người, vì kiếm thuật của cô ấy, vì dáng người của cô ấy, vì cô ấy… Tôi không nói rõ được, mầm trong lòng đang dần dần mọc dài lên,
mềm yếu làm đáy lòng tôi xôn xao.
Xuân ý rã rời, trăng đêm buông
xuống, trong lòng có một luồng mát rượi khẽ thổi qua. Lấy tay vén lên
tóc mái trước trán, lẳng lặng chỉnh lại cảm xúc, trong lòng hiện lên
bóng dáng cô ấy. Đột nhiên suối nước nóng bên kia truyền đến tiếng vớt
nước mơ hồ, không biết là ai đang lay động suối nước nóng. Yên lặng ngồi ở trong nước, nhíu mày, cảm xúc đúng là càng chỉnh càng loạn. Tôi đối
với cô ấy là thưởng thức, là không kháng cự, không chỉ như vậy, hình như còn có thêm nhiều cảm xúc phong phú khác. Còn có gì đó nữa, nhưng vẫn
không rõ. Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đứng dậy khỏi nước suối. Mang
theo đầy tâm sự, mặc áo tắm vào, kéo cửa ra.
Hơi nghi ngờ nên cũng không chú ý chung quanh, đột nhiên một giọng nữ thanh thúy kinh ngạc hô to, thân thể bị một lực mạnh đẩy ngã xuống đất. Mùi hương trong veo dọc theo xoang mũi tràn ngập đến tận đáy lòng, chậm rãi giương mắt, kinh
ngạc nhìn thấy cô bé đã đảo loạn đáy lòng mình đang mềm yếu ngã vào
người tôi. Lặng im, lặng im, tràn ngập ở giữa hai người. Mái tóc dài của cô ấy tản ra ở cần cổ tôi, mượt mà ngứa dưới đáy lòng. Đôi mắt đẹp như
thuý ngọc kinh ngạc nhìn tôi, bỗng nhiên hôn mê bất tỉnh. Tôi cũng kinh
ngạc, lúc này mới hơi định thần lại, nhẹ nhàng nâng mắt, lơ đãng nhìn
thấy làn da trắng nõn dưới áo tắm đỏ tươi của cô ấy, còn có thân thể mềm mại như ẩn như hiện. Dòng điện tê dại chạy qua thân thể, hô hấp chậm
lại, thời gian như dừng chân lại ở giờ phút này.
“Nakamura, thế
này là thế nào?” lão nhân Sanada bất mãn nói, làm tôi hoàn toàn bừng
tỉnh, tôi chậm rãi ngồi dậy, vội vàng giải thích, nâng thân thể mềm yếu
của cô ấy dậy. Ông nội nghiền ngẫm nhìn tôi, thúc giục lão nhân Sanada
vào tắm, hình như bọn họ hiểu lầm. Cuống quít mở miệng giải thích với
ông nội, “Hiểu lầm, thì không cần phải giải thích “. những lời của ông
nội mạnh mẽ đánh vào lòng, tôi hơi hơi kinh ngạc, nếu là thường ngày,
nếu là người khác, tôi sẽ không hoảng loạn như thế, vì sao tôi lại có
hành động khác thường với cô ấy như vậy? Vì sao? Nhíu mày, nhìn cô gái
trong lòng, cô ấy yêu kiều hơi hồng nhuận lên do vừa tắm nước nóng,
giống như hoa hải đường đang nở rộ; thân thể mềm mại nổi bật hơi dựa vào lòng tôi, giống như cây liễu trong gió nhẹ. Cây non trong lòng đã mọc
dài, thẳng tắp vươn về phía không trung. Tôi dần hiểu ra, cây non ấy là
hảo cảm của tôi đối với cô ấy, ừ, đúng là như vậy, tôi có chút thích cô
gái xinh đẹp này. Nghĩ đến đây, lông mày giãn ra, xoay người ôm lấy cô
ấy.
Sợi tóc mềm mại của cô ấy rơi vào trong áo tắm của tôi, dán
lên ngực tôi; hơi thở nhè nhẹ, ấm áp phả vào gáy tôi. Nhìn gương mặt cô
ấy đang ngủ, cảm thấy đáy lòng dần mềm mại, hai mắt tôi không khỏi nhu
hòa, khóe miệng nhấc lên. Chậm rãi đặt cô ấy xuống chiếu Tatami, lơ đãng nhìn thấy đầu vai trắng nõn lộ ra dưới áo tắm hơi xộc xệch, nghĩ đến
hình ảnh ban nãy, đột nhiên một trận xao động xuyên qua thân thể, một
luồng máu nóng xông lên óc. Thầm mắng mình vô lễ, lập tức quay đầu đi,
run rẩy giúp cô ấy kéo vạt áo lên, dịu dàng đắp chăn mỏng. Lẳng lặng
ngồi bên cạnh cô ấy, yên lặng nhìn chăm chú vào cô ấy đang ngủ như hải
đường xuân, luyến tiếc không muốn rời đi. Nắm chặt nắm tay, để mặc đầu
ngón tay bấm vào lòng bàn tay, trong lòng đột nhiên tỉnh táo lại, chậm
rãi đứng dậy. Vừa xoay người liền bắt đầu hối hận, đứng ở trước cửa, lưu luyến nhìn về phía cô ấy. Đột nhiên cuộn sóng tầng tầng dâng lên trong
lòng, muốn nói ra, lại không biết muốn nói gì, mang theo tiếc hận rời
đi.
Ban đêm, lẳng lặng nhìn trăng tròn ngoài cửa sổ, rất lâu vẫn không ngủ được. Rối loạn, trong lòng rối loạn.
Yên lặng ngồi, che giấu sự không bình tĩnh trong lòng, giả vờ thản nhiên
cho ông nội nhìn trộm. Nhưng ngay lúc tiếng cô ấy vang lên, lại bị đánh
nát không còn bóng dáng. Cô ấy hoảng loạn liếc tôi một cái, gò má đỏ
lên, nói muốn một mình ra ngoài chơi, cô ấy muốn tránh tôi sao? Nghĩ đến đây, trong lòng hơi quặn lại. Không chút do dự nhận đề nghị của ông
nội, vui vẻ đi chơi cùng cô ấy.
Dọc theo đường đi, không tự nhiên
thư thái như mọi khi, cô ấy mắc cỡ ngại ngùng đi theo tôi. Không muốn
một ngày tốt đẹp đều mang không khí quỷ dị, tôi quyết đoán quay lại mở
miệng, đúng lúc cô ấy cũng mở miệng. Cô ấy thẳng thắn xin lỗi với tôi,
tôi bắt đầu thấy may mắn: may mà cô ấy không biết tôi đã thất lễ sau khi bị ngất. Tôi xin lỗi cô ấy vì mình vô lễ, cô ấy cực kỳ kinh ngạc, hơi
nhướn mày, thật đáng yêu. Tôi không khỏi bình tâm trở lại, cùng cô ấy
bốn mắt nhìn nhau, nắng ấm Kyoto phảng phất bắn vào đáy lòng tôi, trái
tim luôn lạnh lùng giờ lại dần bị phá băng.
Anh đào rơi ở chùa
Daigoji xinh đẹp như dần suy bại, mà cô ấy lại vẫn xán lạn như anh đào
lúc ban đầu. Yên lặng đi bên cạnh cô ấy, giúp cô ấy chắn đi chạc cây so
le, cùng cô ấy lẳng lặng đi trong ngôi chùa túc mục, một cảm giác thỏa
mãn tràn ngập trong lòng. Trong đình Sambo-in, cô ấy tán thưởng cảnh đẹp nơi này, tôi nhắc tới cảnh trí nơi này vào mùa thu, cô ấy say mê, không kìm lòng nổi hẹn tôi cùng đi chơi vào mùa thu. Trong lòng khẽ run lên,
cây vô danh trong lòng nhẹ nhàng chạm vào trái tim, một mầm run rẩy nhô
ra. Trong lòng vui sướng chỉ hóa thành một chữ, “Ừ”, không chút do dự
đáp ứng.
Trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, trong lòng lại toát
lên sắc màu ấm nhàn nhạt. Cùng cô ấy sóng vai, bước qua ngôi chùa,
thưởng thức cuốn tranh hoa mỹ, cùng cô ấy trò chuyện, bình luận lịch sử, hứng thú kể điển cố. Sắc mặt càng thêm nhu hòa, thì ra ở cạnh cô ấy lại tự nhiên như vậy, thoải mái như vậy.
Dưới tháp Gojunoto, cô ấy
trẻ con vui đùa muốn đem quốc bảo này chuyển về nhà, vừa cười vừa nói lý do không thích chụp ảnh. Kinh ngạc nhìn cô ấy, dưới miệng cười hồn
nhiên, có một trái tim sâu xa. Hưởng thụ mỗi một lần ngắm phong cảnh,
lại không tham luyến cảnh đẹp. Đúng là tiêu sái giống như mây bay trên
trời, ai có được vinh hạnh làm bạn với cậu cùng cười nhìn phong cảnh
nhân sinh đây? Nghĩ đến đây, không khỏi bắt đầu tham luyến giờ khắc tốt
đẹp này.
Làm theo lời cô ấy, đi đến bên cạnh cô ấy, tay trái nhắm
rương gỗ, tung tiền xu đi. Vỗ tay hứa nguyện: xin cho tớ và cậu lại gặp
nhau lần nữa. Cô ấy trịnh trọng nói với tôi là Phật tổ ở đây rất linh,
đôi mắt tôi sáng lên nhìn cô ấy, hi vọng hứa nguyện có thể thực hiện, hi vọng chúng tôi còn được đồng hành với nhau nữa.
Trở lại Tokyo,
giống như cô ấy nói, ban đêm mỗi lần nhớ tới vài lần gặp nhau, hồi tưởng lại lần du ngoạn ở chùa Daigoji, hiểu ra cảm giác ấm áp ấy, hiểu ra bầu không khí hài hòa kia. Không biết ở trong xuân đêm nào, cái cây trong
đáy lòng đã mọc ra chồi non trưởng thành một nụ hoa, lan tràn trong
lòng.
Trên tiệc đính hôn của nhà Sanada, tôi ngoài ý muốn phát
hiện nhà gái lại là chị cô ấy. Nhìn cô ấy mặc kimônô màu cỏ huyên, khuôn mặt tươi cười đón chào, tôi cảm ơn đại phật chùa Daigoji, cảm ơn ngài
đã giúp chúng tôi gặp lại nhau. Bác gái Haruno rõ ràng có ý muốn tác hợp cho Sanada Genichirou và cô ấy, trong lòng tôi giận dữ, cả đêm đều đi
bên cạnh cô ấy. Nhìn thấy Yukimura cũng đi theo và Atobe đột nhiên xen
vào, không khỏi trẻ con bất mãn. Mỗi lần ở cạnh cô ấy, là tôi không còn
lạnh lùng và đạm mạc thường ngày, nhưng mà tôi lại thích cảm xúc như
vậy.
Trên đường, cô ấy đeo túi kiếm đi nhanh về phía trước, bất
chợt quay đầu nhìn phía sau. Có ba người đàn ông đang theo dõi cô ấy,
vội vàng đi qua đường cái, đi đến phố đối diện. Lạnh lùng đe dọa, đuổi
đi vài kẻ theo đuôi đáng khinh kia. Cô ấy cầm kiếm trúc đi ra khỏi bóng
râm, cực kỳ kinh ngạc. Lo lắng trong lòng, thấy tôi hỏi, cô ấy muốn nói
lại thôi, hình như có điều khó nói. Không nói cũng không sao, chỉ cần an toàn là tốt rồi, tôi yên lặng đi bên cạnh cô ấy, thầm nghĩ bảo vệ cô ấy an toàn. Khi đi qua đường cái, cô ấy kém chút bị xe đụng vào. Trong
lòng tôi căng thẳng, hiểm hiểm giữ chặt cô ấy, cảm giác được da thịt ấm
áp tiếp xúc, không khỏi hồi tưởng lại đêm trăng Kyoto ấy, trong lòng gợn sóng, dập dờn, nửa ngày cũng không thể bình tĩnh lại.
Khi cô ấy
chọn băng cổ tay, vô tình liếc mắt thấy vết chai trên tay cô ấy, thì ra
cô ấy luyện tập rất chăm chỉ. Kiếm đạo duyên dáng là nhờ mồ hôi vất vả
cần cù đổi lấy, nghĩ đến đây không khỏi có chút đau tiếc cô bé mảnh mai
mà lại kiên cường này. Không khí hài hòa giữa hai người bị Momoshiro và
Echizen xuất hiện đánh vỡ, bọn họ kẻ xướng người hoạ chế nhạo chúng tôi. Thấy Momoshiro hiểu lầm, cô ấy cũng không phản bác. Bạn gái? Một chữ
từng cách tôi rất xa xôi, hôm nay đột nhiên cách tôi gần như thế, hai
chữ này khiến lòng tôi hơi hơi run rẩy, vui sướng nhè nhẹ. Nụ hoa trong
lòng càng dài càng lớn, hình như đã có thể nhìn thấy cảnh đẹp bên trong.
Thì ra cô ấy bị gây phiền toái là do một cuốn tiểu thuyết thiếu nữ thịnh
hành đương thời, ‘Tinh linh tháng năm’? Hình như là quyển sách mà gần
đây mẹ rất mê, cô ấy quả thật giống như là tinh linh tháng năm, thanh
thuần, linh động mà lại xinh đẹp. Đột nhiên rất muốn đuổi đi đám bạn
quay chung quanh cô ấy, đột nhiên chỉ muốn một mình ở cạnh cô ấy, hơi ảm đạm nhìn cô ấy cùng những người khác trêu đùa thoải mái. Rất muốn hỏi
một câu: ở trong lòng cậu, sự tồn tại của tớ có ý nghĩa đặc thù gì hay
không?
Về nhà, hơi thiếu suy nghĩ mượn mẹ quyển sách ấy. Cầm lấy
quyển tiểu thuyết dày kia, ánh mắt lưu lại trên mặt bìa màu phấn hồng.
Cô gái như tinh linh, đôi mắt xanh ấm áp, tiếu lệ như tam xuân chi đào,
thanh tố nhược cửu thu chi cúc*. Cô ấy ôm gối ngồi trên chạc cây to cao, một tay khẽ vuốt mái tóc quăn bị gió thổi, nghiêng đầu nhẹ nhàng mỉm
cười. Thoáng chốc, một trận gió xuân thổi qua đáy lòng, nụ hoa trong
lòng khẽ nở ra, hơi thở trong veo phiêu tán tràn ngập.
*(Là một câu thơ trong Hồng Lâu Mộng, tạm dịch là ‘xinh đẹp như đào xuân tháng ba, trong trắng như cúc thu tháng chín’)
Thì ra là như vậy, thì ra tớ đã thích cậu rồi.
Lễ hội Ca Múa Ngày Xuân của Hyotei, trên vũ đài thanh lịch, tiếng địch
vang lên, thiếu niên mặc trang phục đi săn ấy thì ra là cô ấy. Không
khỏi cười khẽ, cô ấy như vậy lại có một phong vị khác. Ánh mắt gắt gao
đi theo, nụ hoa trên trái tim nhẹ nhàng làm đáy lòng tôi mềm mại, khua
vỡ lòng băng. Bất luận là xuân tươi ngọt, vẫn là hạ kích tình, bất luận
là thu thanh linh, hay là đông vắng lặng, mỗi một gương mặt của cô ấy
đều khiến tôi ái mộ. Rốt cục kéo tơ lột kén, biết rõ tình cảm của mình,
nhìn cô ấy trên bục, mỉm cười hiểu ra.
Nghe thấy lời đồn về cô ấy
cùng Atobe, tôi không khỏi nắm chặt hai đấm, móng tay cắm sâu vào trong
lòng bàn tay, cắn chặt răng, lạnh lùng quét nữ sinh đám nhàm chán kia.
Thật vậy chăng? Khát vọng cô ấy cho một đáp án phủ định, hi vọng tôi còn chưa đến trễ. Cô ấy hoảng loạn giải thích, khiến tôi càng bất an. Atobe đắc ý khiến tôi càng phẫn nộ. Cuối cùng, cô ấy không biện giải nổi nên
đã dùng thịt chạm vào thịt để hình dung cái hôn bị truyền ồn ào huyên
náo kia, nhìn cô ấy không thèm quan tâm, tôi dần yên tâm.
Còn chưa thở ra, đã thấy Atobe phẫn nộ và bất mãn kéo cô ấy qua, cưỡng hôn ở
trước mọi người. Lập tức bước lên, kéo ra cô ấy đang bị dọa ngây ngốc,
bảo vệ cô ấy ở sau lưng, ánh mắt trừng trừng nhìn về phía Atobe, cậu
đang khiêu khích sao? Hai người luôn giương cung bạt kiếm trên sân bóng, đã hiểu rõ tâm ý của bản thân, trước khi bị cô ấy cự tuyệt, tôi sẽ
không bỏ cuộc. Ánh mắt kiên định cùng Atobe đối diện nhau, địch ý tràn
ngập trong không khí.
Nên thổ lộ với cô ấy như thế nào đây, tôi
nhẹ thở dài một hơi, khiến đội hữu nhìn chăm chú. Hờ hững nhìn bọn họ,
tập trung lên, tâm tình làm sao có thể bất định thế này được, cảm xúc
riêng tư này chỉ có thể để chính tôi hiểu rõ. Đi đến đạo quán của ông
nội, ngoài ý muốn gặp cô ấy, lần này tôi không do dự như lúc trước,
không chần chờ như lúc trước. Kiên định nhìn cô ấy, lẳng lặng ở trong
hành lang gấp khúc thưởng thức dáng vẻ cô ấy phấn chấn: trước khi cậu
xác định tâm ý, xin hãy cho tớ yên lặng bảo vệ cậu.
Fuji vẫn xấu
xa như vậy, nhắc tới sự xấu hổ ngày đó. Tôi có chút bất mãn nhìn cậu ta, tản mát ra khí lạnh. Tên này dám dẫn dụ Nakamura mời tôi hẹn hò, tôi
kinh ngạc nhìn cô ấy: kết quả này là bị bất đắc dĩ, hay là cậu cũng muốn thế? Cảm giác được thành ý của cô ấy, tôi nhàn nhạt đồng ý, kỳ thực
trong lòng tràn đầy vui sướng.
Một người chậm rãi đi lên đường về
nhà, còn đang đoán tâm ý của cô ấy. Về đến nhà, kinh ngạc lại gặp cô ấy, cô ấy lẳng lặng nhìn tôi, tôi chìm đắm trong đôi mắt xanh của cô ấy,
căn phòng yên tĩnh. Mẹ chế nhạo khiến tôi và cô ấy thoáng xấu hổ, ngồi
cùng cô ấy ở trong phòng khách, nghe tới cô ấy cảm ơn, tôi lại nắm chặt
nắm tay, vì ngày hôm qua ngăn cản Atobe nhanh hơn mà căm giận. Không thể dễ dàng tha thứ cô ấy bị những kẻ khác đụng chạm, cứ nghĩ đến một màn
ấy, ghen tị lập tức cắn lòng tôi.
Mang theo cô ấy đi đến đình viện tôi thích nhất, nhìn cô ấy khoái trá nghịch nước, sự dịu dàng trong
lòng hơi gợn sóng. Ánh mắt lưu lại ở cô gái làm tôi tâm động, cũng là
thứ đẹp nhất mà tôi đang chứng kiến giờ phút này. Cô ấy đột nhiên quay
lại, nhìn nhau không nói, tình cảm lan tràn, sông băng trong lòng tôi
hòa vào suối nước róc rách, chảy xuống trái tim, tưới lên nụ hoa kia.
Từ lúc nhìn thấy quyển《 Tam Quốc 》, toàn thân cô ấy bao phủ đau thương,
lâm vào trí nhớ mờ mịt. Rất muốn vươn tay vuốt lên hai lông mày của cô
ấy đang nhíu chặt, lại sợ đường đột. Cô bé này không hợp ai oán cảm xuân hoài thu, tôi hi vọng cô ấy có thể vĩnh viễn vui vẻ, cho dù, cho dù
không ở bên tôi. Nghĩ đến đây, trong lòng hơi đau, xem ra tôi vẫn là một người có lòng tham, không thể tiêu sái bỏ cuộc. Nói tới Tào Tháo, đau
thương vừa rồi biến mất, hơi nhướn mày, cảm xúc dâng lên: “Tezuka-kun,
cùng nhau chế bá cả nước đi!” Tôi tán thưởng và khoái trá, tính tình như vậy, cô gái như vậy, tôi không muốn bỏ lỡ, cũng quyết không bỏ cuộc.
Tuy rằng hơi cảm giác được tình ý của cô ấy, nhưng vẫn không thể nói rõ
khiến người xưa nay luôn trầm ổn như tôi cũng không khỏi khẩn trương.
Hôm hẹn hò, nhìn thấy cô ấy ở cửa phòng học hỏi thăm, tôi mới yên tâm.
Nakamura Kimiko, hôm nay tớ nhất định phải cho cậu hiểu tâm ý của tớ.
Có chút kinh ngạc khi thấy cô ấy lựa chọn trò chơi nguy hiểm cao, lấy mắt
kính ra, trong mông lung, cô ấy nhoẻn miệng cười, khiến lòng tôi run
rẩy, rất muốn vĩnh viễn có được sự tốt đẹp này. Khi tàu chậm rãi đưa
chúng tôi lên đỉnh, nhìn cảnh đẹp rộng rãi trước mặt, tôi hơi hít một
hơi, vừa định mở miệng, lại nghe thấy giọng nói tươi ngọt của cô ấy vang lên: “Tezuka-kun, tớ thích…” Ngừng thở, không thể tin vào tai mình, cô
ấy cực kỳ nghiêm túc nhìn tôi, tôi kinh ngạc vui mừng nhìn cô ấy vào tận đáy lòng. Còn chưa kịp ghi khắc, tàu đột nhiên khởi động nhanh. Tôi vẫn còn đắm chìm trong vui mừng như điên, bên tai đột nhiên truyền đến
tiếng cô ấy kinh ngạc hét to. Quay đầu thấy cô ấy hoảng sợ mà lại bất
mãn, gắt gao nhìn chăm chú, đáy lòng tràn đầy bóng dáng của cô ấy. Trọng lực tăng, tốc độ và quán tính hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm tình
tôi, từ đầu đến cuối, cả trái tim hoàn toàn đắm chìm trong khoái cảm và
hưng phấn.
Nhẹ nhàng ôm cô ấy vào trong ngực, tâm tình không vướng bận giống ban đêm Kyoto hồi trước, tơ tình kéo trong lòng rất rõ ràng.
Trong lòng như như xuân tuyết sơ dung, như xuân âm thùy dã, cực kỳ hạnh
phúc, say mê. Cô ấy hơi do dự, có chút uể oải, rõ ràng hẳn là từ tôi mở
miệng nói ra, lại khiến cô ấy làm, nhưng lại gặp phải cảnh quẫn bách như vậy. Làm sao có thể làm cậu thất vọng chứ, cô gái của tôi. Lúc này,
thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một câu nói: “Chúng ta kết giao đi,
Nakamura.” Tớ thích cậu, xin hãy ở bên tớ, trịnh trọng nhìn cô ấy,
truyền lại tâm ý không thay đổi của mình.
Cô ấy không còn xấu hổ
nữa, khóe môi nhấc lên, thần thái bay lên, vui sướng vạn phần đồng ý.
Giờ phút này, hai người hạnh phúc nồng đậm hóa thành một ly rượu ngon,
khiến nhau say mê. Tôi quỳ một gối xuống, yêu chiều giúp cô ấy mặc giày
vào. Cô ấy kinh ngạc vui mừng nhìn tôi, đôi mắt màu xanh hóa thành một
vũng nước xuân gắt gao vây quanh tôi. Kimiko thổ lộ, giống một trận gió
xuân mang đi sự ưu phiền của tôi, sau này xin tặng cho cậu sự chờ đợi
dịu dàng nhất; Kimiko gật đầu một cái, khiến tôi yên lặng hứa hẹn, vĩnh
viễn không buông tay ra.
Cùng cô ấy nắm hai tay, nụ hoa đáy lòng run rẩy nở rộ trong gió xuân này, thì ra đó là đóa hoa tình yêu.
Hoa trên đường đã nở, có thể vừa ngắm cảnh vừa thong thả quay về.*
*(Đây là một câu thơ, tên gốc là Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hĩ. – Ngô
Việt Vương và Vương phi tình cảm mặn nồng, có lần Vương Phi về nhà mẹ
thăm họ hàng, lâu quá không về, Ngô Việt Vương viết thư nói “Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hĩ”, viết là “từ từ” nhưng ý là ở chữ “về”, tuy rằng là “từ từ” nhưng lại dịu dàng hối thúc Vương phi trở về bên
ông, diễn tả nỗi nhớ nhung của chồng đối với vợ. Nghe nói Vương phi nhận được thư, nước mắt tuôn chảy, lập tức trở về Hàng Châu.